Huyết Viêm Đế Tôn

Chương 67: Vật Gia Truyền.

"Thật ra, ta vẫn chưa từng nói với ngươi, cha của ta là Ma thần, nương của ta lại là Yêu thần. Người đời luôn luôn có nỗi sợ hãi đối với bọn họ mà liên tục hô hào đuổi gϊếŧ. Thế nhưng, đối với ta mà nói, bọn họ chỉ đơn giản là một đôi phụ mẫu vô cùng bình thường."

"Bọn họ sẽ không gϊếŧ người, không hại người. Bọn họ cũng sẽ dạy ta cách đối nhân xử thế, lớn lên trở thành một nam tử hán đội trời đạp đất..."

Một bên trầm ngâm thuật lại chuyện xưa cho Y Trân nghe, một bên Huyết Minh lại hối đoái kim sang dược từ hệ thống mà nhẹ nhàng ôm Y Trân vào lòng. Đem áo choàng vén qua vai của nàng rồi nhẹ nhàng thoa thuốc lên.

"Thế nhưng, họ đều chết cả rồi, là bị người của Vạn Kiếm tông gϊếŧ chết."

Nói đến đây, hắn liền thoáng dừng lại động tác, trong giọng nói cũng mang theo một cỗ tang thương cùng bất đắc dĩ :"Cho nên, ta sẽ gϊếŧ hết bọn họ. Vì vậy, có một ngày, ta rất có thể sẽ quay lưng với toàn bộ nhân tộc. Nhưng nếu ngày đó thật sự xuất hiện, ta có thể phải cùng nàng đứng đối lập với nhau..."

"A Minh, ngươi đừng nói vậy a...Ta sẽ vĩnh viễn đứng về phía ngươi. Nếu nhân tộc dám làm tổn thương ngươi, ta sẽ cùng với ngươi, diệt cả nhân tộc!"

Nhìn thấy sự bất lực mệt mỏi này của Huyết Minh, Y Trân liền cắn môi. Đôi mắt mang theo vẻ kiên định mà nói. Đây chính là thứ mà nàng thật sự suy nghĩ, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Từ khi lấy Huyết Minh, nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ bỏ đi thân phận nhân tộc này.

Đối diện với sự chân thành của Y Trân, Huyết Minh liền bật cười sủng nịch mà lắc đầu. Khi nhìn đến vết cắn trên vai trái đã bầm tím, ứa máu của nàng, Huyết Minh liền thở dài nói :"Không cần a, mệnh của ta, một mình ta khổ liền đủ, ta không muốn nàng bị liên luỵ. Y Trân, thật sự xin lỗi nàng."

Huyết Minh không nói thì thôi, lời này vừa nói, Y Trân đã trực tiếp thấm nước mắt. Thế nhưng, cũng không tiếp tục đề tài này, Huyết Minh liền đem tay nàng nâng lên, vỗ vỗ vào trên tấm vải đó. Lời kế tiếp mà hắn nói ra, đừng nói là Y Trân, đến ngay cả hệ thống cũng đều "cảm động".

"Thứ này là vật gia truyền do nương của ta để lại. Mặc dù không tính là vật quý giá gì nhưng lại chỉ truyền cho con dâu của nhà ta, mà hiện tại, ta liền đưa nó tặng cho nàng."

[............] Hệ thống đang nghĩ, không biết nó có nên cảm động về việc bản thân đã phi thân trở thành mẹ của ký chủ hay không đây?

Nghe thấy lời này của Huyết Minh, trái tim của Y Trân liền khẽ run lên, đưa tay từ từ mở ra thứ này. Chỉ thấy đó là một chiếc khăn tay thêu hình uyên ương nghịch nước vô cùng sống động, phía trên còn thêu lấy 2 chữ "Điêu Thuyền" tinh tế tuyệt mỹ. Chứng tỏ chủ nhân của chiếc khăn này có tú kỹ rất là cao.

Thế nhưng, thứ làm cho Y Trân quan tâm nhất chính là, bên trong chiếc khăn tay này là đang gói lấy một chiếc trâm cài tóc có đính hình một con chim phượng hoàng 9 đuôi làm bằng vàng với đôi mắt màu tím sẫm vô cùng có thần. Phảng phất như muốn sống lại mà bay đi.

"A Minh, Điêu Thuyền là?"

Mặc dù có là vô cùng cảm động, thế nhưng với tư cách là một nữ nhân. Khi nhìn đến nam nhân của mình lấy ra một chiếc khăn tay có thêu tên nữ nhân khác thì cũng sẽ không khỏi cảm thấy ghen tuông.

Đối diện với bình giấm chua sắp vỡ này, Huyết Minh liền mặt không đỏ, tim không đập mà lạnh nhạt trần thuật "sự thật" :"Điêu Thuyền là mẫu thân ta."

[............] Tội ký chủ của nó ngay cả chuyện này cũng đều nói ra được a, hôm trước hắn vừa đi qua Tuyệt Tình cốc. Hôm nay Điêu Thuyền liền trở thành mẹ của hắn rồi, vậy thì xin hỏi a, cha của hắn là ai? Lữ Bố hay Đổng Trác?

Thế nhưng, trái ngược với hệ thống liên tục phỉ nhổ. Y Trân đã sớm ngượng ngùng mà cuối đầu, uổng công hắn đối với nàng tốt như vậy, nàng cư nhiên lại còn ghen bóng ghen gió. Đúng là tốt ngượng ngùng mà...

"Y Trân, Huyết Minh ta không dám nói rằng bản thân mình đã yêu nàng. Thế nhưng, nàng chính là nữ nhân đầu tiên của ta. Đối với ta mà nói, nàng là vô cùng quan trọng."

[ Ký chủ! Stop a! Nữ nhân đầu tiên cái mịa gì nữa, 27 cái nữ chính trước kia đâu? Đừng nói với ta, người chỉ cùng bọn họ đắp chăn bông nói chuyện phiếm a.]

"Nữ nhân đầu tiên của ta - ở thế giới này."

[.........] Ký chủ giỏi, nó không còn lời nào để nói.

Đương nhiên, việc hệ thống bị Huyết Minh nói đến á khẩu, Y Trân căn bản là không hề biết tới. Nàng chỉ bị Huyết Minh làm thẹn đến phát hoảng mà trực tiếp nhào vào trong lòng hắn. Nước mắt cũng như hạt châu lăn dài xuống sườn mặt.

"Ô ô...A Minh a, thật sự xin lỗi chàng...ô ô...ta trước kia vẫn còn chút gút mắt với chàng về việc chàng đem ta làm thứ trút giận thay Nhan Mạc Oa. Ô ô...nấc...về sau ta nhất định sẽ vì chàng làm mọi chuyện, chỉ cần có thể giúp chàng trả được thù là được!"

[ Y Trân :

Mị lực : 102. Độ trung thành : 100.]

"Không sao. Không sao a..."

Ôm lấy Y Trân, Huyết Minh liền đưa tay vỗ vỗ lưng của nàng mà dịu dàng nói ra. Thế nhưng, nếu bây giờ Y Trân là đang ngẩng đầu, nàng nhất định sẽ phát hiện ra một việc. Huyết Minh làm gì còn bộ dáng thâm tình như vừa rồi? Trong mắt của hắn chỉ còn lại là một cái hố sâu lạnh băng, ngay cả một tia tình ý cũng không có.

**Không phải có một bạn từng hỏi ta, ta lấy linh cảm từ đâu để tạo ra một Huyết Minh "độc lạ" cũng như một HTTDCMT hay sao a? Vậy thì hôm nay ta sẽ xàm xàm cho nghe.

--Lúc đầu, ta vốn dĩ là có linh cảm bộ truyện này trước bộ ĐCVTHT, lẽ ra Hạ Vũ mới là vai chính của bộ tiên hiệp này, sẽ vào vai một cái kiếm si, đi khắp thiên hạ cầu đạo.

--Nhưng rồi, ta không tìm ra được điểm đặc biệt của bộ truyện này. Vì vậy, ta lại bắt đầu có linh cảm cho ĐCVTHT, và quyết định viết bộ ấy trước với main là Hạ Vũ - ngoài lạnh trong nóng!

--Và rồi, linh cảm cho HTTDCMT bắt đầu xuất hiện khi ta nghe qua ba bài hát : Đại tiếu giang hồ, xuất sơn, và Ly nhân sầu ( cover tiếng việt của Soái Nhi.)

--Ở đại tiếu giang hồ : ta bắt đầu suy nghĩ đến việc, muốn sống trong giang hồ thì phải học khiêm nhượng, biết tự lượng sức mình với câu hát "đánh lại thì đánh, không đánh lại thì chạy" cùng với "thiên hạ đệ nhị cũng không tồi".

--Ở Ly nhân sầu : ta bắt đầu suy nghĩ ra yêu hận tình thù ở sơn môn tu tiên, bắt đầu nghĩ ra một nam chính lòng mang thù hận bái nhập vào tông môn để trả thù. Cũng như sáng tạo ra một Ân Như Tuyết si tình qua câu "Mười năm xuân lại đi, tóc sương đã vương tơ sầu", "chốn xưa sơn môn ẩn giấu", "tình nhi nữ vùi chôn" và "khóc cho thân ai bạch cốt".

--Và đặc biệt nhất là ở Xuất sơn : ta tìm được một nam chính thờ ơ lạnh nhạt, nhìn thấu hồng trần, cô độc với "tứ hải bát hoang đều không ai kết bái", "lai giả bất thiện, thiện giả bất lai".

--Còn về việc giả mù? Ha ha, ta là nghĩ ra từ câu "người cười ta tàn, ta cười nhân gian".

--Đỉnh điểm nhất là khi ta nghe qua bản cover Xuất sơn từ ABbbb Quân. Khi nghe đến một giọng trầm tĩnh cùng một giọng có phần sảng khoái, bá đạo. Ta liền nghĩ đến một nam chính có hai bộ mặt, một là chính nhân quân tử, một lại là ma tộc tùy tâm sở dục.

--Và tất cả mọi thứ trên, đã tổng hợp thành một Huyết Minh của hiện tại!