Nhận được câu trả lời của anh, Khúc Thanh Ca liền rời đi.
Người vừa đi, A Trạch và Diệp Quân Tước bốn mắt nhìn nhau, hiển nhiên ý nghĩ đều như thế, đều cảm thấy Khúc Thanh Ca uống lộn thuốc.
A Trạch ho nhẹ hai tiếng: “Nói không chừng là tự mình nghĩ thông suốt, không phát triển về hướng hậm hực nữa, rất tốt.
Con gái chính là như vậy, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.”
Diệp Quân Tước nghỉ ngờ hỏi: “Vị kia nhà anh cũng giống vậy?
Vậy sao anh còn chưa bị giày vò phát điên?”
A Trạch nghiêm mặt nói: “Không có, An Nhã rất tốt, tính cách đặc biệt tốt, chưng từng náo với tôi, giữa chúng tôi chưa từng cãi nhau.”
Diệp Quân Tước nhếch miệng: “Được rồi, anh đừng khen nữa, yêu cầu của tôi đối với Khúc Thanh Ca không cao, chỉ cần không cãi nhau là được rồi, tôi chịu không được phụ nữ suốt ngày gây chuyện.
Còn nữa, về sau mỗi ngày sau khi anh đưa tôi về trang viên, liền tự mình về nhà ở đi thôi, hiện tại không thể so với lúc trước, anh cũng có gia đình có vợ con, nếu là mỗi ngày đều phải ở cạnh tôi, vậy cũng thật giống tôi không có nhân tính rồi.”
A Trạch run lên một lát, thoải mái cười một tiếng: “Được.”
Đây là Diệp Quân Tước triệt để dỡ xuống phòng bị với anh, khả năng cũng là bởi vì ông cụ đã không còn tại thế, không có uy hϊếp, tự nhiên cũng không có phòng bị.
Buổi chiều Mục Đình Sâm rời khỏi công ty tương đối sớm, bởi vì Ôn Ngôn không ở nhà, ban đêm không ai chăm sóc được Tiểu Đoàn Tử, chỉ có thể tự anh lên trận.
Trên đường về nhà, anh liên tiếp gọi điện video với Ôn Ngôn, đầu kia Ôn Ngôn còn đang bôn ba bận rộn vì chuyện cửa hàng đồ ngọ, xác nhận là phải đổi địa chỉ khai trương một lần nữa, ngay tại lúc nói chuyện.
Anh không nói nhiều, thường xuyên là video không nói một lời, Ôn Ngôn hiểu rõ tính nết của anh, nên mình cứ bận việc mình, ngẫu nhiên trò chuyện hai câu.
Trở lại Mục trạch, âm thanh Tiểu Đoàn Tử xuyên thấu qua điện thoại truyền vào lỗ tai Ôn Ngôn, Ôn Ngôn vội vàng nhắm ngay ống kính: “Nhanh cho em nhìn Tiểu Đoàn Tử một chút!”
Mục Đình Sâm nghe lời đem Tiểu Đoàn Tử bé lên: “Xem mẹ nè.”
Tiểu Đoàn Tử nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động nhìn hai giây, miệng nhỏ xẹp xuống, khóc lên: “Muốn mẹ…
Muốn mẹ… mẹ…”
Ôn Ngôn đau lòng không chịu được: “Mẹ xong việc sẽ trở Về, rất nhanh thôi, con trước tiên ngoan ngoãn ở cùng bố hai ngày, ngoan.”
Mục Đình Sâm cười trên nỗi đau của người khác: “Không nỡ còn đi xa như thế, vừa đi chính là một tuần, to to nhỏ nhỏ đều bị tội.
Em chuẩn bị tốt tranh thủ thời gian trở về đi, còn lại giao cho Lam Tương bọn họ đi làm là được rồi, Lam Tương không có thời gian em giao cho thầy làm bánh là được, dù sao hiện tại cửa hàng không có mở họ cũng không có chuyện làm, người anh phái đi em vẫn chưa yên tâm sao?
Ôn Ngôn trừng mắt liếc anh một cái: “Là Tiểu Đoàn Tử nhớ em, hay là người nào đó cũng nhớ em? Em nghe anh nói lời này tràn đầy oán khí nha.”
Mục Đình Sâm mạnh miệng: “Người nào đó không nhớ em, còn chưa tới loại rời khỏi em liền sống không nỏikia, đừng ở đó tự cho là đúng.”
Ôn Ngôn chậc chậc nói: “Thật hay giả? Kia chỉ riêng Tiểu Đoàn Tử một mình nhớ, không đủ để để cho em sớm trở về, chờ người nào đó cũng nhớ em, em lại nắm chặt trở về đi.
Không có chuyện gì em tắt trước, tránh Tiểu Đoàn Tử thấy em lại náo.”
Mục Đình Sâm nhìn quanh bốn phía một cái, thấy không có người ngoài, mới nhanh chóng nói: “Người nào đó cũng đang nhớ em, tranh thủ thời gian trở lại cho anh!”
Ôn Ngôn cười dập máy, còn lại Mục Đình Sâm và Tiêu Đoàn Tử khóc chít chít hai mặt nhìn nhau, hai bố con giống như là người đáng thương bị ném bỏ vậy, lại có loại cảm giác có chung chí hướng.
Một bên khác, Diệp Quân Tước cũng về tới trang viên.
Đồ ăn đã chuẩn bị xong, Khúc Thanh Ca còn buộc tạp dề, nhìn giống như vậy là tự thân lên trận.
Thấy Diệp Quân Tước cùng A Trạch trở về, cô cười: “Nhanh rửa tay một cái rồi tới dùng cơm, hôm nay em tự mình làm đồ ăn, đến nếm thử hương vị xem sao, A Trạch, anh cũng cùng ăn đi.”
Tự mình làm đồ ăn? Đây là Khúc gia đại tiểu thư mười ngón quanh năm không dính nước sao? Lông mày Diệp Quân Tước nhíu lại, cũng không nói chuyện, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh.
A Trạch nói gấp: “Cái kia… phu nhân, tôi vẫn nên về nhà ăn cơm thôi, về sau ban đêm tôi sẽ không ở đây, tôi đi trước.”
Khúc Thanh Ca cũng không ngăn cản: “Được thôi, vậy anh đi về trước đi, đừng để An Nhã chờ quá lâu, về nhà cũng rất tốt, thuận tiện.”
Trên bàn cơm, Khúc Thanh Ca thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Diệp Quân Tước, tất cả đồ ăn đều là không cay, cho dù khẩu vị của cô là loại khẩu vị nặng.
Cô đã hỏi qua Trần Mộng Dao, khẩu vị Diệp Quân Tước rất thanh đạm, thích ăn món ăn Quảng Đông, cô đang cố gắng học.
Diệp Quân Tước ở trong bầu không khí này có vẻ không quá thoải mái: “Trong nhà có bảo mẫu, tại sao phải tự mình nấu ăn?
Cô chăm sóc tốt đứa nhỏ là được rồi, cái khác tôi cũng không trông cậy vào cô.”
Vẻ cười ở miệng Khúc Thanh Ca cứng đờ, lập tức nói: “Trong mắt anh em chính là loại phụ nữ bình hoa di động kia, không còn gì khác sao? Em ngoại trừ chăm con, sẽ còn quản lý công ty, cho dù ở phương diện gia đình hay là công việc, em đều có thể giúp anh.
Đừng để em nhàn rỗi, em không thích nhàn rỗi.
Ở Hải Thành em còn có một đám chị em có thể mỗi ngày cùng uống uống trà, ở chỗ này, em ngoại trừ Trần Mộng Dao, cũng không có bạn bè gì.”
Nhắc đến Trần MộngDao, sắc mặt Diệp Quân Tước có chút trầm xuống: “Bạn bè? Cô thành bạn bè với cô ấy từ lúc nào?
Cô tiếp cận cô ấy cũng không phải là vì muốn làm bạn đơn thuần đi? Hiểu biết của tôi về phụ nữ không nhiều, nhưng cũng biết loại lập trường của hai người là không có cách nào làm bạn bè, đừng xem tôi là đồ đần, cách xa cô ấy một chút.”
Khúc Thanh Ca biết anh sẽ có loại phản ứng này, thản nhiên nói: “Mặc kệ anh tin hay không, em chính là bạn của cô ấy, không có ý nghĩ xấu lẫn nhau, đừng đem ý nghĩ hẹp hòi của anh áp đặt vào mối quan hệ của chúng em.
Cô ấy cái gì cũng nói cho em biết, em cũng không giấu cô ấy điều gì, không phải anh và cô ấy từng yêu đương sao? Không quan trọng, em không so đo, cả hai đều có gia đình, cô ấy đối với anh cũng không có ý kia, vì sao không thể làm bạn? Em chính là thích loại tính cách tùy tiện kia của cô ấy, ở chung rất dễ chịu.
Anh có ý gì với cô ấy em không xen vào, em trò chuyện ăn ý với cô ấy là được rồi.
Coi như không có anh, em gặp cô ấy, cũng có thể trở thành bạn, anh ở trong tình bạn của chúng em, cũng không quan trọng, cũng sẽ không sinh ra ảnh hưởng.”
Diệp Quân Tước nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, thần sắc âm trầm bắt định: “Cái gì cô ấy cũng nói cho cô biết?”
Khúc Thanh Ca nhẹ gật đầu: “Không sai, bao gồm anh không phải Diệp Quân Tước thật sự… Những chuyện quá khứ không vui kia chúng ta không nói, ăn cơm đi.
Trong lòng Diệp Quân Tước nhấc lên gợn sóng: “Cô đã biết mọi chuyện, chẳng lẽ cũng không có gì muốn hỏi tôi sao? Cho dù tôi không phải Diệp Quân Tước thật sự, cũng không có gì sao?”
Khúc Thanh Ca cắn cắn cánh môi: “Em có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng là lại cảm thấy anh sẽ để ý, cho nên có thể nhịn xuống không hỏi.
Đối với chuyện cuối cùng anh là ai, em chỉ muốn biết, có ngày anh sẽ muốn trở lại làm chính mình không?
Đến lúc đó, hôn nhân của chúng ta, còn tính hay không? Anh là dùng thân phận Diệp Quân Tước cùng em kết hôn, một khi anh về làm chính mình… Trên mặt pháp luật, chúng ta không có quan hệ.
Ngoại trừ con của chúng ta, không có những vật khác có thể chứng minh chúng ta từng ở chung một chỗ.”.