Nghe được Hạ lão phu nhân quả nhiên nhắc tới Thôi Nguyệt Lam, Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt sắc mặt đều hơi có chút thay đổi.
Việc này giải thích sao đây?
Hai người họ cũng không biết giải thích từ đâu!
Hạ lão phu nhân mỉm cười khinh bỉ, nói: “Nếu Thôi Nguyệt Lam Thôi đại tiểu Thư đã không để tâm tới ngôi nhà họ Hạ của chúng ta như vậy, thì cũng không nên lấy thân phận con gái nuôi nhà họ Hạ đi khắp nơi.”
Hạ lão phu nhân mới nói một câu đã định hình phạt Thôi Nguyệt Lam.
Sắc mặt của Hạ phu nhân liền trắng bệch, nhưng không dám phán bác lại.
Trong lúc này, Hạ Nhật Kỳ người đang đứng đợi dâng mời trà, đi tới phía hai người: “Ba mẹ, mừng ba mẹ về nhà.”
Hạ Quốc Tường đưa tay vỗ vào bờ vai của Hạ Nhật Kỳ.
Đối với đứa con nuôi này, Hạ Quốc Tường rất hài lòng.
Đưa tay tiếp nhận ly trà, uống một ngụm xong và hỏi: “Nhật Kỳ khoảng thời gian này có bận gì không?”
Hạ Nhật Kỳ cười khà khà, nói rằng: “Con thì không có chí hướng lớn gì, cho nên, Con định đi du lịch thế giới khắp nước rồi mới quyết định chuyện sau này.”
“Cũng tốt.” Hạ Quốc Tường gật đầu, nói: “Đi vạn dặm đường, đọc vạn quyển sách.”
Hạ Nhật Kỳ dâng trà cho Vưu Tâm Nguyệt: “Thưa mẹ, xin dùng trà.”
Vưu Tâm Nguyệt nhìn chằm chằm Hạ Nhật Kỳ.
Cô ấy nghĩ tới việc Hạ Nhật Kỳ đã ăn hϊếp Thôi Nguyệt Lam, từ trong thâm tâm không thích đứa con trai nuôi này.
Tuy rằng 1 đứa là con trai nuôi, 1 đứa là con gái nuôi.
Nhưng, Hạ Nhật Kỳ từ nhỏ được Hạ lão phu nhân một tay nuôi nấng, còn Thôi Nguyệt Lam là do Hạ phu nhân tự nuôi lớn.
Hàm ý bên trong, không nói cũng hiểu.
Con gái nuôi đương nhiên quan trọng hơn con trai nuôi rồi!
Bây giờ Hạ Nhật Kỳ ăn hϊếp Thôi Nguyệt Lam, Vưu Tâm Nguyệt liền cũng bắt đầu không thích Hạ Nhật Kỳ.
Thế nhưng, lời giáo huấn lúc nãy vẫn còn, Vưu Tâm Nguyệt cũng không dám lên mặt dạy dỗ Hạ Nhật Kỳ, Bà tiếp lấy tách trà từ tay Hạ Nhật Kỳ, uống một ngụm xong thì đặt tách trà sang một bên.
Sau khi uống xong trà của lớp trẻ, mọi người mới bắt đầu ngồi theo đúng trình tự và địa vị chỗ ngồi của mình.
Ban đầu khi Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt chưa về nhà, bầu không khí trong nhà rất bình thường.
Thẩm Thất ngồi nói chuyện với Hạ lão phu nhân, cũng có chút tiếng cười vui đùa.
Nhưng ngay sau khi họ trở về, bầu không khí dường như đã thay đổi, trở nên nặng nề.
Hạ lão phu nhân không thèm để ý Vưu Tâm Nguyệt, chỉ chú tâm nói chuyện với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, mấy ngày nay có cảm thấy vất vả không?”
“Dạ, không ạ.” Thẩm Thất ngoan ngoãn trả lời.
“Cháu đúng là đứa bé hiền lành. Mấy ngày nay, vì lo việc đại thọ của bà lão này, bận rộn chạy tới từ trong lẫn ngoài, Bà lão này tuy già cả, nhưng đôi mắt vẫn còn sáng, bà đây thấy rất rõ.” Hạ lão phu nhân nói xong, liền quay sang nhìn về phía Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt nói: “Hai đứa có một đứa con dâu tốt, mới gả vào Hạ gia không bao lâu, đã đảm nhận được trọng chức của một vị nữ chủ nhân. May là có Tiểu Thất, bữa tiệc đại thọ lần này mới không để lại trò cười cho người ta.”
Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt có chút bối rối, nhưng cũng phải thuận theo lời nói của Hạ lão phu nhân, cùng khen ngợi Thẩm Thất: “Thẩm Thất con thật sự vất vả rồi.”
Trong lúc thời điểm quan trọng này, điện thoại của Vưu Tâm Nguyệt đột nhiên reo lên.
Vưu Tâm Nguyệt có chút khó xử nhìn về phía Hạ lão phu nhân: “Thưa mẹ, con xin phép nghe điện thoại ạ.”
“Nghe đi. Nhà Hạ gia đâu có quy tắc nào là không cho phép nghe điện thoại.” Hạ lão phu nhân lạnh lẽ trả lời.
Vưu Tâm Nguyệt nhìn vào số điện thoại, là Thôi Nguyệt Lam gọi tới, liền có chút vừa tức giận lại không dám ở trước mặt nổi nóng, chỉ đành ôm điện thoại đi ra ngoài nghe máy: “Lam Lam, con như vậy là sao?”
Thôi Nguyệt Lam ôm chiếc điện thoại, gào khóc to lớn
Tại sao cô ấy lại xui xẻo như vậy!
Cô ấy mới về thành phố Vinh mấy ngày?
Mà lại bị hai lần!
Lần này lại vào thời điểm quan trọng nữa!
Thôi Nguyệt Lam cảm thấy cuộc đời thật là hắc ám!
Vưu Tâm Nguyệt nhăn mặt hỏi: Khóc gì mà khóc? Giờ quan trọng thế này mà lại không tới đây? Con có biết là nãy lão phu nhân hỏi về con, vẻ mặt không vui vẻ? Con qua nhanh đi! Mau kính mời trà cho lão phu nhân! Có thể sẽ được tha thứ!”
Thôi Nguyệt Lam nghe vậy càng khóc lớn hơn: “Mẹ, Con xong rồi! Con bị Thẩm Thất hại tới thê thảm!”
“Cái gì!” Vưu Tâm Nguyệt định hỏi xảy ra chuyện lớn gì, đúng lúc này Hạ Quốc Tường ra ngoài đây nói: “Là Lam Lam à? Mau kêu cô bé qua đây nhanh! Nếu hôm nay không dâng mời trà cho mẹ, cô bé sẽ không vô được cổng lớn nhà Hạ gia. Mẹ nói phải dùng bữa rồi, em nhanh lên, đừng để muộn!”
Vưu Tâm Nguyệt ngay tức thì nói chuyện điện thoại nhanh chóng: “Được rồi được rồi, có chuyện lớn gì đâu? Con qua đây đi, bên đó đang hối mẹ! Mẹ không nói nữa!”
Mới dứt lời, Vưu Tâm Nguyệt liền tắt điện thoại.
Thôi Nguyệt Lam cầm chặt điện thoại, vẻ mặt không tin nổi nghe được tiếng tít tít trong điện thoại truyền ra.
Bà ấy lại gác máy ư?
Bà ấy lúc trước không bao giờ không đợi mình nói hết câu mà gác điện thoại ngay!
Bà ấy vì việc gì mà gấp gáp tới nỗi gác điện thoại?
Ăn cơm chung với Thẩm Thất?
Há Há, đúng rồi.
Trong mắt Vưu Tâm Nguyệt bà ấy, Tôi Thôi Nguyệt Lam là cái thá gì?
Chỉ là một con chó nuôi thôi?
Bề mặt thì đối xử với tôi tốt, Nhưng thực chất ở sau lưng cũng chỉ coi tôi là một con rối ư?
Vừa mới bị hãʍ Ꮒϊếp thêm lần thứ hai, Thôi Nguyệt Lam không thể tránh được việc trở nên tăm tối.
Cô ấy nắm thật chặt chiếc điện thoại, toàn người đều run rẩy.
Cô ấy nhìn lại người mình đầy vẻ bê bối, cắn chặt răng nói: “Kêu tôi mau mau về nhà Hạ gia? Tôi sao đi đây? Vẻ mặt ghê tởm hiện giờ của tôi kêu tôi sao đi được? Thẩm Thất, đều là do cô! đều là do cô hại tôi! lần thứ nhất vậy, lần thứ hai cũng vậy! Những thằng khốn đó vốn là muốn tấn công cô, bây giờ lại hại tôi thay cô chịu trận! Thẩm Thất, tôi với cô không đợi trời chung! Tôi sẽ không cho cô ngồi vững vị trí đó đâu! Mặc cho Thôi Nguyệt Lam tôi không lấy được, tôi cũng sẽ không cho cô thuận theo ý muốn đâu!”
Thôi Nguyệt Lam đem điện thoại trên tay mình ném thật mạnh vào trên tấm kính chắn gió.
Điện thoại nhanh chóng bật trở lại, đập mạnh vào người Thôi Nguyệt Lam.
Thôi Nguyệt Lam bị chọc tức ngay, lại lần nữa cầm lấy điện thoại ném mạnh về phía ngoài xe: “Giờ kể cả cái điện thoại quỷ quái nhà ngươi cũng dám ăn hϊếp ta! Cút! Cút hết! Chẳng có một thứ tốt lành cả! Chẳng có ai coi trọng Thôi Nguyệt Lam tôi đây! Cút, cút hết đi!”
Điện thoại rớt mạnh lên trên bức tường, tức thì màn hình bị nứt vỡ, tan thành từng mảnh.
Có thể thấy được lực ném lúc nãy của Thôi Nguyệt Lam ra sức cỡ nào.
Thấy được điện thoại bị vỡ nát tới nỗi không nhìn ra, tận đáy lòng Thôi Nguyệt Lam bỗng dưng nổi lên một niềm vui sảng khoái.
Cô ấy bắt đầu móc túi mình ra, lấy những mỹ phẩm có giá trị liên thành của mình đập phá tan tành.
Mỗi lần phá hủy cái nào, cô ấy liền cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn một nửa.
Một cảm giác chiến thắng tràn ngập hết tất cả giác quan của cô ấy.
Đập hết các mỹ phẩm, cô ấy bắt đầu đập nát những vật trong xe.
Khuôn mặt xinh đẹp do sự kɧoáı ©ảʍ và lệch lạc của cô ấy mà trở nên ghê rợn đáng sợ.
“Chết đi! Các ngươi chết hết đi! không một ai thật sự quan tâm tới tôi hết! Tất cả các ngươi đều là những tên khốn ra vẻ đạo mạo! khốn nạn!” Sau khi Thôi Nguyệt Lam lấy hết những vật trong xe đập tan tàn triệt để, mới dựa vào trên vô lăng gào khóc nức nở.
Thật ra, nếu nói thẳng.
Thôi Nguyệt Lam cũng chỉ là một đại tiểu thư bị chiều chuộng quá mức.
Cô ấy mới trải qua hai mươi hai năm đời, còn chưa chịu được những sự đả kích liên tiếp xảy ra.
Nếu lúc này Hạ phu nhân nghiêm túc lắng nghe những lời tủi thân của cô ấy, có lẽ tâm lý sẽ không bị trở nên đen tối như vậy.
Thế nhưng, trên thế gian này không có hai chữ nếu như.
Chuyện đã xảy ra thì không bao giờ thay đổi được.
Thực ra, nói thẳng hơn nữa.
Thôi Nguyệt Lam đúng là tự gieo gió gặt bão.
Nếu như cô ấy không có ốm ấp việc cười nhạo Thẩm Thất, và thừa cơ hãm hại xem vẻ mặt tuyệt vọng của Thẩm Thất, thì cô ấy sẽ không có tới chỗ này, và cũng sẽ không bị những đám kia thực hiện được, cũng sẽ không bị hãʍ Ꮒϊếp lần nữa.
Cho nên không thể không nói lẽ trời công bằng.
Nhìn xem ông trời có tha cho ai chưa!
Mấy người trong nhà Hạ gia, ào ào đi đến phòng ăn chuẩn bị dùng bữa.
Nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam còn chưa trở về, Ánh mắt Hạ lão phu nhân càng toát lên ánh nhìn không vui, nói: “Nếu Thôi tiểu thư xem thường cơm đoàn viên lần này của Hạ gia chúng ta, thì về sau cũng không cần đến ăn nữa.”
Hạ Nhật Kỳ và Hạ Nhật Ninh một trái một phải dìu đỡ Hạ lão phu nhân, hai người họ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều là một vẻ mặt hỏi dò đối phương.
Hạ Nhật Kỳ cảm thấy Hạ Nhật Ninh có lẽ biết lý do tại sao Thôi Nguyệt Lam không đến.。
Hạ Nhật Ninh lại cảm thấy Hạ Nhật kỳ đã cùng với Thôi Nguyệt Lam xảy ra chuyện đó, nên sẽ biết rõ tung tích Thôi Nguyệt Lam.
Ánh mắt Hạ Quốc Tường lóe sáng, không có tỏ thái độ gì cả.
Hạ phu nhân biết được Thôi Nguyệt Lam làm gì, thế nhưng bà ấy không thể nói được, chỉ có thể đứng ở đó ngượng nghịu, không dám giúp Thôi Nguyệt Lam phản bác.
Thẩm Thất ngoan ngoãn đứng một bên, trong trường hợp này không thích hợp cho cô bày tỏ thái độ, cho nên cũng không có gì nói.
Hạ lão phu nhân tiếp tục nói: “Nghe rõ hết rồi chứ. Về sau, Thôi Nguyệt Lam với Hạ gia ta không có liên can.”
“Thưa mẹ đừng tức giận, nếu Lam Lam đã không có phúc phận làm cháu nội của người, thì không làm nữa.” Hạ Quốc Tường liền mau chóng trả lời: “Mẹ đừng có tức giận, thân thể quan trọng.”
Hạ lão phu nhân hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hạ phu nhân Vưu Tâm Nguyệt, nói chầm chậm; “Tâm Nguyệt, con nói như thế nào?
Trán của Vưu Tâm Nguyệt chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Được lão phu nhân chỉ đích danh, Vưu Tâm Nguyệt tận đáy lòng cũng khó tránh có chút oán trách Thôi Nguyệt Lam không làm được trò trống, thời khắc quan trọng lại làm phá hỏng.
Cô ấy bỏ ra biết bao công sức, mới được Hạ gia cho phép dẫn Thôi Nguyệt Lam trở về Hạ gia.
Ai biết được trong thời điểm quan trọng này, Thôi Nguyệt Lam lại làm phá hỏng chứ!
Bay giờ lại liên lụy cô ấy bị lão phu nhân trách vấn!
Thôi Nguyệt Lam dù gì cũng từng làm sát thủ, tố chất tâm lý tất nhiên sẽ tốt hơn.
Cho nên bình thản trả lời: “Xem ra con bé này đúng là không có quan hệ với Hạ gia. Lão phu nhân có tầm mắt nhìn người, năm đó nói con bé này với Hạ gia không có duyên phận. Bây giờ nhìn lại, mẹ quả nhiên là đúng. Cho nên con không ý kiến.”
Nghe được lời Vưu Tâm Nguyệt nói, Hạ lão phu nhân thật sự cười rồi.
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất âm thầm thở phào.
Hạ Nhật Kỳ lại là vẻ mặt thoáng hiện kỳ lạ.
Hôm nay, anh ta cảm thấy rất nhiều người đều kỳ lạ.
Tuy rằng nói không biết lạ chỗ nào, nhưng mà anh ta cảm nhận rõ, Hạ phu nhân Vưu Tâm Nguyệt nhìn anh ấy với ánh mắt có thể nói là u ám đáng sợ.
Tuy rằng anh ấy không có được Vưu Tâm Nguyệt ở bên cạnh chăm sóc, nhưng vẫn là con trai nuôi của bà ấy.
Mà tại sao lại dùng đôi mắt đầy u ám nhìn anh ta chứ?
Với lại Hạ Nhật Ninh có vẻ cũng là một bộ mặt khó nói ra lời, ánh mắt bất lực thở dài, là muốn thể hiện ý gì?
Trong nhà này, trong những ngày anh không có ở đây, rốt cuộc xảy ra gì?
Hạ lão phu nhân gọi mọi người: “Được rồi, đều ngồi xuống ăn cơm nào. Đều là người nhà, không cần khắt khe quá.”
Chờ Hạ lão phu nhân ngồi xuống rồi, những người còn lại đều lần lượt ngồi xuống.