Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 451

Ba rưỡi chiều, Cung Muội Muội nghe thấy tiếng chuông cửa reo. Cô nghĩ chắc là nhân viên mát xa của Dạ Lương Thành đến liền vội vàng đi từ tầng hai xuống mở cửa. Thế nhưng chỉ thấy bên ngoài là một nam nhân trẻ tuổi đang đứng đó.

Cô hỏi qua chiếc màn hình tự động: “Xin hỏi anh là ai?”

“Tôi là người tới thay A Tuấn.” Nam nhân trẻ tuổi rất nhanh đã trả lời lại.

Cung Muội Muội mở cửa ra, người này trông có vẻ lớn tuổi hơn so với A Tuấn, khoảng chừng hai mươi mấy tuổi gì đó. Khi hắn ta nhìn thấy Cung Muội Muội mở cửa, thì con ngươi của hắn liền xoẹt qua một tia kinh diễm.

“Xin chào, mời vào! A Tuấn về quê thăm người nhà rồi sao?” Cung Muội Muội mím môi cười nói.

Ánh mắt của người đàn ông không khỏi co rút nhanh vài cái. Cung Muội Muội xinh đẹp như vậy thật khiến cho hắn phải ngạc nhiên không ít.

“Đúng vậy, A Tuấn xin phép nghỉ nửa tháng, trong nửa tháng này sẽ do tôi thay cậu ấy mát xa cho bạn trai của cô.”

“Cảm ơn.”

Cung Muội Muội đi vào phòng khách, hỏi hắn:”Muốn uống trà chứ?”

“Không cần, tôi làm việc trước đã! Tôi tên Vương Việt.”

“Xin chào! Tôi là Cung Muội Muội.” Thái độ của Cung Muội Muội đối với mọi người đều rất thân thiện và ôn hòa, hơn nữa khi cô đối diện với mọi người đều để lộ ra bộ dáng tươi cười.

Trái tim của Vương Việt lập tức liền đập nhanh hơn vài cái. Hắn chưa từng thấy qua cô gái nào có nụ cười ngọt ngào như vậy. Hơn nữa, tướng mạo của cô ấy tuyệt đối cũng là một mỹ nữ.

Lúc Vương Việt tới phòng ngủ trên tầng hai, nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên dường thì liền lắp bắp không thôi. Mặc dù đang ngủ say nhưng việc đó không hề ảnh hưởng gì tới tướng mạo anh tuấn của người đàn ông đang nằm trên giường. Thân hình thon dài, ngũ quan hoàn mỹ khiến cho những người đàn ông như hắn cũng phải đố kị.

Vương Việt bắt đầu công việc, Cung Muội Muội cũng không có rời đi, mà ngồi ở một bên xoa xoa bàn tay của Dạ Lương Thành, ngón tay mảnh khảnh của cô mát xa từng đốt ngón tay của hắn. Cô chỉ yên lặng mát xa bàn tay cho hắn mà không hề làm phiền tới người khác.

Vương Việt muốn mát xa cho cánh tay của Dạ Lương Thanh nên hắn liền đứng dậy, lúc vừa đứng dậy thì liền tiến lại sát Cung Muội Muội hơn một chút. Ánh mắt của hắn ta vừa nhấc lên thì liền trông thấy gương mặt tinh xảo, thanh tú của Cung Muội Muội, gương mặt chăm chú đó tựa hồ lại càng thêm hấp dẫn người khác hơn nữa.

Vương Việt đột nhiên cảm giác người đàn ông đang ngủ này thật may mắn, có được một người bạn gái xinh đẹp như vậy. Thế nhưng, một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu như người đàn ông này cứ ngủ say cả đời thì làm sao đây? Chẳng lẽ cô cũng vẫn cứ hầu hạ hắn cả đời như vậy ư?

Vậy thì thật là đáng tiếc mà.

Ánh mắt Vương Việt thỉnh thoảng lại rơi trên mặt Cung Muội Muội. Lúc Cung Muội Muội không có phát giác ra thì hắn liền vụиɠ ŧяộʍ đánh giá cô, xinh đẹp như vậy cho dù là ai nhìn thấy thì trong lòng cũng đều sinh ra suy nghĩ muốn có được cô.

Dù là không có tư cách nhưng cũng có thể mộng tưởng một phen ở sâu trong đáy lòng.

Lúc này Vương Việt vẫn luôn một mực cảm thấy tiếc nuối cho cô, hắn ta nghĩ, một cô gái như Cung Muội Muội không nên cứ mãi chăm sóc một người đàn ông có khả năng ngủ say mãi mãi như vậy, mà cô cần một người đàn ông hoạt bát có thể cùng cô nói chuyện phiếm mới phải.

Ngay từ nhỏ, hắn ta đã là một người ưu tú, cho nên hắn đã thi đỗ được vào học viện quân y rồi trở thành một phó khoa khoa chỉnh hình. Hơn nữa hắn cũng tự thấy mình lớn lên không hề xấu, hắn ta nghĩ, nếu như Cung Muội Muội có thể để ý tới hắn thì hắn nhất định sẽ đem hết mọi khả năng để chiếu cố cô, cho cô thấy hạnh phúc.

“Cung tiểu thư, xem ra cô thực sự rất yêu bạn trai của mình thì phải, tôi nghe A Tuấn nói, mỗi ngày cô đều chăm sóc anh ta vô cùng cẩn thận.” Vương Việt muốn tìm hiểu tâm tình của Cung Muội Muội trước.

“Đúng vậy! Tôi hi vọng anh ấy có thể nhanh chóng tỉnh lại.” Cung Muội Muội nắm lấy tay Dạ Lương Thành nói.

Vương Việt nhìn thấy cô nắm lấy tay Dạ Lương Thành, trên mặt lộ bộ dậng thâm tình thì trong lòng hắn liền thở dài một hơi, cô vậy mà lại có thể một lòng một dạ với một nam nhân sống thực vật như vậy, thật đúng là lãng phí.

Một giờ sau, Cung Muội Muội tiễn Vương Việt ra về, Vương Việt lúc sắp đi còn không quên quay đầu lại liếc nhìn Cung Muội Muội ở phía sau cửa thêm nhiều lần nữa, Cung Muội Muội quay người, thân hình nhỏ nhắn mê người khiến cho hô hấp của hắn chợt sững lại, trong lòng chấn động càng lợi hại hơn.

Cung Muội Muội lên lầu, cầm một chiếc khăn nóng lau mặt cho Dạ Lương Thành, ban tay và cả mu bàn tay, lau xong, cô liền nhìn qua khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông đó đến thất thần.

Từ sau khi Dạ Lương Thành cử động ngón tay lần trước, cô cũng sẽ thường xuyên trông thấy hắn nhúc nhích ngón tay, thế nhưng lại không hề thấy hắn tỉnh lại, bác sĩ nói cô không nên gấp gáp, cứ từ từ quan sát từng chút một.

Cung Muội Muội cũng chỉ có thể kên nhẫn chờ đợi, cách một ngày người của Dạ gia sẽ tới thăm hắn một lần, bọn họ luôn cố gắng để cô và Dạ Lương Thành được ở cùng một chỗ.

Cung Muội Muội nhìn móng tay của hắn dương như đã dài thêm ra một chút. Cô liền cầm lấy bấm móng tay sửa lại cho hắn, khuôn mặt của Dạ Lương Thành vẫn một mực duy trì dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái. Hàng lông mi dày bao trùm lấy đôi mắt đang nhắm nghiền của hắn, bên trong đôi mắt đan tuyền của hắn có tỏa ra thứ ánh sáng mê người. Cung Muội Muội cực kỳ yêu thích ánh mắt của hắn.

Cô cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi mắt hắn.

Chiều ngày thứ hai, thứ ba, Vương Việt đều đúng giờ xuất hiện, Cung Muội Muội cũng không có ý thức được rằng Vương Việt đã nảy sinh một chút tình cảm với cô. Hiện tại, trong lòng của cô chỉ có Dạ Lương Thành mà thôi, cho nên, mặc dù có người ở bên người, lực chú ý của cô cũng sẽ không thay đổi.

Thế nhưng là Vương Việt đối với Cung Muội Muội lại càng ngày càng mê muội. Bởi vì sự xinh đẹp của cô ấy, còn có cả sự cố chấp của cô ấy với tình yêu đều có thể hấp dẫn hắn, hắn không dám biểu hiện bất kỳ điều gì ra ngoài, nhưng trong nội tâm lại liên tục sôi trào. Thân ảnh của Cung Muội Muội đã bắt đầu tràn ngập khắp nơi trong trí não hắn, khiến hắn để lộ ra vẻ hết sức quan tâm trong suốt một tiếng mỗi buổi chiều.

Thân hình thằng nhóc vẫn luôn giống như cây gậy, nhưng theo sự phát triển của nó thì vẫn là không thể thiếu những lần bị cảm lạnh. Ba giờ sáng tối hôm qua, nó đột nhiên nằm mơ, cả gương mặt đỏ bừng. Tối nào Hạ Hầu Lâm đều kiểm tra xem nó có bị cảm sốt gì hay không, nhưng tối qua khi bà vừa kiểm tra thì toàn thân thằng nhóc đều đã nóng lên.

Bà lập tức đánh thức chồng dậy, lấy nhiệt kế ra đo thử. Vậy mà tận ba mươi chín độ, thật sự đã dọa bọn họ mà, vội vàng gọi cả Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu lên.

Cung Dạ Tiêu với Trình Ly Nguyệt cũng thấy rất lo lắng, Trình Ly Nguyệt ôm thằng nhóc ngồi ở ghế sau, một nhà bốn người cùng nhau tới bệnh viện tư nhân của Cung gia.

Thằng nhóc vẫn không biết gì cả, ngủ mơ mơ màng màng. Khi mở mắt ra thì đã nhìn thấy bác sĩ đang lau rượu cồn trên tay nó, khiến nó sợ hãi khóc toáng lên.

Nó tưởng nó đã bị gì đó rồi.

“Ngoan, Tiểu Trạch, không khóc, không khóc, con phát sốt rồi. Cô y tá đang dùng rượu cồn để giúp con hạ sốt thôi.” Trình Ly Nguyệt an ủi một tiếng.

Thằng nhóc này vẫn thấy rất sợ, hơn nữa, một đứa nhỏ mới hơn bốn tuổi tất nhiên sẽ có bản năng sợ hãi rồi. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé