*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mục Đình Sâm không lên tiếng, đứng một lát, quay người đi.
Chẳng được bao lâu, xe của anh liền rời khỏi Mục trạch, anh đi, chỉ sợ đêm nay cũng sẽ không trở về.
Ôn Ngôn mát ngủ, ngồi dậy gọi điện thoại cho Trần Mộng Dao: “Sao Mục Đình Sâm lại biết chuyện mình cho Thẩm Giới mượn tiền?”
Trần Mộng Dao bị dọa một phen: “Anh ấy biết? Không phải mình nói! Lừa cậu mình là chó! Chuyện này… Kính Thiếu Khanh biết… Nhưng cũng chỉ biết mình cho Thẩm Giới vay tiền, anh ấy cũng biết kinh tế công ty Thẩm Giới đang túng thiếu, mình thật không có lộ cậu ra, mình không biết làm thế nào Mục Đình Sâm anh ấy biết chuyện này!”
Kính Thiếu Khanh biết, cũng khó trách, còn lại, Mục Đình Sâm tự mình liền có thể đoán được.
Cô vô lực nói: “Bỏ đi, anh ấy đã biết, cũng nên đối mặt hiện thực rồi… anh ấy vừa đi ra ngoài, đêm nay hơn phân nửa cũng sẽ không trở về, có lẽ anh ấy sẽ tìm Kính Thiếu Khanh uống rượu, cậu để Kính Thiếu Khanh nhìn anh ấy một chút, đừng để anh ấy uống quá nhiều, hại thân.”
Đầu bên kia điện thoại, Trần Mộng Dao nhìn về phía Kính Thiếu Khanh đứng tại phía trước cửa sổ đang nghe điện thoại, thấp giọng nói: “Cậu đoán không sai, lúc này Kính Thiếu Khanh đang nghe điện thoại, khẳng định là Mục Đình Sâm gọi cho anh ấy. Chị em, cậu phải cố lên…”
Cúp điện thoại, Trần Mộng Dao nhảy xuống giường lặng lẽ chằm chậm đi tới sau lưng Kính Thiếu Khanh, Kính Thiếu Khanh vừa vặn cũng nghe điện thoại xong, một mặt hồ nghỉ: “Em làm gì?”
Cô nheo mắt lại nhìn chằm chằm anh: “Có phải anh nói cho Mục Đình Sâm biết chuyện em cho Thẩm Giới mượn tiền?”
Kính Thiếu Khanh có chút chột dạ: “Vậy em cũng không có nói cho anh là Ôn Ngôn cũng cho cậu ta vay tiền, trong lòng anh không có tính toán nha. Em nói Ôn Ngôn cũng thật là, chuyện này sao không nói cho Đình Sâm? Càng giấu diếm, càng là để cho người ta cảm thấy có quỷ, nếu ngay từ đầu cô ấy thẳng thắn, chẳng phải không có nhiều chuyện như vậy sao? Được rồi, đừng công khai xử lý tội anh, Đình Sâm tìm anh ra ngoài uống rượu, anh phải đi một chuyến, tự em đi ngủ sớm một chút đi.”
Trần Mộng Dao một bàn tay đập vào ʍôиɠ anh: “Ai bảo anh nói cho anh ấy biết? Anh không thể giữ chút bí mật với anh ấy sao? Một đại lão gia như anh sao miệng lại nát như vậy? Anh trông coi Mục Đình Sâm chút, đừng để anh ấy uống quá nhiều, đây là Tiểu Ngôn bàn giao.”
Kính Thiếu Khanh tự nhiên bị đánh một cái, giận mà không dám nói gì, cắn răng nghiền lợi nhéo nhéo gương mặt của cô: “Anh đã biết, tiêu tổ tông!”
Ra cửa, Kính Thiếu Khanh trực tiếp lái xe đến quán bar, Mục Đình Sâm đã đến, hơn nữa đã bắt đầu uống.
Anh có chút đoán không được, không biêt mức độ tức giận bây giờ của Mục Đình Sâm, cẩn thận thử dò xét nói: “Cậu và Ôn Ngôn cãi nhau?”
Mục Đình Sâm lộ ra một vòng tự giễu cười: “Không có, bây giờ cô ấy còn cảm thấy không cần thiết cãi nhau với tôi, thời điểm tôi ngả bài với cô ấy, cô ấy còn không có chút phản ứng nào, mà đặc biệt bình tĩnh… Không nên là loại phản ứng này, không phải sao?”
Trong lòng Kính Thiếu Khanh hơi hồi hộp một chút: “Không…
Kính Thiếu Khanh gấp đến độ vò đầu bứt tai, qua hồi lâu, nhìn Mục Đình Sâm uống đến rót rượu cũng không lưu loát, anh mới vụиɠ ŧяộʍ gửi cho Ôn Ngôn một tin nhắn: “Cô còn không đến, hôm nay cậu ấy sẽ uống đến chết ở chỗ này. Việc này cô cũng có chỗ không đúng, nhận sai có khó như vậy sao? Đình Sâm cũng không phải loại vô lý không biết tha thứ, cuộc sống dàn xếp đến ồn thỏa.”
Ôn Ngôn còn chưa ngủ, trông thấy tin nhắn, đứng dậy thay quần áo, hỏi Kính Thiếu Khanh địa chỉ quán bar. Đi đón thôi, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.
Thấy Ôn Ngôn đồng ý đến, Kính Thiếu Khanh thở dài nhẹ nhõm, Ôn Ngôn vừa đến anh liền có thể thoát thân, sắc mặt Mục Đình Sâm lạnh đến dọa người, anh nhìn cũng sợ hãi.
Ai biết Ôn Ngôn còn chưa tới, Mục Đình Sâm liền bắt đầu kêu la như sắm: “Con mẹ nó tôi đối xử với cô ấy chưa đủ tốt sao?
Mối tình đầu cứ để cô ấy nhớ thương như vậy sao? Cô ấy không muốn tiêu nhất chính là tiền của mẹ mình, ban đầu cô ấy còn không muốn nhận, từ lúc nhận vẫn luôn không động đến, đến tu sửa nhà cũ Ôn gia cô ấy cũng không động đến khoản tiền và căn nhà kia! Vậy mà cô ấy lại vì Thẳm Giới liền không cần do dự mà lấy đi!”
“Nói cái gì không muốn cùng tôi cãi nhau mới không có nói cho tôi… ha ha… nếu là cô ấy thật sự thương lượng với tôi, tôi sẽ dùng danh nghĩa của tôi giúp Thẩm Giới, đây không phải là tốt nhất sao? Cũng có thê… Không trách cô ấy không tin tôi, ngay cả chính tôi đều không tin mình, cho tới bây giờ tôi còn chưa từng tin cô ấy yêu mình…”
Kính Thiếu Khanh nghe vậy trong lòng có chút chua xót: “Đình Sâm… cậu đừng nghĩ như vậy, tôi cảm thấy cô ấy đối với cậu không phải không có tình cảm, nếu không cô ấy cũng không mang thai rồi quay về với cậu.”
Giống như là nghe được truyện cười gì vậy, Mục Đình Sâm nở nụ cười: “Ha ha… Tình cảm? Kỳ thật cái gì cũng không có, là mẹ tôi hại chết bố cô ấy. Tôi làm sao lại đưa cô ấy đến tay…
Đây càng giống như là… Báo ứng!”
Đột nhiên, một bên truyền đến âm thanh bình rượu bị vỡ, Kính Thiếu Khanh theo tiếng nhìn lại, Tự Như Linh đang bối rối ngồi xỗm trêи mặt đất thu thập một chỗ bừa bộn: “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý nghe các anh nói chuyện, tôi chỉ đến đưa TƯỢU…”
Kính Thiếu Khanh võ trán: “Chuyện vừa rồi nghe được, không được phép truyền đi, hiểu không?”
Tự Như Linh gật gật đầu: “Tôi biết… tôi sẽ không nói loạn…”
Mục Đình Sâm rót cho mình một chén rượu: “Không quan trọng, ai biết cũng không sao cả. Tự Như Linh, cô qua đây.”
Tự Như Linh nghỉ ngờ mình nghe lầm, nhìn chằm chằm Mục Đình Sâm nhìn một hồi, mới xác nhận là anh bảo cô ta qua đó.
Cô đứng dậy đi lên trước, không đợi đứng vững, liền bị Mục Đình Sâm ôm vào trong ngực.
Cô ta lập tức vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, ngôi ở trêи đùi Mục Đình Sâm không dám loạn động: “Mục tổng… thế này… không tốt lắm đâu?”
Kính Thiếu Khanh trợn mắt hốc mồm: “Biết không tốt lắm cô còn ngồi trêи đùi cậu ấy?”
Mục Đình Sâm ôm eo Tự Như Linh: “Thiếu Khanh, tôi nên giống như cậu lúc trước, sống thoải mái, tôi trông coi cô ấy vài chục năm, sớm nên ngán rồi, là tôi quá cứng nhắc, dù sao trái tim cô ấy cũng không đặt trêи người tôi…”