Trước kia, Vưu Tâm Nguyệt kiếm đủ loại cớ, bất kể là nói ưa thích Thôi Nguyệt Lam cũng được, hay là bất kể cô nói không thích kiểu cô gái nũng nịu.
Thật ra đều là lấy cớ.
Hạ lão phu nhân đối với bà chèn ép ngày càng nặng, bà sẽ càng oán hận Thẩm Thất.
Bà không thể đối với Hạ lão phu nhân như thế nào, còn không thể chỉnh đốn Thẩm Thất sao?
Hạ lão phu nhân càng thích Thẩm Thất, bà lại càng chán ghét Thẩm Thất.
Bà càng chống đối Thẩm Thất, Hạ lão phu nhân thì sẽ vì Thẩm Thất, giáo huấn Vưu Tâm Nguyệt.
Vì vậy, Vưu Tâm Nguyệt sẽ càng chán ghét oán hận Thẩm Thất rồi.
Cứ như vậy mà bắt đầu mãi biến chuyển ngày càng xấu đi.
"Mẹ vợ của con lúc ở Đông Bắc, đối với tiểu Thất nói qua một câu. Bà ấy nói, oan có đầu nợ có chủ. Mặc kệ mẹ cùng cha vợ có ân oán như thế nào, cũng đừng giận chó đánh mèo đến trên đầu của con." Hạ Nhật Ninh nói: "Mẹ, mẹ vợ của con cũng có thể nhìn rõ ràng chuyện này, tại sao mẹ lại nhìn không ra chứ?"
Trên mặt của Vưu Tâm Nguyệt hiếm có mà đỏ ửng lên.
Trên lề lối quan điểm đời người, Vưu Tâm Nguyệt quả thực là không bằng Thẩm Tử Dao.
Thứ nhất, Thẩm Tử Dao là một tác giả, hoạ sĩ, nhà thơ. Trên đạo lý đời người, nhìn thấy còn thông thấu hơn so với phần lớn người. Cũng chính là nữ nhân tài ba trong truyền thuyết.
Mà Vưu Tâm Nguyệt chỉ là sát thủ. Tuy rằng bà thân là sát thủ cũng sẽ đọc lướt qua rất nhiều tài cán văn hóa. Thế nhưng là đây chẳng qua là bù lại, cùng với học giả Thẩm Tử Dao loại này từ nhỏ liền rong chơi trong khống khí văn hóa, đương nhiên là khác đấy.
Như vậy cũng như là hai người cùng biết lái xe vậy, bằng lái xe mới từ trong trường học lái xe ra, có thể cùng một lão tài xế từ nhỏ đã lái xe lái được mười mấy năm giống nhau sao?
Tầm mắt khác nhau, lề lối đương nhiên cũng khác nhau.
Thứ hai, gia giáo của Thẩm Tử Dao rất tốt. Mấy đời trước trở lên của Thẩm gia, đều là người có tiền. Thẩm gia lại là người yêu nước, cực kỳ có cái nhìn toàn cục. Ở trước mặt thù sâu oán nặng lớn như vậy, đặc biệt hiểu rõ. Sẽ bỏ phần ít mà bảo vệ toàn cục. Lòng dạ đương nhiên là vô cùng khoáng đạt.
Vưu Tâm Nguyệt từ nhỏ đã bị người đào tạo thành một sát thủ. Không được tốt đẹp lắm, lại thiếu đi rất nhiều nội hàm. Ở mặt gia quốc thiên hạ, Vưu Tâm Nguyệt khiếm khuyết không phải là một chút li ti.
Cũng chính vì điểm này, Hạ lão phu nhân mới không thích Vưu Tâm Nguyệt.
Hạ lão phu nhân chính là thích Thẩm Thất hiểu chuyện khóe léo hiểu lý như vậy.
Như vậy mà so sánh với nhau, Vưu Tâm Nguyệt thua cho Thẩm Tử Dao đấy, không phải chút ít li ti.
Thật ra bản thân của Vưu Tâm Nguyệt cũng biết rõ điểm này, vì vậy, càng thêm không thích Thẩm Thất.
Bây giờ bị con trai xuyên phá đi nỗi lòng, Vưu Tâm Nguyệt dứt khoát không quan tâm nó rồi.
Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: "Mẹ, bà tuy rằng không thích mẹ, nhưng khi xem ở trên phần của cha, cuối cùng vẫn là đã đồng ý mẹ. Mẹ có thể cũng xem trên phần của con trai, đừng cùng tiểu Thất tiếp tục cãi nhau nữa được không?"
Vưu Tâm Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp mà nhìn về Hạ Nhật Ninh.
Bà thật sự rất yêu thương con trai, thế nhưng là bà cũng nuốt không trôi cơn oán hận này!
Bà vẫn chưa tới tuổi tác kia của Hạ lão phu nhân, còn chưa nhận thức được sự vô tình của năm tháng, cũng chưa nhận thức được thời gian không còn nhiều, một tâm trạng có thể có thêm chút an tâm thì ít đi chút phiền muộn.
Vì vậy, bà biết rõ con trai bị chịu ủy khuất rồi, vẫn là muốn cùng Hạ lão phu nhân giận dỗi nhau.
"Được rồi, đừng nói nữa." Vưu Tâm Nguyệt gượng gạo mà trả lời: "Con nếu như cũng muốn học cha của con, vậy con cùng Thẩm Thất thì đi đi!"
Hạ Nhật Ninh tuyệt vọng nhìn về Vưu Tâm Nguyệt.
Hắn không ngờ rằng, lời nói của hắn cũng nói đến trên phần này rồi, mẹ ruột của hắn vẫn có thể vì giận dỗi, mà bất chấp hạnh phúc của con trai.
Hạ Nhật Ninh một vẻ mặt uể oải và thất vọng.
"Mẹ. Đừng ép con, được không?" Hạ Nhật Ninh mệt mỏi gục đầu xuống: "Con không muốn làm tổn thương tất cả mọi người mà con quan tâm. Thế nhưng là con cũng chỉ là con người, không phải là thần. Con không có thể cam đoan, con còn có thể kiên trì được bao lâu. Mẹ, năm đó rốt cuộc có phải là mẹ ra tay gϊếŧ chết cha vợ của con không? Con biết, bây giờ bất kể con hỏi như thế nào, mẹ đều nói là phải. Thế nhưng là con sẽ không từ bỏ đấy! Từ hôm nay trở đi, Hệ thống tình báo của Hạ gia hệ, đối với mẹ đều đóng kín. Mẹ sẽ không có quyền sử dùng tình báo và mạng lưới của Hạ gia."
Hạ Nhật Ninh đứng lên, tiếng của Vưu Tâm Nguyệt từ phía sau truyền tới: "Con đây là muốn trừng trị mẹ của con?"
Ngữ khí của Vưu Tâm Nguyệt không được tốt.
Đổi thành bất kỳ kẻ nào, có lẽ cũng sẽ không tốt.
Thế nhưng là mọi thứ này đều không phải là do Vưu Tâm Nguyệt ép đấy sao?
"Mẹ, bà đã nói rất rõ. Cái nhà này, chủ tịch là lão phu nhân của Hạ gia. Tổng tài của Hạ gia là Hạ Nhật Ninh! Cha cùng mẹ chỉ cần hưởng phúc là được rồi, về thế lực phân bố cùng mạng lưới tình báo của Hạ gia, cũng không cần khổ cực rồi." Hạ Nhật Ninh vứt bỏ những lời này, tiếp tục đi về phía trước: "Cha còn hẹn con đi nói chuyện, con đi trước đây. Mẹ, nghỉ ngơi sớm chút!"
Hạ Nhật Ninh cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Vưu Tâm Nguyệt không còn có hứng thứ uống trà nữa rồi, một phát đem chén trà ở trên bàn toàn bộ đều quét bỏ xuống dưới đất.
Vưu Tâm Nguyệt càng thêm oán hận Thẩm Thất rồi!
Đều là do phụ nữ này!
Nếu như không phải là do sự xuất hiện của cô ấy, cũng sẽ không cướp đi con trai của mình!
Nhìn xem con trai bây giờ, lại có thể vì phụ nữ kia, chặt đứt sự khống chế của mình về các tình báo mạng lưới!
Sau này sẽ làm ra những chuyện gì, vậy càng khó nói rồi!
Sau khi Hạ Nhật Ninh rời khỏi, rất nhanh liền đi đến bên kia của Hạ Quốc Tường.
Hạ Quốc Tường cũng đang đợi chờ Hạ Nhật Ninh, ông không có bày cả bàn là trà, mà là làm món ăn nhẹ, mở một bình rượu đế.
Tựa như hai cha con dân thường vậy, đối diện với nhau mà ngồi xuống, vừa uống rượu vừa tâm sự.
"Cùng với mẹ con nói chuyện thành công chứ?" Hạ Quốc Tường nhìn thấy Hạ Nhật Ninh đi vào, trực tiếp mở miệng hỏi.
Hạ Nhật Ninh gật gật đầu.
"Ngồi xuống đi." Hạ Quốc Tường nói: "Cùng cha uống hai ly."
Hạ Nhật Ninh yên lặng ngồi ở phía đối diện của Hạ Quốc Tường.
Chủ động cho Hạ Quốc Tường rót đầy rượu, Hạ Quốc Tường bưng lên một hơi uống cạn.
Hạ Nhật Ninh nhịn không được nói: "Cha, cha uống ít một chút. Uống như vậy, đối với dạ dày không tốt. Mạc đại ca nói cha bao nhiêu lần rồi!"
Hạ Quốc Tường thở dài một tiếng, nói: "Nhật Ninh, cha cho tới bây giờ đều chưa có nói với con qua, quá trình mà cha cùng mẹ con quen biết phải không?"
Hạ Nhật Ninh gật gật đầu.
"Năm đó tôi còn trẻ, đúng là thời điểm hăng hái. Thân là người thừa kế của Hạ gia, trên người tôi vốn là có vô số quầng sáng, vì vậy tôi ở lúc đó, rất lâng lâng. Cho đến khi gặp mẹ của con, tôi đột nhiên hiểu được, tôi trước kia đều uổng sống rồi. Cô ấy sống được tự tại thoải mái như thế, giống như con chim đại bàng bắt không được, khiến người ta hâm mộ vô cùng."
"Bởi vì tôi tuổi trẻ vô tri, tôi bị cuốn vào một trận sống mái với nhau, là mẹ của con đã cứu tôi. Cô ấy từ trong đám người gϊếŧ vào, cả người đều là máu, cả người đều là vết thương. Thế nhưng là cô ấy không lo an nguy của mình, chỉ muốn dắt lấy tôi gϊếŧ ra khỏi từng lớp vòng vây. Từ khoảnh khắc đó, tôi liền tự nói với mình, đời này đều phải bảo vệ người phụ nữ này thật tốt. Cô ấy dám yêu dám hận, tuy rằng trên người có khuyết điểm như này như kia, nhưng tình yêu của cô ấy là không có bất kỳ khuyết điểm nào."
"Sau khi cô ấy biết rõ thân phận chân thật của tôi, không nói hai lời, quay đầu liền đi. Cô ấy nói, cô ấy không thể cùng tôi đến với nhau, bởi vì cô ấy không cách nào đảm nhiệm một chức nghiệp quý phu nhân của nhà giàu sang quyền thế. Cô ấy không muốn làm trễ nãi tôi, cũng không muốn bởi vì cô ấy, sẽ khiến tôi cùng người trong nhà trở mặt thành thù. Thế nhưng là tình yêu đến chính là không có quy luật như vậy. Yêu rồi, cũng liền liều lĩnh rồi. Thịt nát xương tan cũng không sợ, ở đâu còn sợ người ở trong nhà trách cứ?"
"Vì vậy tôi làm một quyết định khiến cả thế giới đều giật mình. Tôi đã từ bỏ quyền kế thừa, tôi đuổi theo bước chân của cô ấy chạy khắp nơi trên khắp thế giới. Dần dần, tôi thoát ly cuộc sống của trước kia, trở thành một hải tặc, trở thành một lính đánh thuê, trở thành một đầu đảng của căn cứ. Tôi làm những thứ này, chỉ là muốn dung nhập vào cuộc sống của cô ấy, thế giới của cô ấy. Nhật Ninh, con cũng đã có người phụ nữ yêu dấu của mình rồi, loại cảm nhận này, con có lẽ có thể hiểu."
Hạ Nhật Ninh gật gật đầu.
"Đã nhiều năm như vậy rồi, tôi vẫn luôn đuổi theo bước chân của cô ấy, chạy được mười mấy năm rồi. Con hỏi tôi mệt không? Tôi sẽ trả lời, mệt. Thế nhưng là tôi rất vui vẻ. Có thể cùng người phụ nữ yêu dấu của mình cùng chung cả đời, đó là chuyện may mắn của cả đời. Nhưng, đáy lòng của tôi cũng có tiếc nuối và cũng có áy náy. Luc ông nội của con qua đời, tôi quỳ ở bên ngoài, ông nội của con cho đến chết cũng không chịu gặp tôi. Tôi biết, tôi đả làm đau lòng ông nội của con. Tôi có hối hận không? Hối hận, cũng không hối hận. Đời người chính là khó khăn như thế, cũng không thể vẹn toàn đôi bên."
"Tôi bây giờ tuổi tác lớn hơn, đột nhiên liền mệt mỏi rồi, muốn về nhà rồi. Bà của con cũng đã tám mươi tuổi rồi, tôi không thể cho cuộc sống của mình, lại để lại một cái tiếc nuối nữa. Năm đó cái chết của ông nội con, vắt ngang lòng của tôi, rất lâu rất lâu, tôi không cách nào tha thứ cho mình. Nếu như bỏ lỡ sinh ly tử biệt của bà của con nữa, tôi đời này cũng sẽ không an tâm. Vì vậy, Nhật Ninh, tôi làm cha đấy, không thể thay con làm quyết định, nhưng có thể cho con làm gương."
"Tôi không hy vọng con cùng mẹ của con cũng giống tôi năm đó như thế, cãi nhau không hòa thuận, tính cách ương ngạnh của mẹ con cùng ông nội của con rất giống. Tôi không hy vọng sau này trong giây phút mẹ của con sắp chết, con cũng quỳ gối ở trước cửa, nhưng chỉ cách một cánh cửa, sinh ly tử biệt."
Lúc Hạ Quốc Tường nhắc đến cha của mình, là nước mắt tuôn đầy mặt.
Hạ Nhật Ninh thấp giọng trả lời: "Cha, con hiểu ý của cha."
"Con vẫn luôn là một đứa con thông minh. Trên việc của Thẩm Thất này, cha quả thực là thiên vị. Ở trên điểm này, cha phải hướng với con nói lời xin lỗi. Bởi vì mẹ của con ưa thích Thôi Nguyệt Lam, tôi cũng như yêu chim yêu cả l*иg mà thiên về Thôi Nguyệt Lam. Thế nhưng là Thôi Nguyệt Lam đã định trước không thể vào cửa nhà của Hạ gia rồi, tôi cũng không cần vì Thôi Nguyệt Lam mà làm khó Thẩm Thất. Chỉ là, tôi vẫn không thể đứng ở trên lập trường của con cùng mẹ của con đối nghịch. Con là đàn ông, con muốn bảo vệ vợ của con. Tôi cũng là đàn ông, tôi cũng phải bảo vệ vợ của tôi."
"Cho dù mẹ của con không tốt cỡ nào, cô ấy vẫn là vợ của tôi, là người phụ nữ mà tôi yêu thương sâu sắc." Hạ Quốc Tường ngửa đầu lại uống thêm một ly rượu mạnh: "Cha con chúng ta sao mà giống nhau biết bao? Đều bị những thứ việc vặt này tra tấn mà ảnh hưởng đấy. Có lẽ, chờ con đến thời điểm tuổi tác này của cha, mẹ của con cũng sẽ nghĩ thóng mọi thứ chăng?"
Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.
Cần gì? Tội gì!
Hắn so với cha còn phải khó khăn hơn gấp trăm lần.
Ít nhất, năm đó bà không có gϊếŧ chết mẹ cùng cha a.
Còn mình thì sao, loạn trong giặc ngoài, thật là mệt mỏi quá.
Chuyện mà Hạ Nhật Ninh đột nhiên trở về đại trạch của Hạ gia, hoàn toàn không thể gạt được Hạ lão phu nhân.
Biết rõ cháu trai rõ ràng là đã tìm cha mẹ của nó tâm sự, Hạ lão phu nhân bình tĩnh nói với Hòa quản gia: "Cô nói, cuộc trò chuyện vào đêm nay sẽ có hiệu quả không?"
Hòa quản gia mỉm cười trả lời: "Có lẽ có chăng? Nhị thiếu gia thông minh như vậy."
Hạ lão phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu: "Chỉ sợ chưa hẳn. Nhật Ninh thuyết phục không được Vưu Tâm Nguyệt đấy! Sự cố chấp và oán giận đối với tôi của người phụ nữ kia, thâm căn cố đế, tuyệt đối sẽ không bởi vì vài câu cầu khẩn của Nhật Ninh, thì sẽ bỏ qua đấy."
"Vậy, lão phu nhân ngài định làm gì đây?" Hòa quản gia cẩn thận mà hỏi.