Trở lại sân thi đấu, Thôi Nguyệt Lam liếc mắt liền nhìn thấy bờ môi hơi sưng của Thẩm Thất.
Người khác không biết xảy ra chuyện gì, cô làm sao lại không biết?
Nhìn thấy Thẩm Thất cùng Lưu Nghĩa từ nhà vệ sinh trở về, Thôi Nguyệt Lam nhịn không được khinh bỉ.
Thẩm Thất cái tiểu tiện nhân này!
Quả nhiên là không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo đấy!
Lúc này mới cùng anh Nhật Ninh tách ra có vài ngày a?
Thì cùng Lưu Nghĩa chạy đến nhà vệ sinh cấu kết với nhau rồi!
Hừ, cô nhất định phải nói cho anh Nhật Ninh biết!
Chỉ cần anh Nhật Ninh biết rồi, giữa bọn họ thì hoàn toàn xong đời rồi!
Thôi Nguyệt Lam dùng một ánh mắt nhìn người chết mà nhìn Thẩm Thất, đáy mắt đắc ý đến sao cũng không thể che lấp hết.
Lúc Thẩm Thất ngước mắt nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam dùng ánh mắt thế tại tất đắc nhìn mình, chợt nhớ tới cảnh tượng vừa rồi ở trong nhà vệ sinh bị Hạ Nhật Ninh đè ở trên tường hôn một cách điên cuồng, mang tai lần nữa nóng lên.
Hắn rốt cuộc là có mấy ý gì a?
Cũng đã quyết định cùng mình tách ra rồi, còn muốn đến trêu chọc mình...
Lúc này, trên sân, trọng tài lần nữa thỏi còi.
Lưu Nghĩa lại phải lên sân đánh bóng rồi.
Thẩm Thất thu hồi suy nghĩ lung tung của mình, lần nữa cổ vũ cổ động cho Lưu Nghĩa.
Cả sân hầu như phần lớn phụ nữ đều đang vì Lưu Nghĩa cổ vũ.
Không có cách, đẹp trai đấy, chính là chiếm ưu thế.
Không quan tâm là nam là nữ, đều thông dụng.
Thể lực của Lưu Nghĩa cũng thật sự là quá cừ đấy, một người kéo cả đội ngũ chảy khắp cả sân, đem đối thủ hành hạ đến trực tiếp nằm sấp trên mặt đất không đứng dậy được.
Cô thảnh thơi mà một cái lại một cái Slam Dunk ngầu lồi, khiến những người phụ nữ ở chỗ ngồi dành cho khán giả đều nhao nhao không ngừng thét lên.
Ai nói bộ dạng chảy mồ hôi của đàn ông rất xấu đấy?
Xem mặt được không nào?
Đương nhiên, Lưu Nghĩa cũng không phải là nam...
Đội năm quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người đoạt được quán quân của mười đội ngũ.
Lưu Nghĩa sau khi đánh xong trận thi đấu cuối cùng, lập tức đối với Hạ Nhật Ninh đám người kia ở phía xa dựng lên ngón giữa khiêu chiến.
"The fck? Rất kiêu ngạo a!" Văn Nhất Phi nhịn không được cười ha ha nói: "Tôi bây giờ cũng rất mong chờ, cùng cô ấy so so chiêu rồi."
Khóe miệng của Hạ Nhật Ninh chỉ là dịu dàng một cười.
Hôm nay hôn được Thẩm Thất, tậm trạng xấu lập tức chợt bị chữa lành.
Cho dù là bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cũng cảm thấy không sao rồi.
Phạm Thành Phạm Ly nhìn thấy ý cười ở khóe miệng của Hạ Nhật Ninh, trong nháy mắt giác ngộ: Hạ Nhật Ninh đây là đang vui mừng, một lát lúc hắn thi đấu, Thẩm Thất sẽ ở bên cạnh xem cuộc thi đấu chăng?
Phạm Thành Phạm Ly đồng thời chán nản mà xoay người: Chúng ta không có người bạn ngu xuẩn như vậy...
Tại sao ở trước mặt người ngoài thì tàn khốc điên tiết như thế, vừa gặp phải chuyện của Thẩm Thất, liền biến thành ngu xuẩn...
Không sai, Hạ Nhật Ninh chính là nghĩ như vậy đấy!
Hắn muốn cho Thẩm Thất nhìn rõ ràng, cái gì mới gọi là sức mạnh của đàn ông!
Lưu Nghĩa cái loại giả nam này, hoàn toàn không thể gọi là sức mạnh được không?
Cố ấy là cô gái đánh Boxing cấp bậc 60 kg, hắn là đàn ông đánh Boxing cấp bậc 70 kg, hơn nữa đã từng xưng bá qua trong giới Boxing một khoảng thời gian đấy!
Ban tổ chứ cười tủm tỉm nói với đội số năm: "Chúc mừng đội số năm đã lấy được thắng lợi cuối cùng nhất. Buổi chiều, đội số năm sẽ đại biểu tất cả tuyển thủ, cùng một đội ngũ thần bí tiến hành đối kháng. Nếu như có thể thắng được đối phương, vòng bán kết toàn thể được cộng thêm mười điểm."
Soạt —— cả sân trong nháy mắt xôn xao rồi!
Nếu như bọn họ biết được thắng được trận đấu còn có chuyện tốt như vậy, vừa rồi liều mạng cũng muốn thắng a!
Người của ban tổ chức cười tủm tỉm tiếp tục nói: "Mọi người im lặng, im lặng! Trận đấu như vậy sẽ còn có rất nhiều. Mời mọi người cố gắng nắm chắc cơ hội tốt, đoàn kết tốt đội viên và chiến hữu của mình. Chúc mọi người thuận lợi tiến cấp! Bây giờ giải tán nghỉ ngơi! Cơm trưa sẽ có người đưa đến sân thể dục, sau khi ăn xong nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ, đội số năm sẽ cùng đội ngũ thần bí tiến hành trận chung kết cuối cùng. Sớm chúc toàn thể thành viên của đội số năm thắng ngay từ trận đầu."
Nghe vậy, toàn thể thành viên của đội số năm quả thực đều vui mừng đến hỏng mất rồi, mặc kệ quen hay không quen biết đấy, đều cùng nhau vỗ tay ăn mừng.
Cho đến lúc này, mọi người mới ý thức được lợi ích của đoàn đội.
Dù là chỉ có năm người đánh thắng trận đấu, toàn bộ người của đội sẽ phải chịu được lợi ích.
Thật sự là vũ lộ quân triêm a.
Buổi trưa, ban tổ chức quả nhiên đưa tới đồ ăn.
Từng đội một tổ, dựa vào thành tích tốt xấu của trận đấu vừa rồi, mức độ xa hoa của bữa ăn và thành tích có quan hệ trực tiếp.
Vì vậy các thí sinh tham gia vòng bán kết, cuối cùng cũng ý thức được, muốn có sinh hoạt tốt, vậy trong một tuần lễ này, vậy thì liều mạng mà thi đấu thôi.
Bất kể là trận đấu gì, chỉ cần thắng, nhất định phải thắng!
Những trận thi đấu này với thành tích cuộc thi chính thức là không có quan hệ gì, thế nhưng là đều quan hệ đến chất lượng cuộc sống trong một tuần này, cùng với tổng điểm của vòng bán kết.
Ban tổ chức dùng cách đơn giản lỗ măng như vậy, khiến tất cả mọi người ý thức được điểm này.
Bởi vậy lúc ăn cơm, tất cả mọi người rất yên tĩnh.
Người thắng rồi đương nhiên là vui mừng bừng bừng, người thua rồi cũng không cần không phục.
Cơ hội là ngang nhau đấy.
Khoảnh khắc khi từ bỏ cơ hội, thì đã từ bỏ quyền lợi hưởng thụ cuộc chất lượng cao rồi.
Ông trời vẫn luôn rất công bằng.
Ông ấy sẽ không sớm nói cho bạn biết đây là khảo nghiệm đối với bạn, thế nhưng là nếu như bạn chỉ cần không từ bỏ sự theo đuổi của mình, vậy ông trời luôn ở lúc thích hợp, hậu đãi bạn đấy.
Ăn cơm xong, Thẩm Thất chạy đến bên người của Lưu Nghĩa nói: "Tiểu Nghĩa, cậu một lát có phải cùng bọn họ năm người kia thi đấu không?"
Lưu Nghĩa vận động cổ tay: "Nếu như không có bất ngờ gì, chính là bọn họ! Đều ở sân thể dục đợi chúng ta tới trưa rồi, không phải là bọn họ sẽ là ai a? Tiểu Thất, tớ không lăn lộn ở xã hội tầng trên, mấy người đàn ông kia, tớ một người cũng không quen biết. Nhưng mà xem điệu bộ của bọn họ, hình như đều rất giàu a?"
Thẩm Thất gật gật đầu.
Có thể không giàu sao?
Mấy vị đàn ông kia, ai cũng đều là thái tử gia!
Ngoại trừ tiểu Xuân đáng thương.
"Được, chờ đấy. Xem anh Nghĩa báo thù cho cậu như thế nào!" Lưu Nghĩa suất khí mà cười, đưa tay gãi đầu, cười thật ý tứ sâu xa.
Người đàn ông dám để cho tiểu Thất thút thít nỉ non, ngươi chờ đó cho tôi!
Xem tôi chỉnh đốn các ngươi như thế nào!
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc.
Hạ Nhật Ninh mấy người cũng một lần nữa thay đổi một bộ trang phục thể thao chơi bóng rổ, tung bóng đi tới.
Trận ở buổi sáng, phần lớn lực chú ý đều là ở trận thi đấu của đội ngũ đội ngũ mình, hoàn toàn không có chú ý tới bên cạnh sân thi đấu còn năm người.
Bây giờ năm người này lại lần nữa xuất hiện, trong nháy mắt liền thu hút tất ánh mắt của mọi người.
Hạ Nhật Ninh đi tuốt ở đằng trước, khí thế vô địch phối hợp với dung nhan tinh tế tà mị của hắn, đem tất cả ánh mắt nam nữ của cả sân trường đều thu hút qua.
Chỉ số nhan sắc của Văn Nhất Phi cùng Phạm Thành Phạm Ly tuy rằng hơi thua kém Hạ Nhật Ninh, thế nhưng là cũng đủ trong nháy mắt gϊếŧ hết toàn bộ đàn ông của cả sân rồi.
Tiểu Xuân là người tầm thường nhất, ừm, chính là lưu lạc đến làm tấm bối cảnh kia.
Ánh mắt của Lưu Nghĩa lưu động một vòng, người đàn ông đi ở cuối cùng nhất được gọi là tiểu Xuân kia luôn là cười tủm tỉm đấy, ừm, người đàn ông biết cười thì không đánh.
Cặp đôi song sinh rất tinh tế xinh đẹp kia, ánh mắt thanh tịnh, ừm, không đánh!
Người đàn ông của tiểu Thất... Khí chất quá mạnh mẽ, đánh không lại. Không đánh!
Ừ, còn thừa lại người đàn ông có mắt đào hoa cuối cùng, ánh mắt lóe sáng nhìn các phụ nữ ở trên bục khán giả, nhìn qua liền biết là không phải là thứ tốt gì, một lát đánh hắn là được rồi!
Lưu Nghĩa vô cùng không khách khí hướng về phía Văn Nhất Phi giơ ngón tay cái lên, sau đó chúi xuống, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Văn Nhất Phi.
Văn Nhất Phi trong nháy mắt kinh ngạc đến ngây người.
Người phụ nữ này là chuyện như thế nào?
Cô ấy tại sao hướng về phía mình kɧıêυ ҡɧí©ɧ?
Mình đối với tomboy chưa bao giờ có hứng thú được không!
Phạm Thành Phạm Ly đồng tình nhìn thoáng qua Văn Nhất Phi.
Aha ha ha, lật thuyền trong mương rồi a?
Cuối cùng cũng bị phụ nữ khinh bỉ rồi?
Ha ha, R.I.P.
Văn Nhất Phi không phục hướng về phía Lưu Nghĩa làm một động tác tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Lưu Nghĩa vui vẻ nở nụ cười.
Người ở bên cạnh Lưu Nghĩa, nhịn không được hỏi: "Lưu Nghĩa, tại sao tớ luôn cảm thấy mấy người này mà cùng chúng ta đánh trận ©ôи ŧɧịt̠ chiều có chút quen mắt a?"
"Quen mắt? Đánh xong rồi sẽ càng quen mắt." Lưu Nghĩa không thèm để ý trả lời: "Người của ban tổ chức không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần chúng ta có thể thắng bọn họ, tập thể của chúng ta được cộng mười điểm. Cậu cảm thấy cậu bây giờ chịu thua còn kịp? Cậu muốn chịu thua, những người khác ở trong đội cũng không đồng ý đấy."
"Thế nhưng là mấy người kia nhìn rất quen mắt a! Nếu như đem bọn họ đánh thật quá thảm..." Người kia vẫn có chút do dự.
Mấy người kia đi ở phía trước, một vẻ khí độ bất phàm, hiển nhiên cũng không phải là người bình thường a!
Nếu như thực đánh người không nên đánh, sau này vẫn còn thi đấu hay không?
Lưu Nghĩa hào khí mà cười: "Nếu như cậu sợ, vậy xuống dưới đổi người khác! Trong đội lại không phải là không có đàn ông!"
Lưu Nghĩa một câu khơi dậy huyết khí của người kia: "Nói cái gì đó, tớ làm sao lại sợ?"
"Nếu như không sợ, vậy thì lấy ra thực lực của mình nào! Để cho bọn họ nhìn kỹ thực lực của đội số năm của chúng ta." Lưu Nghĩa nhướn mày cười cười, ánh mắt tập trung đến Văn Nhất Phi, tiểu bạch kiểm kia nhìn là biết không phải là thứ tốt đẹp gì! Không đánh hắn thì đánh người nào?
Hai nhóm người cuối cùng cũng đã ở trên sân thi đấu gặp nhau rồi.
Thẩm Thất hồi hộp đứng ở một bên, hai tay nắm chặt thành nắm tay, bất an để ở vị trí trên ngực.
Hạ Nhật Ninh nhìn thoáng qua Thẩm Thất, mắt phượng hiện lên một sắc khí kiêu ngạo.
Hừ, hôm nay phải cho các người xem thử, cái gì mới gọi là người đàn ông thật sự!
Lưu Nghĩa cũng nhìn sang phía Thẩm Thất, nhìn thấy vẻ mặt hồi hợp của Thẩm Thất, lập tức nhoẻn miệng cười, cho Thẩm Thất một cái an ủi.
Cá người phụ nữ của cà sân trong nháy mắt xôn xao!
Đây là mấy ý gì a?
Người đàn xuất sắc nhất của cả hai đội ngũ đều nhìn về phía một người?
Người phụ nữ này có quá may mắn không?
Chẳng lẽ trận đấu vào buổi chiều, hoàn toàn chính là vì người cô gái đẹp mà chiến?
Ái chà, trong nháy mắt ngửi thấy được mùi cẩu huyết rồi!
Vì vậy, không khí của hiện trường lập tức sôi động lên!
Nơi có phụ nữ thì có chuyện tám!
Nơi có chuyện tám thì có cẩu huyết!
Tới nào!
Cho cẩu huyết đến càng mãnh liệt hơn chút ít!
Lưu Nghĩa mặc giày vào tuyệt đối là vượt qua một mét tám, đứng ở trong giữa đám đàn ông, cũng không có chút nào bị vượt mặt.
Thậm chí trong đội ngũ còn có hai người còn lùn hơn cô một chút xíu đấy, càng thêm cao to sáng sủa đẹp trai rồi.
Đương nhiên, cùng đội ngũ của đối phương so đo, đội ngũ ở bên này trong nháy mắt trở thành đống cặn bã.
Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh quét qua năm người ở đối diện, đều không cần buông thả khí chất của hắn, liền đủ làm cho đối phương câm như hến một hồi rồi.
Văn Nhất Phi thân là đội trưởng, mở miệng nói: "Buổi chiều hôm nay chỉ cần các ngươi thắng được chúng tôi, không chỉ cộng thêm điểm cho các ngươi, đêm nay còn có một bất ngờ lớn hơn!"
Bốn người ở sau lưng Lưu Nghĩa trước mắt lập tức sáng ngời.
Lưu Nghĩa lại nói với Văn Nhất Phi: "Vậy ngươi thì đợi bị chỉnh đốn đi."
Văn Nhất Phi hết sức nhìn một cái Lưu Nghĩa, tomboy này...
Nếu không phải anh chưa bao giờ đánh phụ nữ, anh đã sớm ra tay rồi!
Lưu Nghĩa vốn muốn nói với Hạ Nhật Ninh, ngươi dám ăn hϊếp tiểu Thất, tôi hôm nay thì phải chỉnh đốn ngươi đấy!
Thế nhưng là lúc ánh mắt lướt qua Hạ Nhật Ninh, lời nói còn chưa nói ra miệng, đã bị khí thế cường đại của đối phương ép về rồi!
Người đàn ông này, thiệt tình không dễ chọc a!
Lưu Nghĩa dám đem thể trọng của mình đặt ở trên kinh Thánh thề, huấn luyện của nhiều năm nói cho cô biết, Hạ Nhật Ninh người đàn ông này, tuyệt đối là từ cảnh tàn sát đi xuống đấy!