Cô bảo mẫu nhỏ trốn bên cạnh không dám nói gì, đua bức thư cho cô, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Lâm quản gia và må Lưu cũng vừa bước vào phòng khách thì nghe thấy tiếng động, nhìn cảnh tượng trước mắt, không ai nói gì, có một số việc không thế xen vào.
Mục Đình Sâm chậm rãi bước đến ghế sô pha và ngồi xuống với vẻ mặt im lặng chết chóc. Đôi tay run rẩy che vị trí trước ngực. Ở đó, dường như anh đang bị cả nghìn nhát dao đè lên người. Điều anh sợ nhất, cuối cùng cũng xảy ra rồi...
Sau nửa phút, anh mới để cho hô hấp của mình bình tĩnh lại: "Cho người đi theo cô ấy, đảm bảo an toàn cho cô ấy..."
Lâm quản gia đáp lại và nhanh chóng đi cùng vệ sĩ của mình.
Ôn Ngôn bất lực, hiện tại cũng chỉ có thể đi tìm Trần Mộng Dao. Khi đến ngã tư, cô thản nhiên dừng một chiếc xe và báo địa chỉ, không để ý đến chiếc Rolls Royce màu đen phia sau.
Tim được nhà Trần Mộng Dao rồi, cô gõ cửa khóc lóc, thậm trí đến sức kéo vali cô cũng không có.
Trần Mộng Dao vừa mở cửa trông thấy bộ dạng của cô thì sợ hãi: "Tiểu Ngôn sao thế? Mục Đình Ngôn làm gì cậu rồi?”
Cô không thể nói bất cứ điều gì, gục đầu vào vòng tay của Trần Mộng Dao và bật khóc. Cô nghĩ rằng mình có thể sống tốt với Mục Đình Sâm, mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp, anh yêu cầu cô cố gắng yêu anh. Cô thực sự đang cố gắng làm điều đó, không ngờ rằng đó chỉ là sự yên tĩnh trước sóng gió. Có phải anh đã dự tính trước trong một thời gian dài!
Dưới lầu, Lâm quản gia gọi điện thoại cho Mục Đình Sâm: "Thiếu gia, phu nhân đang ở nhà của Trần Mộng Dao."
Trong điện thoại, giọng điệu của Mục Đình Sâm vô hồn: "Tìm người theo dõi nơi ở và sự an toàn của cô ấy 24/24, sắp xếp người xong chú quay về đi..."
Lâm quản gia thở dài, để lại vệ sĩ, cúp điện thoại rồi lái xe đi.
Sau khi đợi Ôn Ngôn khóc đủ rồi, tâm tình miễn cưỡng ổn định lại, mới nói với Trần Mộng Dao tất cả mọi chuyện.
Trước kia Ôn Ngôn chỉ khóc một mình, bây giờ lại là hai người khóc, sau khi Trần Mạnh Dao biết Triển Trì đã làm ra những chuyện như vậy, nước mắt liền trào ra: "Tiểu Ngôn.. mình đột nhiên cảm thấy mình quá sai lầm. Cũng may là mình không cưới Triển Tri, nếu như kết hôn rồi, mình sợ vĩnh viễn không biết anh ta hại nhà của mình thành ra thế này! Hay cho một Mục Đình Sâm, hay cho Mục gia, bề ngoài đẹp đẽ, đến cả chuyện bẩn thỉu thế này cũng làm ra, cậu đã làm sai cái gì? Bố cậu đã làm sai cải gì? Mình làm sai cái gì? Suốt mười năm mọi người đều nghĩ cậu là con gái của phạm nhân, hóa ra thủ phạm lại là anh ta!"
"Anh ta kết hôn với cậu một cách có chủ ý, đối xử tốt với cậu, còn đưa cậu đến Tam Á chơi, nhìn qua trong mắt đều là cậu, là vì cái gì? Có phải là thật sự thích cậu rồi không? Cho nên lương tâm mới bất an? Hay muốn che giấu sự thật ban đầu theo cách này? Hay là thời điểm chưa đến, bây giờ hay rồi, ai cũng đừng nghĩ đến yên ổn!"
Ôn Ngôn cứ nghen ngào trong vòng tay của Trần Mộng Dao, bây giờ cô chỉ muốn nằm im lặng không muốn làm gì được, trước đây khi cùng Trần Mộng Dao đến viện dưỡng lão để tìm Từ Vinh Sinh nhìn thấy Triển Trì, nghĩ rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, bây giờ xem ra, Triển Trì chính là đến gặp Từ Vinh Sinh, cũng chính vào lúc đó không lâu, Từ Vinh Sinh bị người từ viện dưỡng lão đưa đi, trong số những người của viện dưỡng lão, người con trai cao lớn và đẹp trai của Từ Vinh Sinh cũng chỉ có Triển Tri!
Nếu như lúc đó sớm biết... sớm biết những chuyện này, kết quả liệu có tốt hơn một chút không?
Bây giờ Ôn Ngôn đang vô cùng tuyệt vọng, cô cùng Mục Đình Sâm nương tựa lẫn nhau hơn mười năm giờ trở thành kẻ thù, cô không có cách nào chấp nhận nổi, Trần Mộng Dao biết, tự minh phải mạnh mẽ hơn cô: “Tiều Ngôn, không sao rồi... bây giờ biết cũng không muộn, bây giờ biết cậu không nợ Mục Đình Sâm nữa rồi, có thể rời khỏi anh ta rồi, sống cuộc sống tự do mà cậu muốn, kịp thời ngăn chặn mất mát, cũng không tính là quá tệ, đừng khóc nữa được không? Nhìn cậu khóc mình đau lòng lắm.”
Ôn Ngôn khịt mũi: "Ở nhà có rượu không? Mình muốn uống."
Trần Mộng Dao đứng dậy nhìn xung quanh, có chút khó chịu: "Không có, mẹ mình cũng thích uống rượu, trong nhà cơ bản là tích trữ không được, tối nay mẹ mình ra ngoài chơi mạt chược không về nhà, bây giờ mình xuống nhà mua cho cậu? Đợi mình thay quần áo."
Sau khi nhìn quanh tủ, Trần Mộng Dao đột nhiên phát hiện quần áo của cô gần như đã bị Giang Linh ném đi, nói rằng không cần giữ lại đồ cũ rách nát, chuyển đến nhà mới sẽ rất xui xẻo. Cô có chút bất lực, quần áo trong vali cô mang về từ Tam Á còn chưa giặt, hiện tại cô cũng không có quần áo để mặc.
Ôn Ngôn thấy vậy chỉ vào vali mang theo: "Trong vali của mình có quần áo. Mình không định quay lại, nên mang vali tam thời... Mình quên mất Bánh Trôi rồi... Mong Mục Đinh Sâm đừng làm gì nó."
Trần Mộng Dao an ủi: "Không sao, nếu anh ta xấu đến mức gϊếŧ một con mèo, thì loại đàn ông này thật đáng chết.”
Mặc quần áo xong, Trần Mộng Dao cầm chìa khóa và điện thoại di động đi ra ngoài, cửa hàng tiện lợi dưới lầu sáng nay đóng cửa, cô phải đi xa hơn một chút để mua đồ.
Những người do Mục Đình Sâm sắp xếp, nhìn cô mặc quần áo của Ôn Ngôn, ánh đèn mờ mịt, đều tưởng cô là Ôn Ngôn, phát hiện không phải thì tiếp tục ngồi xổm ở gần đó.