Thẩm Lục không hề biết rằng, Sùng Minh đang ở phòng bên cạnh, xuất thần ngắm cảnh sắc bên ngoài.
Trình Thiên Cát đều có phòng ở đây, Sùng Minh làm sao có thể không có chứ?
Hơn nữa còn không phải là một phòng.
Nhưng mà, phòng của hai người cách nhau gần như vậy, đây thực sự là trùng hợp.
Tuy rằng Sùng Minh theo Thẩm Lục đến đảo W, nhưng mà, ở đây có một người, có thể lấy lại được kí ức.
Người này là nhà thôi miên đồng thời cũng là kẻ lừa gạt..
Hắn luôn khoe khoang hắn là một nhà thôi miên, nhưng mà chưa có ai từng thấy hắn thôi miên thành công một ai, nhưng mà, tin tình báo của người này rất nhiều, cho nên đa số người đến tìm hắn là để mua tin tức tình báo, chứ không phải là đến để kiếm hắn làm thôi miên.
Đương nhiên, tìm một người lạ thôi miên cho mình, chính là đơn thuần tìm đến cái chết.
Đa số các gia tộc, đều có một nhà thôi miên riêng, chứ không phải là tùy tiện không đề phòng để mình xuất hiện trước một người lạ mặt.
Suy cho cùng những người này, đều không có ai là thâm tâm trong sạch cả.
Bị thôi miên rồi, không chừng sẽ tiết lộ ra việc không thể nói.
Cho nên, tên lừa gạt này dùng danh xưng nhà thôi miên để giả danh lừa gạt, cho đến nay chưa có ai vạch trần hắn.
Sùng Minh nhìn mặt biển bên ngoài, rất lâu sau đó, cuối cùng hạ quyết tâm.
Hắn đổi một khuôn mặt khác, quay người rời khỏi phòng.
Đảo W có tổng cộng 10 khách sạn, mỗi một cái đều là cao hơn 40 tầng.
Nhưng mà vị trí mái vòm của khách sạn, lại là kiến trúc hình tròn to lớn của kiến trúc chỉ có ba tầng.
Kiến trúc này tuy chỉ có 3 tầng, mỗi tầng đều cao quá 5m.
Hơn nữa kiến trúc này chiếm diện tích cũng chiếm hết hơn vạn mét vuông.
Kiến trúc ba tầng này chính là trung tâm giao dịch buôn bán.
Tầng một người buôn bán rất nhiều, nhưng mà tin tức đa phần là thật thật giả giả, độ ẩm cao.
Tầng hai là tin tức bí mật, các quầy hàng của họ phân chia rất xa, để tiện **.
Tầng ba thì càng cao cấp rồi. Đó là những người có thực lực nhất định mới có thể lên. Hơn nữa, hai bên buôn bán không lộ mặt, trực tiếp dùng ám hiệu để nói chuyện.
Sùng Minh mặc một cái áo len trùm đầu màu đen, phía dưới cũng mặc quần dài màu đen, mang đôi giày đen.
Tuy rằng hắn dùng nón che lấy mặt, nhưng mà khí chất toàn thân, vẫn thu hút không ít ánh nhìn khi hắn xuất hiện.
Sùng Minh không nhìn ai, trực tiếp đi lên tầng hai.
Người ở tầng một, ánh mắt lóe sáng, cuối cùng cũng thu lại tầm nhìn của mình.
Người đàn ông này, không thể chọc vào.
Vừa lên tầng hai, Sùng Minh quen đường dễ dàng tìm được gian hàng mà mình muốn tìm, đứng trước cửa gõ mấy cái.
Người trong phòng sắc mặt thay đổi nhẹ, lập tức đi ra, đích thân mở cửa.
Sùng Minh từ từ ngẩng đầu, dưới nón lộ ra khuông mặt đã hóa trang của hắn.
Người mở cửa, là một người đàn ông mập lùn, tầm khoảng hơn bốn mươi tuổi, toàn thân ăn mặc đẹp đẽ.
“Vào trong nói chuyện.” Người đàn ông mập lùn cảnh giác nói nhìn xung quanh, sau khi kéo Sùng Minh vào trong phòng, mới nói:” tại sao cậu lại đến nữa rồi? Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi sẽ không bán tin tình báo cho cậu nữa mà?”
Sùng Minh thấp giọng nói:” lần này tôi tìm ông, không phải để mua tin tình báo.”
“Vậy thì là gì?” sau khi người đàn ông mập lùn nói xong, lập tức vẫy vẫy tay nói:” tôi bán bao nhiêu tin tình báo như vậy, đều biết bán cho ai, nhưng tôi vẫn luôn không rõ thân phận của cậu. Cậu rốt cuộc là ai?”
Sùng Minh cười gian tà, kéo ghế, tùy ý ngồi xuống, điềm tĩnh nhìn người đàn ông mập lùn, nói:” ông cảm thấy, ông có thể từ chối sao?”
Người đàn ông mập lùn ngừng giây lát.
Hắn ta thừa nhận, đối phương nói đều là sự thật.
Mấy năm trước, hắn ta cũng dùng khuôn mặt này tới tìm hắn. Mở miệng là muốn một người tình báo, người đó, nhưng mà bí mật thao túng giao dịch vũ khí quân đội ở nhiều quốc gia.
Tuy hắn biết tin tức này, nhưng mà chưa từng nói với bất kì ai.
Nhưng mà người thanh niên đáng sợ này, không chỉ biết hắn biết tin tức này, mà còn biết hắn đã từng lén vẽ một tấm bản đồ.
Điều làm hắn ta sởn tóc gáy nhất chính là, người thanh niên đáng sợ này còn biết khi hắn vẽ bản đồ, vừa mới ngủ cùng tình nhân của ông trùm xã hội đen.
Mạng lưới tình báo của người thanh niên đáng sợ này lớn như vậy, đâu cần tin tình báo của hắn chứ?
Mãi cho đến sau này, hắn mới biết, người thanh niên đáng sợ này, lại đến mua tin tình báo của hắn chỉ là để khuấy đυ.c bãi nước này, sau đó âm thầm ra tay, một mẻ tóm gọn các thế lực ở vài nơi.
Bởi thế, hắn ta thề, cả đời này cũng không giao dịch với người thanh niên đáng sợ này nữa!
Thật sự là người đáng sợ!
Ngay cả hắn một đêm thủ da^ʍ mấy lần cũng đều biết!
Còn có việc nào hắn không biết chứ!
“Robin” Sùng Minh nhẹ nhàng nói, lóe lên sự tàn ác trong ánh mắt:” ông nói anh biết thôi miên, là thật hay giả?”
Sắc mặt của tên mập bị Sùng minh gọi là Robin có chút biến đổi, lập tức nói:” cậu tin thì tin, không tin thì thôi, hỏi làm gì?”
Sùng Minh ung dung lấy một vật từ trong túi ra, ném lên trên bàn.
Ánh mắt của Robin rơi trên vật đó, sợ hãi đột nhiên co rút lại!
Sùng Minh chỉ là bỏ trên bàn một cái nút áo.
Nhưng mà đây là một cái nút áo cực kì đơn giản, nhưng lại làm cho chân tay Robin run lên cầm cập.
Robin liền biết, người thanh niên này tìm đến đây, nhất định là không có chuyện tốt.
“Cậu, cậu muốn tôi thôi miên ai?” giọng nói của Robin có chút run.
“Tôi.” Sùng Minh bình tĩnh trả lời.
Robin càng run hơn nữa:” cậu đùa gì vậy!”
Người thanh niên này, Robin bất kể dùng cách nào cũng không thể điều tra ra được thân phận của hắn.
Thậm chí có mấy lần, có người dùng súng trực tiếp uy hϊếp hắn, không được tiếp tục điều tra, nếu không sẽ gϊếŧ hắn.
Lúc này Robin mới biết, người thanh niên này nhất định có gia thế không phải hạng vừa!
Robin mới ngừng ý nghĩ điều tra.
Lúc đầu, Robin cũng rất lo lắng, sợ rằng ông trùm biết được tin tức này là do hắn tiết lộ ra.
Nhưng sau này, Robin phát hiện, ngọn lửa này không cháy tới chỗ hắn, lúc này hắn mới từ từ yên tâm.
Sự việc cứ thế trôi qua, Robin thậm chí cũng quên đi sự tồn tại của người thanh niên này.
Nhưng mà vừa nãy, người thanh niên này dùng ám hiệu lần trước lúc hai người gặp mặt.
Kí ức bị ngủ quên trước đây của Robin, đột nhiên trở lại.
Còn những kí ức đáng sợ đó, cũng trở lại theo kết cục náo động năm đó.
Bây giờ người thanh niên đáng sợ này, đã vậy còn nói nhờ hắn thôi miên đối phương?
Điên rồi sao?
Kết quả của thôi miên là sẽ biết được rất nhiều bí mật của đối phương.
Kết quả của việc biết nhiều, vậy thì chỉ có chết thôi!
Robin điên cuồng lắc đầu:” không được, không được, tuyệt đối không được!”
Sùng Minh nheo mắt nhìn hắn nói:” vậy thì, có cần tôi mang chiếc nút áo này trả cho chủ nhân của nó không?”
Sau lưng Robin, mồ hôi lạnh túa ra.
Robin đột nhiên quỳ xuống trước mặt Sùng Minh:” tôi có chỗ nào đắc tội với cậu? Mong cậu chỉ rõ!”