Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 621: Con Gái Tội Phạm Ꮆiết Người

Đến chung cư, Hạ Lam tận lực dùng lực cố gắng giữ không khí hòa bình, gõ mở cửa, vừa mở cửa, bà đã đem hai mươi vạn tiền mặt ra: “Hai mươi vạn, cô đếm xem. Bằng này đủ cho cô nuôi đứa bé rồi.”

An Nhã nhìn cục tiền đỏ chất đống trên bàn, cảm giác lòng tự trọng nhận lấy tổn thương cực lớn: “Người có tiền các người thích lấy tiền ra để xỉ nhục người khác như vậy sao? Tôi nghèo, nhưng tôi cũng có tôn nghiêm.”

Hạ Lam cười lạnh nói: “Phải không? Tôn nghiêm của cô ở đâu thế? Sao tôi không nhìn thấy? Người con gái thực sự có tôn nghiêm, sẽ không hơn nửa đêm chạy vào nhà của đàn ông đi, sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, càng thêm sẽ không mang thai nghiệt chủng, con nghĩ tới dưỡng phí dau này.

Nếu tôi là cô, loại chuyện này chỉ có thể là do ngoài ý muốn mới xảy ra, hơn nữa tôi cũng sẽ không quay đầu mà đi thẳng, đây mới gọi là cho mình lưu tự tôn! Tôn nghiêm không đáng một đồng như cô, còn bắt người khác tôn trọng sao?”

An Nhã dựa vào lí lẽ biện luận: “Làm sao bà khẳng định đây không phải là ngoài ý muốn? Bà dựa vào cái gì nói tôi giậu đổ bìm leo? Chuyện đêm hôm đó không ai nói rõ được!”

Hạ Lam khinh miệt nhìn cô: “Nếu đã thế này, nói không rõ ràng thì không cần nói, coi như là Thiếu Khanh nhà chúng tôi sai, cô muốn đáp án, tôi cho cô đáp án, cái đứa bé này chúng tôi không tiếp nhận, nếu cô cảm thấy số tiền này không đủ, có thể thương lượng thêm.”

Sắc mặt An Nhã trắng bệch, thân thể khẽ run: “Bà thế này là đang kinh thường người khác!”

Hạ Lam cảm thấy rất buồn cười: “Sao tôi lại đang kinh thường cơ chứ? Cứ cho là loại tình huống kia là ngoài ý muốn, cô thích Thiếu Khanh, Thiếu Khanh lại không thích cô, nhà chúng tôi cũng không có ý định tiếp nhận cô, đứa bé này sinh ra không chỉ liên quan đến cô, mà còn liên quan đến cả nhà chúng tôi, đương nhiên phải thương lượng một phương án giải quyết thích hợp nhát, sao có thể gọi là kinh thường cô được? Nếu cô là hướng đến tiền, cứ nói thẳng, nếu không phải hướng đến tiền, thì hướng về phía thích Thiếu Khanh, vậy tại sao không ký tên trên hợp đồng? Nếu ký rồi thì thật sự đại biểu là cô vì tình cảm chứ không phải vì tiền, không phải là vì tiền, mà không ký tên, vậy còn không rõ ràng? Nếu đã là vì tiền, chúng ta cũng đừng có dùng đến đứa bé, hiện tại có thể dùng tiền để giải quyết.”

An Nhã đỏ vành mắt không nói lời nào, hiện tại cô ta cũng không biết đến tột cùng bản thân muốn cái gì, đòi tiền sao?

Nhìn xem hai mươi vạn trước mặt, cô ta không có một chút xíu động tâm. Muốn người sao? Kính Thiếu Khanh không có khả năng liếc nhìn cô ta lấy một cái…

Nhưng cô ta không muốn thỏa hiệp như thế, cô ta cảm thấy toàn thế giới đều đang không chào đón mình, đều đang xa lánh mình, cô ta không muốn nhận mệnh!

Nhìn bộ dạng này của cô ta, Hạ Lam ít nhiều có chút mềm lòng, một cô gái không nơi nương tựa, bà cũng không thể tuyệt đối tuyệt tình, ngữ khí không khỏi dịu đi một chút: “An Nhã, chính cô suy nghĩ thật kỹ, đứa bé này sinh ra thì có lợi ích gì với cô?

Chúng ta bình tĩnh nói chuyện, tốt nhất chọn được biện pháp tốt nhất với mọi người. Dưa ép không ngọt, cô biết trong lòng Thiếu Khanh không có cô.”

An Nhã lau nước mắt lạnh giọng nói: “Bà biết không? Mỗi lần nhìn thấy quan tâm của bà với Trần Mộng Dao, tôi đều không ngừng hâm mộ, không riêng bà đối xử tốt với Trần Mộng Dao, Kính Thiếu Khanh đối với cô ta khăng khăng một mực, đến cả bạn bè của cô ta cũng ưu tú như vậy, là Mục phu nhân Ôn Ngôn, mà tôi đây? Tôi cái gì cũng không có, ở bên cạnh cô ta giống như một con vịt xấu xí dính đầy bụi, ngay từ đầu tôi cho là chúng tôi có thể trở thành bạn bè, nhưng về sau tôi phát hiện, không phải người của một thế giới, mãi mãi cũng không thành được bạn bè.”

“Tôi là đố ky, nhưng tôi cũng thật tâm thích Kính Thiếu Khanh, thích một người có lỗi sao? Thích bạn trai cũ của bạn bè thì tội ác tày trời sao? Sự việc đã xảy ra, tôi mang thai, các người chỉ một mực muốn tôi bỏ đứa bé trong bụng, coi tôi giống như là ôn thần vậy, tôi sẽ nghĩ như thế nào? Tôi sẽ không để các người được như ý, có khó khăn hon tôi cũng sẽ sinh đứa bé ra, tôi cược các người không thể không quản, không thể không quan tâm!”

Hạ Lam vừa tức vừa bắt đắc dĩ: “Bây giờ tâm thái của cô chính là cá chết lưới rách, cô không dễ chịu, cũng làm cho mọi người không dễ chịu với cô! Cô thế này chính là tâm lý vặn vẹo! Cô tìm hiểu tất cả mọi người, biết chúng tôi là hạng người gì, cho nên mới dám yên tâm lớn mật nghĩ sinh ra đứa bé này. Đúng, nếu như chúng tôi mặc kệ đứa nhỏ không buông, cũng chả khác nào lương tâm bị chó tha, nhưng cô làm ra tất cả, sẽ để cho chúng tôi tâm cứng như đá, đại khái cô có thể thử một lần, cô có thảm ra sao, chúng tôi cũng không quản! Tôi hỏi cô lần cuối cùng, có thể bỏ đứa bé hay không?”

Thái độ An Nhã vô cùng kiên quyết: “Không thể! Có bản lĩnh thì các người ép tôi bỏ đi!”

Hạ Lam tức giận đến chỉ về phía cô ta tức giận mắng: “Thương cho Dao Dao và Kính Thiếu trước đây đối với cô tốt như vậy, thương hại cô vô thân vô cố, chuyện này chả khác nào dẫn sói vào nhà. Người như cô, cả một đời cũng chỉ có thể sống thành loại người không ra người quỷ không ra quỷ. Cô tự sa ngã! Nhà Dao Dao và Kính gia cũng không thể coi là môn đăng hộ đối, tôi có thể tiếp nhận là bởi vì Dao Dao không giống với cô, nghèo khó và “tâm nghèo” là hoàn toàn không giống, cô hiểu chứ?”

Mãi mãi chỉ có thể như vậy sao? An Nhã giống như là bị Hạ Lam kí©ɧ ŧɧí©ɧ, kích động đứng người lên đưa tay đẩy Hạ lam một cái: “Sống thành cái dạng gì không phải bà nói là được!”

Hạ Lam thấy An Nhã động thủ với mình, có chút kinh ngạc: “Cô dám đánh tôi?”

An Nhã thở hồn hễển gầm nhẹ nói: “Đi! Bà đi ngay cho tôi! Đừng có mà ở trong nhà của tôi! Tôi chết cũng sẽ không ký bản hợp đồng kia! Tôi sẽ sinh đứa bé này sinh ra, để các người thời thời khắc khắc đều nhớ đến sự tồn tại của nó, bà nói đúng, tôi không dễ chịu, các người cũng đừng nghĩ đến chuyện tốt hơn!

Trong mắt Trần Mộng Dao còn không thể chứa nổi một hạt cát, cô ta và Kính Thiếu Khanh mãi mãi cũng không thể! Chẳng phải bà thích Trần Mộng Dao sao? Hi vọng cô ta làm con dâu của bà à? Đáng tiếc, mãi mãi cũng không thể nào! Các người đã đối xử như vậy với tôi, tôi cũng không nhịn nữa!”

Hạ Lam nhịn không được liền đưa tay tát cô ta một cái: “Có người sinh không có người dậy! Tôi thay ba mẹ cô giáo dục cho cô một chút!”

Mắt An Nhã đỏ nóng cả gương mặt, lửa hận thù không ngừng xảy ra, bỗng nhiên cô ta xông tới lên đầy ngã Hạ Lam trên mặt đất, những lời chửi rủa từ nhỏ đến lớn lại không ngừng vang bên tai.

“Ba mày là tội phạm gϊếŧ người, mẹ mày chạy trốn, không ai cần mày cả.”

“Mày chính là cái con hoang, con gái của tội phạm gϊếŧ người cũng không phải thứ gì tốt đẹp.”

“Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con gái tội phạm gϊếŧ người trưởng thành cũng là tội phạm gϊếŧ người… cách xa nó ra chút…”

Đúng vậy, bí mật mà cô ta một mực không có nói cho mọi người biết, là ba mẹ của cô ta chưa chết, cô ta cũng không phải chỉ có mình người thân là ông nội, người ba kia của cô ta là ở tù chung thân, không có thời hạn thả ra…

Ba mẹ một người vào ngục, một người bỏ chạy, lúc đó cô ta mới bốn tuổi, đã sớm nhớ không rõ hai người kia là bộ dáng thế nào, từ nhỏ trong thế giới của cô ta chỉ có ông nội, chính là chỉ có ông nội, ngoại trừ ông nội, không có ai biểu hiện thiện ý khi ở cạnh cô, trong mắt bên phải bên trái, cô ta đều là con gái của tội phạm gϊếŧ người…