Chỉ có điều, nói xong những việc trên thương trường, Hoắc Yên Nhiên đột nhiên thở dài, thái độ buồn bã nói: "Ông... chỉ sợ con phải khiến ông thất vọng."
"Có việc gì khiến ông thất vọng?"
"Con biết ông muốn tác hợp con với Dạ Tiêu, con cũng rất thích anh ấy, rất muốn ở bên anh ấy, nhưng..." Hoắc Yên Nhiên lập tức bĩu môi, tỏ ra rất uất ức.
"Nhưng sao?" Ông Cung nhíu mày nói.
Hoắc Yên Nhiên lấy điện thoại ra, lật tìm đoạn video hôm qua bạn mình gửi cho mình, cô mở lên đưa ra trước mặt ông Cung.
Trong video, Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt thân mật dắt tay nhau vào nhà hàng, vai kề vai bước vào phòng riêng, sau khi cô mở xong, liền thất vọng cất điện thoại đi nói: "Bây giờ trong lòng Dạ Tiêu chỉ có người con gái này, con không thể bước vào trái tim anh ấy được."
Ông Cung lập tức nổi giận, hôm qua nghe Cung Nghiêm nói cháu nội mình bỏ mặc đại hội cổ đông để tới cổ vũ phiên tòa của cô gái này, hôm nay lại thấy cô ta và cháu nội mình thân mật xuất hiện ở nơi công cộng.
Trong lòng ông Cung, cháu nội vẫn là cháu nội xuất sắc của ông, tất cả đều là lỗi của Trình Ly Nguyệt, là cô xúi giục cháu nội ông đi nghe xét xử! Trong video ban nãy, Trình Ly Nguyệt thân mật dắt tay Cung Dạ Tiêu, giống như một kẻ quyến rũ, khiến ông càng giận dữ.
"Yên Nhiên, con cứ yên tâm, việc này ông sẽ giải quyết."
"Ông, ông muốn giải quyết ra sao?"
"Việc này con không cần phải lo, nói chung ông sẽ giúp con." Ông Cung hứa hẹn, đối với việc Trình Ly Nguyệt quyến rũ cháu nội ông, lòng nhẫn nại của ông đã đạt tới cực hạn, nếu như ông còn không ra tay, e rằng cháu nội ông sẽ trở thành công cụ để cô ta tác oai tác quái.
Mục đích Hoắc Yên Nhiên tới đây lần này chính là để ông Cung ra tay, cô nghĩ ông Cung vốn không hài lòng với Trình Ly Nguyệt, lại nhìn thấy cô ta chủ động khoác tay Cung Dạ Tiêu trong nhà hàng, trong lòng ông chắc chắn rất khó chịu.
Nhưng Hoắc Yên Nhiên không biết rằng, Cung Nghiêm tối qua cũng đã nhân cơ hội thêm mồi lửa, khiến ông Cung càng trở lên không ưa Trình Ly Nguyệt.
Khoảng mười giờ, Hoắc Yên Nhiên nhận được một cuộc gọi quan trọng, cô ta đành phải cáo từ, vốn dĩ định ăn cơm trưa ở đây nhưng xem ra không thành rồi.
Sau khi Hoắc Yên Nhiên rời đi, ông Cung lập tức gọi quản gia tới, ra lệnh cho ông ta: "Chuẩn bị xe cho tôi, tôi cần hẹn gặp một người."
"Lão gia, ông đi hẹn gặp ai?"
"Tôi muốn gặp mẹ của Tiểu Trạch, Trình Ly Nguyệt. Tôi muốn xem xem cô gái này có gì hấp dẫn mà khiến cháu nội tôi không dứt ra được, đánh mất cả bản tính của mình."
"Bây giờ sắp tới giờ ăn trưa rồi, hẹn ăn trưa sao?"
"Hẹn cô ta ăn trưa đi!" Ông Cung gật đầu, "Tìm nơi gần địa chỉ công ty cô ta, tránh lãng phí thời gian của cô ta."
Quản gia lập tức gật đầu: "Được, tôi đi sắp xếp ngay."
Trình Ly Nguyệt xin nghỉ phép gần nửa tháng, vừa về lại công ty đã bị các nhân viên vây tới hỏi thăm đủ các chủ đề.
"Thiết kế Trình, có phải cô đi hưởng tuần trăng mật với Cung tổng không? Hai người đi đâu chơi vậy?"
"Thiết kế Trình, nhìn cô sắc mặt hồng hào, nhất định chơi rất vui vẻ."
Trình Ly Nguyệt không biết phải trả lời ra sao, chỉ mỉm cười không đáp lời, chuyện phiếm trong văn phòng luôn luôn đổi mới, cô cũng không muốn tham gia.
Vào tới phòng của Linda, Linda tò mò hỏi: "Nghe nói em và Cung Dạ Tiêu đi nghỉ mát, đi đâu vậy?"
"Chị Linda, chị cũng tin sao?" Trình Ly Nguyệt cười hỏi.
"Chị đương nhiên cũng rất hiếu kì."
"Không có, ở nhà thôi, anh ấy gặp rắc rối, em ở bên anh ấy." Trình Ly Nguyệt không nói rõ ràng, nhưng giải thích rành mạch.
Linda không hỏi sâu, chỉ nói với cô: "Bức vẽ của em đang trong giai đoạn đánh giá xét duyệt, đã vào tới vòng phúc thẩm, nghe nói đã lọt vào vòng trong rồi."
"Thật ư?" Trình Ly Nguyệt vui mừng.
"Chị rất có lòng tin với bức vẽ của em, nói không chừng có thể giành được giải thưởng lớn mang về."
"Nếu như có thể giành được giải thưởng thì tốt quá."
"Tin tưởng bản thân mình, em có thể." Linda động viên.
Lúc này Đường Duy Duy cầm điện thoại của Trình Ly Nguyệt bước tới: "Chị Ly Nguyệt, điện thoại của chị, mau nghe máy, đã đổ chuông một lúc rồi."
Trình Ly Nguyệt cầm lấy điện thoại, nghe máy: "Alo, xin chào!"
"Chào cô, cho hỏi là Trình Ly Nguyệt tiểu thư phải không?" Đầu dây bên kia là một giọng nam hồn hậu.
Trình Ly Nguyệt ngạc nhiên, chớp mắt nói: "Vâng, là tôi."
"Tôi là quản gia nhà họ Cung, cho hỏi cô có thời gian không?"
"Có việc gì không ạ?" Trình Ly Nguyệt lập tức cảm thấy căng thẳng, quản gia nhà họ Cung tìm cô ư?
"Là thế này, lão gia nhà chúng tôi hôm nay ra ngoài ăn cơm, muốn hẹn cô ăn trưa."
Ông Cung? Tim Trình Ly Nguyệt như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, trên mặt cô thoát qua vẻ bất an, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: "Được thôi."
"Xe của tôi đang ở trước cửa công ty cô, mời cô xuống!"
"Được, tôi xuống liền!" Trình Ly Nguyệt hít thở thật sâu, tim đập thình thịch.
Cô lập tức nghĩ tới việc gọi điện cho Cung Dạ Tiêu, nhưng cô lại tắt đi, làm vậy cho thấy cô không hiểu quy tắc, ông Cung chỉ hẹn cô.
Cô cảm thấy lần này ông Cung tìm cô chắc chắn không có thiện ý! Lẽ nào ông muốn thảo luận với cô về quyền nuôi dưỡng Tiểu Trạch? Hay là...
Yêu cầu cô rời xa Cung Dạ Tiêu?
Bất luận là điểm nào Trình Ly Nguyệt cũng đều không dám nghĩ, nhưng cô nhất định phải đối mặt, không thể né tránh.
Cô thu dọn túi xách, bước vào thang máy.
Bước ra khỏi đại sảnh, bên ngoài có một chiếc xe sang màu đen không mấy nổi bật đợi sẵn ở đó, khi Trình Ly Nguyệt bước ra, một người đàn ông chừng sáu mươi tuổi bước xuống, lễ độ giúp cô mở cửa xe.
"Trình tiểu thư, xin mời!"
"Cám ơn!" Trình Ly Nguyệt nghĩ thầm, ông ta chính là quản gia của nhà họ Cung!
Xe chạy lên đường, quản gia ngồi ở vị trí ghế lái phụ, Trình Ly Nguyệt nắm chặt tay, không biết nên hỏi thế nào, cô biết quản gia chắc chắn sẽ không nói với cô.
Cô lặng lẽ ngồi trong xe cho tới cửa một nhà hàng, nhìn cửa chính rất bình thường nhưng lại là nhà hàng dành riêng cho những người giàu có.
Bước vào đại sảnh bày biện đồ nội thất bằng gỗ mun, quản gia dẫn cô lên lầu vào một phòng riêng ở lầu hai, gõ cửa đẩy cửa bước vào.
Trình Ly Nguyệt vô cùng căng thẳng, lần trước ở buổi tiệc mừng sinh nhật công ty cô đã nhìn thấy ông Cung từ xa, là một ông lão cao tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh, minh mẫn.
Cô không biết điều gì đang đợi cô.
"Trình tiểu thư, mời vào." Quản gia giơ tay mời cô, mọi lời nói cử chỉ đều khiến cô như cảm thấy ông giống như nô bộc trong xã hội cũ.
Cũng đúng, nhà họ Cung là một gia tộc cổ xưa đi qua hàng thế kỉ, có quản gia lễ độ như vậy cũng không có gì kì lạ.
Trình Ly Nguyệt lễ phép gật đầu với ông sau đó đi vào.
Chỉ thấy ở vị trí sát cửa sổ, một ông lão ngồi trên ghế ăn, tay cầm một tách trà đang quan sát cô bước vào.
Trình Ly Nguyệt cúi người, lễ phép nói: "Chào Cung lão tiên sinh!"