Cung Muội Muội càng nghĩ càng bực mình, rõ ràng anh ta thích Nhậm San San, tại sao lại biểu hiện thái độ tình cảm mập mờ với cô? Lẽ nào anh không biết cô sẽ hiểu nhầm sao? Còn hiểu nhầm rất nghiệm trọng nữa?
Hành vi như vậy là của những gã đàn ông khốn nạn, lẽ nào anh không biết sao?
Làm cô tổn thương anh sẽ rất vui? Hay là, anh cần người ái mộ mình?
Bất luận thế nào đi nữa, Cung Muội Muội thầm thề rằng cô sẽ không quan tâm tới anh nữa, sau này không muốn nhìn lại anh.
Thật may mai cô đã có thể về, không còn cơ hội gặp gỡ sau này nữa, cô cũng không cần phải đau lòng.
Lúc này, cửa phòng lại có tiếng gõ cửa, Cung Muội Muội biết là anh, cô ngồi xuống giường không nhúc nhích.
"Muội Muội, mở cửa ra." Dạ Lương Thành nói ngoài cửa.
"Em ngủ rồi." Cung Muội Muội nói vọng ra ngoài.
"Tôi biết em chưa ngủ, mau mở cửa, tôi đưa thuốc tới rồi." Dạ Lương Thành lên tiếng.
"Em không uống." Cung Muội Muội tiếp tục đáp.
"Đừng ương bướng nữa, mau mở cửa." Giọng Dạ Lương Thành có phần lo lắng.
Cung Muội Muội hơi quay mặt đi không trả lời anh, lúc này giọng của Dạ Lương Thành ngừng bặt, Cung Muội Muội nghĩ thầm, chắc anh không tới gõ cửa nữa rồi!
Sự nhẫn nại của anh dành cho cô cũng chỉ vậy thôi! Cứ tưởng rằng anh sẽ gõ cửa thêm nữa! Càng nghĩ vậy, Cung Muội Muội lại càng thấy choáng váng, cô rất muốn ngủ, không có thời gian nghĩ những thứ khác nữa.
Một lát sau, cô nghe bên ngoài cửa có tiếng của chìa khóa, Cung Muội Muội giật nảy mình, ngồi phắt dậy, ai đang mở cửa phòng cô?
Còn ai nữa? Đương nhiên là Dạ Lương Thành, anh biết cứ tiếp tục gõ cửa, cô bé kia cũng vẫn lơ anh đi, vì thế anh đi tìm người lấy chìa khóa cửa phòng cô để mở cửa cho nhanh.
Cửa phòng mở ra, Dạ Lương Thành bấm mở đèn, ánh sáng chói mắt khiến Cung Muội Muội nằm trên giường lập tức lấy tay che mắt, cô nổi giận hỏi: "Tại sao anh lại mở cửa phòng em?"
"Ai bảo em không mở cửa?" Dạ Lương Thành cũng hơi nổi cáu, cô nhóc này cứng đầu cũng phải có giới hạn chứ, cảm rồi mà còn ngang bướng.
"Vậy nhỡ may em không mặc đồ thì sao?" Cung Muội Muội ngẩng đầu trách móc.
Dạ Lương Thành tay cầm thuốc, còn cầm một cốc nước ấm, như thể không nghe thấy lời cô nói, đây là thuốc anh xin ở chỗ quân dược, anh bóc thuốc ra, ngồi xuống mép giường nói với cô: "Ngoan, uống thuốc đi."
Cung Muội Muội quay mặt sang một bên: "Không uống."
Kìm nén suốt năm ngày, tối nay tâm trạng của cô cuối cùng cũng bùng phát.
Dạ Lương Thành nhìn gương mặt trắng mịn hơi ửng hồng của cô, anh thử đưa tay đặt lên, nhiệt độ đã tăng, tay anh cũng thấy nóng.
"Đừng ngang bướng nữa, uống thuốc đi!" Dạ Lương Thành kiên nhẫn khuyên nhủ.
Cung Muội Muội lúc này quyết chống đối anh, anh nói một đằng cô làm một nẻo, cô quay mặt hẳn sang một bên như một đứa trẻ đang giận dỗi.
Dạ Lương Thành hơi bực mình nhìn cô, tạm thời không biết nên làm thế nào.
Thuốc trên bàn không nhiều, chỉ có ba viên, Dạ Lương Thành thấy cô đang giận dỗi liền nheo mắt lại: "Em không uống thật chứ?"
Lúc này đầu Cung Muội Muội nặng trịch, nếu như không phải anh đưa thuốc tới mà là người khác, có lẽ cô sẽ lo cho sức khỏe của mình mà uống thuốc, nhưng Dạ Lương Thành thì không được.
"Anh là một tên lừa đảo, tên khốn nạn." Cung Muội Muội bắt đầu kể lể tội trạng của anh.
Dạ Lương Thành thầm thở dài, nhịn được mấy ngày, hôm nay cô định tính sổ với anh sao?
"Ừ, tôi là tên lừa đảo, là tên khốn, không giận nữa chứ?" Dạ Lương Thành thừa nhận, lúc này, cô kể ra tội trạng gì anh cũng sẽ không phản bác.
Tuy nhiên, anh thừa nhận như vậy, Cung Muội Muội lại càng không hả dạ, cô quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Em không quan tâm tới anh nữa."
"Không quan tâm cũng được, nhưng phải uống thuốc đi." Dạ Lương Thành bây giờ chỉ muốn để cô uống thuốc, đừng coi thường sức khỏe của mình.
Cung Muội Muội hừ một tiếng: "Đã bảo không là không."
Dạ Lương Thành thấy cô ương bướng như vậy, đôi mắt sâu thẳm nheo lại, anh bất ngờ đưa tay giữ chặt lấy cằm cô, ép cô quay lại nhìn mình, Dạ Lương Thành trầm giọng ra lệnh: "Trong căn cứ của tôi, em phải ngoan ngoãn nghe lời tôi."
Cung Muội Muội mắt đỏ hoe tấm tức khóc, cô bướng bỉnh cãi lại: "Em đâu phải phạm nhân của anh."
"Nếu như em còn không nghe lời, tôi không ngại đối đãi với em như phạm nhân, ép buộc em phải làm theo." Dạ Lương Thành lấy thân phận thủ trưởng của mình ra để dọa nạt cô.
"Anh làm gì được em chứ?" Cung Muội Muội không tin, dưới ánh đèn, mái tóc dài của cô đặc biệt hấp dẫn, lúc này đôi môi cô đang khẽ chu ra.
Dáng vẻ đó trong mắt đàn ông không phải là biểu hiện của giận dữ, mà là đang quyến rũ, mời gọi anh hôn lên môi cô.
"Không uống thật sao?" Dạ Lương Thành cảm thấy cô đang thách thức lòng nhẫn nại và lửa giận của anh.
"Không uống đấy!" Cung Muội Muội nói lớn giữ lời.
Dạ Lương Thành nghiến răng, sau đó anh liền lấy một viên thuốc cho vào miệng, uống một ngụm nước.
Cung Muội Muội mở tròn mắt, anh định làm gì vậy? Lẽ nào anh cũng bị sốt nên uống thuốc của cô?
Có điều, rõ ràng không phải vậy.
Tay Dạ Lương Thành lại giữ lấy hai má cô, khi Cung Muội Muội còn đang chưa hiểu gì, anh liền ngậm thuốc hôn cô.
Môi hồng của cô bị bao phủ mạnh bạo, thuốc và nước trong miệng Dạ Lương Thành được mớm qua miệng cô, cô bị giữ chặt hai má, tới quyền từ chối cũng không có, cứ như vậy bị anh ép uống thuốc.
Đầu Cung Muội Muội muốn nổ tung, tên khốn Dạ Lương Thành, anh ta nhân cơ hội sàm sỡ cô, rõ ràng Nhậm San San ở đây sao anh lại có thể làm vậy?
Dạ Lương Thành thấy cô nuốt xuống, mắt anh nheo lại, hỏi một cách nguy hiểm: "Thuốc còn lại có phải vẫn cần tôi làm thế không?"
Cung Muội Muội mặt đỏ bừng, cô vừa giận vừa thẹn trừng mắt nhìn anh: "Không cần..."
"Nếu như không cần thì em hãy ngoan ngoãn uống đi, nếu không tôi sẽ dùng cách của tôi buộc em phải uống hết chỗ thuốc này mới thôi." Dạ Lương Thành không uổng là thủ trưởng, dọa nạt người khác rất có bài bản.
Lúc này Cung Muội Muội quả nhiên bị dọa phát khϊếp, cô vội vàng cầm cốc nước sau đó uống hết chỗ thuốc còn lại. Sau khi uống xong, mặt cô càng đỏ hơn giống như tôm luộc chín.
Dạ Lương Thành đưa tay chạm lên trán cô, bất giác nhíu mày, cô nhóc này sốt thế này rồi mà vẫn còn ngang ngạnh.
Có điều anh không biết là cô bị sốt cao thế này là vì ai.
Cung Muội Muội tức giận lau môi, động tác này khiến sắc mặt Lương Dạ Thành sa sầm, cảm thấy cô bé này giống như đang chê bai nụ hôn của cô vậy.
"Em đang làm gì vậy?"
"Em không muốn anh hôn em." Cung Muội Muội thẳng thắn trả lời.
"Tại sao?"
"Em không thích?"
"Em không thích thật sao?" Dạ Lương Thành sa sầm mặt, cô dám chê anh?