Hắn sẽ không nhìn thấy mình chứ?
Hay bây giờ mình trốn về?
Thẩm Thất chậm rãi xoay người lại và len lén chuẩn bị lên bờ rời đi.
Đúng lúc đó, phía đối diện đột nhiên vang lên một tiếng rêи ɾỉ, hình như rất đau đớn.
Lương tâm của Thẩm Thất lập tức buộc cô phải dừng lại.
Có chuyện gì xảy ra với hắn ta vậy?
Chẳng lẽ hắn ta bị đau ở đâu sao?
Mình đi như thế, gần đây lại không có người nào thì hắn biết phải làm sao?
Thẩm Thất cuối cùng không chịu được lương tâm trách mắng lại cầm quần áo mặc lên người rồi bơi tới đó.
Dưới ánh sáng mờ tỏ, cô quả nhiên nhìn thấy có người đang đau đớn cuộn mình trên mặt đất.
Đó là Hạ Nhật Ninh!
Thẩm Thất vội vàng chạy tới, thì thầm hỏi: “Anh làm sao vậy? Hay tôi đi gọi bác sĩ tới nhé?”
“Không cần đâu.” Hạ Nhật Ninh giơ tay lên, thoáng cái nắm lấy cánh tay của Thẩm Thất nói: “Anh chỉ thấy dạ dày khó chịu thôi.”
“Tôi đỡ anh về.” Thẩm Thất vội nói: “Thật sự không cần gọi bác sĩ sao?”
Hạ Nhật Ninh lắc đầu: “Không cần gọi bác sĩ. Anh chỉ bị đói thôi.”
“Hả?” Thẩm Thất thoáng cái lại sửng sốt.
“Trà trưa không hợp khẩu vị nên anh không ăn nhiều. Buổi tối, đầu bếp của anh đều xin nghỉ nên không có ai nấu cơm cả.” Hạ Nhật Ninh mở miệng nói dối không chớp mắt.
“À, thì ra là vậy! Vậy đơn giản thôi, để tôi đi nấu cho anh ăn. Trong nhà hẳn vẫn còn nguyên liệu nấu ăn chứ?” Thẩm Thất hỏi.
“Có, vậy thì đành phải nhờ em rồi.” Hạ Nhật Ninh dựa hẳn vào người Thẩm Thất.
Bởi vì hai người đều sũng nước nên chiếc áo khoác mỏng cũng ướt sũng.
Hai người gần như dán sát vào nhau.
Thẩm Thất đưa tay vòng qua thắt lưng Hạ Nhật Ninh.
A a a a, cảm giác này thật tuyệt vời!
Cảm giác làn da thật săn chắc.
Đúng là dụ dỗ người ta phạm tội mà!
Hạ Nhật Ninh mặc cho Thẩm Thất chấm mυ'ŧ.
Thẩm Thất sờ một hồi mới đỡ Hạ Nhật Ninh trở lại trang viên Cảnh Hoa.
Thật kỳ quái, bình thường trang viên Cảnh Hoa náo nhiệt như vậy mà bây giờ tự nhiên yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Hạ Nhật Ninh lộ ra vẻ mặt vô tội giải thích: “Bọn họ đều xin nghỉ rồi. Người ở chỗ của anh đều có kỳ nghỉ cố định.”
Thẩm Thất lặng lẽ gật đầu: “Không sao, tôi sẽ nấu cơm cho anh ăn! Chỉ cần anh không ngại tay nghề của tôi quá kém là được.”
Khóe miệng Hạ Nhật Ninh cong lên.
“Phòng khách ở đâu vậy?” Ở đây quá tối nên Thẩm Thất cũng không thể phân biệt được phương hướng.
“Rẽ bên tay trái là phòng ngủ của anh.” Hạ Nhật Ninh nói.
Đi tới phòng khách làm gì?
Muốn dùng mỹ sắc dụ dỗ người gì đó thì đương nhiên là phải tiến hành trong phòng ngủ chứ.
Chẳng qua tại sao lại cảm thấy cảnh tượng lại quen mắt như vậy nhỉ?
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đều có cảm giác này.
Thật kỳ quái.
Hạ Nhật Ninh hướng dẫn Thẩm Thất đi về phía gian phòng của mình, Thẩm Thất vốn muốn đỡ Hạ Nhật Ninh đến trên ghế safa ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng Hạ Nhật Ninh thật sự quá nặng, Thẩm Thất còn chưa kịp rút tay ra đã bị anh kéo ngã xuống trên ghế sô pha.
Thật khéo, Thẩm Thất thoáng cái lại hôn lên môi Hạ Nhật Ninh.
Trong nháy mắt khi môi của hai người tiếp xúc với nhau, trong đầu cả hai đồng thời xuất hiện một hình ảnh ngắn ngủi.
“Hạ Nhật Ninh, mọi người đều nói mới cưới sẽ gọi là vợ chồng son. Cho dù chúng ta chưa từng tổ chức kết hôn nhưng chúng ta vẫn được xem như vợ chồng son nhỉ? Vậy em cắt đoạn tóc này thì có phải tình cảm vợ chồng giữa chúng ta cũng kết thúc không? Em trả lại anh, trả lại tất cả cho anh!” Trong hình ảnh đó, vẻ mặt Thẩm Thất đầy tuyệt vọng, trên mặt cô đều là nước mắt lại cầm một con dao cắt đi một lọn tóc đen giơ lên rồi buông tay, vô số những sợi tóc đen theo gió bay đi.
Hai người thoáng cái lại tách ra.
Chuyện này thật quỷ dị.
Vì sao trong đầu mình lại xuất hiện hình ảnh như vậy?
Thẩm Thất vội vàng đứng dậy, hốt hoảng nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Đôi mắt Hạ Nhật Ninh sẫm lại, hắn không nói gì nhưng trong đầu vẫn không ngừng nhớ lại hình ảnh kia.
Ở trong hình ảnh đó, Thẩm Thất đã nói tình cảm vợ chồng của cô ấy với mình đã kết thúc?
Chẳng lẽ mình và cô ấy từng có tình cảm vợ chồng sao?
Thẩm Thất thật ra không suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua cô chỉ cảm thấy đây có thể là một ý nghĩ hoang đường.
Giống như rất nhiều người thi thoảng lại tự nhiên viết ra vài câu thương xuân buồn thu vậy.
Giọng nói của Hạ Nhật Ninh hơi run rẩy: “Không sao, có thể làm phiền em nấu chút thức ăn cho anh không? Bụng anh có hơi khó chịu.”
Thẩm Thất lập tức đứng lên, nói: “Được, tôi lập tức đi làm ngay đây!”
Thẩm Thất nói xong lại bối rối chạy vội ra ngoài.
Chờ sau khi Thẩm Thất chạy ra ngoài, Hạ Nhật Ninh mới nhớ ra mình quên nói cho Thẩm Thất biết phòng bếp ở đâu.
Nhưng kỳ lạ chính là Thẩm Thất tự nhiên lại tìm được phòng bếp!
Hơn nữa cô còn không có bị lạc đường, giống như cô đã đi qua con đường đó không biết bao nhiêu lần vậy!
Hạ Nhật Ninh đứng ở bên đó ngơ ngác nhìn Thẩm Thất giống như chạy trốn lao về phía phòng bếp mà hồi lâu vẫn không nói được lời nào.
Vì sao hình ảnh trong đầu vừa rồi lại quen thuộc như vậy?
Vừa nghĩ tới hình ảnh kia, trong ngực hắn lại thấy rất đau, đau giống như kim đâm vậy, đau tới mức không thể nào thở nổi.
Đây là chuyện đã xảy ra trước kia hay sẽ phát sinh trong tương lai?
Trời ạ, chẳng lẽ mình có năng lực đoán trước tương lai sao?
Thôi đi.
Mình làm sao có thể!
Nhưng mình quả thực có cảm giác khác thường đối với Thẩm Thất.
Khi nhìn thấy cô ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, không hiểu sao trong lòng mình lại thấy rất khó chịu, mà sau khi ở cùng cô một thời gian lại khiến cho mình có cảm giác quen thuộc như đã từng xảy ra rồi vậy.
Hạ Nhật Ninh luôn cảm thấy đoạn ký ức mình quên mất nhất định có liên quan tới Thẩm Thất hoặc người bên cạnh cô.
Như vậy phần ký ức mình quên mất là gì chứ?
Trong lúc Hạ Nhật Ninh trằn trọc suy nghĩ đau khổ thì Thẩm Thất lại đang nấu cháo ở phòng bếp.
Hạ Nhật Ninh nói bụng hắn khó chịu nên Thẩm Thất nấu cháo cho hắn, cô làm cháo trứng muối với thịt nạc, ăn vào vừa tiêu hóa dễ mà vừa đủ chất dinh dưỡng.
Thẩm Thất cầm bát cháo quay lại phòng Hạ Nhật Ninh, khi nhìn thấy mặt Hạ Nhật Ninh, cô ít nhiều cũng thấy không được tự nhiên.
Bởi vì nụ hôn kia quá bất ngờ.
Mắt Hạ Nhật Ninh chớp chớp nói: “Thật ngại quá, đã muộn thế này còn làm phiền em phải nấu ăn giúp anh. Bây giờ anh không thể đứng dậy được, có thể làm phiền em cầm qua đây hay không?”
Thẩm Thất lập tức gật đầu, cầm bát cháo qua đặt trên bàn bên cạnh. Thẩm Thất do dự một lát lại cầm bát cháo thổi nguội rồi đưa tới cho Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh nhận lấy và ăn từng miếng một.
Khi thìa cháo vừa vào miệng, đồng tử trong mắt của Hạ Nhật Ninh lập tức co lại!
Mùi vị này thật quen thuộc!
Giống như mùi vị mà hắn đã từng thích nhất!
Hắn đã từng vì mùi vị này mà ăn qua vô số khách sạn, nhưng vẫn không tìm được nó.
Nhưng hắn chưa từng ngờ được mùi vị này lại là do Thẩm Thất nấu ra!
Thẩm Thất nhìn thấy sắc mặt Hạ Nhật Ninh biến đổi thì cho rằng hắn không thích món ăn mình nấu nên vội vàng nói: “Xin lỗi anh, tôi nấu không ngon lắm. Tôi chỉ biết nấu vài món ăn bình thường, không biết cách làm của các khách sạn cao cấp.”
“Không phải đâu, em nấu ăn rất ngon, anh chỉ là không ngờ em lại nấu ngon như vậy thôi.” Hạ Nhật Ninh lập tức tỉnh táo lại: “Cám ơn em đã nấu cháo ngon như vậy cho anh ăn. Đây là cháo ngon nhất mà anh từng ăn đấy.”
Mặt của Thẩm Thất đỏ lên, nói: “Nếu như không có chuyện gì khác, tôi phải về trước đây.”
Nghe thấy Thẩm Thất muốn đi về, trong lòng Hạ Nhật Ninh lại thấy khó chịu.
“Đây là nhà của em, em còn muốn đi đâu nữa?” Hạ Nhật Ninh buột miệng nói ra lời này.
Sau khi anh nói xong, hai người đều ngây ra.
Hạ Nhật Ninh cũng sửng sốt hồi lâu mới lên tiếng: “Ý anh muốn nói bây giờ em ở trong biệt thự kia, thật ra cũng là phạm vi của trang viên Cảnh Hoa.”
Thẩm Thất đỏ mặt nói: “Ừ.”
“Thật ra, vào buổi tối em có thể ở lại đây.” Hạ Nhật Ninh tiếp tục mặt dày nói: “Chỗ này có rất nhiều phòng. Hơn nữa, bây giờ trong nhà không có ai, nếu anh xảy ra chuyện gì thì kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay rồi.”
Hạ Nhật Ninh cũng muốn khinh bỉ mình!
Không ngờ hắn cũng có thể nói ra những lời nói dối như vậy, hơn nữa còn có thể giả vờ yếu ớt!
Mẹ kiếp, hắn đã sống gần ba mươi năm nhưng chưa từng tỏ ra yếu ớt như vậy đâu!
Nhưng vì có thể giữ cô ở lại thì đành làm vậy thôi!
Thẩm Thất thật sự do dự.
Cô không có cách nào, cô chính là người dễ dàng mềm lòng như vậy.
“Như vậy có thích hợp không?” Thẩm Thất không chắc chắn hỏi: “Dù sao chúng ta ở rất gần, anh có thể gọi điện thoại cho tôi mà.”
“Nếu như là bệnh ruột thừa cấp tính, em từ bên đó sang tới đây thì tôi cũng chết rồi.” Hạ Nhật Ninh không ngần ngại mà nguyền rủa chính mình.
Sắc mặt Thẩm Thất tái nhợt, vội vàng đưa tay lên bịt miệng của Hạ Nhật Ninh nói: “Anh không được nói bậy, khuya rồi càng không nên nói cái từ này! Phạm huý kiêng kị! Đó chỉ là lời nói bậy mà thôi.”
Bàn tay mềm mại của Thẩm Thất che lên miệng và mũi của Hạ Nhật Ninh còn thoang thoảng mùi thơm khiến trái tim Hạ Nhật Ninh lập tức rung động.
Đã bao lâu rồi?
Đã bao lâu rồi hắn không có ý nghĩ gì đối với phụ nữ?
Nhưng người phụ nữ này chỉ dùng một động tác đơn giản như vậy lại gợi lên du͙© vọиɠ nguyên thủy trong người hắn.
Trong chớp mắt, đôi mắt Hạ Nhật Ninh thẫm lại, sâu như không thấy đáy.
Sau khi Thẩm Thất nói ra câu đó thì mới phát hiện ra động tác của mình, cô vội vàng thu tay lại, nói: “Thật xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu. Chẳng qua sau khi ba tôi qua đời, tôi thật sự không thích nghe thấy những lời như vậy nữa. Tôi không thích nhìn từng người bên cạnh mình lại ra đi.”
“Không sao. Phòng bên cạnh có mật mã là 561234.” Hạ Nhật Ninh dứt khoát nói: “Em ở đó đi, đương nhiên chỗ anh có phòng nhỏ bên trong, nếu em muốn thỉ ngủ lại đây cũng được.” Sau khi Hạ Nhật Ninh nói ra câu này lại lộ vẻ trêu tức.
Mặt Thẩm Thất đỏ bừng nói: “Vậy tôi ở phòng bên cạnh! Nếu có việc gì thì anh cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ không tắt máy!”
“Được.” Bởi vì chuyện vừa rồi nên Hạ Nhật Ninh thoáng cái lại bỏ đi ý định lấy sắc dụ dỗ Thẩm Thất.
Anh muốn suy nghĩ kỹ về cảm xúc của mình vừa rồi.
Còn nữa, hình ảnh mới hiện ra kia là thế nào?
Mình không phải là người bệnh mắc chứng hoang tưởng, làm sao có thể có làm theo bản năng như vậy được?
Nhìn theo bóng dáng Thẩm Thất rời đi, Hạ Nhật Ninh lại sờ lên môi theo bản năng.
Tối hôm nay, hắn không chỉ may mắn được hôn cô, vừa rồi còn chạm đến bàn tay của cô nữa.
Cô thật là đẹp, quả thực giống như một vực sâu đang hút hắn vào trong đó vậy.
Cô không hề có bất kỳ động tác hay ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nào, nhưng chỉ một động tác vô cùng đơn giản của cô lại gợi lên tất cả du͙© vọиɠ trong hắn.
Ban đầu hắn không có quá nhiều hứng thú đối với phụ nữ mà chỉ cảm thấy hứng thú với Thẩm Thất!
Ý nghĩ này vừa lướt qua trong đầu, Hạ Nhật Ninh lại lập tức thấy sốc.
Chẳng lẽ mình thật sự đã động lòng với người phụ nữ này sao?
Không thể được!
Mình không thể xúc động như thế được!
Đây là trùng hợp ngẫu nhiên thôi sao?
Thật sự bối rối, tất cả vô cùng hỗn loạn.
Hạ Nhật Ninh nằm trên giường, trong đầu đều là những hình ảnh hai người ở cùng nhau.
Thậm chí mỗi hình ảnh đều được hắn tua đi tua lại nhiều lần trong đầu, trong lòng hắn không ngờ lại thấy vô cùng ngọt ngào.
Hạ Nhật Ninh cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Tối nay sợ rằng hắn sẽ thức trắng đêm mất.