Trình Ly Nguyệt kinh ngạc nhìn anh: "Sao anh biết sẽ không?"
Cung Dạ Tiêu bình tĩnh đáp: "Nếu anh ta dám mắng em, anh sẽ thua mua lại công ty của hắn ta."
Trình Ly Nguyệt sớm đã biết được chiêu trò của anh, cô bật cười: "Đừng, đây là công việc của em, em không muốn anh tham dự vào."
"Tại sao?" Cung Dạ Tiêu nhìn chằm chằm cô.
"Bởi vì em không muốn anh làm ông chủ của em." Trình Ly Nguyệt hậm hực.
Giờ thì biểu cảm của Cung Dạ Tiêu trở nên phong phú, trong lòng rối bời, anh thầm nghĩ, xem ra chuyện này chỉ có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu thôi!
Anh không muốn cô thấy áp lực trong công việc.
"Được thôi! Tùy em vậy, nhưng đừng lo lắng chuyện ông chủ sẽ mắng em, em xuất sắc như thế, anh ta muốn giữ em lại còn không kịp nữa là." Cung Dạ Tiêu khen ngợi.
Trình Ly Nguyệt nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc, anh đánh giá cô cao như thế sao? Nhưng cảm giác này lại rất ngọt ngào.
"Ngày mai là thứ sáu rồi, hai ngày cuối tuần em sẽ đi qua dinh thự chơi với con trai, kêu Muội Muội đi cùng." Trình Ly Nguyệt đã sắp xếp xong lịch trình hai ngày cuối tuần này của cô.
Cung Dạ Tiêu gật đầu: "Được, nghe theo em."
Bộ ngoại giao, Cung Muội Muội cầm điện thoại, cô đã cố gắng tắt đi nhưng lát sau lại vẫn mở ra cập nhập, nhưng không đợi được tin nhắn gửi về của Dạ Lương Thành, anh từng nói sau khi đến nơi sẽ gửi tin cho cô, sao giờ bây giờ vẫn chưa trả lời cô?
Anh bận quá nên quên rồi ư? Cung Muội Muội cắn môi, quyết định gọi vào số của Dạ Lương Thành, cô đang đợi tiếng bắt máy của anh, nhưng không ngờ trả lời cô lại là một giọng máy móc lạnh lùng: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy."
Cung Muội Muội sửng sốt, sao Dạ Lương Thành lại tắt máy rồi? Sao có thể như thế được? Di động của anh chưa bao giờ tắt máy cả.
Cung Muội Muội lại gọi một lần nữa, đáp án nhận được vẫn là tắt máy.
Cung Muội Muội hoảng loạn, Dạ Lương Thành bị sao thế?
Sự hoảng loạn này khiến cô nhớ đến số điện thoại của bác gái Dạ mà cô đã lưu lần trước, cô chỉ đành gọi cho bác ấy.
"Alo! Muội Muội sao thế?"
"Bác gái, con muốn hỏi thử hai bác xem có liên lạc được với Lương Thành không? Lúc nãy con có gọi cho anh ấy nhưng anh ấy đã tắt máy rồi." Cung Muội Muội bình tĩnh hỏi.
Đầu dây bên kia, bác gái đã biết được lần hành động này của Dạ Lương Thành, dù sao người nhà họ Dạ cũng đều tham gia vào quân giới, bà an ủi: "Muội Muội, đừng lo lắng, bây giờ Lương Thành đang chấp hành một nhiệm vụ bí mật, chắc nó không mang điện thoại bên người, con đừng lo lắng nhé."
"Thế có nguy hiểm không ạ?" Tim Cung Muội Muội thắt lại.
"Yên tâm đi! Lương Thành sẽ cẩn thận mà." Giọng của mẹ Dạ rất thoải mái, bởi vì họ đã quen đối mặt với những chuyện này rồi.
"Vâng ạ!" Cung Muội Muội đáp, "Tạm biệt bác gái."
Kết thúc cuộc gọi, trong lòng Cung Muội Muội thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng cô cũng thấy thắc mắc, rõ ràng anh nói là về căn cứ, sao đột nhiên lại được cử đi chấp hành nhiệm vụ bí mật rồi?
Mặc kệ thế nào, cô đều sẽ kiên nhẫn đợi anh trở về.
Tối đó, Trình Ly Nguyệt đón cậu bé về, xa cậu bé 1 2 ngày rồi nên cô thấy rất nhớ, buổi tối, Cung Dạ Tiêu tắm cho cậu, cho phép cậu xem phim hoạt hình trong nửa tiếng, Trình Ly Nguyệt thì tiếp tục làm việc trong phòng.
10:30 phút, khi cô ra ngoài, cậu bé đã ngủ rồi, Cung Dạ Tiêu mặc đồ ngủ tơ tằm ngồi trên sofa xem tài liệu, ánh đèn thủy tinh chiếu trên người anh, khuôn mặt tinh xảo như tạc tượng, toát ra hơi thở cấm dục.
Cho dù là nhan sắc hay vóc người của anh đều rất nghịch thiên.
Trình Ly Nguyệt cũng đã tắm xong, giờ đây nhìn anh, trong lòng bỗng nảy sinh du͙© vọиɠ muốn đến gần, trong mắt bỗng lóe lên tia sáng tinh nghịch, sau đó cô đi đến bên cạnh anh, kéo cánh tay đang cầm tài liệu của anh ra, rồi chui vào lòng anh.
Cung Dạ Tiêu vừa ôm cô vừa xem tài liệu, anh khẽ híp mắt lại: "Xong việc rồi à?"
"Ừ! Mệt rồi, muốn đi ngủ." Trình Ly Nguyệt ôm lấy cổ anh, "Có muốn ngủ chung không?"
Cung Dạ Tiêu lập tức đẩy cô ra, nhịn cười: "Hôm nay không cho em nữa."
Anh không cho, cô cứ muốn, cô lại ôm lấy cổ anh với vẻ hơi bá đạo: "Không cho á?"
"Ừ!" Cung Dạ Tiêu đi vòng qua cô tiếp tục xem tài liệu.
Trình Ly Nguyệt cắn môi, lập tức để lộ ra vẻ mặt gợi cảm như mèo hoang, cô nói với giọng điệu hơi tà ác, "Đuợc, tốt nhất anh nói lời nhớ giữ lời!" Trong lúc nói chuyện, Trình Ly Nguyệt há miệng vùi đầu vào cổ anh, tập trung mυ'ŧ phần hầu kết gợi cảm của anh.
Cơ thể Cung Dạ Tiêu bỗng nhiên cứng đờ, chẳng lẽ anh lại không nhìn ra cô muốn gì sao? Cô muốn dụ anh lật lọng câu nói vừa rồi.
Bình thường đều là anh chủ động, hôm nay đổi sang cô chủ động, anh bỗng thấy căng thẳng.
Bởi vì, ngay cả anh cũng không biết có thể chế ngự sự khơi gợi của cô hay không.
Lúc này Trình Ly Nguyệt như đang hoàn thành một sứ mệnh thiêng liêng, cô đang mặc một chiếc váy ngủ rời, màu hồng, mái tóc dài của cô đã được búi lên, lúc nãy vì vướng víu, cô dùng một cây bút chì búi lại, bây giờ cô rút ra, mái tóc dài mềm mượt gợi cảm phủ xuống trên ngực anh.
Cung Dạ Tiêu như một vị khách, anh đang quan sát màn biểu diễn của cô, đôi mắt híp chặt, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm khó dò.
Trình Ly Nguyệt khẽ chu môi, ghé sát vào môi anh, như hôn nhưng lại không phải hôn, hơi thở cô phả xuống mang theo mùi vị yêu kiều.
Cung Dạ Tiêu nín thở, quả thật cô có chút bản lĩnh đấy, lúc này cơ thể anh nóng bừng đến mức khó có thể kiềm chế được rồi.
Nhưng anh muốn xem thử rốt cuộc cô còn có thể gợi cảm đến mức nào nữa.
Thật ra Trình Ly Nguyệt chỉ muốn đùa anh thôi, và cô đã cảm nhận được cơ thể của anh đã nóng bừng, nhưng cô chơi đủ rồi, cô bắt đầu thấy nhàm chán, cô đứng dậy rời khỏi đùi anh: "Em đi ngủ đây."
Lần này, đến phiên anh nôn nóng, anh giơ tay ra giữ chặt cổ tay của cô, giọng trầm khàn: "Cứ thế mà đi à?"
"Nếu không thì sao?" Trình Ly Nguyệt thấy hơi đắc ý.
"Dụ dỗ xong rồi muốn chạy? Làm gì dễ như vậy?" Cung Dạ Tiêu lập tức kéo cô vào lòng, Trình Ly Nguyệt đập vào lòng anh, cô ngẩng đầu, nói với vẻ tức tối: "Cung Dạ Tiêu, nói lời phải giữ lời."
Cuối cùng Cung Dạ Tiêu cũng nếm được mùi vị tát vào mặt, anh đánh nhẹ hai cái vào mông cô: "Nhóc con, to gan lắm, dám trêu chọc anh."
Trình Ly Nguyệt đắc ý nhướng mày: "Người trêu là anh đấy."
Cung Dạ Tiêu lập tức bồng cô lên, nghiến răng khẽ hừ, "Vì thì em tự chịu hậu quả đấy nhé, tự châm lửa thì tự dập lấy."
Trong phòng ngủ chính, một cuộc chiến đấu mãnh liệt sắp bắt đầu.
Trong căn biệt thự lớn hào hoa của Lục Tuấn Hiên.
Sau khi Thẩm Quân Dao đi tắm, cô ta cẩn thận giấu diếm chuyện đến ngày đèn đỏ, cô ta mặc kiểu đồ ngủ khá kín cổng cao tường, nằm trong lòng Lục Tuấn Hiên.