Dọc đường đi, Quách Tử Mục ôm chặt La Vinh Vương không buông. La Vinh Vương không ngừng trấn an y. Sau khi bình tĩnh lại, trong lòng La Vinh Vương có chút mơ hồ. Hoàng thượng ban đêm triệu tiểu Mục tiến cung, quân hậu làm sao không phản ứng? Hơn nữa, hoàng thượng không che giấu gì cả, không sợ bị triều thần chỉ trích sao? Căn cứ vào sự hiểu biết của mình về hoàng thượng, cho dù hoàng thượng thực sự có tâm tư gì đó với tiểu Mục, nhưng ít nhất cũng phải bận tâm tới vị hoàng thúc này của hắn chứ. Ngay cả khi tiểu Mục chưa chính thức vào cửa, nhưng thánh chỉ tứ hôn đã ban bố. Chưa kể, tiểu Mục còn là nghĩa đệ của Trung Dũng hầu. Trung Dũng hầu vừa rời kinh, hoàng thượng làm ra chuyện như vậy, có lẽ Trung Dũng hầu thì không sao, nhưng với tính nết của Thiệu Vân An sẽ không chịu thiện bãi cam hưu. Hoàng thượng không nên hồ đồ như thế.
La Vinh Vương càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Ông nói suy nghĩ trong đầu cho Quách Tử Mục, bồi thêm. "Chúng ta không cần bối rối, cứ tiến cung xem ý của hoàng thượng trước đã. Tiểu Mục không sợ, mặc kệ thế nào, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Quách Tử Mục thực sự sợ hãi. Y vô cùng bài xích việc tiến cung. Nếu là quân hậu triệu kiến y thì không sao. Nhưng hoàng thượng lại gọi y vào cung, còn là buổi tối, y sợ chết khϊếp.
Cổng cung điện đã bị đóng lại, nhưng có khẩu dụ của hoàng thượng, La Vinh Vương có thể tùy ý ra vào cung điện. Xe ngựa thuận lời vào cung, dừng lại trước cổng nội cung. La Vinh Vương nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của Quách Tử Mục, đi theo tiểu thái giám truyền tin. Nhìn thấy phương hướng chỉ về phía tẩm cung của hoàng thượng, La Vinh Vương âm thầm nhíu mày. Quách Tử Mục mang mặt nạ. Dưới lớp mặt nạ, sắc mặt y trắng bệch. Y không biết con đường dưới chân dẫn tới tẩm cung của hoàng thượng. Nếu biết, y nhất định sẽ không quan tâm mà chạy về nhà.
Dù trong lòng không muốn, tẩm cung Vĩnh Minh Đế cũng đã đến. La Vinh Vương ngước mắt lập tức nhìn thấy Quách Tốn đang chờ ở cửa. Quách Tốn nhìn thấy La Vinh Vương thì sáng mắt lên, lon ton bước tới hành lễ nghênh đón. Chứng kiến màn này, La Vinh Vương ngược lại không khẩn trương nữa, bởi vì Quách Tốn không hề tỏ ra bối rối hay xấu hổ vì sự xuất hiện của ông. La Vinh Vương lập tức hỏi. "Quách công công, hoàn thượng có việc gì khẩn cấp mà triệu kiến Vương chính quân tiến cung vào buổi tối? Bổn vương không yên tâm, đặc biệt tháp tùng Vương chính quân vào cung."
Quách Tốn sửng sốt, liếc mắt nhìn tiểu thái giám đang co rúm người, lập tức tươi cười nịnh nọt nói. "Không phải việc gấp. Thiên tuế đã nói không được làm phiền vương gia và chính quân, nhưng hoàng thượng thấy thiên tuế không thoải mái thì khó chịu vô cùng, mới lén sai người triệu vương gia và chính quân tiến cung. Hoàng thượng nóng lòng, thái giám truyền tin nói lời không đúng khiến vương gia lo lắng."
Quách Tốn làm sao lại không hiểu được ý tứ trong lời nói của La Ninh Vương. Quách Tử Mục là chuẩn vương chính quân, là nam thê, hoàng thượng gọi y tiến cung vào ban đêm là không thích hợp.
"Hôm nay thiên tuế muốn ăn món cá chua ngọt, nhưng món ngự thiện phòng làm thiên tuế ăn không vô. Ngài ấy nói là đặc biệt muốn ăn món cá do Vương Thiệu chính quân làm. Hoàng thượng triệu đầu bấp của Vân Long các tiến cung, nhưng vẫn không thể làm ra mùi vị mà thiên tuế muốn ăn. Buổi tối thiên tuế ăn chưa tới nửa chén cơm, hoàng thượng biết rõ thiên tuế đang hoài niệm tay nghề của Vương Thiệu chính quân.
Vốn dĩ hoàng thượng định triệu Vương chính quân tiến cung làm món cá chua ngọt cho thiên tuế, bất quá thiên tuế không muốn phiền toái chính quân. Thế nhưng thiên tuế lúc đi ngủ lại trằn trọc trở mình, thực sự rất khó chịu. Hoàng thượng sốt ruột, chịu không nổi nên mới bí mật sai người tới báo cho vương gia và vương phi. Thái giám truyền tin không biết sự thật, không nói rõ, đã khiến vương gia và chính quân lo lắng."
Quách Tốn nói được nửa đường, La Vinh Vương thở phào một hơi trong lòng. Quách Tử Mục nghĩ lại mà thấy sợ tới mềm nhũn cả chân. Người bên cạnh đột nhiên ngả vào mình, La Vinh Vương bất động thanh sắc ôm Quách Tử Mục mềm nhũn, bình tĩnh hỏi. "Bổn vương và chính quân hiện tại có thể tiến vào chưa?"
"Thuận tiện thuận tiện, hoàng thượng chưa ngủ, thiên tuế nằm xuống cảm thấy không thoải mái nên lại đứng dậy. Nô tài lập tức vào truyền lời."
Quách Tốn đi vào truyền lời, vị thái giám truyền tin bị người mang đi. Quách Tử Mục thực sự bị dọa sợ, mồ hôi nhễ nhại. La Vinh Vương xoa xoa tay cho y, trầm giọng nói. "Ta đã nói hoàng thượng sẽ không làm những chuyện thất lễ như vậy, đúng là tự mình dọa mình mà."
Quách Tử Mục thở gấp, còn chưa thể bình tĩnh.
Quách Tốn mau chóng trở lại, La Vinh Vương một lần nữa nắm tay Quách Tử Mục, đi theo Quách Tốn vào tẩm cung. Hai người đi vào, Vĩnh Minh Đế mặc long bào màu sương sắc, có vẻ áy náy nói. "Hoàng thúc, buổi tối gọi ngươi và hoàng thẩm vào cung, thật là không phải phép, nhưng Tề Du thật sự rất khó chịu."
Một người từ bên trong đi ra, là quân hậu mặc phượng bào giản dị.
"Hoàng thúc, thực là áy náy để ngươi và hoàng thẩm tiến cung vào buổi tối. Là do hoàng thượng thấy ta ngủ không được nên vội vàng quên mất lễ nghi."
Vĩnh Minh Đế và quân hậu giọng điệu nói chuyện giống như người nhà, xưng hô của Quách Tử Mục cũng được thay đổi. La Vinh Vương phất tay cười cười. "Hoàng thượng và thiên tuế đừng khách sáo. Nhất định là thiên tuế quá khó chịu hoàng thượng mới sốt ruột như thế."
Vĩnh Minh Đế lập tức nói. "Đúng, đúng. Trù nghệ của hoàng thẩm là do Vân An dạy. Vân An đang ở Trung Dũng thôn xa xôi, trẫm chỉ có thể phiền toái hoàng thẩm."
Quách Tử Mục còn chưa vào cửa, nhưng Vĩnh Minh Đế và quân hậu đã gọi y là "hoàng thẩm," điều này đã xóa đi dấu vết bất mãn cuối cùng trong lòng La Vinh Vương. Cách làm lần này của hoàng thượng thật không phù hợp, nhưng có lẽ do quá lo lắng. Hoàng thượng không nói rõ, thái giám truyền lời mới nói là hoàng thượng "đơn độc" triệu kiến chính quân, nhưng khó có thể đảm bảo rằng không phải tiểu thái giám cố ý làm vậy. La Vinh Vương nghĩ tới âm mưu trong chuyện này, nhưng ông không nói cho Quách Tử Mục biết, không muốn y biết quá nhiều chuyện đen tối.
Quách Tử Mục thả lỏng, thấp giọng đáp. "Vậy thì, ta đi chuẩn bị."
Vĩnh Minh Đế. "Quách Tốn, ngươi đi cùng Vương chính quân tới ngự thiện phòng."
"Vâng."
La Vinh Vương siết chặt tay Quách Tử Mục rồi buông ra. Quách Tử Mục hướng hoàng thượng và quân hậu hành lễ, đi theo Quách Tốn. Hai người rời đi, quân hậu lập tức mở miệng. "Hoàng thượng, ngài thật lỗ mãng."
Vĩnh Minh Đế lập tức nói. "Hoàng thúc, trẫm lỗ mãng, còn thỉnh hoàng thúc chớ trách."
La Vinh Vương cười cười, giống như không bận tâm. Vĩnh Minh Đế sai người phục vụ trà và điểm tâm cho La Vinh Vương. Chờ La Vinh Vương nhấp chén trà, Vĩnh Minh Đế cố ý thở dài. "Không có Vân An, trẫm và Tề Du không ăn được gì ngon. Đầu bếp Vân Long các vẫn kém hơn Vân An một chút. Đợi tiệm ăn tại gia của hoàng tẩu khai trương, trẫm và Tề Du nhất định tới ủng hộ."
La Vinh Vương nhân cơ hội nói. "Hoàng thượng cất nhắc như thế, thần quả thật có một yêu cầu quá đáng. Tiểu Mục vô cùng bận tâm tới tiệm ăn tại gia này, thần thỉnh hoàng thượng ban mấy chữ."
Vĩnh Minh Đế thuận thế, "Cái này thì đơn giản thôi. Không biết tiệm ăn của hoàng thẩm tên gì?"
"Tiệm ăn tại gia Khanh Nguyện."
"Khanh Nguyện... Tốt! Trẫm lập tức ban chữ."
Quách Tử Mục ở ngự thiện phòng nấu món cá chua ngọt,Vĩnh Minh Đế ở tẩm cung đề tự cho tiệm ăn tại gia của Quách Tử Mục. Khi Quách Tử Mục nấu xong, Quách Tốn đích thân bưng tới. La Vinh Vương và Vĩnh Minh Đế đang bàn luận một ít việc trong triều, quân hậu không xen vào, chỉ ngồi bên cạnh Vĩnh Minh Đế an tĩnh lắng nghe, nhìn qua tựa hồ không có tinh thần.
Quách Tốn vừa bước vào, quân hậu ngẩng đầu lên, mùi hương món cá chua ngọt thơm ngon truyền vào lỗ mũi ba người. Quách Tốn bưng khay tới cạnh bàn, nói. "Thiên tuế, Vương chính quân còn làm thêm ít đồ ăn kèm, rất ngon miệng, còn có cả canh."
Quân hậu. "Làm phiền hoàng thẩm, có phải ngươi lại nhiều chuyện hay không?"
Quách Tốn đang bày đĩa vỗ vỗ miệng. "Nô tài nói thiên tuế đã nhiều ngày ăn uống không tốt lắm, muốn ăn mấy món thanh đạm."
Quách Tử Mục hơi hơi cúi đầu nói. "Không có việc gì, thuận tiện làm thêm. Quân hậu nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không?"
Vĩnh Minh Đế nhất thời nôn nóng. "Tề Du, ăn thử xem."
Quân hậu đứng dậy tới cạnh bàn, ngửi ngửi mùi thơm, nước miến của hắn tiết ra rồi. Hắn dùng đũa gắp một miếng cá lên ăn, sau khi nuốt xuống lại kẹp một miếng cá khác, sau khi nuốt xuống lần nữa, hắn giương mắt. "Tay nghề hoàng thẩm thật là tốt."
Vĩnh Minh Đế nở nụ cười, Quách Tốn cũng cười. Ông lập tức bưng một bát cơm tới, quân hậu nói. "Hoàng thúc và hoàng thẩm cũng dùng chút đi."
La Vinh Vương. "Không được, buổi tối chính quân cũng nấu một bàn đồ ăn, ăn nhiều lắm. Thiên tuế, ngài dùng đi, đừng quan tâm chúng ta."
Quân hậu có vẻ thực sự rất đói, hoặc có thể là do Quách Tử Mục làm đồ ăn quá ngon miệng. Hắn liên tục gắp đũa không ngừng. Bốn món ăn khác mà Quách Tử Mục làm có vẻ hắn cũng thích ăn. Bốn món này bao gồm rau trộn ngó sen, tôm viên sốt cà chua, cà rốt thái sợi xào dưa chuột và khoai mỡ, canh là súp đậu phụ xanh. Những món Thái này không khó làm, Vân Long các có, ngự trù cũng biết làm, nhưng quân hậu cho rằng cách nấu của Quách Tử Mục rất ngon, có lẽ không thể phân cao thấp với Thiệu Vân An.
Nhìn quân hậu ăn xong, Vĩnh Minh Đế hiển nhiên cũng yên tâm. Quách Tổn ở bên cạnh nói. "Hoàng thượng, ngài cũng dùng một chút đi."
Quân hậu không thèm ăn, Vĩnh Minh Đế cũng không muốn ăn, nghe Quách Tốn nói xong hắn thật sự cảm thấy hơi đói. Con cá kia không nhỏ, Vĩnh Minh Đế cũng muốn một chén cơm.
La Vinh Vương lúc này mới lên tiếng. "Nếu thiên tuế có thể ăn, thần an tâm rồi. Nếu không còn chuyện gì, chúng ta về trước."
Vĩnh Minh Đế lập tức đáp. "Canh giờ không còn sớm, không bằng hoàng thúc và hoàng thẩm ở lại trong cung đi, trẫm để Quách Tốn tới vương phủ báo một tiếng."
La Vinh Vương biết Quách Tử Mục khẳng định không muốn ở trong cung, nói. "Không sao, cũng không quá muộn, chúng ta vẫn nên trở về thôi."
"Đêm nay thật là phiền toái hoàng thúc và hoàng thẩm."
"Hoàng thượng quá khách khí, đều là người một nhà, không có gì phải bận tâm."
La Vinh Vương nhất quyết đi về, Vĩnh Minh Đế và quân hậu không giữ họ ở lại. La Vinh Vương mang theo Quách Tử Mục rời đi, Quách Tốn dẫn đường. Trên đường, Quách Tốn nói. "Thiên tuế đã mấy ngày nay luôn ăn không ngon miệng. Hoàng thượng đêm nay thực sự nhịn không được mới triệu chính quân tiến cung nấu ăn cho thiên tuế. Thiên tuế nói có thể do trời quá nóng, ngài ấy không muốn ăn. Thời điểm thân mình thiên tuế chưa hồi phục, mỗi lần trời nóng lại chán ăn, Không ngờ rằng thân mình hồi phục rồi nhưng vẫn sợ nóng."
La Vinh Vương nghe vậy thì giật mình, hỏi. "Thiên tuế như vậy bao lâu rồi?"
"Cỡ bảy tám ngày."
"Là không ăn được hay chỉ muốn ăn đồ chua?"
Quách Tốn sửng sốt, theo bản năng trả lời. "Không phải cái gì cũng không ăn được, chỉ đặc biệt muốn ăn đồ chua ngọt, nhưng ngự trù làm thì thiên tuế nói không thể ăn, nói không ăn ngon như Vương Thiệu chính quân làm."
La Vinh Vương dừng bước chân trong sự khó hiểu của Quách Tử Mục và Quách Tốn. Ông đứng tại chỗ suy nghĩ. Quách Tốn cẩn thận hỏi. "Vương gia?"
La Vinh Vương nắm Quách Tử Mục xoay người lại. "Bổn quân có việc muốn nói với hoàng thượng."
Vĩnh Minh Đế ăn cơm xong thì dừng đũa, quân hậu đã ăn bát thứ ba, Thấy hắn ăn ngon, Vĩnh Minh Đế không ăn quá nhiều, nhường lại cho hắn, bằng không quân hậu không đủ no, cũng không thể lại gọi người đến.
Vĩnh Minh Đế nghĩ đợi quân hậu ăn no mới giải thích. Hắn thực lòng không ôm tâm tư gì với Quách Tử Mục. Nếu hắn thích mỹ nhân, không thể nào chỉ có Đại Tề Du ở bên cạnh, hắn cũng sẽ không phân tiên quả cho Đại Tề Du. Khang Thịnh đế yêu thích cái đẹp khiến cho cả quốc gia đang yên lành trở nên chướng khí mù mịt, hắn là thái tử (hoàng tử) sống đi chết lại nhiều lần, vì vậy ở một khía cạnh nào đó, Vĩnh Minh Đế rất kiêng kỵ sắc đẹp.
Kết quả là, không đợi Vĩnh Minh Đế giải thích, La Vinh Vương đã bất ngờ quay trở lại. Quân hậu và Vĩnh Minh Đế rõ ràng ngoài ý muốn. La Vinh Vương lên tiếng. "Hoàng thượng, thần thấy bộ dáng thiên tuế thế này, chắc là đã có đi?"
Vẻ mặt Vĩnh Minh Đế dại ra, quân hậu đồng dạng sững sờ, Quách Tốn lại càng đờ đẫn. La Vinh Vương nói. "Thiên tuế thích ăn đồ chua ngọt, không thoải mái nếu không ăn được thứ gì hợp khẩu vị, thần nghĩ tới thời điểm Lâm thị hoài thế tử cũng như vậy. Trước giờ nàng hay ăn chay, nhưng lúc hoài thế tử lại đặc biệt thích ăn thịt, nhưng không thể ăn cho nên mới khóc lóc thường xuyên. Hay là gọi thái y tới kiểm tra cho quân hậu thử xem, nếu thật là có, vậy chứng kén ăn của thiên tuế không phải do trời nóng."
"Há...!!!"
Vĩnh Minh Đế đột nhiên nhảy dựng lên như bị đâm, hét lớn. "Tuyên thái y! Mau tuyên thái y!"
Đôi đũa trong tay quân hậu rơi ra, hắn cúi đầu, ngơ ngác nhìn bụng mình. Quách Tốn hoảng sợ, chạy tới đoạt lấy bát từ tay quân hậu. La Vinh Vương và Quách Tử Mục tạm thời không thể rời đi vào lúc này. Trong số những người có mặt, La Vinh Vương là người có kinh nghiệm làm phụ thân, nguyên nhân cũng bởi vì Lâm thị sinh cho ông một hài tử. Cho nên từ lúc Lâm thị mang thai, ông đặc biệt để ý, bởi vậy nên nhớ rất nhiều chi tiết.
Quân hậu từng hoài thai hài tử, nhưng tình cảnh khi đó rất nguy hiểm, không bao lâu sau hắn trúng độc sinh non, căn bản không có cơ hội trải nghiệm cảm giác lúc mang thai thì thế nào. Vĩnh Minh Đế lại càng không có kinh nghiệm
Tẩm cung lộn xộn hết cả lên. Ninh Mục vội vàng ôm hộp thuốc một đường chạy thẳng tới. Vừa bước vào cửa, Vĩnh Minh Đế đã rống. "Không cần hành lễ, mau mau bắt mạch cho quân hậu!"
Ninh Mục không rảnh lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng đến bên cạnh quân hậu bắt mạch. Khi ngón tay Ninh Mục chạm vào cổ tay quân hậu, cả hắn và Vĩnh Minh Đế đồng thời ngừng hô hấp, ngay cả La Vinh Vương đều không tránh khỏi có chút căng thẳng. Nếu quân hậu thực sự mang thai, vậy có nghĩa nó sẽ là đích trưởng tử của hoàng gia, có khả năng thái tử tương lai sẽ xuất hiện! La Vinh Vương là một thành viên của hoàng tộc, đương nhiên rất mong chờ sự ra đời của đứa trưởng tử này.
Ninh Mục trấn định tinh thần, cẩn thận chẩn đoán mạch đập của quân hậu, một lúc sau mới buông tay, quỳ xuống hướng hoàng hành lễ. "Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, thiên tuế là hỉ mạch! Đã hơn một tháng!"
Vĩnh Minh Đế hét lên một tiếng, khom người ôm quân hậu còn đang ngơ ngẩn. "Tề Du! Tề Du! Chúng ta có hài tử! Chúng ta có hài tử!"
Quân hậu còn còn đang sững sờ. Nam tử mang thai không dễ, tuy rằng hắn đã ăn thêm dựng quả sau khi ăn tiên quả, nhưng thật sự không ngờ lại có thai sớm như vậy. Theo chẩn đoán của Ninh Mục, hẳn là lúc hắn ăn dựng quả xong thì có. Quả thai trên người hắn vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Đứa nhỏ này có ý nghĩa như thế nào đối với Vĩnh Minh Đế và quân hậu không cần phải nói. La Vinh Vương và Quách Tử Mục hoàn toàn không thể trở về. Mộ Dung thế tử hồi hộp chờ đợi tin tức ở trong phủ. Trác Kim tự mình tới báo tin. Thời điểm quân hậu ở qua đêm trong tẩm cung của hoàng thượng thường không cần ông hầu hạ, cho nên lúc đó Trác Kim không có mặt. Biết tin hoàng thượng triệu Quách Tử Mục tiến cung nấu món cá chua ngọt cho quân hậu, mà những việc này xảy ra đều bởi vì quân hậu có thai. Mộ Dung thế tử thở phào nhẹ nhõm, cũng mừng cho hoàng thượng. Nhưng nghĩ tới vẻ mặt phụ vương lúc rời đi khá là âm trầm, Quách Tử Mục lúc đó còn rất sợ hãi, Mộ Dung thế tử cảm thấy hoàng thượng hành xử quá bất cẩn. Nếu không nhờ phụ vương y trầm ổn, còn không biết sẽ gây ra rắc rối gì.
Quân hậu có thai, tin tức này ngay trong đêm lập tức truyền ra khỏi cung. Vĩnh Minh Đế mừng như điên, lập tức hạ mấy cái thánh chỉ, đảm bảo quân hậu an toàn. Không biết có bao nhiêu người không muốn quân hậu có thể bình an sản tử, cho nên Vĩnh Minh Đế không thể không đề phòng. Vĩnh Minh Đế phái người tới Trung Dũng thôn, lệnh Vương Thiệu chính quân mau chóng hồi kinh, Trung Dũng hầu tiếp tục ở lại Trung Dũng thôn. Quân hậu chỉ muốn ăn mấy món Thiệu Vân An nầu, tuy nói tay nghề Quách Tử Mục không quá khác biệt, nhưng thân phận y thì không ổn cho lắm. Hơn nữa bởi vì diện mạo Quách Tử Mục quá yêu nghiệt, hoàng thượng sợ quân hậu ghen, nên nhất định phải tránh hết mọi loại nghi ngờ và tin đồn vô căn cứ. Chuyện giống như đêm này, nếu không nhờ La Vinh Vương đi theo tiến cung, chẳng biết sẽ còn xảy ra chuyện rắc rối gì nữa. Về phía vị tiểu thái giám đi truyền tin, La Vinh Vương từ lúc đó về sau không bao giờ gặp lại nữa...