*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mong cả nhà thông cảm cho truyen one vì hình ảnh nhé! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!
Hầu kết của Mục Đình Sâm động một chút, có chút gian nan nói: “Chân của bà ấy không phế, khoảng thời gian này, hẳn là đã khôi phục phần lớn rồi, hành động tự do không có vấn đề, bà ấy vẫn luôn gạt tôi.”
Diệp Quân Tước cũng không cảm thấy bất ngờ, những.
chuyện An Tuyết Ly đã làm ở Mục gia, anh ta cũng có nghe nói: “Áy… Vậy thì chính là bà ấy làm không khác _ được, nhất định là bà ấy biết tôi là ai, cho nên mới làm như vậy.
Bà ấy có thể trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần, nếu bà ấy thật sự muốn trốn anh cũng không dễ tìm đâu.
Trên người bà ấy không có tiền không có giấy tờ tùy thân, còn có thể ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, thật sự là giỏi.
Cũng không biết lúc phát bệnh ngoại trừ ra tay với tôi ra còn ra tay với ai khác không, ngẫm lại thấy mình bị một bệnh nhân tâm thần để mắt tới, thật là đáng sợ.”
Mục Đình Sâm cảm thấy Diệp Quân Tước nói chuyện có chút chói tai, không vui nói: “Anh bớt nhắc đến bệnh tâm thần đi, bà ấy không có tùy tiện phát bệnh làm người khác bị thương, là anh đáng đời.”
Diệp Quân Tước châm chọc nói: “Ây? Ý của anh là bà ấy không bị bệnh tâm thần? Vậy vì cái gì anh lại đưa bà ấy đến bệnh viện tâm thần? Mục Đình Sâm, anh để tâm chút đi, một dì nhỏ nhiều năm không liên lạc đột nhiên xuất hiện, làm náo loạn nhà anh đến nỗi gà bay chó chạy, bình thường sao? Có là người thân đi chăng nữa, ở dưới khoảng cách và thời gian dài, đều sẽ trở nên lạ lẫm, có nguyên nhân gì để bà ấy chạy về phía anh, lại liều mạng che chở anh như thế? Đạo lý gϊếŧ người đền mạng bà ấy cũng không phải không hiểu, hết lần này tới lần khác còn dám xuống tay với tôi, sợ tôi uy hϊếp đến anh? BÀ ấy còn không tìm người khác giúp, còn là tự mình làm, loại chuyện này vẫn nên là làm bí mật một chút thì tốt hơn đi?
Tôi thật tò mò dì nhỏ của anh đang cát giấu bí mật gì.”
Bí mật…
Cuối cùng là bí mật gì?
Mặc cho Mục Đình Sâm suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không – ra được, nghĩ đến vết thương xưa trên người An Tuyết Ly, – anh càng đau lòng hơn.
Sau một lúc, Mục Đình Sâm quay người bước ra hướng công Diệp Quân Tước hỏi: “Phải đi rồi?”
Bước chân anh dừng một chút: “Ừ, không lẽ ở lại đâm anh thêm hai đao nữa à?”
Diệp Quân Tước cười lưu manh vô lại: “Nếu anh nghĩ vậy thì ngay từ lúc vào đã động thủ rồi.
Tôi muốn nói cho anh biết, nơi dì nhỏ của anh ra tay với tôi ở gần “Tân thiên địa”
Thành Bắc.”
Mục Đình Sâm nghe thấy, nhưng không dừng bước chân lại, đi rất nhanh.
“Tân Thiên Địa” là khu vui chơi giải trí lớn nhất của Thành Bắc, địa phương sống phóng túng, đương nhiên cũng là “ôn nhu hương” của đàn ông.
Nghe được tên địa điểm, Khúc Thanh Ca liền vô thức nhíu lông mày lại: “Diệp Quân Tước, lúc anh vị đâm là mới đi ra từ “Tân Thiên Địa” hay là đang định đi vào? Anh”
Nụ cười trên mặt Diệp Quân Tước trong nháy mắt biến mất: “Nói linh tinh cái gì đó? Anh không vào đó, chỉ là bàn công việc ở gần cạnh…”
Khúc Thanh Ca chắc chắn sẽ không tin lời nói dối của anh ta, tức giận đến mức hận không thể đập cho anh hai chùy: “Đừng cho là anh làm chuyện gì tôi cũng không biết, A Trạch còn thành thật hơn anh! Trước kia anh chơi như thế nào tôi mặc kệ, hiện tại kết hôn rồi, tôi là vợ anh, tôi không thể chấp nhận anh làm loạn ở bên ngoài, nếu tôi phát hiện _ ra anh lại đến loại địa phương đó, tôi sẽ….
tôi… tôi sẽ ly hôn với anh!”
Hai chữ “Ly hôn” cô nói đến không có chút khí lực nào, cô muốn đe dọa Diệp Quân Tước một chút, lại giống như bây giờ không tìm được lý do nào khác tốt hơn.Tiểu Nhuế Nhuế nhìn chằm chằm vào biểu cảm khoa trương của anh ta, giống như là nhận lấy kinh hãi, đôi mắt to đen nhìn cũng không chớp, trong lúc nhất thời quên động đậy.
Chờ đến khi đau đớn qua đi, đáy mắt Diệp Quân Tước lướt qua một vòng ánh sáng nhu hòa, dáng vẻ vừa rồi của Khúc Thanh Ca hình như có chút đáng yêu…
Đêm đến, Mục Đình Sâm ở một quán cà phê gần “Tân.
Thiên Địa” ôm cây đợi thỏ, trực giác nói cho anh biết, An _ Tuyết Ly sẽ xuất hiện.
Bởi vì An Tuyết Ly không có tiền không có thẻ căn cước, chỉ có loại địa phương hỗn tạp như “Tân Thiên Địa” mới có thể thu nhận đủ các loại người, An Tuyết Ly muốn mưu sinh, chỉ có thể tới đây.
Anh hy vọng bà không xuất hiện ở đây, loại địa phương này, sẽ hoàn toàn diệt tan hình tượng cao nhã thanh khiết của bà trong lòng anh, dù rằng khoản thời gian bà náo loạn đã diệt không ít hình tượng của bà trong lòng anh.
Thẳng đến mười một giờ đêm, quán cà phê đóng cửa, anh đứng ở đường lớn, nhìn qua “Tân Thiên Địa” xa hoa truy lạc đối diện, đứng một lát, đang định rời đi, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong ánh mắt của anh, cuối cùng An Tuyết Ly vẫn để anh thất vọng, quả nhiên bà xuất hiện ở nơi này, còn đang kéo cánh tay của một người đàn ông mặc âu phục, nhìn qua hai người cử chỉ rất thân mật.
Trong lòng anh lập tức có loại phẫn nộ không thẻ nói ra, vì trốn tránh anh, sống sót ở bên ngoài, không tiếc lấy lòng những cặn bã như thế này? Trong nháy mắt anh hoài nghỉ, người kia có phải là tiểu dì anh tôn trọng không?
Anh không biết mình theo sau như thế nào, trong đầu là một mảng hỗn loạn.
Bề ngoài An Tuyết Ly nhìn qua nhiều lắm là hơn ba mươi tuổi, cộng thêm trạng thái làn da tốt, không ai có thể nhìn ra tuổi tác thực sự của anh, trên người bà thành thục có đủ hương vị hắp dẫn ánh mắt của đàn ông, cộng thêm khí chất hơn người và khuôn mặt tinh.
xảo, ở nơi như thế này không khó mà lẫn vào.
An Tuyết Ly đưa người đàn ông vào ghế dài quán bar sau.
đó liền rời đi, rất nhanh lại dẫn hai người con gái trẻ đẹp _ đến cạnh người đàn ông kia.
Nhìn ra được, công việc của bà không phải là bồi rượu thậm chí công việc như vậy, chỉ là loại phụ trách quan hệ xã hội.
Mục Đình Sâm nhìn một hồi, thực sự nhịn không được nữa, trong lúc An Tuyết Ly cùng một đám đàn ông đang trò chuyện vui vẻ, anh vượt qua đám người đi tới.
Trong nháy mắt An Tuyết Ly nhìn thấy anh, nụ cười quyên rũ trên mặt cứng đờ, kinh ngạc và kinh hoảng còn có bí bức hiện lên đang xem trong con người: “Đình Sâm…”
Mục Đình Sâm không nói chuyện, sắc mặt âm trầm cầm tay của bà kéo ra khỏi “Tân Thiên Địa”.
An Tuyết Ly không giãy dụa, một mực cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Có lẽ là chân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cộng thêm mang giày cao gót quá lâu, bà không theo kịp bước chân của Mục Đình Sâm, bước đi chó chút không vững.
Trở lại trên xe, Mục Đình Sâm khóa cửa xe: “Nói đi, rốt cuộc gì còn bao nhiêu bí mật giấu diễm cháu? Nói hết những bí mật của dì ra, không phải là dì nói đều là vì cháu sao? Nói xem dì dựa vào cái gì mà vì cháu làm những chuyện này!” Câu nói cuối cùng giống như là dùng giọng gầm lên vậy, còn đập mạnh một cái vào vô lăng..