Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 546

Giây phút Triệu Văn Văn nghe thấy giọng của Phùng Mạn Luân, cả người đều giật thót, run rẩy dữ dội một lúc.

Nhưng một giây sau, cô ấy liền thẳng người dậy.

Sự hoảng loạn vừa rồi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là bộ dạng từ tốn và mỉm cưởi.

Thẩm Thất nếu như không phải mãi ở bên chính mắt nhìn thấy, cô ấy nhất định cảm thấy mình bị hoa mắt!

Kỹ thuật diễn tốt như thế này khó trách lừa được người khác.

Phùng Mạn Luân bước nhanh đi qua, thấy Triệu Văn Văn và Thẩm Thất bên cạnh kệ rượu, đôi mắt híp lại, liền nói: “Chọn được chai em thích rồi sao?”

Thẩm Thất tùy tiện chọn một chai rượu, nói: “Sư huynh, anh chịu tặng cho em thật sao?”

“Tất nhiên.” Ánh mắt Phùng Mạn Luân liền nhìn về chai rượu, đó là chai sâm banh được cất hai trăm năm.

Giá trị của chai rượu này, đã vượt qua năm triệu đô một chai, hơn nữa có giá nhưng không người bán.

Thế nhưng nếu Thẩm Thất thích, anh ta chấp nhận đem tất cả rượu ở đây tặng cho cô ấy.

Chỉ mong được giai nhân ghé thăm.

Triệu Văn Văn trên mặt cùng với nụ cười hỏi: “Sao anh về sớm vậy?”

Phùng Mạn Luân ý vị sâu xa nhìn lấy Triệu Văn Văn, đưa tay nhận lấy chai sâm banh trên tay Thẩm Thất, sau khi lau sạch sẽ kĩ lưỡng, bỏ vào trong túi, nói: “Đột nhiên nhớ có một phần văn kiện bỏ quên ở nhà, cho nên quay về lấy.”

Triệu Văn Văn gật đầu, trong mắt hiện một tia sợ hãi.

Đây rõ ràng là một cái cớ.

Rõ ràng là việc họ vào hầm rượu, đã được báo cáo với Phùng Mạn Luân, cho nên anh ta mới quay trở về.

Anh ấy có lẽ lo lắng Triệu Văn Văn nói chuyện không nên nói chăng?

“Còn thích chai nào khác không?” Phùng Mạn Luân quay người nhìn Thẩm Thất: “Chỉ cần là em thích, đều có thể mang đi.”

Thẩm Thất miễn cưỡng cười, nói: “Sao có thể chứ! Em chọn chai rượu này giá trị không nhỏ rồi. Một chai là đủ quá đáng rồi, làm gì dám lấy thêm nữa?’

“Em tất nhiên có thể, em có tư cách đó.” Phùng Mạn Luân trả lời một cách tự nhiên.

Sau khi nói xong, anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Làm sư huynh, là phải cưng chiều sư muội.”

“Cám ơn sư huynh.” Đuôi mắt Thẩm Thất cứ giật mãi.

Nghe Triệu Văn Văn kể lại, cô ấy thật sự không thể không giữ tính cảnh giác với Phùng Mạn Luân.

Khi xưa, cô ấy thực sự rất tin tưởng Phùng Mạn Luân.

Nhưng, liên tiếp xảy ra những chuyện đó cô ấy lại không phải đứa ngốc, có ngốc hơn nữa cũng có giới hạn không phải sao?

“Đi thôi, ở đây quá lạnh đi. Thân thể em yếu, chịu không được lạnh.” Phùng Mạn Luân cởϊ áσ khoác ra, không nói nhiều liền trùm lên người Thẩm Thất, nhưng lại từ đầu tới cuối không nhìn lấy Triệu Văn Văn một cái cô ấy mặc còn ít hơn cả Thẩm Thất.

Thẩm Thất không thể không cùng Phùng Mạn Luân cùng đi ra ngoài.

Đi được vài bước, Thẩm Thất quay đầu nhìn Triệu Văn Văn.

Triệu Văn Văn lặng lẽ lắc đầu, Thẩm Thất chỉ có thể im lặng, cùng họ đi trở về phòng.

Về đến trong nhà, cảm nhận đước sự ấm áp trong nhà, Thẩm Thất giờ mới phát hiện tay mình đã bị lạnh cóng.

Phùng Mạn Luân ngước mắt lên, người hầu liền đi rót trà, bưng cho Thẩm Thất.

“Cám ơn.” Thẩm Thất vội nhận lấy, trong hầm rượu đúng là lạnh thật.

Sau khi thấy Thẩm Thất uống mấy ngụm trà, ấm trở lại, Phùng Mạn Luân mới nói: “Sau này thích rượu gì, thì cứ để họ đưa qua cho em chọn. Bên đó vì để giữ được độ nồng của rượu, nên nhiệt độ luôn được giữ rất thấp. Ở lâu trong đó, không tốt cho sức khỏe.”

“Cám ơn sư huynh.” Thẩm Thất liền nói: “Em biết rồi.”

Phùng Mạn Luân nghiêm túc nhìn Triệu Văn Văn nói: “Em không phải không khỏe sao? Sao còn đưa Tiểu Thất đến nơi lạnh thế kia?”

Sắc mặt Triệu Văn Văn trắng bệch: “Em...”

“Là do em muốn đi.” Thẩm Thất liền đem trách nhiệm đổ lên người mình: “Xin lỗi sư huynh, có phải là em quá hiếu kỳ rồi không? Bởi vì nghe người ta nói hầm rượu của Phùng gia rất lớn hơn nữa cất rất nhiều đồ tốt, nên em động lòng muốn đi xem thử. Sư tẩu sao khuyên cũng không được, nên anh đừng trách cô ấy!”

Thẩm Thất nói thế, Phùng Mạn Luân không thể trách tội tiếp nữa.

Tất nhiên, Phùng Mạn Luân quá hiểu Thẩm Thất đi.

Thẩm Thất tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện này.

Thẩm Thất nói như thế, chỉ là muốn hòa hoãn mối quan hệ của mọi người.

Nếu Thẩm Thất muốn bảo vệ cho Triệu Văn Văn, Phùng Mạn Luân cũng không tính gây khó dễ với Triệu Văn Văn, chỉ là nói: “Vậy thôi, lần sau có cần thì kêu người đưa danh sách em chọn, em muốn chai nào thì cứ lấy chai đó.”

Thẩm Thất liền gật đầu: “Dạ, sư huynh.”

“Được rồi, anh đi về công ty đây, buổi trưa có lẽ bọn anh không về. Hai người muốn ở nhà ăn thì nói với nhà bếp một tiếng, không muốn ăn, ra ngoài ăn cũng được.” Giọng Phùng Mạn Luân dịu dàng: “Muốn ăn gì thì ăn cái đó, nhà chúng ta ăn nổi.”

Triệu Văn Văn liền rất lưu loát mà phối hợp Phùng Mạn Luân diễn kịch: “Được đấy, em không tiết kiệm tiền cho anh đâu nhé!”

Phùng Mạn Luân và Triệu Văn Văn ôm lấy nhau một cái, vẫy tay với Thẩm Thất: “Thế anh đi trước đây! Tối gặp lại!”

Thẩm Thất gật đầu, mắt nhìn theo đưa Phùng Mạn Luân rời khỏi.

Chờ sau khi Phùng Mạn Luân rời khỏi, Triệu Văn Văn cùng Thẩm Thất đứng nguyên vị trí cũ, không biết nên nói gì.

Chỗ này đều đang bị giám sát, họ hầu như không gì để nói nữa, à không, là không dám nói gì nữa!

Đầu óc Triệu Văn Văn xoay nhanh, nói: “Đi, dù gì chúng ta cũng không có chuyện gì, đi nhà bếp xem sao!”

Thẩm Thất gật đầu, cùng Triệu Văn Văn lặng lẽ đi về hướng nhà bếp.

Sau đi dẹp hết người hầu xung quanh, Triệu Văn Văn nhân lúc rửa ly, dùng ngón tay nhúng lấy nước viết lên trên bàn một câu: “Không cần biết tôi đi tới đâu đều có người giám sát cả, cô đem tình cảnh của tôi nói với Triệu gia, kêu họ suy nghĩ cách ứng phó.”

Sau khi viết xong, Triệu Văn Văn liền đưa tay lau đi, trên mặt vẫn là biểu cảm và khẩu khí ung dung, nói: “Không thì chúng ta trưa nay tự tay làm đồ ăn nhé? Tự tay mình làm, cơm no áo ấm.”

“Được đấy.” Thẩm Thất cười híp mắt trả lời, trong lòng âm thầm ghi nhớ câu nói Triệu Văn Văn vừa viết.

Thẩm Thất vốn dĩ biết chuyện bếp núc, Triệu Văn Văn ngược lại làm phụ bếp cho Thẩm Thất.

Triệu Văn Văn cần giữ dáng, cô ấy ăn rất ít.

Sức ăn của Thẩm Thất cũng không lớn, cho nên rất nhanh làm ra ba món một canh.

Về đến nhà ăn, hai người im lặng ăn trưa, chỉ nói dăm ba chuyện đời thường, nhưng không nói đến chuyện công việc nữa.

Giờ đây Phùng Mạn Luân ở công ty đang xem camera ghi hình ở nhà, thấy Triệu Văn Văn ngoan ngoãn ăn cơm cùng Thẩm Thất, mới quay ghế, ngước đầu nói với trợ lý: “Cậu vừa rồi nói gì?”

Trợ lý không thể không báo cáo lại lần nữa: “Phùng tổng, Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh trong một đêm sau khi nuốt trọn địa bàn của Charley, liền cùng phía trên bàn bạc tỏ thái độ. Theo nguồn tin đáng tin cậy, tập đoàn tài chính Hạ thị năm nay sẽ đưa ra thêm 10% lợi nhuận, nộp cho quốc khố.”

Phùng Mạn Luân hừ lạnh một tiếng: “Hạ Nhật Ninh hắn ta thật biết làm người! 10% lợi nhuận! Đúng thật hào phóng! Khó trách trên kia bảo vệ hắn ta như thế!”

“Những nước khác, cách xử lý của tập đoàn tài chính Hạ thị cũng không khác mấy. Chính là chi tiền.” Trợ lý tiếp tục nói: “Bởi vì tập đoàn tài chính Hạ thị nắm lấy không ít điểm yếu của mấy tài phiệt, cho nên chuyện này, cũng cứ như thế mà kết thúc.”

Sắc mặt Phùng Mạn Luân càng ngày càng khó coi.

Trợ lý thấy sắc mặt Phùng Mạn Luân thay đổi, liền đổi chủ đề: “Ngoài ra còn một tin, chính là công ty game muốn dời đến thành phố Vinh. Trước mắt tòa lầu tổng công ty đã được chọn rồi, nằm ở vị trí lệch một con đường so với tòa lầu tổng bộ của tập đoàn tài chính Hạ thị. Không lớn lắm, chỉ có 16 lầu. Do Hạ Nhật Ninh trực tiếp ra tay mua lấy, tặng cho Thẩm Lục. Nghe nói ông chủ tòa nhà đó, có việc nhờ đến Hạ Nhật Ninh, cho nên tòa lầu đó xem như nửa mua nửa tặng.”

“Hừ.” Cây viết trong tay Phùng Mạn Luân đặt mạnh xuống.

“Nhà họ Thẩm bây giờ bận lấy hôn sự của Thẩm Nhất, tạm thời không rảnh quan tâm chuyện của Thẩm tiểu thư và Hạ Nhật Ninh. Nhưng, nghe nói, Thẩm lão phu nhân có thành kiến rất lớn với Hạ Nhật Ninh.” Trợ lý đóng lại văn kiện, nói: “Tình hình cụ thể bây giờ chính là như vậy.”

“Biết rồi, đi xuống đi.” Phùng Mạn Luân gật đầu, với vẻ mặt lạnh băng.

Địa bàn của anh ta đang thu nhỏ, còn địa bàn của Hạ Nhật Ninh cứ vô ý thức mà mở rộng ra 1/3.

Điều này làm sao khiến anh ta không hận cho được?

Phùng Mạn Luân chậm rãi đứng dậy, bước đến trước cửa sổ, nhìn cảnh đường phố phồn hoa ngoài kia, tính khí tàn bạo trong lòng không kiềm nén được nữa, cầm lên chiếc ly trong tay, đập mạnh vào cửa sổ.

Ting teng...Một tiếng vang lớn!

Cửa sổ thủy tinh vỡ vụn đầy mặt đất.

Thư ký và trợ lý không một ai dám vào trong.

Lúc này, không ai dám vào chịu chết cả.

Phùng Mạn Luân ở trong phòng phát tiết xong, chỉnh lại quần áo, bước nhanh ra ngoài.

Tất cả mọi người đều im lặng, không dám lên tiếng.

Chỉ khi Phùng Mạn Luân rời khỏi công ty, họ mới dám vào trong văn phòng dọn dẹp tàn cục.

Đến đêm, mọi người đều về đến Phùng gia.

Phùng gia sau một ngày vắng tanh, lần nữa lại vui nhộn.

Thẩm Thất vì hứa sẽ bên cạnh Triệu Văn Văn, do đó một số chuyện của công ty cũng đều đem đến Phùng gia.

Thẩm Thất ký xong chữ ký cuối cùng, sau khi đưa văn kiện cho trợ lý, mới nói với Văn Nhất Phi: “Nhất Phi, nghe nói dưới trướng cậu có một trường học mẫu giáo dành cho quý tộc?”

Văn Nhất Phi liền nói: “Yên tâm, tuyệt đối không để Tiểu Duệ và Tiểu Hà ủy khuất! Tớ đã kêu người đem đồng phục của bọn trẻ nhanh chóng đặt làm rồi. Trong hai ngày này có thể làm thủ tục chuyển trường!”

Thẩm Thất cười gật đầu nói: “Thế thì tốt, qua mấy ngày tớ đón bọn nhỏ sang. Nhất Phi, chủ tịch quản trị cậu đây, đáng tin hay không đó!”

“Nhất định đáng tin.” Văn Nhất Phi vỗ ngực trả lời nói: “Đảm bảo hài lòng!”

Phạm Thành Phạm Ly lắc qua lắc lại nói: “Chuyện này không nói trước được!”

“Hai người các cậu có thể không phá đám tớ được không? Tớ không dễ gì nghiêm túc một lần!” Văn Nhất Phi vỗ ngực bảo đảm: “Đừng thấy tớ lúc trước miệng cứ ba hoa, nhưng với những đứa nhỏ trong mẫu giáo, tớ vẫn rất nghiêm túc rất đàng hoàng! Bọn nó đều thân thiết gọi tớ là chú Văn.’

Thân thiết gọi chú Văn.

Cái từ này sao quen tai thế kia?

Lúc này, Hạ Nhật Ninh cũng trở về, vừa hay nghe cuộc đối thoại của họ, đem đồ trong tay giao cho Tiểu Xuân, đứng phía sau Thẩm Thất, đưa tay bóp vai cho Thẩm Thất, nói: “Lời của Nhất Phi, cứ hiểu ngược lại là đúng rồi!”

Phạm Thành Phạm Ly đều cười tới ôm cả bụng: “Đúng đúng đúng, không sai!”

Văn Nhất Phi với vẻ bất lực!

Lúc này, Phùng Mạn Luân cũng trở về, thấy mọi người đều có mặt, liền cười nói: “Hình như tôi về muộn rồi, thật sự xin lỗi! Nếu không tối nay chúng ta ra ngoài ăn? Khó có dịp có nhiều người vậy, để vui nhộn một chút!”