Nụ cười của anh ấy, nhìn đến Triệu Văn Văn quáng mắt choáng váng một hồi.
"Em là Văn Văn." Hàn Tắc Phương hình như rất thành thật vậy, mở miệng nói: "Anh luôn nhớ thương em."
Lòng của Triệu Văn Văn, dữ dội mà bắt đầu nhảy đập rồi.
Cô gần như kích động đến ngón tay cũng đều run rẩy lên rồi.
Anh ấy thật sự là đang nhớ thương mình!
Trời ạ! Anh ấy lại thật sự ư.
Triệu Văn Văn hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: "Có thật không vậy?"
"Đương nhiên là thật rồi!" Hàn Tắc Phương cứ thành thật như vậy mà đứng ngay tại chỗ, ngay thẳng thật thà mà nói: "Anh nhìn thấy nụ cười trên kuon6 mặt của cô ấy là miễn cưỡng như thế, anh nhìn thấy nụ cười dưới đáy mắt của cô ấy không đến đáy lòng, anh liền biết ngay cô gái kia có tâm sự. Cô ấy không vui vẻ. Thế nhưng là cô ấy rõ ràng tốt như thế, xinh đẹp như thế, đáng yêu như thế. Tại sao lại không vui vẻ chứ? Rốt cuộc là người nào đã phụ lòng người cô gái như vậy? Anh đau lòng thay cho cô ấy."
Triệu Văn Văn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Những lời này của Hàn Tắc Phương, mỗi chữ mỗi câu đều gõ vào đáy lòng của Triệu Văn Văn.
Một tuyến đề phòng cuối cùng ở đáy lòng của Triệu Văn Văn, bỗng nhiên tan rã.
Triệu Văn Văn chậm rãi thu hồi tay của mình, Hàn Tắc Phương lại là thoáng một phát giữ lấy mu bàn tay của Triệu Văn Văn, không cho cô hút ra.
"Văn Văn, anh hỏi em một câu." Hàn Tắc Phương nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay của Triệu Văn Văn.
Nhiệt độ chỉ thuộc về đàn ông mới có, bỗng chốc thông qua mu bàn tay truyền xuống đáy lòng của Triệu Văn Văn.
"Anh hỏi." Giọng nói của Triệu Văn Văn cũng có chút run rẩy rồi.
"Em cùng Phùng Mạn Luân đính hôn, thật sự là tự nguyện sao?" Hàn Tắc Phương khẽ giọng hỏi.
Nước mắt của Triệu Văn Văn chợt chạy ra khỏi hốc mắt.
Nước mắt óng ánh, đọng ở bên má, khiến cô thoạt nhìn càng thêm thê mỹ.
"Lúc anh lần đầu tiên nhìn thấy em, anh biết ngay em không vui vẻ." Hàn Tắc Phương nhẹ nhàng nói: "Anh muốn quan tâm em, thế nhưng là lại sợ mạo phạm đến em. Anh tính là cái gì đây? Ở đâu có tư cách này đi quan tâm em đấy? Em là nữ hoàng a! Em là thiếu phu nhân của Phùng gia, anh Hàn Tắc Phương chỉ là một cậu ấm nho nhỏ, anh cho dù từ trên thế lực hay là năng lực, cùng đại thiếu gia của Phùng gia so sánh, xách giày cũng không xứng —— "
"Không phải đã nói rồi." Triệu Văn Văn đã cắt ngang lời nói của Hàn Tắc Phương: "Em nếu như để trong lòng những chuyện kia, em làm sao lại tới gặp anh? Lòng của em, anh rốt cuộc có hiểu hay không hiểu?"
Hàn Tắc Phương kéo ra tay của Triệu Văn Văn, quay người đối mặt với Triệu Văn Văn.
Đưa tay lau đi vệt nước mắt ở trên má của Triệu Văn Văn, khẽ giọng nói: "Thực xin lỗi, Văn Văn, anh không nên làm em rơi nước mắt đấy. Anh chỉ là đau lòng thay cho em, muốn thật tốt đối xử với em. Lại không nghĩ rằng vẫn còn khiến em rơi xuống nước mắt."
Triệu Văn Văn nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì. Em rơi nước mắt, không phải là bởi vì anh."
"Văn Văn, nói ra em có lẽ không tin. Từ khi gặp được em, anh mới hiểu được, thì ra trên cái thế giới này, có loại duyên phận gọi là cuối cùng cũng đợi được em." Hàn Tắc Phương bê lên một bó hoa ở trên bàn, đưa cho Triệu Văn Văn: "Đây là kỹ thuật cắm hoa mà anh đã học thật lâu. Thực xin lỗi, anh chỉ học thành cái dạng này. Đây là tác phẩm đầu tiên của anh. Anh hy vọng, có thể tặng cho em."
Triệu Văn Văn kinh ngạc một hồi rồi nhận lấy hoa tươi: "Cảm ơn!"
Ánh mắt của Triệu Văn Văn buồn bã: "Thế nhưng là anh có người cô gái yêu mến."
"Cô gái mà anh thích? A, đúng vậy a. Anh vốn là có một vô gái mà anh thích, thế nhưng là có người, đã định trước không thể cùng nhau rồi." Hàn Tắc Phương biết lắng nghe mà trả lời: "Anh cùng cô ấy là không thể nào đấy. Vì vậy, anh chỉ có thể thu hồi lại phần tình cảm kia. Nếu như em không thích hoa này, vậy anh thu hồi lại là được rồi."
Không chờ Hàn Tắc Phương ra tay, Triệu Văn Văn nói trước: "Vật đã được tặng ra ngoài rồi, sao có thể thu hồi được?"
Hàn Tắc Phương lập tức nở nụ cười: "Vậy em còn ăn dấm chua không?"
Trên mặt của Triệu Văn Văn chợt đỏ lên: "Em mới không có ghen!"
"Ừ, em không có ghen, là anh ghen rồi!" Hàn Tắc Phương can đảm mà nhéo nhéo gương mặt của Triệu Văn Văn nói: "Anh thật ra rất ghen ghét Phùng Mạn Luân. Hắn rõ ràng không yêu em, nhưng có thể có được nụ cười của em. Anh ghen ghét, nhưng không thể nói. Văn Văn, em sẽ xem thường anh không? Sẽ chê anh nhu nhược không? Sẽ cảm thấy anh nhát gan không?"
Triệu văn văn hết sức lắc đầu.
"Em cũng không thể xác định cảm giác mà anh đối với em là gì. Em thậm chí không dám đối với anh biểu lộ tình cảm của em. Bởi vì em sợ, sợ anh sẽ cự tuyệt em, kháng cự em, thậm chí biến mất cũng không gặp em nữa!" Hàn Tắc Phương một vẻ mặt ủy khuất nhìn lấy Triệu Văn Văn: "Em là chói mắt như thế, mà anh là hèn mọn như thế. Anh không xứng với em."
Nước mắt của Triệu Văn Văn lập tức trượt xuống, chủ động ôm lấy Hàn Tắc Phương, run rẩy dâng lên nụ hôn nồng nhiệt của mình.
Hàn Tắc Phương thong dong mà hôn lấy Triệu Văn Văn.
Hai người cuối cùng là bước ra một bước đó.
Sự phát triển của hai người, hoàn toàn không có tránh được đôi mắt của Phùng Mạn Luân.
Phùng Mạn Luân nghe được báo cáo, cũng chỉ là hờ hững mà cười: "Không cần để ý tới."
Hàn Tắc Phương?
Người đàn ông này có chú thú vị.
Ngay từ đầu là hướng về phía Thẩm Thất đấy.
Bây giờ lại chuyển hướng về phía Triệu Văn Văn.
Anh ấy thật sự chỉ là một cậu ấm chứ?
Làm sao lại đơn giản như vậy?
Ngón tay của Phùng Mạn Luân gõ vào mặt bàn, phía trên đang để tài liệu của Hàn Tắc Phương.
Phần tài liệu kia hoàn toàn tốt đẹp đến không chút tỳ vết nào.
Thế nhưng là chuyện càng tròn vẹn, lại càng khác thường.
Người đàn ông này, rốt cuộc muốn làm gì đây?
"Mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, nếu như ngươi muốn làm tổn thương đến tiểu Thất, tôi liền nhất định sẽ cho ngươi trả giá thật nhiều!" Đôi mắt của Phùng Mạn Luân hung hăng nhíu lại, lạnh lùng mà đưa ra những lời này.
Lúc này Thẩm Nhị cùng Mạc Thu đang ở trong biệt thự, đã là phối hợp ăn ý rồi!
Hai người từ lúc mới bắt đầu là luống cuống tay chân, đến bây giờ thành thạo rồi.
Không thể không nói, công lao của Tɧẩʍ ɖυệ cùng Thẩm Hà đúng là lớn nhất đấy.
Hai người từ một đôi người hoàn toàn lạ lẫm xa lạ, đến bây giờ phân công hợp tác, quả thực là thần tích a!
Buổi sáng rời giường, Thẩm Nhị mang theo bọn nhỏ đi ra vận động.
Vận động trở về, Mạc Thu cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng, bốn người cùng nhau dùng bữa sáng.
Dùng bữa xong, Thẩm Nhị cùng Mạc Thu cùng đưa Tɧẩʍ ɖυệ Thẩm Hà đến nhà trẻ đi học.
Lúc cần thiết thì còn phải thay Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh đi họp một cái hội phụ huynh gì đấy.
Buổi trưa, Tɧẩʍ ɖυệ Thẩm Hà là ở nhà trẻ ăn cơm đấy, thế nhưng là Thẩm Nhị cùng Mạc Thu cũng không thể nhàn rỗi.
Bởi vì, quần áo của tiểu công chúa tiểu hoàng tử cũng là muốn tự tay ủi đấy.
Vì vậy, Thẩm Nhị phụ trách ủi đồ, Mạc Thu phụ trách cất kỹ.
Chờ hai người đem phòng của Tɧẩʍ ɖυệ Thẩm Hà dọn dẹp xong rồi, việc nhà làm xong, cũng đã đến lúc nên tiếp Tɧẩʍ ɖυệ Thẩm Hà tan học rồi.
Sau khi trở về, Thẩm Nhị Mạc Thu phụ trách cùng Tɧẩʍ ɖυệ Thẩm Hà làm bài tập, bảo mẫu phụ trách nấu cơm thu dọn những chuyện lớn nhỏ ở trong nhà.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Nhị liền mang theo Tɧẩʍ ɖυệ tiến hành đặc huấn dành cho con trai, Mạc Thu thì mang theo Thẩm Hà tiến hành học tập dành cho con gái.
Lúc đi ngủ, hai người riêng biệt dỗ dành một đứa.
Dù sao cả ngày hôm nay, đều là bận đến xoay vòng vòng.
Thẩm Nhị cùng Mạc Thu cũng cuối cùng hiểu được làm một bà chủ của gia đình cùng ông chủ nấu cơm trong gia đình là có bao nhiêu không dễ dàng đấy.
Nhưng khi nhìn lấy khuôn mặt tươi cười sáng lạn của bọn nhỏ, cũng đều cảm thấy mọi thứ này đều đáng đấy!
Mạc Thu vốn không thế nào ưa thích con nít, cũng từ từ cảm thấy, tìm người kết hôn, sinh em bé, có lẽ không phải là chuyện chán ghét gì.
Tầm nhìn của Thẩm Nhị nhìn về phía Mạc Thu, hình như cũng càng ngày càng nhiều lần rồi.