“Em… còn thích Kính Thiếu Khanh?”
An Nhã kinh ngạc ngước mắt nhìn A Trạch: “Hả?”
A Trạch cho là cô không nghe rõ: “Không có gì.”
Cô đang muốn nói cái gì đó, thì A Trạch đã đứng dậy bắt đầu thu dọn cơm hộp cô vừa ăn xong. Kỳ thật cô cũng không biết rốt cuộc mình có thật sự từng thích Kính Thiếu Khanh hay không, khi một người bị đố ky che mờ hai mắt, tất cả đều giống như phủ thêm áo ngoài hư ảo, bây giờ cô chỉ muốn yên ổn sinh con, an ổn sinh sống, cuộc sống bây giờ cũng rất tốt, cô không còn yêu cầu xa vời.
Trần Mộng Dao thuộc về người không giấu được chuyện gì trong lòng, rất nhanh việc của An Nhã Ôn Ngôn cũng đã biết.
Ở trong điện thoại Trần Mộng Dao có vẻ hơi xoắn xuýt: “Cậu nói xem, trước kia ba người chúng ta tốt thế nào, bây giờ gặp mặt liền lúng túng, nếu như mình thật ghi hận An Nhã, nhận được điện thoại cô ấy mình trực tiếp cúp, thì liền lớn chuyện.
May mà mình không có tắt điện thoại, cũng may Kính Thiếu Khanh giúp mình đưa người đến bệnh viện, may mắn lúc ấy mình và Kính Thiếu Khanh đều không có khó chịu.”
Thái độ Ôn Ngôn rất ôn hoà: “Dù sao cũng quen biết lâu rồi, loại chuyện như này không phải đùa giỡn, có khả năng giúp đỡ liền giúp, cô ấy cũng không có người tân, có thể tìm tới cậu cũng là bởi vì tín nhiệm, biết cậu sẽ giúp cô ấy. Liền giống cậu rõ ràng chán ghét việc cô ấy từng làm qua, trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn sẽ như cũ, lúc cô ấy gặp nguy hiểm liền giúp, không phải cậu cũng còn nghĩ về phần tình cảm quá khứ sao?”
Điểm ấy Trần Mộng Dao cũng không phủ nhận, phần tình cảm quá khứ là thật, nhưng ồn náo tách ra cũng là thật.
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Ngôn đứng dậy đi đến máy đun nước, có người đột nhiên bảo cô: “Ôn Ngôn, có người tìm cô, ở đại sảnh dưới lầu.”
Cô thất thần một chút, nước nóng đổ lên trêи mu bàn tay, bỏng đến giật mình rút về: “Được, tôi lập tức xuống dưới.”
Cô tưởng là có khách tìm cô, cho nên bộ dạng rất gấp, xuống dưới lầu mới phát hiện là Thắm Giới.
Cô không ngờ tới anh sẽ tìm cô, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho tốt: “Cái kia… anh…”
Thảm Giới mỉm cười: “Anh biết em làm việc ở đây, thuận đường đi ngang qua liền muốn tới nhìn xem, lần trước gặp mặt vội vàng, chưa kịp tâm sự cần thận. Anh đổi số, số điện thoại của Dao Dao cũng không cần thận làm mát rồi, thuận tiện cho anh số điện thoại của cô ấy luôn. Cô ấy mang thai, khả năng không tiện gặp mặt, nhưng anh muốn gọi điện thoại cho cô ấy.
Còn có, giữa trưa em có thời gian không? Cùng ăn một bữa cơm? Hai ngày nữa anh đi rồi, thật vất vả trở về một chuyến, coi như ôn chuyện cũ.”
Ôn Ngôn không có cách nào từ chối, chỉ là ôn chuyện mà thôi, không có lý do cự tuyệt, cô đồng ý: “Được thôi, cái kia em tan tầm sẽ liên lạc lại, em gửi số Dao Dao cho anh trước. Lúc trước em nói với cậu ấy anh trở về, cậu ấy còn oán trách anh không liên lạc đấy, đoán chừng cậu ấy sẽ mắng anh một trận.”
Rất nhanh, Thẩm Giới liền rời đi, thời gian còn sớm mới tan Imà, tinh thần Ôn Ngôn có chút không tập trung, trêи mu bàn tay bị phỏng vô cùng rõ ràng, thời thời khắc khắc đang nhắc nhở cô Thẩm Giới đến là thật, cô cũng nghĩ qua lỡ như bị Mục Đình Sâm biết cô và Thẩm Giới cùng ăn cơm sẽ không vui, nhưng cô cũng ôm lấy một tia may mắn, chẳng lẽ bởi vì Mục Đình Sâm mà đến bạn bè cô và Thẩm Giới cũng không làm được ư? Trong nội tâm cô không có quỷ, cũng không cần chột dạ.
Tan việc, cô thu thập một chút xuống lầu cùng Thẩm Giới, xe của Thẩm Giới đã chờ ở dưới công ty, cô cố ý tránh người công ty, sợ bị người phía sau nói huyên thuyên, đến lúc đó một vạn cái miệng cũng nói không rõ.
Lên xe, Thẩm Giới mang cô đến một nhà ăn trước đó Trần Mộng Dao thích nhất, trong lúc lơ đãng phát hiện, rất nhiều nơi đều có hồi ức ba người bọn họ, khi đó xanh thẳm tuế nguyệt, vô ưu vô lo, không giống như bây giờ, trêи vai mỗi người đều gánh chịu lấy gánh nặng cuộc sống.
Sau khi ngồi xuống, Thẩm Giới nói: “Anh gọi điện cho Dao Dao, quả nhiên cô ấy mắng anh một trận, vẫn là tính tình đó, đều kết hôn sinh con rồi, tính tình vẫn là một chút cũng không thay đổi.
Nhưng cũng chính bởi vì tính cách này của cô ấy, mới không có phiền não não như vậy, ngược lại có thể sống được tốt hơn.”
Bài hát mở ra, Ôn Ngôn cũng không thấy không được tự nhiên: “Đúng vậy, mình vẫn luôn là cảm thấy như vậy, Dao Dao rất may mắn, Kính Thiếu Khanh rất yêu cậu ấy, đối với cậu ấy ngoan ngoãn phục tùng. Anh sống quen cuộc sống nước ngoài chưa? Không cân nhắc về nước phát triển sao?”
Thảm Giới lắc đầu: “Ban đầu không quen, cũng chỉ có thể chậm rãi quen thôi, cắm rễ ở bên kia, nghĩ trở về cũng không dễ dàng, cứ như vậy đi. Em xem, tiệm này trang hoàng vẫn là như cũ, có cảm giác quen thuộc không?”
Ôn Ngôn nhìn quanh bốn phía một cái, gật gật đầu: “Đúng vậy, một chút cũng không thay đổi, vẫn như cũ. Hi vọng hương vị đồ ăn cũng không thay đổi.”
Thẩm Giới đột nhiên thoáng nhìn mu bàn tay sưng đỏ cả cô, vô ý thức nắm tay cô lên cần thận xem: “Tay em sao thế? Giống như là bị phỏng.”
Cô bỗng nhiên rút tay về: “Lúc rót nước không cần thận, cái này cũng không nặng lắm, sẽ tự khỏi thôi.”
Thẩm Giới để ý nhận ra cái gì, sắc mặt cứng đờ: “Ngại quá… là anh đường đột.”
Ôn Ngôn cười lắc đầu: “Không sao, trước kia lúc đi học chúng ta cũng không có nhiều kiêng kị như vậy, chỉ là bây giờ kết hôn, Mục Đình Sâm cần thận, chỉ sợ anh ấy không vui thôi, mình không sao.”
Đáy mắt Thắm Giới thoáng hiện một vòng cô đơn: “Thời gian thật là vật thú vị, đến thích hay không thích cũng đều có thể thay đổi.”
Ôn Ngôn trằm mặc, nói như vậy hình như cũng không sai, ban đầu cô thích chính là Thẩm Giới, nhưng cuối cùng vẫn là yêu Mục Đình Sâm, thời gian thật sự đã thay đổi quá nhiều.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Giới đưa cô đưa cô về công ty.
Nhìn anh lái xe đi xa, trong lòng cô thầm chúc phúc cho anh, về sau gặp mặt thế này, chỉ sợ không còn cơ hội, mỗi người đều khỏe mạnh là tốt rồi.
Đang lúc cô phải vào công ty, một bóng người đột nhiên vụt đến trước mặt, cô giương mắt xem xét, là vợ của Thẩm Giới.
Cô không biết tên, nhưng lần trước gặp qua ở cửa hàng. Theo bản năng cô chột dạ, Thắm Giới mới vừa rời đi, cái này có được tính là bị người ta tóm gọn không?
Cô chưa kịp mở miệng, vợ Thẩm Giới liền nghiêm nghị chất vấn: “Cuộc sống cùng với Mục Đình Sâm không thỏa mái sao?
Cô cũng kết hôn rồi, còn dây dưa không ngớt với chồng người khác là có ý gì? Tôi vốn tưởng rằng Bạch Nguyệt Quang trong lòng Thẩm Giới vô cùng đặc biệt, nhưng cũng chỉ là loại hàng rách nát thôi.”
Ôn Ngôn bị chửi ngây ra, cô không nghĩ tới vợ Thẩm Giới có ý kiến lớn đối với cô như thế, vừa gặp liền mắng cô một trận, nghĩ đến chuyện cô cùng Thẩm Giới đi ăn cơm có lẽ đối phương biết rồi, cho nên mới ở đây nằm vùng: “Thảm phu nhân, cô hiểu lầm rồi, tôi với chồng của cô là bạn học, chỉ ôn lại chuyện cũ thôi, có thể rõ ràng rồi mới mắng không?”
Khắp mặt Thảm phu nhân đều là bi phẫn, hiển nhiên nghe không vô bắt kỳ lời nào: “Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao? Đến bây giờ anh ấy cũng còn giữ lại đồ vật của cô, tranh của cô, còn có ảnh chụp của cô… từ lần gặp mặt ở cưaả hàng trở đi, vẫn mắt hồn mất vía, cô muốn tôi tin tưởng các người không có gì?
Cuối cùng bị tôi bắt được các người vụиɠ ŧяộʍ gặp nhau? Ai biết các người ngoài ăn cơm còn làm gì khác? Tôi ngược lại muốn đi hỏi một chút Mục Đình Sâm cảm thấy thế nào, cái nón xanh này đội có dễ chịu không?”