Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 624: Trở Về Từ Cõi Chết

Đêm đó, lúc cô ta hạ dược vào rượu của Kính Thiếu Khanh, Kính Thiếu Khanh một mực ngủ mê man, căn bản không có khả năng xảy ra cái gì, vết máu trên giường là do cô ta cố ý gây lên. Lúc Diệp Quân Tước gợi ý cho cô ta, cô ta vì mang thai, đã làm cùng A Trạch ba lần. Kế hoạch là nếu như thuận lợi mang bầu, tất cả đều vui vẻ, về thời gian với một đêm kia không khác biệt nhiều. Nếu như không mang thai, vậy trước tiên làm bộ mang thai, rồi làm đến có thai thì thôi, coi như thực sự không mang thai, cũng có biện pháp khác. Sau đó cô ta thuận lợi mang thai, cô ta còn dương dương tự đắc, nhẹ nhàng thở ra, hiện tại xem ra hoàn toàn là gánh vác.

Trong lúc đó vì để cho cô ta thuận lợi mang thai, giữ mặt mũi cho cô ta tại công ty của Lâm Táp, Diệp Quân Tước đã cho cô ta một chút tiền, để cô ta từ chức chuẩn bị mang thai, đoạn thời gian đó đều là Diệp Quân Tước nuôi cô ta. Cô ta không ngờ tới Diệp Quân Tước sẽ hung ác như vậy, vậy mà lại muốn gϊếŧ cả cô ta khi cô ta đổi ý, cũng bởi vì sợ cô ta vạch trần, sợ Trần Mộng Dao biết đi?

Mặc dù A Trạch đã cảnh cáo cô ta, cô ta ngoại trừ sợ hãi lại không biết làm cái gì, sau hồi hoảng loạn, điều duy nhất mà cô ta nghĩ đến là cầu xin giúp đỡ của Kính Thiếu Khanh, mau chóng nói ra tất cả, để tìm đến sự bảo vệ của anh. Còn chưa đợi cô ta cầm điện thoại lên, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, cô ta sợ đến giật mình một cái, thận trọng đứng dậy đi tới cửa nhìn qua mắt mèo trên cửa, thấy là A Trạch, cô ta nhẹ nhàng thở ra, không có chút phòng bị nào mở cửa, nhưng cô ta quên mắt, A Trạch cũng là người của Diệp Quân Tước.

Ngay lúc cửa mở ra, hai người mặc tây trang giống A Trach liền đi lên, giữ lấy cô ta, cô ta há miệng muốn kêu cứu, miệng lại lập tức bị bịt kín. Trong đôi mắt của A Trạch có hiện vẻ không đành lòng, nhưng điện thoại mà anh ta đang cầm là đang liên hệ trược tiếp với Diệp Quân Tước… Diệp Quân tước đang kiểm tra anh ta, anh ta là người của Diệp lão gia, Diệp Quân Tước từ trước đến giờ đều chưa từng tín nhiệm anh ta, anh ta vừa đi xuống dưới lầu đã bị Diệp Quân Tước phái người đến cản lại, vì tự vệ, anh ta chỉ có thể làm như vậy, chỉ có thể hi sinh An Nhã.

Ánh mắt An Nhã ngập nước mắt mà hướng đến phía A Trạch để tìm kiếm sự giúp đỡ, trong ba người đàn đông ở trong phòng, cô ta chỉ tin A Trạch, anh ta là bố của đứa con trong bụng cô ta, mới lúc nãy còn nhắc nhở cô ta phải cẩn thận, hiện tại anh ta là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô ta!

A Trạch cắn chặt răng, tay cầm điện thoại run nhè nhẹ, tránh đi ánh mắt của An Nhã, quay người đóng cửa lớn lại.

Giờ khắc này, An Nhã đã chết tâm.

Hai người đàn ông này lấy mạng cô ta dễ như trở bàn tay, mang cô ta đi đến phía trước cửa phòng ngủ, chỉ cần nhẹ dùng chút lực, cô ta liền sẽ bị đẩy xuống, sau đó rơi thịt nát xương tan, một thi hai mệnh!

Đột nhiên, A Trạch cởϊ áσ khoác, hô lớn một tiếng: “Kính Thiếu Khanh!”

Rồi lập tức đập mạnh điện thoại xuống đất, điện thoại bị đập mạnh đến chia năm xẻ bảy, cũng mắt kết nối với Diệp Quân Tước. Anh ta cầm lên cây gậy gỗ ở góc tường cấp tốc nện ở vào ót hai tên đàn ông kia. Hai người kia là đồng nghiệp của A Trạch đã mấy năm, căn bản không có chút phòng bị nào, còn chưa kịp phản ứng gì đã ngất dưới sàn.

Nhìn một màn trước mắt này, An Nhã chưa hoàn hồn, cũng vui đến phát khóc, cô ta không chết, A Trạch cứu được cô!

A Trạch thở hỗn hển đem gậy gỗ đưa cho cô ta: “Đánh tôi.”

Cô ta không hiểu lắm: “Tại sao lại phải đánh anh?”

Cái gậy gỗ đó đã bị hỏng vài ngày trước, không dùng đến liền để ở đó, cô ta nghĩ giữ lại có lẽ còn hữu dụng, liền không có ném đi, không nghĩ tới hôm nay lại có công dụng lớn như vậy.

A Trạch đem gậy gỗ nhét vào trên tay cô ta: “Đây là biện pháp duy nhất có thể bảo toàn cô và tôi, biết vì sao tôi gọi tên Kính Thiếu Khanh không? Dựa vào thân thủ của anh ta, có dư sức đánh ngã ba người chúng tôi, loại thời điểm này, vu oan cho anh ta là thích hợp nhất rồi, nếu không Diệp Quân Tước sẽ không tin tôi. Mau đánh, đánh xong tôi phải lập tức đi tìm Kính Thiếu Khanh, đem tất cả mọi chuyện nói cho anh ta biết, làm chuyện cô muốn làm, tôi chỉ có thể giúp cô tới đây, đứa bé trong bụng… bỏ đi, giữ lại đối với cô không có chỗ nào tốt.”

An Nhã chưa từng làm qua loại chuyện này, cầm gậy gỗ run lẫy bẩy: “Tôi… tôi không xuống tay được…”

A Trạch thúc giục nói: “Cô muốn đợi bọn họ tỉnh lại ném cô xuống dưới sao? Ra tay nhanh lên!”

An Nhã khẽ cắn môi, dùng gậy đập vào vai A Trạch, A Trạch gầm nhẹ nói: “Cô đang gãi ngứa cho tôi sao? Cô nghĩ Kính Thiếu Khanh đánh nhau sẽ nhẹ nhàng như thế? Đánh gãy xương đi, nhanh lên, đừng để tôi phí công cứu cô!”

An Nhã biết, nếu không để Diệp Quân Tước biết, A Trạch nhất định phải chết, so với chết, gãy xương không tính là cái gì. Cô ta quyết định chắc chắn, dùng hết lực khí toàn thân, một côn lại một côn đánh về phía A Trạch, cô tacó ý tránh đầu đầu ra, sau khi đánh xong, cô ta thở hồng hộc, lấy tay che bụng dưới có chút đau: “Được chưa? Đau không…”

A Trạch không trả lời, thuận tay cầm lấy heo tiết kiệm trên đầu dường cô đập vào đầu mình, gốm sứ liền trong một khắc vỡ tung ra, trán A Trạch liền túa ra máu tươi liên tục, An Nhã bị dọa đến trừng lớn hai mắt bịt miệng lại.

“ĐiU An Nhã bị tiếng hét của A Trạch làm giạt mình, run run rẫy rẫy chạy đến cổng, đi đứng có giống như nhữn ra: “Anh… không sao chứ? Tôi đi đây…”

A Trạch khoác áo vào, ngồi dựa vào tường châm điều thuốc.

An Nhã lấy lại bình tĩnh, lúc này mới vội vã chạy trốn khỏi chung cư.

Nhìn hai người bên cạnh, A Trạch hút mạnh một điều thuốc, anh ta lừa An Nhã, hai người kia thấy rõ là anh ta ra tay, khẳng định sẽ không gạt được Diệp Quân Tước, anh ta không có cách nào gϊếŧ người diệt khẩu, bởi vì Kính Thiếu Khanh không có khả năng gϊếŧ người, nếu như anh ta diệt khẩu, ngược lại là giấu đầu lòi đuôi, bất kể như thế nào, một kiếp này, anh ta không qua được.

Xuống lầu bắt xe, nói ra địa chỉ của công ty Kính Thiếu Khanh xong, An Nhã mới dần dần bình phục lại. Con người đối diện với cái chết thì sợ hãi là bản năng, vừa rồi cô tachút nữa thì chết rồi!

Trước khi đến công ty, cô ta đã liên hệ xong với Kính Thiếu Khanh, nhắn mạnh phải gặp được anh, lấy cơ sở là thật ra đêm đó chưa xảy ra cái gì, cô ta biết, nhất định Kính Thiếu Khanh sẽ gặp cô ta.

Đến cửa chính công ty, cô ta vừa xuống xe, liền bị Kính Thiếu Khanh lôi đến bí ằn nơi hẻo lánh: “Cuối cùng cô muốn nói cái gì? Nói luôn ở đây đi!”

Cô ta vừa mới trải qua sinh tử, có vẻ hơi chật vật, quần áo lộn xộn, sắc mặt tiều tụy: “Đêm hôm đó cái gì đều không có xảy ral Là tôi hạ dược vào rượu của anh, vết máu trên giường là do tôi cố ý để lại, đứa bé trong bụng cũng không phải của anh.”

Kính Thiếu Khanh bỗng ngơ ngắn: “Cô đang nói sự thật? Vậy bố đứa bé trong bụng là ai? Có phải có người ép cô làm vậy không?”

An Nhã đột nhiên nghĩ đến A Trạch, do dự một chút, nói: “Không ai ép tôi cả, là tự tôi làm thế, bố đứa bé trong bụng là ai cũng không quan trọng, bây giờ anh có thể nói lại với Trần Mộng dao rồi. Tôi biết, xảy ra loại chuyện này, tôi không có tư cách cầu xin các người tha thứ, cứ vậy đi… tôi đi đây.”