Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 408

Phía xa, có tổ quay phim đã quay xong rồi.

Thừa dịp mùa vụ thích hợp, quay nhiều cảnh để làm dự phòng.

Thẩm Thất nhìn đám người đó, nói: “Chúng ta ở đây ba ngày ư?”

“Sao được chứ?” Văn Nhất Phi trả lời: “Đây chỉ là trạm thứ nhất, ngắm hoa ở gần đây, sau đó đến nơi khác để lãnh hội một ít phong tình nữa chứ.”

Phạm Thành, Phạm Ly chỉ một ngọn núi phía xa nói: “Đợi đến lúc đứng trên núi ngắm nhìn biển hoa từ phía xa, em sẽ có một cảm giác hoàn toàn khác.”

Ánh mắt Thẩm Thất và Lưu Nghĩa bỗng sáng rực!

Phương thức ngắm hoa này, đúng là lần đầu tiên được trải qua!

Đúng là khiến người ta tràn ngập mong đợi mà!

Thẩm Thất nói: “Tưởng tượng khung cảnh này trong đầu một chút, có chút giống như đang chơi game vậy!”

Phạm Thành, Phạm Ly đồng thời vỗ tay nói: “Cuối cùng em cũng nói đúng trọng điểm rồi! Nguyên tác bộ phim ma huyễn của chúng tôi vốn là một trò chơi trực tuyến. Chúng tôi vừa mới giành được bản quyền để cải biên thành phim truyền hình, nên chúng tôi cần phải tận lực giữ được địa mạo[footnoteRef:2] và địa đồ của nguyên bản trong game, vì thế chúng tôi mới mạnh tay đầu tư cải tạo thung lũng này. Đợi sau khi phát sóng phim, nơi này còn có thể khai phá thành nơi thực nghiệm game của người chơi, chúng tôi sẽ cung cấp dịch vụ đào vàng, nông trại, săn thú v.v, đông đảo các NPC cũng sẽ đến đây để trải nghiệm cospy. Chúng tôi sẽ thỏa thuận với người chơi, cho họ trải nghiệm cảm giác chân thật nhất.”

“Oa!” Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đồng thời kinh ngạc: “Đúng là khó tưởng tượng nổi! Sao các anh lại nghĩ ra được vậy?”

“Thực ra, là Hạ Nhật Ninh nhắc nhở chúng tôi. Vốn dĩ, chúng tôi chỉ định quay một bộ phim truyền hình. Nhưng sau đó mới nghĩ tới, hoàn toàn có thể hợp tác với công ty game để làm ăn lớn. Công ty game không có thực lực này, không có được điều kiện này, chúng tôi có! Đến lúc đó phân chia thành quả dựa theo hợp đồng ký kết! Với danh tiếng và lượng người chơi của game này, vụ làm ăn này sẽ không lỗ được!” Phạm Thành, Phạm Ly đáp.

Thẩm Thất đột nhiên cảm thấy khung cảnh này nhìn có chút quen mắt, nên hỏi: “Đây là khung cảnh của game nào vậy? Sao lại có cảm giác quen mắt nhỉ?”

“Là “Mộng ảo nhân sinh”, là một game mới nổi trong nước.” Phạm Thành Phạm Ly lại cười: “Thực ra đều là người của chúng ta. CEO của công ty đó là anh trai Thẩm Lục của em.”

Thẩm Thất há hốc miệng, thật đúng là người một nhà!

Không ngờ rằng “Mộng ảo nhân sinh” lại được cải biên thành phim truyền hình!

Thật đúng là khó tưởng tượng nổi!

“Sau khi game phát hành không lâu, chúng tôi đã liên hệ với công ty game, chỉ có điều chưa đến lúc nên vẫn chưa công khai việc này.” Phạm Thành, Phạm Ly nói: “Thẩm Lục không nói với em, tôi cũng hơi kinh ngạc nha. Xem ra, cậu ta phân biệt rất rõ ràng giữa công việc và cuộc sống.”

Thẩm Thất cười gượng: “Những gì liên quan đến công việc, anh ấy chưa hề nói với em, anh ấy chỉ cho em tiền, mỗi tháng đều cho em một khoản tiền lớn để tiêu vặt. Mấy năm nay tiền tiêu vặt mà anh ấy cho em cũng đủ để mua một căn biệt thự ở trung tâm Tam Hoàn rồi.”

Mọi người đều cười vang lên.

Cả thế giới đều biết Thẩm Lục có bệnh cuồng em gái.

Chỉ cần Thẩm Lục xuất hiện trước công chúng, cứ hễ mở miệng là hắn lại nhắc đến Tiểu Thất, hắn kể cô tốt đẹp thế nào, cô giỏi giang ra sao?

Thế nên cả công ty game này đều biết bệnh cuồng em gái của CEO nhà mình đã ngấm vào tận xương rồi.

“Đi thôi, tuy chúng ta không thể cưỡi ngựa rong ruổi, bay lượn trên không trung, nhưng có thể dùng phương tiện giao thông để thưởng thức khung cảnh nơi đây.” Phạm Thành Phạm Ly nói: “Chúng ta lên núi trước đi.”

Rất nhanh có vô số xe đi tới, hai người một xe, một người lái, một người ngắm phong cảnh.

Phạm Thành, Phạm Ly vẫn luôn dính chặt lấy nhau như sam nhiều năm nay nên họ tự lái một xe.

Văn Nhất Phi kéo Lưu Nghĩa lên xe, chỉ còn lại Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất.

Thẩm Thất có chút ngại ngùng.

Cô không biết nên đối mặt với Hạ Nhật Ninh như thế nào.

Hạ Nhật Ninh kiềm chế ánh mắt, lông mi rủ xuống như chiếc quạt, che giấu sự rung động trong đáy mắt.

“Tôi lái xe vậy.” Hạ Nhật Ninh nói: “Em cứ ngắm cảnh đi.”

“À, ừm.” Thẩm Thất thấy Hạ Nhật Ninh đã lên xe nên chỉ đành bước lên theo rồi ngồi lên ghế trước.

Hạ Nhật Ninh khởi động xe, chầm chầm dẫn theo sau mấy người Phạm Thành, Phạm Ly và Văn Nhất Phi, Lưu Nghĩa.

Mới đầu Thẩm Thất còn cảm thấy có chút không tự nhiên. Nhưng rất nhanh, sự chú ý của cô đã bị khung cảnh trước mắt hấp dẫn rồi.

Thật sự là rất đẹp!

Quan trọng nhất chính là rất nguyên sơ!

Đến lúc Hạ Nhật Ninh lái xe lên con đường nhỏ trên núi, Thẩm Thất mới ý thức được rằng con đường ở đây giống hệt như trong game vậy!

Thẩm Thất kích động không thôi!

Bây giờ cô thật rất muốn chơi game, sau đó vừa đi trên đường trong game, vừa đi trên con đường thật.

Trời ạ!

Phải tốn bao nhiêu tiền, mới làm được giống hệt như trong game thế này chứ!

Nếu người chơi nhìn thấy thì sẽ kích động đến mức nào đây!

Nghĩ đến một nhóm người chơi cospy nhân vật của mình, tới nơi này thực hiện nhiệm vụ của trò chơi, giao dịch với NPC người thật.

Trời ạ, chỉ nghĩ thôi mà kích động không ngừng!

Đợi sau khi quay xong bộ phim này, mình nhất định phải tới đây thử nghiệm mới được!

Để đạt được hiệu quả thực tế, nơi đây cũng có trang trại, vườn rau có thể đào vàng hái rau hái thuốc, có thể mua bán với NPC.

Tuy bây giờ vẫn chỉ là kế hoạch ban đầu nhưng Thẩm Thất đã có thể nhìn thấy cơ hội kinh doanh lớn trong tương lai rồi.

Hạ Nhật Ninh thấy Thẩm Thất rất hứng thú với nơi này, nói: “Em cũng thích chơi game ‘Mộng ảo nhân sinh’ ư?”

“Rất thích! Anh cũng chơi à?” Thẩm Thất hỏi: “Chỗ của anh ở đâu, máy chủ là gì?”

“Tôi ở.” Hạ Nhật Ninh vừa mới trả lời, điện thoại của Thẩm Thất đột nhiên reo lên.

“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại.” Thẩm Thất nghe điện thoại, là Thẩm Ngũ gọi tới.

“Tiểu Thất, có bưu kiện từ nước ngoài gửi đến nhà. Anh ký nhận giúp em rồi.” Thẩm Ngũ nói: “Đây đã là lần thứ ba anh thay em ký nhận rồi, nói xem, rốt cuộc em có bao nhiêu người quen ở nước ngoài vậy, vì sao cứ gửi đồ qua bưu điện cho em mãi thế?”

Thẩm Thất cười gượng đáp: “Em cũng không biết, từ lúc bọn nhỏ vừa chào đời thì đã có người cứ gửi đồ qua bưu điện cho em rồi. Khi thì đồ cho trẻ con, khi thì đồ của người lớn, em cũng không biết người đó là ai. Em gửi thư theo địa chỉ trên bưu kiện nhưng mà vẫn không thấy hồi âm, chắc là trưởng bối nào đó thích bọn trẻ? Mà thôi, người ta cũng không có ác ý, nên cứ nhận thôi.”

Thẩm Ngũ nói: “Được rồi, anh cũng đã kiểm tra, những thứ này đều là đồ tốt, cũng không nguy hiểm gì, nếu như là lòng tốt của người ta thì cứ nhận vậy.”

Thẩm Thất đáp lại một tiếng, nói vài câu rồi cúp điện thoại.

Ánh mắt Hạ Nhật Ninh khẽ động: “Con? Em có con rồi?”

Thẩm Thất gật đầu đáp: “Đúng vậy, sinh đôi một trai một gái, đã hơn ba tuổi rồi.”

Đáy mắt Hạ Nhật Ninh trong chốc lát hiện lên vẻ tiếc nuối và cô đơn.

Cô ấy đã có con rồi.

Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Hạ Nhật Ninh trở nên buồn bã, anh có chút đố kị với bố của hai đứa trẻ đó!

Người đàn ông đó thật may mắn, lại cưới được cô ấy.

Bởi vì sự gián đoạn này, hai người không tiếp tục nói chuyện gì nữa, mỗi người có một suy nghĩ riêng trong lòng.

Tại một quốc gia nào đó ở Châu Phi, Hạ Quốc Tường nhìn thấy Vưu Tâm Nguyệt đang thu thập đồ đạc đóng gói để gửi về nước, nói: “Em đã gửi ba năm rồi, mà không biết mệt ư?”

Vưu Tâm Nguyệt dừng tay, nói: “Coi như em chuộc lỗi cho mình vậy, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cháu trai cháu gái, liền nghĩ đến lúc đó suýt chút nữa em đã tự tay gϊếŧ chúng, trong lòng em rất buồn. Nếu không phải Trình Thiên Cát cho em xem video thì em sẽ không biết mình bị Thôi Nguyệt Lam lừa thảm như vậy rồi. Lúc đó nhất định là em bị điên rồi, lại vì một kẻ lừa gạt mà gây thương tổn cho người thân nhất của mình.”

Hạ Quốc Tường thở nhẹ một cái: “Sớm biết như vậy, hà tất trước đây làm như vậy? Lúc đó, nếu như em nghe lời khuyên của anh thì cũng không đến hoàn cảnh như bây giờ.”

“Đúng vậy, hối hận cũng đã muộn rồi.” Mí mắt Vưu Tâm Nguyệt ướt nhòe: “Bây giờ em cũng chỉ có thể làm được những chuyện này thôi. Tuy chúng không nhận người bà nội này nhưng em chỉ muốn bù đắp cho chúng thôi. Em cũng chỉ có thể bù đắp cho cháu trai cháu gái thôi, con trai đã đoạn tuyệt với em rồi. Nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Nhật Ninh, em hối hận vì lúc trước đã làm như vậy. Nhật Ninh bây giờ đã biến thành một người khác, nó sẽ không bao giờ hi sinh vì tình cảm gia đình nữa, cuối cùng nó cũng đứng trên đỉnh cao nhưng từ nay về sau sẽ lẻ loi hiu quạnh, không có người hỏi han ân cần.”

Hạ Quốc Tường bước lên một bước, ôm lấy Vưu Tâm Nguyệt: “Sẽ tốt thôi, mọi thứ rồi sẽ tốt thôi. Nhật Ninh phũ phàng như vậy cũng không phải là chuyện xấu, dù sao thì người đứng đầu tập đoàn, quá nhân từ, quá nhiều ràng buộc cũng không tốt gì.”

“Nhưng mà, đứng cao sẽ lạnh lẽo, tự xưng là vua, thê lương biết bao?” Vưu Tâm Nguyệt hai mắt đẫm lệ nhìn chồng: “Quốc Tường, những năm nay, em xin lỗi! Em thật sự hối hận rồi! Em thật sự biết sai rồi!”

“Có lẽ bọn nó vẫn còn cơ hội.” Hạ Quốc Tường an ủi Vưu Tâm Nguyệt: “Không phải bọn nó lại gặp nhau nữa rồi sao? Nếu như giữa chúng có duyên phận, có lẽ sẽ nhớ được tất cả những chuyện trước đây. Cho dù chúng không nhớ được quá khứ, chỉ cần có duyên phận, yêu nhau lần nữa cũng không phải là không có khả năng.”

“Thật sao? Chúng có thể yêu nhau lần nữa ư?” Vưu Tâm Nguyệt tha thiết nắm lấy áo của Hạ Quốc Tường, tràn đầy mong đợi nhìn ông.

“Có lẽ vậy.” Hạ Quốc Tường an ủi vợ mình: “Đi, anh giúp em đóng gói đồ đạc, xem xem lần này em mua gì cho cháu trai, cháu gái nào?”

Vưu Tâm Nguyệt lau nước mắt, nói: “Em mua cho các cháu một bộ sách vở, tuổi này là lúc xem truyện thiếu nhi, vì vậy em thu thập toàn bộ những phiên bản truyện thiếu nhi có thể mua, lát nữa sẽ gửi về nước.”

Hạ Quốc Tường khẽ cười: “Được, anh đi cùng em.”

Ba chiếc xe tham quan dừng ở giữa sườn núi.

Thẩm Thất nhảy xuống xe, đứng trên sườn núi nhìn xuống, nhịn không được lại cảm thán.

Đẹp quá đi!

Đúng là đẹp đến mức không thể dùng từ ngữ gì để miêu tả!

Lọt vào tầm mắt họ là một cảnh bao la bát ngát, ngập tràn biển hoa.

Hít một hơi thật sâu, đúng là tươi mát khiến người ta muốn khóc.

Hít nhiều khói bụi xe cộ quen rồi, bây giờ được ngửi không khí tinh khiết thế này đúng là thoải mái muốn hét lên!

Lưu Nghĩa nhìn thấy quán trà phía xa, hỏi: “Hôm nay chúng ta phải ở lại đây à?”