Những khách tham quan khác, cũng âm thầm lấy điện thoại ra, chụp lại tấm hình.
Không còn cách nào khác, hình ảnh này quá đẹp!
Cô bé xinh đẹp đến không từ nào diễn tả nổi, và cậu bé bị xô ngã thì khôi khôi tuấn tú không chê vào đâu được.
Hai đứa trẻ này, quả là phiên bản thu nhỏ của công chúa và hoàng tử!
Ôi mẹ ơi, sao tấm hình chụp ra đẹp thế, có thể làm hình nền máy tính được đấy!
Hoặc do hai đứa đẹp quá, không ai muốn quấy rối chúng.
Thời gian trôi qua đúng một phút, Thẩm Hà mới hoàn hồn, nhanh chóng bò xuống người của cậu bé đó.
Cậu bé đó nhìn Thẩm Hà vẻ ngơ ngác, và tự sờ vào môi của mình.
Có lẽ đến lúc này cậu cũng không ngờ, cậu được một cô bé hôn lên môi.
“Xin, xin lỗi.” Thẩm Hà bị cuốn hút bởi vẻ đẹp đó, đột nhiên gặp được cậu bé có vẻ đẹp sắc sảo như hoàng tử tinh linh, Thẩm Hà cũng không kiềm chế nổi đỏ hết cả mặt: “Em không cố ý.”
“Không sao.” Cậu bé trả lời giọng nhỏ nhẹ.
Giọng nói nghe hay quá.
Tuy giọng còn rất non, nhưng vẫn mang đến một cảm giác thánh thót và dễ chịu.
Mặt Thẩm Hà càng đỏ hơn.
Tɧẩʍ ɖυệ bật cười ra tiếng.
Những người xung quanh cũng bật ra tiếng cười.
Mặt Thẩm Hà đỏ hơn nữa, quay lưng bỏ chạy.
Thẩm Tứ chỉ biết kéo theo Tɧẩʍ ɖυệ đuổi theo, lúc chạy ngang qua mặt cậu bé, anh đã cười thật tươi.
Cậu bé mắt tròn xoe nhìn Thẩm Thất bỏ chạy, một lần nữa đưa tay lên sờ vào môi mình, tự lầm bầm: “Kỳ lạ thật, tại sao lúc cô ấy hôn mình, mình không bị hôn mê nhỉ?”
Và ngay lúc này đây, trong bóng tối có vài người xông ra, nhìn thấy cậu bé đứng yên tại chỗ, liền nhẹ nhàng quỳ một chân xuống đất, tay phải đặt lên ngực, nói: Hoàng tử Joel, thuộc hạ đến trễ rồi à!”
Hoàng tử Joel ngơ ngác nhìn về hướng Thẩm Hà bỏ đi, không nói gì, mấy tên thuộc hạ nhìn nhau, cũng không biết tại sao hoàng tử Joel lại ngơ ngác nhìn về hướng đó.
Qua được một lúc, hoàng tử Joel nói: “Không sao. Chúng ta nên quay về thôi.”
Hoàng tử Joel quay lưng, ngay lúc cậu quay người, một tia sáng đèn đã chiếu qua, chiếu vào chiếc bóng sau lưng cậu.
Cho dù tuổi còn nhỏ, nhưng cậu đã mang trên mình đầy vẻ quý tộc, khí chất cao sang, khiến người khác không thể chịu được phải nhìn hoài.
Bên kia Tɧẩʍ ɖυệ đã đuổi kịp Thẩm Hà, không nhịn được liền hỏi: “Tiểu Hà, đó là nụ hôn đầu của em đúng không?”
“Anh à! Đừng nói nữa!”Gương mặt của Thẩm Hà lại đỏ lên nữa rồi.
Thẩm Tứ không thèm giấu đi giọng cười của mình.
Thẩm Hà dậm chân: “Cậu, cậu cũng không được nói ra ngoài!”
Thẩm Tứ gật đầu lia lịa: “Ừ ừ ừ, cậu thề sẽ không nói ra! Nhưng, cậu bé đó xem ra không phải người trong nước mình! Nhìn đẹp trai quá há!”
Tɧẩʍ ɖυệ cũng gật đầu: “Phải đó, hiếm lắm mới gặp được người con trai có khí chất cao sang như vậy.”
Thẩm Tứ cuối người, đưa tay véo vào mặt Tɧẩʍ ɖυệ, nói: “Người con trai mà được Tɧẩʍ ɖυệ nhà chúng ta khen, đúng là hiếm thấy đó!”
Tɧẩʍ ɖυệ cười tủm tỉm nhìn Thẩm Tứ, trả lời: “Cậu ta là người duy nhất trong độ tuổi này, có thể so sánh được với con mà.”
Thẩm Hà không thể phủ nhận câu nói này.
Gương mặt của cậu bé đó, đích thực có thể sánh ngang với Tɧẩʍ ɖυệ.
Chỉ là khí chất của hai người khác nhau thôi!
Tɧẩʍ ɖυệ chỉ mới có ba tuổi rưỡi, nhưng đã mang trên mình đầy khí chất của đế vương, cặp chân mày càng ngày càng giống Hạ Nhật Ninh.
Còn cậu bé kia, ánh mắt trong veo rạng ngời, đẹp đến nổi nghiêng nước nghiêng thành.
“Đi thôi đi thôi!” Thẩm Hà dậm chân: “Mọi người không đi là con đi đó nhé!”
Thẩm Tứ cười ha hả, kéo theo Tɧẩʍ ɖυệ rồi bước đi.
Thành phố băng tuyết rất to rất to, muốn đi bộ mà đi hết chỗ này thì sẽ mất rất lâu rất lâu.
Cho nên mọi người đã đi rất nhanh, hưng phấn đến nổi liên tục chụp hình.
Bên ngoài thành phố băng tuyết, hoàng tử Joel khi vừa về đến mặt đất, ngay lập tức có người mang chiếc áo khoác to và sang trọng tinh tế để khoác lên người cậu, đưa cậu lên chiếc xe hơi kiểu nhà ở đang đậu ở bên lề.
Vừa lên xe, Joel đã đi đến bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi đọc sách ở chiếc ghế bành bên cửa sổ, nói: “Mẹ.”
Người phụ nữ xinh đẹp đặt quyển sách trên tay xuống, mỉm cười nhìn hoàng tử Joel: “Sao quay lại nhanh thế? Chơi có vui không?”
Cặp mắt xanh lam của hoàng tử Joel thấp thoáng vẻ kỳ quái, suy nghĩ rồi nói: “Mẹ, cả đời này con không thể hôn ai hết, đúng không?”
“Phải đó.” Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười trả lời: “Vì Joel là hoàng tử, cho nên không thể tùy tiện để người khác hôn môi mình.”
“Chỉ cần có người hôn con, là con sẽ bị hôn mê đúng không?” Joel đột nhiên nghĩ đến nụ hôn bất đắc dĩ trong thành phố băng tuyết, và cả cô bé bất cẩn hôn trúng mình nữa.
Cô bé rất dễ thương, rất sắc sảo, rất xinh đẹp.
“Phải đó.” Người phụ nữ xinh đẹp kinh ngạc nhìn hoàng tử Joel: “Chuyện này, là bí mật chúng ta đã công khai, sao con còn hỏi vậy nữa?”
“Chưa bao giờ ngoại lệ phải không ạ?” Hoàng tử Joel vẫn liên tục hỏi.
“không có đâu!” Người phụ nữ xinh đẹp lên giọng khẳng định: “Joel, con phải ghi nhớ. Cả đời này con cũng không thể hôn người khác! Nếu không, con sẽ bị sốc đó.”
“Nhưng mà, tại sao.” Ánh mắt của Joel vẫn đang hoài nghi, tại sao hình ảnh của cô bé đó lại đang dần hiện rõ trong đầu cậu. Tại sao cô lại là ngoại lệ?
“Không có tại sao gì hết!” Người phụ nữ xinh đẹp nói với giọng nghiêm túc: “Tại vì Joel không giống với người khác, cho nên, không thể, biết chưa?”
“Dạ, thưa mẹ.” Hoàng tử Joel nhìn xuống. Lông mi mắt dài giống như một cánh quạt nhỏ, tinh tế sắc sảo, đẹp không thể tả.
Người phụ nữ xinh đẹp sờ vào má của hoàng tử Joel, nói: “Hoàng tử của mẹ đẹp trai thế, sau này không biết công chúa nào, mới có thể xứng với hoàng tử của mẹ nhỉ?”
Gương mặt Joel liền đỏ hẳn lên.
Làm sao đây?
Hình ảnh của cô bé đó, cứ xuất hiện trong đầu cậu. Có làm sao cũng không quên được.
Không lẽ, lí do là vì cô bé là người duy nhất có thể hôn cậu, mà không làm cho cậu bị hôn mê à?
Tɧẩʍ ɖυệ Thẩm Hà tham quan xong thành phố băng tuyết, mãn nguyện rồi mới chịu đi về với Thẩm Tứ.
Trên đường về, Thẩm Hà không ngừng uy hϊếp Tɧẩʍ ɖυệ và Thẩm Tứ: “Hai người không được nói chuyện hôm nay cho mami biết nghe chưa!”
“Được, không nói!” Tɧẩʍ ɖυệ và Thẩm Tứ liền tỏ vẻ đầu hàng: “Kiên quyết không nói!”
Thẩm Hà nghe rồi mới có thể yên tâm được chút.
Nhưng mà anh trai đó đúng là đẹp trai thật!
Mình chưa bao giờ nhìn thấy người con trai nào mà cao sang quý tộc như thế!
Ánh mắt trong sáng và rạng ngời kia quả thật rất cuốn hút.
Có lẽ sau này sẽ không còn được nhìn thấy nữa rồi?
Thẩm Tứ lái xe đưa Tɧẩʍ ɖυệ và Thẩm Hà về nhà, ngay lúc này đây, Hạ Nhật Ninh đang giúp Thẩm Thất xử lý cái đuôi.
Cái đuôi này, chính là người nhà họ Nhạc.
Hạ Nhật Ninh bây giờ không chỉ trông chừng vợ, trông chừng con gái.
Còn con trai là dùng để rèn luyện thành người kế thừa, vợ và con gái dùng để yêu thương!
Cho nên, ai dám làm cho Thẩm Thất và Thẩm Hà đau đầu, anh sẽ đi giải quyết người đó!