Chúng ta không cần so bố, chúng ta so ông nội được không!
Không được nữa, so bà nội? So bà ngoại?
Tóm lại, có thể đổi cái mới lạ không?
Các người không chán, tôi cũng chán!
Quả nhiên, người phụ nữ này lại mở miệng: “Cậu có biết tôi là ai không?’
Tiểu Hạ trước giờ luôn độc mồm độc miệng, vẫn không thay đổi.
Tiểu Hạ nhìn lấy cô ta một lúc, nói: “Phấn quá dày, nhìn không ra!”
“Phụt.” Cho dù là người điềm tĩnh như Phùng Mạn Luân cũng không nhịn được, trực tiếp cười ra tiếng.
“Cậu...” người phụ nữ không bao giờ ngờ đến đối phương tuy nhiên phản ứng như thế!
“Người nổi tiếng trên mạng nào sao? Hay nhà buôn nào trên shopbee?” dao nhỏ của Tiểu Hạ không ngừng quèo quèo bay ra: “Hay là thẩm mỹ thất bại cho nên không thể không chét nhiều phấn như thế để che sẹo? Vấn đề này lớn quá, thật khó trả lời.”
Người phụ nữ này thật sự sắp tức điên cho được.
Trước giờ chưa ai dám nói chuyện như thế với cô ấy!
Trước giờ chưa có!
Đứa bé gái khóc trên đất kia thấy Tiểu Hạ ngăn lại cứu tinh của mình, liền từ trên đất bò dậy muốn xông về phía Tiểu Hạ.
Thẩm Hà đưa chân chặn ngang.
Phập! Đứa bé gái đó liền té sấp mặt!
“Đối thủ của cậu là tôi! Chúng ta mới cùng cấp độ!” Thẩm Hà tiếp tục bày ra tư thế: “Mẹ cậu nói, trẻ con đánh nhau, người lớn không được phép nhúng tay! Cho nên, cuộc đấu giữa hai chúng ta, sẽ không có ai nhúng tay! Cậu cũng đừng mong tìm được người khác viện trợ!”
Tɧẩʍ ɖυệ cười híp mắt nhìn Thẩm Hà động thủ đánh nhau. Hì hì hì. Cậu bé ấy biết võ thuật, em gái cậu ta sao có thể là người không biết võ chứ? Chẳng qua công chúa nhỏ không dễ gì ra tay thôi.
Hạ Nhật Ninh giờ cuối cùng cũng hiểu ra tại sao mọi người đều điềm tĩnh như vậy rồi!
Khó trách Thẩm Hà chịu ủy khuất, Thẩm Thất vẫn có thể điềm tĩnh ăn cháo!
Khó trách người luôn muốn ra vẻ như Phùng Mạn Luân lại cũng điềm tĩnh như thế!
Thì ra công chúa nhỏ của anh ta vốn dĩ không phải là bánh bao nhỏ!
Cô bé ức hϊếp Thẩm Hà thật sự là sợ ngây ra rồi!
Cô ấy không dám tin mà nhìn Thẩm Hà.
Cô ta tuy nhiên thua cho một đứa bé ba tuổi!
Cô ta đã sáu tuổi rồi!
Tiểu Xuân và Tiểu Hạ cũng cười híp mắt nhìn Thẩm Hà, công chúa nhỏ giỏi thật! Tư thế của công chúa nhỏ rất chuẩn, vừa nhìn là biết ngay thông qua huấn luyện võ từ nhỏ.
Cô bé không phục, lần nữa xông về hướng của Thẩm Hà.
Tɧẩʍ ɖυệ ở bên cạnh, cười híp mắt mà chỉ dạy cho em gái: “Tiểu Hà, dùng vịnh xuân quyền đánh cô ta!”
Thẩm Hà liền thay đổi quyền, đánh một bộ vịnh xuân quyền ra hồn ra dáng!
Cô bé bị Thẩm Hà đánh đến khóc oa oa không ngừng.
Mẹ cô bé muốn qua giúp đỡ, nhưng biết làm sao được khi tay Tiểu Hạ không chịu buông, cô ta cũng hết cách!
Hạ Nhật Ninh không nhịn được hỏi Thẩm Thất: “Quyền pháp của bọn nhỏ do ai dạy thế?”
Thẩm Thất chỉ lấy Phùng Mạn Luân, cười híp mắt nói: “Huấn luyện viên do sư huynh mời! Hai đứa nhỏ này từ khi biết đi, thì bắt đầu được tiếp nhận chính thức huấn luyện võ thuật chính quy! Chứ không anh nghĩ rằng sao mà Tiểu Hà có thể múa giỏi như thế? Tất nhiên là con nó có kỹ năng võ thuật làm nền rồi!”
Phùng Mạn Luân chỉ cười: “Nên thế.”
Hạ Nhật Ninh lại bắt đầu nổi ghen.
Anh ta thân là bố tụi nhỏ, anh ta mới nen là thầy dạy võ đầu tiên của tụi nhỏ mới đúng!
A a a, thật ghen tức quá đi!
Thẩm Hà nói cho cùng tuổi còn nhỏ, đánh xong bộ vịnh xuân quyền, đánh tới đối phương khóc oa oa, bản thân cũng mệt xỉu được.
Hạ Nhật Ninh thương sót con gái, liền ôm lấy Thẩm Hà, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Thẩm Hà: “Tiểu Hà thật giỏi!”
“Con sau này là phải bảo vệ mami! Cho nên Tiểu Hà mới không để người ta ức hϊếp tới khóc oa oa, Tiểu Hà cần kiên cường, Tiểu Hà muốn trở nên thật giỏi!” Thẩm Hà nắm lấy nắm đắm, với vẻ đầy quyết chí.
Hạ Nhật Ninh thấy công chúa nhỏ của mình dễ thương như thế, cũng không quan tâm trên mặt Thẩm Hà có mồ hôi hay không, cúi đầu hôn thật mạnh: “Tiểu Hà nhà chúng ta giỏi nhất!”
Đứa bé gái năm sáu tuổi kia thấy mình thật sự đánh không lại Thẩm Hà, cuối cùng quay người đi ôm lấy chân của mẹ: “Mami, mẹ không phải nói, trẻ con nhỏ hơn con, con có thể tùy ý ăn hϊếp sao? Tại sao con cả cô ấy không đánh lại. Huhuhuhu.”
Mẹ cô bé dùng sức thoát khỏi tay của Tiểu Hạ: “Cậu buông tay, cậu còn không buông tôi báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát? Cô báo đi!” Tiểu Hạ cứ hóng hách mà trả lời, ngón tay chỉ về phía Tiểu Xuân, nói: “Thấy chưa? Cả quá trình đều được ghi hình! Không sợ cô cứ báo cảnh sát, chỉ sợ cô không dám!”
Thẩm Thất cười nói: “Tiểu Hạ, bỏ đi.”
Tiểu Hạ nghe Thẩm Thất nói vậy, giờ mói chịu buông tay, từ bên Tiểu Xuân nhận lấy khăn ướt, chăm chú lau sạch sẽ từng ngón tay, nói: “Thật là, phấn đầy cả mặt lắc qua lắc lại, tôi muốn tắt thở luôn!”
Nghe Tiểu Hạ lần nữa thêm một nhát, những người có mặt lại lần nữa không nhịn được mà cười.
Cô bé và mẹ cô bé, có lẽ hôm nay là lần đầu tiên trong đời bị người ta đả kích như thế, bữa cơm này làm sao cũng không nuốt nổi nữa, ôm lấy con quay người bỏ đi.
Trước khi rời khỏi không quên bỏ lại một câu: “Các người hãy đợi đấy!”
Kịch vui kết thúc, Thẩm Thất mới đi qua lau mình cho Thẩm Hà: “Dáng vẻ vừa rồi của Tiểu Hà rất bảnh!”
“Tiểu Hà muốn bảo vệ mami!” Thẩm Hà nắm lấy nắm đắm: “Tiểu Hà lớn lên, thì sẽ không có ai dám ăn hϊếp mami nữa! Anh hai, em có phải rất giỏi?”
Tɧẩʍ ɖυệ cười híp mắt đưa ngón cái lên: “Tiểu Hà luôn giỏi nhất!”
Thẩm Hà giờ mới thỏa mãn mà theo Thẩm Thất về thay quần áo.
Thẩm Thất vừa đi, Hạ Nhật Ninh nói với Phùng Mạn Luân: “Anh Mạn Luân, đúng là nhọc công anh rồi! Lập kế hoạch dạy cho tụi nhỏ luyện tập võ thuật từ trước. ”
“Không có gì.” Phùng Mạn Luân nhướng mày trả lời: “Hai đứa nhỏ này do tôi trông lớn lên, giống như con tôi vậy. Cho tụi nhỏ mời thầy dạy võ, là chuyện nên làm, Hạ tổng không cần khách sáo.”
Hạ Nhật Ninh cười với ánh mắt đầy sát khí: “Chờ anh Mạn Luân và cô Triệu Văn Văn có con, tôi cũng có nghĩa vụ giúp đỡ. Nói cho cùng, trên mặt võ thuật, tôi cũng được xem là người trong ngành.”
Nghe Hạ Nhật Ninh nhắc đến Triệu Văn Văn, sắc mặt Phùng Mạn Luân cuối cùng cũng không được tốt như thế nữa, sắc mặt anh ta có phần cứng đơ, mới nói: “Chúng tôi mời đính hôn, chuyện kết hôn, chưa vội.”
“Đúng thế. Chỉ là một cái đính hôn, đủ để anh Mạn Luân khởi tử hồi sinh.” Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh khẽ cúi, nói: “Nhưng, cụ thể có thể đi bao xa, còn cần xem duyên phận!”
Phùng Mạn Luân vừa muốn nói, Thẩm Thất đã dắt Thẩm Hà quay lại.
Thẩm Hà thay bộ quần áo mới, tâm trạng không vui vừa rồi liền biến mất.
Hạ Nhật Ninh không quan tâm Phùng Mạn Luân nữa, tiếp tục chăm con gái yêu quý ăn cơm!
Bữa sáng được đưa lên, mọi người ăn rất nhanh.
Phùng Mạn Luân chỉ đơn giản ăn vài miếng liền không ăn nữa, đứng dậy rời khỏi khoang xe.
Thẩm Hà nhỏ giọng hỏi Thẩm Thất: “Mami, chú Phùng tại sao lại giận?”
Thẩm Thất một vẻ ngơ ngác: “A? Anh ấy giận sao?”
Mắt phượng Hạ Nhật Ninh cong cong, nói: “Có lẽ bởi vì nhà bốn người chúng ta bên nhau, còn vị hôn thê của anh ta không đi cùng.”
Thẩm Hà nghiêng đầu nói: “Vậy sao? Huh? Đợi đã, daddy dự bị, người giờ đây rất tự giác đem mình vạch vào phạm vi nhà chúng ta nhỉ?”
Mắt phượng Hạ Nhật Ninh khẽ nhướng, khi nào thì mới có thể đem cái từ dự bị bỏ đi!
“Đúng thế! Con vừa thấy người, liền thích hết sức vậy đó. Thật sự rất muốn được ngày ngày bên cạnh người đề vun đắp tình cảm bố con.” Hạ Nhật Ninh đưa tay vuốt lấy mũi của Thẩm Hà: “Ai kêu công chúa nhỏ dễ thương như thế!”
Thẩm Hà cười hì hì: “Thầy cô và các bạn đều khen con như thế!”
Ăn xong bữa sáng, mọi người chuẩn bị rời khỏi nhà ăn.
Chưa di ra khỏi được mấy bước, trước cửa nhà ăn của xe liền bị một đám người ồ ạt vây lại.
Bước chân Hạ Nhật Ninh dừng lại, ôm lấy Thẩm Thất tiếp tục đi về trước.
“Tiểu Hà, vịnh xuân quyền của con tuy đánh rất có hồn có dáng, nhưng con biết tại sao con mệt thế không, đối phương lại chỉ bị con đẩy té trên mặt đất không?” Hạ Nhật Ninh cười híp mắt mở miệng hỏi.
“Tại sao ạ?” Thẩm Hà hiếu kỳ hỏi.
“Đó là bởi vì, pháp bảo tất thắng chính là sức mạnh tuyệt đối.” Hạ Nhật Ninh vừa đi vừa giải thích: “Lát nữa biểu diễn cho con coi được chứ?”
Thẩm Hà liên bắt đầu vỗ tay: “Được đấy được đấy.”
Lúc này, đám người đó chặn kín cửa xe, ồ ạt từ phía sau đưa lên ghế đẩu, ghế, thùng nước cả chổi nữa.
Không phải họ muốn đem mấy này để đánh nhau, mà là khi xe lửa qua trạm kiểm soát, dụng cụ dao kéo đều không được đem theo!
“Các người dám ức hϊếp chị dâu? Muốn chết đây mà! Anh em, lên cho tôi!” trong đám người đó có người hô to lên: “Nhân lúc cảnh sát trên tàu chưa đến, cùng lên nào!”
Tiểu Hạ rất nhanh liền bảo vệ lấy Thẩm Thất: “Thiếu phu nhân, cô cứ đi sau cùng nhất là được! Trước kia rối, để tránh cô bị thương!”
Thẩm Thất với vẻ lo lắng nói: “Đừng để tụi nhỏ bị thương!”
Hạ Nhật Ninh đầu cũng không quay lại trả lời: “Anh có bị thương, cũng không để con nó bị thương! Tiểu Hà, nhìn cho rõ, để con xem xem cái gì gọi là sức mạnh tuyệt đối!”
Lời mới dứt, Hạ Nhật Ninh đưa chân ra, thân trên vẫn không nhúc nhít, chỉ dựa vào sức lực ở phần eo và chân, một chân một tên, trực tiếp đá bay!
Đúng vậy, là trực tiếp đá bay!
Mấy người bên cạnh Hạ Nhật Ninh, không có một ai có thể công đến trước mặt Hạ Nhật Ninh!
“Wow!” Thẩm Hà thật sự không nghĩ rằng sức chiến đấu của Hạ Nhật Ninh là mạnh mẽ đến thế!
Cô bé thật sự muốn thành fan của anh ta rồi được không?
Tɧẩʍ ɖυệ cũng với vẻ sùng bái mà nhìn Hạ Nhật Ninh.
Đều nói bố là thần tượng mạnh nhất trong lòng con trai, câu nói này không quá chút nào.
Tɧẩʍ ɖυệ thấy Hạ Nhật Ninh trong tình hình bế lấy Thẩm Hà, đều có thể điềm đạm mà một chân một người mà đá bay, tư thế đó khí độ đó khí chất đó, thật sự là quá bảnh đi!
Hạ Nhật Ninh vừa linh hoạt tránh né cây chổi được đối phương múa may, vừa từ tốn không vội mà đá bay, còn điềm đạm giảng bài với Thẩm Hà: “Sự huyền diệu của vịnh xuân quyền ở chỗ khoảng cách. Quyền nhanh nhưng phòng vệ cẩn mật. Nhìn thì nhẹ nhàng, thực ra phải tốn không ít sực lực. Loại quyền pháp này thực sự rất thích hợp với con. Với Tiểu Duệ, càng thích hợp luyện mấy chiến thuật cận thân tinh vi hơn.”
“Dạ.” Tɧẩʍ ɖυệ ở phía sau, trả lời rất hùng hồn.
Daddy thật giỏi! Daddy thật bảnh! Daddy thật uyên bác!
“Tiểu Duệ, nhìn cho rõ!” lời của Hạ Nhật Ninh vừa dứt, một tay ra quyền, một quyền đánh trên bụng của một người đàn ông cao lớn đang giơ chiếc ghế đẩu lên hướng về anh ta.
Người đàn ông to lớn đó dường như bị định hình vậy, cả người đầy vẻ không tin nổi, sau đó ngước đầu lên nhìn Hạ Nhật Ninh, chiếc ghế đẩu trong tay dần rơi xuống, cả người đều ngã trên đất.
“Đây là quyền pháp gì?” Tɧẩʍ ɖυệ háo hức đến nổi hai mắt như phát sáng.
“Đây là bộ quyền chỉ lính đánh thuê mới biết, vừa rồi nếu ta không thu hồi lực thì gan, lá lách và dạ dày của đối phương đều sẽ bị ta nhào nát.” Hạ Nhật Ninh khẽ giải thích nói: “Có hứng thú không? Muốn học không?”