Vì vậy, vừa xuống máy bay thì hai người liền tách nhau ra.
Thẩm Thất được đưa về trang viên Cảnh Hoa. Cả đội ngũ S.A đều đến, người làm tóc, người trang điểm, người chỉnh sửa y phục, người làm móng tay. Những hộp trang sức đều được mở ra, toàn bộ những thứ đó đều là đồ cổ mà nhà họ Hạ cất giữ.
Chất liệu gỗ của hộp trang sức, và những bộ trang sức lâu đời, quả thực khiến người ta hoa mắt.
Bản thân Thẩm Thất cũng không ngờ, buổi hôn lễ này lại hoành tráng như vậy, còn long trọng xa hoa hơn hôn lễ trên đảo nhiều lần.
Hôn lễ kiểu Tây trên đảo, có rất nhiều nhân viên, nhưng váy cưới chỉ có tám bộ.
Vậy mà váy cưới hôm nay, lại có những mười bộ!
Mỗi một bộ đều phối với những trang sức tương ứng.
Những bộ trang sức này không phải là những thứ tầm thường, mà là những bộ trang sức được nhà họ Hạ cất giữ hàng trăm năm. Đã được cao tăng tụng kinh hóa giải điềm xấu, đồng thời thờ cúng trước mặt Đức Phật ba ngày.
Mỗi món trang sức chỉ có vương tôn hoàng tộc các triều đại mới có tư cách sở hữu. Điều này khiến giá trị của những bộ trang sức này càng thêm cao quý hơn.
Thẩm Thất vô cùng cảm động.
Nhà họ Hạ rước cô vào cửa với nghi lễ long trọng như này, có thể thấy được thái độ chân thành của họ.
Người vui vẻ đến muốn khóc còn có Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.
Bởi vì Thẩm Thất có thai lần thứ hai, nên cuộc hẹn ước giữa Thẩm Thất và Hạ lão phu nhân chính thức có hiệu lực, cuối cùng bọn họ cũng có thể quay về nhà họ Hạ rồi!
Cuối cùng, bọn họ cũng không phải vắng mặt trong hôn lễ của con trai.
Tin Thẩm Thất có thai, thật sự khiến người vui kẻ buồn.
Đến giờ lành, Thẩm Thất yên lặng ngồi ở trong phòng, đợi Hạ Nhật Ninh đến rước dâu.
Trong phòng có không ít người, họ đều nói chuyện với Thẩm Thất.
Bác gái hai nắm tay Thẩm Thất, nói không ngừng.
Thẩm Thất tìm đối tượng cho Thẩm Nhị, khiến bác gái hai vô cùng hài lòng.
“Tiểu Thất, bác gái cả không phải không muốn đến, mà là thật sự không đến được. Nghe nói tối qua Tần Trăn thấy máu, nên đang ở trong bệnh viện chờ sinh.” Bác gái hai hớn hở nói: “Giờ con lại có thai, nhà họ Thẩm chúng ta đúng là tam hỷ lâm môn! Nhà họ Thẩm chúng ta lâu lắm rồi không có thêm thành viên mới. Năm nay, thoáng cái đã thêm hai đứa trẻ rồi, lão phu nhân vui mừng khôn xiết!”
Bác gái ba, bác gái tư, bác gái năm vội vàng nói chen vào: “Đúng vậy đúng vậy. Ôi, mấy thằng nhãi nhà chúng tôi, cũng chẳng sốt ruột gì! Tiểu Thất, con xem, anh cả anh hai con đều là con làm mối cho. Ba thằng nhãi còn lại, con tiện thể làm mối cho chúng nó được không?”
Hóa ra là mọi người đang mong chờ chuyện này.
Thẩm Thất mặc bộ đồ cưới đỏ rực, thoải mái ngồi dựa vào gối dựa, nói: “Bác gái à! Sao các bác lại không hỏi ba ông anh trai này đã có người trong lòng chưa! Đâu cần con phải ra tay giúp đỡ nữa! Bên cạnh anh hai chưa có ai, vừa hay thư ký của con cũng độc thân, con mới tác hợp hai người bọn họ. Anh ba anh tư anh năm, có một đống người thương nhớ bên cạnh, đâu cần con phải làm mối nữa.”
Ba bác gái cùng than thở: “Nhưng chỉ có người ái mộ, mà không phải động lòng, thì cũng uổng công thôi!”
Trong phòng lập tức vang lên tiếng cười nghiêng ngả.
Lúc này, Hạ Nhật Ninh đã xuất phát từ nhà họ Hạ.
Hắn mặc bộ trường bào màu đen vô cùng anh tuấn, trên người đeo một dây ruy băng đỏ rực, cưỡi trên mình con tuấn mã đỏ thẫm thuần chủng trong trang trại ngựa nhà mình. Phía sau là đội ngũ rước dâu, giẫm trên thảm đỏ dài dằng dặc, đi về phía trang viên Cảnh Hoa.
Từ nhà họ Hạ đến trang viên Cảnh Hoa không gần lắm, thế nhưng lại có thể mở riêng một con đường, trên đó trải thảm đỏ, hai bên đường là người làm nhà họ Hạ, mỗi người cầm một lẵng hoa trên tay, tung hoa trên đường đi.
Hạ Nhật Ninh đi ở phía trước, phía sau là chiếc kiệu bằng gỗ lim sơn son thϊếp vàng tám người khênh, được nghệ nhân điêu khắc và các nhà sử học cùng nhau tạo nên.
Giá trị của nó đã lên tới hàng tỷ đồng.
Có thể nói, chiếc kiệu này chính là tác phẩm nghệ thuật cao cấp.
Phía sau chiếc kiệu tám người khênh, là đội ngũ đón dâu đông đảo.
Trên tay mỗi người đều bưng một món lễ vật khiến người ta lóa mắt.
Hôn lễ truyền thống và xa hoa như này, khiến những người vây xem xung quanh chấn động không thể thốt lên lời.
Hôn lễ này quả thực khiến người ta phải ngưỡng mộ vô cùng.
Đây chính là buổi hôn lễ mà mỗi người phụ nữ đều muốn trải qua sao?
Khi họ đã quen nhìn đồ cưới hay hôn lễ kiểu Tây, thì hôn lễ truyên thống này mới là điều mà phái đẹp khát khao nhất.
Đặc biệt là chú rể, sao lại có thể đẹp trai như vậy cơ chứ!
Đúng là không để cho người đi đường sống nữa sao?
Tất cả mọi người đều điên cuồng giơ điện thoại lên, kích động ấn chụp ảnh không ngừng, thậm chí có không ít các nhà đài đã bắt đầu ghi hình trực tiếp.
Thế là, chỉ trong nháy mắt, trên danh sách top mười hot search của Weibo, đều là tin tức về buổi hôn lễ này.
Cả Weibo tưởng chừng như sắp bùng nổ!
Trời ạ, đội ngũ rước dâu này phải nói là sắc đỏ ngập trời.
Hôn lễ quy mô như này, thật sự chưa từng có bao giờ!
Ở trang viên Cảnh Hoa, quản gia đi vào thông báo, đội ngũ đón dâu sắp đến rồi. Mọi người rối rít đứng dậy, giúp Thẩm Thất chỉnh trang lần cuối.
Thẩm Tử Dao cầm khăn trùm đầu của cô dâu, chậm rãi bước đến trước mặt Thẩm Thất, nhẹ nhàng phủ lên đầu Thẩm Thất: “Chỉ có hôn lễ này, mẹ mới cảm thấy mình thật sự có cảm giác miễn nhiệm kỳ. Tiểu Thất, sống hạnh phúc cùng Nhật Ninh nhé. Đời người rất ngắn ngủi, mỗi ngày phải biết trân trọng yêu thương lẫn nhau nhé con.”
“Vâng thưa mẹ.” Thẩm Thất mỉm cười gật đầu, cô nhìn xung quanh, nói: “Anh con vẫn chưa về sao?”
Giọng nói của cô có chút hụt hẫng.
Một ngày trọng đại như thế này...
Anh trai lại không thể có mặt, có lẽ đây là chuyện tiếc nuối nhất cuộc đời này.
Thấy Thẩm Thất buồn bã như vậy, mấy người anh họ cùng nhau lên tiếng: “Tiểu Thất, tuy bọn anh là anh họ, nhưng cũng là anh trai em. Nếu em không chê... bọn anh sẽ cùng nhau cõng em ra ngoài!”
Thẩm Thất lắc đầu: “Sao có thể như thế được?”
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của Thẩm Lục: “Hôn lễ của em gái, làm sao anh có thể vắng mặt được chứ?”
Thẩm Thất kinh ngạc đứng phắt dậy, liền nhìn thất Thẩm Lục sải bước đi vào, dường như đằng sau còn kéo theo một người.
Sùng Minh!
Đúng là Sùng Minh!
Cuối cùng anh trai cũng tìm được Sùng Minh rồi ư?
Thẩm Thất bước lên, bất chấp mọi thứ mà lao vào lòng Thẩm Lục, ôm chặt anh trai như lúc nhỏ: “Anh ơi!”
Thẩm Lục duỗi tay vỗ về đỉnh đầu Thẩm Thất, ánh mắt ấm áp như làn nước ngày xuân: “Tiểu Thất, xin lỗi em, anh đã về muộn rồi.”
Thẩm Thất ra sức lắc đầu, nước mắt đong đầy trong khóe mắt liền rơi xuống.
Thẩm Tử Dao lau nước mắt nói: “Được rồi được rồi, ngày vui như này, mọi người không thể khóc! Tiểu Lục, mau đi thay quần áo đi, giờ lành sắp đến rồi!”
“Vâng!” Thẩm Lục gật đầu, vẫn không thả Sùng Minh ra.
Vẻ mặt Sùng Minh có chút kỳ lạ, nhìn mọi người bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
“Trí nhớ của anh ấy vẫn rất hỗn loạn, có điều, anh ấy đã tin tưởng anh rồi...” Thẩm Lục giải thích, quay đầu nói với Sùng Minh: “Tất cả mọi người ở đây đều là người nhà sau này của anh. Cũng đều là những người mà anh phải bảo vệ. Cho nên, tôi sẽ khiến anh từ từ nhớ lại mọi thứ mà anh đã quên lãng!”
Sau khi nghe thấy những lời này của Thẩm Lục, đôi mắt vốn tràn đầy vẻ đề phòng của Sùng Minh lập tức sáng lên.
Đúng lúc này, Thẩm Hà chạy vào, nhìn thấy Sùng Minh, lập tức kêu lên: “Mợ ơi, cuối cùng mợ cũng quay về rồi!”
Mợ ư?
Vẻ mặt của Sùng Minh chợt trở nên kỳ lạ.