Sáng sớm, bệnh viện đã sắp xếp xe để đưa Dạ Lương Thành đến sân bay tư nhân của Cung Dạ Tiêu, họ quyết định bay về nước M.
Trước khi lên máy bay, Cung Dạ Tiêu gọi điện thoại về nhà họ Dạ, mọi người nghe xong đều lo lắng, vợ chồng nhà họ Dạ liền lập tức đến nước M để hội tụ cùng họ, Cung Dạ Tiêu lấy điện thoại của Dạ Lương Thành liên hệ với Quý Quân, người lần này hợp tác với hắn.
Quý Quân sẽ đem chuyện này báo cáo với tổ chức, trước mắt, việc điều trị cho Dạ Lương Thành là quan trọng nhất.
Trong chiếc máy bay xa hoa, Dạ Lương Thành đang yên giấc ngủ trên giường cấp cứu của bệnh viện, Cung Muội Muội ngồi bên cạnh hắn, hốc mắt vẫn đỏ,từ tối qua cô vẫn không thể chấp nhận được chuyện này, đến bây giờ cô vẫn luôn mong mọi chuyện sẽ ổn.
Bảy giờ trên máy bay, lúc đến nước M đã là buổi chiều, trước cửa máy bay, chiếc xe cứu thương được sắp xếp đi vào, đưa Dạ Lương Thành lên xe, Cung Muội Muội và Cung Dạ Tiêu cũng lên xe cứu thương, chạy thẳng đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, việc đầu tiên là làm phẫu thuật cho Dạ Lương Thành, lúc người nhà họ Dạ chạy tới, Dạ Lương Thành vẫn chưa phẫu thuật xong.
Mẹ Dạ Lương Thành chạy đến ôm chặt Cung Muội Muội, sau khi nghe xong kết quả, họ đều không trách cô làm hại con mình, vì con mình,mà cô lo lắng như vậy, họ ngược lại càng thương cô hơn.
"Bác gái, bác đừng lo, Lương Thành sẽ không sao đâu." Cung Muội Muội vỗ vỗ an ủi mẹ Dạ Lương Thành.
"Bác biết, con trai bác là người kiên cường, nó nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, nhất định không." Mẹ Dạ Lương Thành gật gật đầu, họ đều tin vào kỳ tích.
Ba Dạ Lương Thành nói về chuyện cứu giúp lần này với Cung Dạ Tiêu, ông cũng dấn thân vào giới chính trị, ông biết, công việc của con trai lúc nào cũng phải đối mặt với nhiều nguy hiểm, vì vậy, ông chỉ biết động viên tinh thần hắn dũng cảm đối mặt với mọi thử thách.
Nhưng lần này là lần nghiêm trọng nhất, lần trước cũng bụng hắn bị trúng đạn, mạng sống cũng như treo trên sợi dây, lần này, họ tin, con trai mình nhất định sẽ tỉnh lại.
Điện trong phòng phẫu thật đã tắt, một lúc sau, hai vị chuyên gia bước ra ngoài, nhìn họ lắc đầu,"Xin lỗi, ngài Cung, chúng tôi thật sự đã cố hết sức, trước mắt điều duy nhất chúng ta có thể làm là đảm bảo các cơ năng trên người bệnh nhân, đợi anh ấy tự tỉnh lại.”
"Không..." Cung Dạ Tiêu hét lên một tiếng, túm lấy áo của bác sĩ, nghiến răng ra lệnh,"Các người nhất định phải cứu được cậu ấy, nhất định phải dốc hết sức cứu cậu ấy."
Bên cạnh, cơ thể Cung Muội Muội như mất hết sức lực dựa vào bên tường, Dạ phu nhân cũng bịt miệng, khóc không ra tiếng.
Ông Dạ đưa tay gỡ lấy bàn tay đang nắm chặt của Cung Dạ Tiêu trên chiếc áo của vị bác sĩ, khuyên nhủ,"Dạ Tiêu, đừng kích động."
"Không..." Cung Dạ Tiêu đấm vào tường một cái, nếu như Dạ Lương Thành mãi mãi hôn mê như vậy, thì hắn thứ hắn mất đi không chỉ là anh em của mình, mà còn có hạnh phúc của em gái sau này.
Vì thế, hắn giận, hắn hận, hận những người đã làm nên điều này.
"Ngài Cung, chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng, hãy để bệnh nhân ở bệnh viện!"
"Không, chúng tôi đưa nó về nước, sắp xếp bệnh viện điều trị ở trong nước." Ông Dạ vô cùng kiên định nói.
Gần tối, chiếc phi cơ của Cung Dạ Tiêu quay về nước, trên máy bay, tất cả mọi người đều vây quanh bởi đau buồn, tim của Cung Muội Muội như bị dao cứa đứt, nhưng trong đáy lòng cô luôn tin tưởng, cô nhất định sẽ đánh thức hắn dậy, nhất định sẽ làm hắn tỉnh dậy.
Mười một giờ trên chuyến bay, lúc đến nơi, Cung Thánh Dương dẫn Trình Ly Nguyệt đến sân bay để đón mọi người, lúc nhìn mọi người từng bước từng bước xuống máy bay, trong lòng cô căng thẳng tột độ, cô bước nhanh lại, liếc nhìn Dạ Lương Thành đang được bảo vệ đưa xuống máy bay, cô liền đưa tay ôm lấy Cung Muội Muội.
Cung Muội Muội lúc này rất cần một cái ôm, một người có thể cho cô dựa vào nghỉ ngơi, cô không khóc, hốc mắt long lanh lệ nhưng bản thân không được yếu đuối, nước mắt không được rơi.
Bởi vì, con đường tiếp theo cô không thể khóc nữa, cũng không có thời gian để khóc, cô cần phải chăm sóc Dạ Lương Thành.
Cung Dạ Tiêu đi đến, giọng đã khàn đi vài phần,"Bọn anh đưa Lương Thành đến bệnh viện trước."
"Vâng, em đi cùng mọi người." Trình Ly Nguyệt gật đầu, cô liếc nhìn đôi mắt đầy những tơ máu của Cung Dạ Tiêu, trong đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng, cô dìu Cung Muội Muội lên xe.
Đoàn người chạy thẳng đến bệnh viện quân khu, Dạ Lương Thành lại một lần nữa được đưa đến phòng kiểm tra, các bác sĩ lại kiểm tra thêm một lần nữa. Trong phòng, Cung Muội Muội đã bình tĩnh lại, cô nhìn Trình Ly Nguyệt nói," Chị Ly Nguyệt, chị đưa anh em vào phòng nghỉ một lúc, được không? Anh ấy mấy hôm nay không chợp mắt rồi."
Trình Ly Nguyệt gật đầu, cô đứng dậy đi thẳng đến bên cạnh người đàn ông đang đứng dựa vào tường chờ kết quả từ phòng kiểm tra, nhẹ nhàng kéo cánh tay anh, tha thiết yêu cầu," Đi nghỉ ngơi một lúc đi."
Cung Dạ Tiêu đã rất mệt mỏi rồi, ba ngày nay, hắn chỉ nghỉ trên máy bay được mấy tiếng, liên tục thức đến bây giờ, cộng thêm việc bị đả kích và đau buồn khiến ý chí kiên cường của hắn cũng không thể kiên trì thêm nữa.
"Đi thôi! Dạ Tiêu, chúng ta lại đây chờ tin của Lương Thành." Cung Thánh Dương an ủi, hắn và ông Dạ cũng có giao tình, trong lúc này, hắn thay con trông chờ tin của Dạ Lương Thành.
Ông Dạ quay qua vị y tá nói: "Sắp xếp cho chúng tôi một phòng để nghỉ ngơi."
Y tá dẫn họ đến một căn phòng sạch sẽ, đây là phòng nghỉ được đặc biệt sắp xếp cho nhân viên, trong phòng có giường, có sofa, Trình Ly Nguyệt cảm ơn cô y tá.
Trình Ly Nguyệt lấy tay kéo Cung Dạ Tiêu, giúp hắn cởi tây trang bên ngoài,"Ngủ một lúc đi! Em ở đây với anh."
Cung Dạ Tiêu từ lúc gặp cô, vẫn chưa từng ôm cô, lúc này, hắn lấy tay giữ chặt sau gáy cô, đem cả người cô giữ chặt trong lòng mình, Trình Ly Nguyệt vòng tay qua eo hắn, vùi mặt vào ngực hắn, mặc cho người hắn mấy ngày nay không tắm, trên người đều tỏa ra mùi mồ hôi, nhưng trong lòng cô, mọi thứ của người đàn ông này, đều là thứ mà cô yêu nhất.
"Ngủ đi!" Trình Ly Nguyệt ôm eo hắn, kéo hắn đến trước giường, Cung Dạ Tiêu vừa ngồi xuống, cô liền dùng sức dìu hắn nằm xuống giường, cô lại đứng dậy, giúp hắn cởi giày, Cung Dạ Tiêu nằm trên giường, đưa tay ra phía cô, Trình Ly Nguyệt như con mèo nhỏ nằm sấp lên l*иg ngực hắn, hắn nhìn xuống, cô ngẩng lên, hai đôi mắt nhìn nhau, một đôi sâu xa như màn đêm, một đôi trong suốt như dòng nước trong, hai con người, giờ phút này chỉ thấy trái tim của đối phương, thấy được những nhớ nhung và lo lắng của nhau.
Trình Ly Nguyệt cũng thấy những tia máu đỏ trong đáy mắt hắn, cô đau lòng đưa tay che đi đôi mắt hẹp dài mà sâu xa của hắn, cô với chiếc cổ thon dài, hôn lên khóe miệng hắn một cái,"Ngủ đi! Đừng nhìn nữa."
Lúc cô rút tay lại, Cung Dạ Tiêu đã nhắm mắt, hơn nữa, chỉ trong vài giây, hắn đã ngủ say rồi.
Tâm trạng của hắn luôn căng thẳng, không muốn nghỉ ngơi, mà lúc này, trong lòng ôm chặt người con gái mà hắn yêu nhất, hít thở mùi hương của cô, làm hắn cuối cùng cũng bằng lòng thả lỏng xuống, cơn buồn ngủ lập tức vây lấy hắn, khiến hắn yên lòng vào giấc.