Ôn Ngôn dừng một chút: “Cậu và mình, với Tiểu Nhã không giống, chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy, cái gì cũng trải qua rồi, cái gì cũng không ngại, cô ấy không giống. Về sau chú ý chút, quan tâm cảm xúc của cô ấy, các cậu đang ở chung một chỗ, tính cách kia của cậu đại khái nên sửa một chút.”
Trần Mộng Dao cảm thấy có chút ủy khuất: “Trong lòng mình cô ấy giống như cậu đều là bạn tốt, quan hệ tốt đến có thể ở cùng một chỗ, không phân khác biệt cái loại kia… Là mình nghĩ nhiều rồi?”
Ôn Ngôn không nói chuyện, sự thật chính là như vậy, An Nhã không có cách nào giống với quan hệ của cô với Trần Mộng Dao, vừa rồi cô đã nhìn ra.
Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị người đầy ra, thân ảnh mạnh mẽ rắn ròi của Mục Đình Sâm xuất hiện ở cửa: “Các em đang nói cái gì thế?”
Mặc dù mỗi ngày anh đều mặc âu phục, nhưng mỗi lần đều vẫn là có thể khiến người ta cảm giác hai mắt tỏa sáng. Trần Mộng Dao cười trêu chọc: “Từ lúc nào mà anh có hứng thú với chủ đề trò chuyện của phụ nữ thế?”
Anh đi đến trước giường bệnh đứng vững: “Không phải cảm thấy hứng thú, thuận miệng hỏi thôi.”
Trần Mộng Dao không còn gì để nói: “Thật sự không nói được lại anh. Anh tới rồi, tôi đi trước đây, đến giờ cơm rồi mà, dạ dày tôi đang kháng nghị đi, tôi đi tìm nơi nhét đầy cái bao tử đã.”
Ôn Ngôn dặn dò: “Lái xe cần thận một chút, đừng cầu thả.”
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn, anh đột nhiên đưa tay vén vạt áo cô lên: “Uống nước bị đổ? Quần áo em có chỗ ướt rồi, hay là thay ra?”
Ôn Ngôn run lên hai giây, quả quyết đem anh tay đẩy ra: “Không phải… Chờ một lúc má Lưu tới giúp em làm…”
Đột nhiên anh phản ứng lại: “Nhiều như vậy? Đều tràn ra ngoài rồi? Má Lưu về lấy đồ ăn cho em, đoán chừng chốc lát nữa mới tới, làm làm sao? Để anh giúp em đi.”
Nhìn đôi tay dài trắng nõn của anh, Ôn Ngôn thực sự không tưởng tượng ra được để anh tự tay giúp cô sẽ ra cái tình cảnh gì: “Không cần, anh thế này sẽ để lại ám ảnh cho em, chờ má Lưu đến, bà biết làm sao làm, còn phải giữ lấy mang qua cho đứa trẻ nữa…”
Nhìn cô quả quyết từ chối, Mục Đình Sâm cũng không có kiên quyết nữa: “Được, vậy đợi má Lưu tới đi. Tên của con em vẫn chưa nghĩ ra sao? Hay là để anh đặt tên đi?”
Ôn Ngôn lấy lại bình tĩnh: “Em không đặt tên đâu, anh đặt đi.
Anh nhìn thấy con chưa? Nó thế nào? Đại khái lúc nào có thể dẫn con về nhà?”
Mục Đình Sâm đưa tay giúp cô mang một sợi tóc dài vén sau tai, ôn nhu nói: “Chờ em qua nguyệt tử, con cũng có thể về nhà rồi. Đừng lo lắng, không sao, anh đã đi xem qua con rồi. Mặc dù là sinh non, nhưng không có mắc biến chứng gì, không sao đâu.
Ôn Ngôn nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, cô em, chú em vẫn là không có tung tích sao? Người của anh đi tìm cũng không tìm thấy tung tích sao?”
Mục đình sâm khẽ nhíu mày: “Ừ, tạm thời tìm không thấy, cho nên mới càng thêm chắc chắn sau lưng có người thao túng.
Em đừng lo lắng những việc này, anh sẽ xử lí tốt.”
Ôn Ngôn do dự một chút, hỏi dò: “Chuyện đó… nếu tìm thấy bọn họ rồi thì anh định làm thế nào?”
Nhìn ra lo lắng của cô, Mục Đình Sâm mắp máy môi: “Làm cô và chú, bọn họ biết rõ thời kì cuối mang thai của em rất nguy hiểm, còn làm chuyện như vậy, bắt luận là bị uy hϊếp vẫn là như thế nào, đều không thể tha thứ. Anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ, cũng sẽ không bỏ cái người đứng phía sau kia. Anh biết em lo lắng cái gì, từ một loạt sự tình xem ra, cô em là do bị động, bị bắt buộc, nếu được lựa chọn, bà ấy cũng sẽ không như vậy làm, ngược lại là chú em vẫn sẽ làm thế.”
Nói thật, Ôn Ngôn không biết Mục Đình Sâm đến lúc đó sẽ làm thế nào, mặt mà bây giờ cô nhìn thấy, thật ra chỉ là mặt anh muốn để cô nhìn thấy, anh không muốn cô nhìn thấy mặt khác, cô hoàn toàn không biết, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, người lúc nào có thể tìm tới còn nói không chắc.
Bệnh viện khó khăn, trong tháng nguyệt tử cũng khó khăn, Mục Đình Sâm thật sự để cô ngồi trên dưới 42 ngày mới xuất viện, tri thức này là do má Lưu phổ cập khoa học, phụ nữ hiện đại có một bộ phận đã không ở cữ nữa. Ở phương diện này, Mục Đình Sâm ngược lại là rất nghe má Lưu.
Tiệc đầy tháng của cậu nhóc cũng được trì hoãn cho đến khi Ôn Ngôn về Mục gia, Mục gia xử lý việc vui đương nhiên là gióng trống khua chiêng, cũng vào ngày trăng tròn này, Ôn Ngôn mới chính thức gặp mặt con, cậu nhóc mới từ bệnh viện trở về, bởi vì thời gian dài ở khoang giữ nhiệt, không có ánh sáng lam chiếu vào, làn da nhìn qua có chút đen, nhưng mà gương mặt ngược lại là tiêu chí không nhỏ, so với lúc vừa sinh thì đã đẹp mắt hơn nhiều rồi, làn da tạm thời đen cũng không ảnh hưởng giá trị nhan sắc, qua một thời gian có thể trắng trở lại.
Lần đầu tiên thực sự chạm tới tiểu sinh mệnh từng ở trong bụng mình, cái loại cảm giác này thật không biết diễn tả làm sao, ôm lấy một cái, liền không nghĩ đến chuyện buông xuống.
So sánh tình yêu của cô đối vơi đứa trẻ, Mục Đình Sâm lại thờ ơ hơn không ít, nhưng lúc mà cô ở cạnh cậu nhóc, anh cũng chỉ là ở một bên nhìn, đén mười một giờ trưa, anh thậm chí còn thúc giục cô dọn đồ nhanh một chút xuất phát đến khách sạn, dù sao hôm nay tiệc đầy tháng của cậu nhóc, nhân vật chính đến tranh thủ thời gian trình diện mới được, hiện tại trong khách sạn đều là Lâm quản gia giúp đỡ chuyện bị trường diện.
Mục Đình Sâm càng thờ ơ, cô càng khó hiểu, nhưng mà tạm thời cũng không có thời gian hỏi anh xem tình huống thế nào, cô lưu luyến không rời đem đứa bé nhét vào trong ngực anh: “Chờ chút, em đi thay đồ, sẽ xong nhanh thôi, anh ôm con cần thận chút.”
Đợi cô đi một bước quay đầu ba lần xong, anh mới cúi đầu nhìn cậu nhóc trước ngực: “Con nói xem làm sao con lại may mắn như vậy đâu? Bồ trông mẹ anh vài chục năm, cô ấy còn chưa để ý ta nhiều như vậy, con dựa vào cái gì? Hửm? Vật nhỏ, về sau thành thật một chút cho bố, nếu không con không thiếu đánh đâu.”
“Ha ha” Tiếng cười từ phía sau truyền đến, là má Lưu đến thu thập những đồ mà đứa bé cần đến, đúng lúc nghe thấy Mục Đình Sâm ở đây “ghen” với đứa bé, một màn này, không khỏi có chút buồn cười.
Mục Đình Sâm có chút xấu hỗ ho nhẹ hai tiếng: “Má Lưu, đồ không rơi xuống sao? Tã lót mang đủ thôi, tạm thế là được rồi.”
Lúc này, Ôn Ngôn từ dưới lầu chạy vội tới: “Mục Đình Sâm, sao anh lại bị hoa khan rồi? Bị cảm rồi? Đừng lây cho con, để má Lưu bế đi! Chút nữa anh ngồi ghế phụ, em và má Lưu ngồi ghế sau.”
Mục Đình Sâm: “…”
Anh chỉ là vì làm dịu xấu hỗổ tận lực ho hai tiếng, anh còn có thể cứu được!
Trên đường tới khách sạn, lái xe Trần Nặc có chút khẩn trương, Mục Đình Sâm ngồi ở vị trí kế bên tài xế khiến áp lực tăng lên gấp bội, mà thiếu gia nhà anh còn để cái bộ mặt này…
Lại càng làm anh thêm hoảng loạn. So với khẩn trương của hàng trước, hàng sau lại là hoan thanh tiếu ngữ, hôm nay cậu nhóc tinh thần tốt, không có chút buồn ngủ nào, một đôi mắt to như nước trong veo quay tròn chuyển động bốn phía nhìn, thỉnh thoảng còn duỗi ra đầu lưỡi liềm liếʍ bờ môi le le bong bóng, chọc cho Ôn Ngôn và má Lưu thích đến thích đến không chịu được.