Hãn Phu

Chương 196

Trong Cẩm Hoa cung, quân hậu bình tĩnh uống trà. Bên dưới, phu nhân của Lễ bộ thượng thư và Lại bộ thị lang xấu hổ ngồi ở một góc, không thể đoán ra tâm tư của quân hậu. Uống xong nửa chén trà, quân hậu vươn tay, Trác Kim lập tức cầm lấy chén đặt lên bàn trà. Quân hậu dùng khăn lụa chấm khóe miệng, sau đó giương mắt.

Phu nhân Lễ bộ thượng thư vội vàng nịnh nọt cười nói. "Thiên tuế, Tuệ Thanh trụ trì chỉ muốn cầu phúc cho thiên tuế và hoàng thượng mà thôi, không có ý gì khác."

Quân hậu giễu cợt trong đầu, ngoài miệng nói. "Bổn quân và hoàng thượng rất ít khi đến Vũ Lâm tự, cũng chưa bao giờ dâng hương, bổn quân thừa nhận không có duyên với phật. Bổn cung bây giờ đã khỏi bệnh, cũng không cần cầu phúc. Hoàng thượng trước giờ không thích có tăng đạo xuất hiện trong cung, các ngươi tự hiểu rõ mới đúng."

Phu nhân thượng thư sắc mặt căng thẳng, vội vàng bồi tội. "Là thần thϊếp lỗ mãng. Thần thϊếp sẽ mời Tuệ Thanh trụ trì trở về."

Quân hậu không làm khó hai vị phu nhân, để các bà lui xuống. Hai người vừa đi, Trác Kim khó hiểu hỏi. "Thiên tuế, vị trụ trì Vũ Lâm tự này đang yên lành tại sao lại..."

Quân hậu lấy lại chén trà từ tay Trác Kim. "Bọn họ tự dưng tốt bụng, chẳng qua là vì hai viên xá lợi tử trong tay Vân An thôi."

"Hả?"

Tại Đại tướng quân phủ, Vương Thạch Tỉnh không chờ được hồi âm từ Mộ Dung thế tử, nhưng lại chờ được đại bá mẫu và nhạc phụ. Biểu tình hai người không tốt lắm. Vừa tiến vào, Thiệu Vân An liền hỏi. "Đại bá mẫu, cha nhỏ, có chuyện gì vậy?"

Túc Thần Dật tức giận nói. "Phu nhân Ninh quốc công tới đây, đang nói chuyện với lão phu nhân ở chính sảnh, người ta muốn đưa bái thϊếp của Vũ Lâm tự, bọn họ muốn gặp ngươi."

Thẩm Băng nói thẳng. "Nhất định là vì hai viên xá lợi tử của ngươi. Tướng quân phủ chúng ta chẳng liên quan gì đến Vũ Lâm tự cả. Đột nhiên muốn gặp ngươi còn có thể là vì cái gì?"

Thiệu Vân An cong cong khóe miệng, nói với Vương Thạch Tỉnh. "Tỉnh ca, huynh đi trước đi. Mộ Dung ca vẫn không tới, phỏng chừng là bị việc này níu chân rồi. Không phải vương phi cũng ở Vũ Lâm tự sao. Ta nhờ người nói một tiếng với Mộ Dung ca, để hắn đi thẳng tới nơi luôn, khỏi phải qua phủ tìm huynh."

Vương Thạch Tỉnh nhíu mày. "Ta ở lại với đệ."

"Không. Huynh không ở nhà mới tốt."

Thẩm Băng nói. "Thạch Tỉnh, ngươi đi đi, chuyện này ngươi không ở nhà mới dễ nói chuyện. Lão thái gia sáng sớm đã ra ngoài, tam đệ cũng không ở trong phủ."

Vương Thạch Tỉnh gật đầu, nhìn tức phụ nhà mình. Thiệu Vân An biết hắn muốn nói gì, sửa sang lại y phục cho hắn, cười nói. "Xá lợi tử là dành cho Hổ ca nhà chúng ta. Nếu có bản lĩnh thì bọn họ tự đi đoạt từ trong miệng Hổ ca đi."

Vương Thạch Tỉnh vỗ vỗ lưng tức phụ, hành lễ với hai vị trưởng bối rồi rời đi.

Vương Thạch Tỉnh đi rồi, Túc Thần Dật nói. "Vân An, ngươi muốn gặp hay không?"

Thiệu Vân An ngẫm nghĩ nói. "Gặp đi. Dù sao cũng là trụ trì Vũ Lâm tự, nên nể mặt." Nguyên nhân chính là hắn nghĩ tới lai lịch không gian của mình, đối với các vị cao tăng phật giáo, trong lòng hắn có vài phần tôn kính. Nếu không có vị cao tăng kia, hắn sẽ không có không gian, chứ đừng nói gì đến việc hô phong hoán vũ ở thời đại này.

Thiệu Vân An không lộ diện, Thẩm Băng chuyển lời của hắn cho Đại lão phu nhân. Thiệu Vân An bằng lòng gặp mặt trụ trì Vũ Lâm tự. Phu nhân Ninh quốc công cao hứng rời đi, lão phu nhân cùng với lão chính quân thập phần khó hiểu.

"An nhi gặp ông ấy làm chi?"

Thẩm Băng trả lời. "Vân An nói dù sao cũng là trụ trì Vũ Lâm tự, vẫn nên lưu lại thể diện. Bất quá Vân An cũng nói, sẽ không đưa xá lợi tử, đồ của Hổ ca mà."

Lão phu nhân và lão chính quân bây giờ mới yên tâm.

Không khí trong tướng quân phủ thật nhẹ nhàng, nhưng tại vương phủ thì hoàn toàn tương phản. Đối mặt với vương phi trước đây, hiện giờ là Thích Âm sư thái, La Vinh Vương cảm thấy dường như đã qua mấy đời. Vốn dĩ, La Vinh Vương trông lớn tuổi hơn nhiều so với vị vương phi dốc lòng tu phật, hiện tại tái kiến, vương phi lại giống như tỷ tỷ của La Vinh Vương, đúng hơn là đại tỷ tỷ.

Sau khi Mộ Dung Nghi tới Vũ Lâm tự nói với mẫu thân thân sinh rằng, phụ thân sẽ tái hôn với vương chính quân, vương phi lập tức quy y cửa phật. Bà viết một bức thư cho La Vinh Vương, nhờ Mộ Dung Nghi mang về phủ. Đối với thân phận vương phi của mình, Lâm thị chưa bao giờ hài lòng, chỉ có phiền não. Từ nhỏ được tiếp xúc với phật giáo, bà đã có ý niệm xuất gia, nhưng nề hà gia mẫu lấy cái chết ra thúc ép, cộng thêm việc tiên đế ban hôn, bà đành bất lực.

Sau khi sinh Mộ Dung Nghi, ngoại trừ thân phận vương phi, ngoại trừ không cạo đầu, Lâm thị không khác nào người xuất gia. Hiện giờ La Vinh Vương muốn tái hôn, còn là thú chính quân, bà không cần làm nữ chủ tử duy nhất trong phủ nữa, tự nhiên muốn lập tức thỏa mãn tâm nguyện bản thân, gọt bỏ ba nghìn sợi phiền não, chân chân chính chính trở thành đệ tử phật gia, không bao giờ trở lại vương phủ từng là ngục giam đối với bà. Bà có thể yên tâm ở trong chùa, trở thành một tăng ni.

Vương phi xuất gia, vì thế tử, La Vinh Vương vẫn lưu lại vị trí vương phi. Chỉ là đối với vị thê tử này, La Vinh Vương không còn cảm tình nào, cho dù từng quen thuộc, nhưng xa nhau đã lâu, giờ gặp lại chẳng khác nào xa lạ. Chẳng qua ông vạn lần không ngờ, lần đầu tiên đối phương đòi gặp mặt kể từ khi xuất gia, nguyên nhân lại là vì hai viên xá lợi trong tay Thiệu Vân An. Một người luôn luôn hòa nhã như La Vinh Vương, lúc này không thể nào cười cho nổi.

La Vinh Vương không vui, Mộ Dung Nghi thì vô cùng phẫn nộ. Đối với vị mẫu thân này, có thể nói Mộ Dung Nghi không hề có tình cảm nào. Hiện giờ đối phương đưa ra yêu cầu như vậy, Mộ Dung Nghi rất tức giận.

"Thích Âm sư thái, ngài lấy đâu ra tự tin như vậy? Phụ vương có thể thuyết phục Thiệu Vân An đưa hai viên xá lợi cho Vũ Lâm tự sao? Cho dù phụ thật sự có mặt mũi đưa ra yêu cầu, nhưng vì cớ gì phụ vương phải giúp đỡ Vũ Lâm tự?"

Thích Âm sư thái không hề tức giận vì thái độ bất kính của nhi tử. Đầu tiên là hành lễ với La Vinh Vương, sau đó nói. "Vương gia, bần ni hy vọng vương gia có thể nể tình bần ni cầu phúc nhiều năm cho thế tử, giúp bần ni lần này. Quãng đời còn lại của bần ni sẽ ngày ngày cầu phúc cho vương gia, thế tử và chính quân.

Mộ Dung thế tử suýt chút nữa bóp nát tay vịn ghế. La Vinh Vương ra tiếng. "Thích Âm sư thái, không phải bổn vương không nể tình cảm xưa. Cái cửa này, bổn vương không thể mở miệng. Xá lợi tử không phải do Trung Dũng hầu mua vì sở thích nhất thời. Vương Thiệu chính quân chính là kỳ nhân, từng có duyên với một vị cao tăng đắc đạo, tuy hắn không vào chùa, nhưng duyên phận của hắn với phật tổ sợ là còn sâu sắc hơn cả ngài. Hắn mua hai viên xá lợi chắc chắn là có mục đích, chỉ là bổn vương không tiện hỏi mà thôi."

Thích Âm sư thái hơi nhíu đôi mày ngài, nói. "Vậy không biết vương gia có thể thỉnh Trung Dũng hầu và Thiệu chính quân gặp mặt bần ni một lần hay không?"

La Vinh Vương đáp. "Bổn vương giúp sư thái truyền tin, nhưng gặp hay không, bổn vương không thể ép buộc, mong sư thái thứ lỗi."

Thích Âm sư thái đứng lên hành lễ. "Tạ vương gia. Bần ni tạm thời ở tại Ninh quốc công phủ. Nếu Trung Dũng hầu và Vương Thiệu chính quân đồng ý gặp mặt bần ni, thỉnh vương gia phái người cho biết."

"Bổn vương đã biết."

Không giữ Thích Âm sư thái ở lại, cũng không nói thế tử đưa tiễn, La Vinh Vương chỉ sai người hầu trong phủ dẫn tiền "vương phi" rời phủ.

Người vừa đi, Mộ Dung thế tử lập tức bùng nổ.

"Phụ vương! Chẳng lẽ ngài thực sự muốn vì bà mà đi hỏi Vân An sao!"

La Vinh Vương phất tay để thế tử bớt sinh khí, nói. "Vũ lâm tự muốn xá lợi tử, há có thể chỉ phái một mình nàng ra mặt. Nàng ở lại Ninh quốc công phủ, e là Ninh quốc công phủ cũng sẽ tìm những người khác đi làm thuyết khách. Ninh quốc công phu nhân chính là khách quen của Vũ lâm tự. Nếu xá lợi tử liên quan tới phúc tinh của hoàng thượng, thì làm sao Vân An có thể giao ra được. Nhưng việc này chúng ta không thể nói. Tin tưởng An nhi, hắn nhất định có cách ứng phó. Chỉ là "nàng" về phủ, không biết là ý của Vũ lâm tự, hay là ý của chính nàng."

Mộ Dung thế tử. "Mặc kệ là ý của ai, bà đích thân tới cửa chính là muốn làm ngài khó xử. Trước giờ bà chưa từng đặt mình vào vị trí của người khác mà suy xét!"

La Vinh Vương đứng lên. "Hôm nay ngươi phải tới ngoại ô kinh thành. Đã muộn rồi, đi đi. Ta phải tiến cung. Nếu nàng đã quy y cửa phật, vậy thân phận vương phi cũng nên thu hồi. Cha tìm thiên tuế xin ý chỉ. Ngươi cũng đừng để trong lòng, mặc kệ ra sao, nàng cũng là người sinh hạ ngươi."

Mộ Dung thế tử đứng lên theo, đèn nén cơn tức giận, nói. "Cha, ngài cũng đừng tức giận vì bà, không đáng giá."

La Vinh Vương cười nhạt. "Cha đâu có tức giận như vậy. Ngươi mau đi đi."

"Vậy hài nhi đi đây."

"Đi đi đi đi."

Mộ Dung thế tử mang vẻ mặt u ám rời đi. La Vinh Vương đứng yên một hồi rồi tới hậu viện.

Nghe nói vương phi tới, Quách Tử Mục ở trong phòng đứng ngồi không yên. Y không phủ nhận, y rất để ý. Đợi một hồi, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân quen thuộc, tâm trạng khó chịu của Quách Tử Mục lập tức bình tĩnh trở lại.

"Mộ Dung, làm sao vậy?"

Quách Tử Mục bước tới, giơ tay xoa chân mày cho La Vinh Vương. Nhìn thấy tiểu tức phụ nhà mình, tâm tình La Vinh Vương thoáng dễ chịu hơn đôi chút. Kéo tay Quách Tử Mục xuống, La Vinh Vương dẫn hắn vào trong, bảo người hầu lui ra ngoài, rồi giải thích mục đích vương phi tới đây. Giải thích xong, Quách Tử Mục lập tức cau mày. "Nói như vậy thực sự là làm khó dễ ngài."

La Vinh Vương ôm Quách Tử Mục vào lòng, thở dài nói. "Hai viên xá lợi là của An nhi, ta đã sai người báo cho hắn, có gặp hay không hoàn toàn là quyết định của An nhi, ta sẽ không quản. Một lát ta sẽ tiến cung xin chỉ thị của thiên tuế. Vương phi xuất gia, tự nhiên không còn là người của vương phủ, tránh cho nàng sau này lại ỷ vào thân phận mà làm ra việc không thích hợp."

La Vinh Vương đương nhiên tức giận, nhưng ở trước mặt nhi tử, ông không thể tức giận, cũng không thể ở trước mặt nhi tử mà chỉ trích mẫu thân nó không đúng, như vậy không phải càng khiến cho nhi tử thêm căm hận mẫu thân nó sao.

"Ngài đừng nóng giận." Quách Tử Mục xoa xoa ngực La Vinh Vương. "Ta không muốn ngài sinh khí vì nữ nhân khác."

Nghe y nói như vậy, La Vinh Vương mỉm cười, cúi đầu hôn lên miệng Quách Tử Mục. Quách Tử Mục ngọt ngào cười đáp lại. Trái tim La Vinh Vương tan chảy, đâu còn chút nào gọi là tức giận nữa. Thoải mái gặm cắn đầu lưỡi đối phương một hồi, La Vinh Vương thờ hổn hển nói. "Thế tử đi rồi, ta phải tiến cung, ngươi ở trong phủ hay theo ta tiến cung?"

"Ta có hẹn với Vân An hôm nay đi xem mặt tiền cửa hàng, không đi." Quách Tử Mục không muốn nói, thật ra y hơi sợ quân hậu.

"Vậy ta đưa ngươi tới tướng quân phủ rồi mới tiến cung."

"Được."

Quách Tử Mục chủ động dâng lên một nụ hôn. "Đừng tức giận."

"Không giận không giận."

Tự mình đưa Quách Tử Mục tới tướng quân phủ, La Vinh Vương quay người vào cung. La Vinh Vương không giấu diếm ý định của vương phi, quân hậu không nói gì mà lập tức ngay tại chỗ tuyên bố chiếu chỉ, phái người đưa tới Ninh quốc công phủ. Vì Mộ Dung Lâm thị xuất gia làm tổn hại tới mặt mũi hoàng gia, hơn nữa cũng vì La Vinh Vương cầu tình, nên phán Lâm thị và và La Vinh Vương hòa ly, từ nay không còn giữ thân phận vương phi nữa.

Đạo ý chỉ không truyền tới Vũ lâm tự mà trực tiếp truyền tới phủ Ninh quốc công, tới nơi mà Thích Âm sư thái đang ở. Mọi người đều nhìn thấy rằng quân hậu đang bất mãn. Sau khi nhận chiếu chỉ, Thích Âm sư thái và hai ni cô rời Ninh quốc công phủ, quay trở lại Vũ lâm tự, không nhắc tới Vương Thiệu chính quân nữa. Cùng lúc đó, Ninh quốc công tiến cung thỉnh hoàng thượng tha tội. Chiếu chỉ không những đánh vào mặt Vũ lâm tự, mà còn đánh vào mặt Ninh quốc công phủ. Đồng dạng, Thích Âm sư thái cũng hiểu rõ thái độ của La Vinh Vương.

Tuy nhiên, trụ trì Tuệ Thanh đại sư vẫn ở lại Ninh quốc công phủ không hề rời đi. Sau khi nhận được tin tức chính xác từ tướng quân phủ, Tuệ Thanh đại sự một mình tới tướng quân phủ.