Thẩm Hà vừa ăn đồ vừa gật đầu: “Đúng ạ, tên Tiếng Việt của cậu ấy là Vu Tiểu Uyển, là mami đặt tên cho cậu ấy! Cậu ấy rất thích tên này, cho nên đều kêu chúng con gọi cậu ấy là Vu Tiểu Uyển. Cậu ấy là người nước E, là một công chúa, nhưng cháu không nhớ là công chúa thứ mấy. Cậu ấy hiện giờ với cháu là một đôi bạn bè rất tốt. Bà nội, sao đột nhiên nhắc tới cậu ấy vậy?”
Vưu Tâm Nguyệt ngồi đối diện với Thẩm Hà, cười dịu dàng với cô bé: “Nội cũng chỉ hỏi vu vơ vậy thôi. Tính khí công chúa ấy thế nào?”
“Rất tốt ạ.” Thẩm Hà tiếp tục vùi đầu ăn, không ngước lên: “Cậu ấy rất ít nói chuyện, cũng ít vui đùa với người khác. Công chúa mà, từ nhỏ đến lớn đều được nhiều người vây quanh, đương nhiên sẽ khác với chúng con.”
“Cháu cũng là công chúa của ông bà!” Vưu Tâm Nguyệt thấy được Thẩm Hà ăn tới dính lên mặt, nhanh chóng lấy khăn giấy lau sạch cho Thẩm Hà.
“Bà nội, tại sao nội đột nhiên hỏi điều này ạ?” Thẩm Hà đừng nhìn chỉ có năm tuổi, nhưng cô bé không dễ bị đánh lừa được.
“Có người hỏi thăm Nội, hỏi Tɧẩʍ ɖυệ nhà mình có ý gì với Vu Tiểu Uyển không?” Vưu Tâm Nguyệt cũng chần chừ, chuyện này có lẽ không giấu được Thẩm Hà. Hai đứa đó là cặp song sinh. Tɧẩʍ ɖυệ cũng sẽ không giấu giếm Thẩm Hà.
Thẩm Hà liền dừng ăn và ngẩng đầu nhìn Vưu Tâm Nguyệt: “Anh và Tiểu Uyển?”
Vưu Tâm Nguyệt nói: “Đúng á. Tɧẩʍ ɖυệ nhà mình là người thừa kế của Hạ gia. Điều này đã được định sẵn từ lâu. Hạ gia nhà mình cưới công chúa cũng không phải là không được, nhưng nhà mình cũng không thể bị thiệt thòi mà trơ mắt cầu xin gả vào Hoàng Thất. Cho nên, Nội muốn hỏi cháu, Tiểu Duệ có thái độ gì với Vu Tiểu Uyển?”
Thẩm Hà hai tay chống quai, vẻ mặt cực kỳ đáng yêu nói: “Chuyện này cháu sao biết được chứ? hơn nữa, chúng cháu chỉ mới năm tuổi à! Bà nội, nội hỏi điều này có sớm quá không? Anh còn mười năm nữa mới được trở về! Đợi anh về nhà rồi hãy nói cũng không trễ đâu!”
“Cũng đúng! Vẫn là Tiểu Hà của nhà mình thông minh nhất.” Vưu Tâm Nguyệt bây giờ nhìn cặp cháu trai và cháu gái mình nhìn thế nào vẫn rất yêu mến, nhìn sao đi nữa vẫn rất vừa mắt, có cảm giác hầu như phần lớn trẻ con trên thế giới cũng không dễ thương thông minh tài giỏi hơn cháu trai và cháu gái của nhà mình.
“Tuy rằng các cháu còn nhỏ, nhưng gia đình như chúng ta, luôn từ rất sớm sẽ định sẵn một việc gì. Bà nội muốn mời Tiểu Uyển đến nhà mình làm khách, cháu xem được không?” Vưu Tâm Nguyệt trải qua chuyện của Thẩm Thất, đã học một bài học rất sâu sắc! Nên giờ không dám khăng khăng giữ ý mình.
Đối với chuyện của Tɧẩʍ ɖυệ Thẩm Hà, bà ấy cẩn thận đến mức hoàn toàn không thể “Tưởng” được!
Năm đó suýt hại đến Thẩm Thất, bà ấy đã bị chính mẹ chồng mình đuổi ra khỏi nhà Hạ gia.
Thẩm Thất đã dùng đứa con thứ hai của mình mới đổi được sự yên lành cho bà ấy, bà ấy đâu dám làm gì thêm?
Đương nhiên là phải cẩn thận bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Điều này lại còn dính líu đến Tɧẩʍ ɖυệ, bà ấy càng không dám tùy tiện lên tiếng.
Nếu như Tɧẩʍ ɖυệ gặp chuyện bất trắc, chắc chắn nhà Hạ gia sẽ bùng nổ.
Thầm hà nghe được lời mời Vu Tiểu Uyển đến làm khách, liền vui mừng gật đầu: “Đương nhiên được ạ! Cháu vốn cũng định mời Tiểu Uyển qua chơi! Nhưng mami cần sinh em trai, cho nên trong nhà có chút lộn xộn, không thích hợp mời cậu ấy đến.”
“Thế thì quyết định vậy đi? Đợi mami cháu ra tháng rồi, thì mời Vu Tiểu Uyển đến làm khách, được không?” Vưu Tâm Nguyệt dùng giọng điệu thương lượng nói với Thẩm hà.
“Dạ!” Thẩm Hà liền gật đầu nói: “Mami là chủ tịch hội đồng quản trị đầu tiên, dùng danh dự của mami đi mời là tốt nhất.”
“Vậy làm phiền tiểu công chúa nha.” Vưu Tâm không cầm lòng nổi nhéo gương mặt bầu bĩnh của Thẩm Hà, càng nhéo càng không muốn rời tay.
Con cái của nhà mình, sao có thể lại hoàn mỹ như vậy?
“Ơ Ơ Ơ.” Gương mặt bé nhỏ của Thẩm hà bị giày vò đến biến dạng.
Đúng lúc này Hạ Quốc Tường từ bên ngoài bước vào, thấy được Thẩm Hà đang ở nhà mình, tức khắc vui mừng nói: “Chà, tiểu công chúa của nhà mình cuối cùng cũng chịu đến nhà của ông nội rồi sao, nào, đến đây cho ông ôm một tí!”
Hạ Quốc Tường không nói không rành liền cướp lấy Thẩm Hà đang ăn đồ ăn, ôm chặt không buông rời.
Vưu Tâm Nguyệt bỗng chốc ghen tị: “Đó là cháu nội của em!”
“Anh ôm một chút thì sao nào, cũng là cháu nội của anh đó!” Hạ Quốc Tương đáp lại.
Hai vợ chồng già ngay tức khắc vì tranh giành tình cảm mà bắt đầu cãi nhau.
Đây là điều mà trước đây chưa bao giờ xảy qua.
Thẩm Hà bày tỏ không biết làm sao đây!
Từ sau khi anh đi rồi, màn kịch này cứ xảy ra thường xuyên.
Hạ Thẩm Châu, em mau lớn nhanh đi!
Mau giúp chị chia sẻ nỗi niềm đi!
Phạm Thành Phạm Ly và Đông Tiểu Tiểu ở nhà Hạ gia chơi được mấy ngày, thì xin từ biệt rời khỏi.
Dù gì đây là trạm đầu tiên của họ, còn rất nhiều chỗ cần đi nữa. Cho nên bọn họ sẽ không nán lại ở đây rất lâu.
Sau khi tiễn Phạm Thành Phạm Ly họ, chưa được vài ngày, đã tới ngày ra tháng rồi.
Được ra tháng, Thẩm Thất và Lưu Nghĩa liền cảm giác được đã trở về trái đất vậy!
Má ơi, đúng là không dễ dàng!
Cuối cùng cũng thoát khổ rồi!
Thẩm hà đã chờ đợi ngày này rất lâu, Thẩm Thất mới ra tháng thì Thầm Hà liền quấn lấy và nũng nịu với Thẩm Thất: “Mami mami, con muốn mời Tiểu Uyên đến nhà mình với tư cách khách khứa được không?”
“Được á.” Thẩm Thất buộc miệng trả lời: “Các con là bạn học cũng là bạn bè tốt, sao lại không được chứ?”
“Nhưng mà má mi, Tiểu Uyên là công chúa! Lần đầu tiên đến nhà, sao lại có thể mời tùy tiện chứ?” Thầm Hạ ôm lấy cổ Thẩm Thất, nhõng nhẽo đủ loại: “Mẹ là chủ tịch hội đồng quản trị mà, mẹ mời đi!”
“Được được được, mẹ mời!” Thẩm Thất cầm lòng không đặng nhéo chóp mũi của Thẩm hà: “Chỉ có con nghịch ngợm! Tiểu Duệ không ở nhà, con liền trở thành đại vương!”
Thẩm Hà cười hi hí nói: “Vậy hãy cho em trai mau mau lớn nhanh đi! Để cho em ấy thế chỗ của con!”
Thẩm thất không biết nói sao luôn.
Văn Nhất Phi đợi Lưu Nghĩa ra tháng thì vui vè dẫn vợ con và cha mẹ trở về nhà mình.
Sự vui nhộn của nhà Hạ gia bỗng chốc vắng vẻ.
Thẩm Thất cũng muốn về Cảnh Hòa Trang Viên, Hạ lão phu nhân ôm lấy Hạ Thẩm Châu không rời tay: “Ôi, sống đây đi. Em bé còn nhỏ vậy, cần gì phải đi qua đi lại! Ngôi Nhà này cũng là nhà mình mà!”
Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt cũng không nỡ cháu trai nhỏ và cháu gái lớn rời khỏi, liền thuyết phục: “Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Thất, con đừng dọn về Cảnh Hòa Trang Viên nữa. Ít nhất đợi em bé đầy tuổi mới hãy tính về! Ba mẹ ở nhà cũng rảnh rỗi, sẽ giúp cho con trông coi các cháu. Thẩm Châu và Thẩm Hà, con không cần lo quá, gân cốt của ba mẹ vẫn còn cứng cáp, trông coi hai đứa bé tuyệt đối không vấn đề! Vả lại, không phải còn có người nuôi trẻ sao! Cặp vợ chồng trẻ các con tiếp tục sống những ngày tháng nhỏ của các con đi, đừng lo lắng về chuyện của mấy đứa trẻ.”
Vưu Tâm Nguyệt còn thẳng thắn nói: “Tiểu Hà còn đang luyện võ nữa. Có mẹ trông coi mà, hãy yên tâm đi! Bà nội ruột này, chẳng lẽ sẽ đối đãi tệ bạc với cháu gái mình sao?”
Hạ lão phu nhân cũng nói: “Đúng rồi, Tiểu Thất, cháu với Nhật Ninh muốn đi đâu thì đi đó chơi, muốn bận gì thì bận việc đó. Mấy đứa cháu còn nhỏ như vậy, đừng dày vò họ quá. Nhà mình rộng lớn như vậy, lại nhiều sân vườn như vậy, sinh sống ở đâu mà chẳng được! Cháu nếu chê bai mấy người già lão ốm yếu như các bà, các bà sẽ dọn qua sân nhà phía sau, tuyệt đối không làm phiền mấy cháu.”
“Bà nội! Ba mẹ! Các người đang nói gì vậy!’ Thẩm Thất nhịn không nỗi mà đỡ trán: “Con chỉ cảm thấy là tuổi tác của mọi người đã lớn rồi, ồn ào mọi người lâu như vậy, cũng phải cho mọi người yên tĩnh đôi chút, nên mới nghĩ đến dời về Cảnh Hòa Trang Viên.”