Hãn Phu

Chương 194

Tưởng Khang Thần không ngờ nhất đẳng nhã gian lại ra giá mua xá lợi tử, y cũng nhận ra giọng nói của Vương Thạch Tỉnh. Nhưng y phản ứng cực kỳ nhanh, mau chóng hồi phục tinh thần hô. "Năm vạn lượng, có ai muốn lên giá hay không? Năm vạn lượng bạc trắng!"

"Năm vạn một ngàn lượng!" Đại Tư quốc lên giá.

Người phụ trách giơ biển của Vũ Lâm tự xoay đầu thảo luận với những người xung quanh, Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Năm vạn hai nghìn lượng."

Vĩnh Minh Đế và mọi người, toàn bộ nhìn chằm chằm vào Vương Thạch Tỉnh, nhưng Vương Thạch Tỉnh không hề giải thích, chỉ chăm chú nhìn dưới lầu. Người của Vũ Lâm tự lên giá. "Năm vạn năm ngàn..."

Bọn họ còn chưa nói hết câu, Vương Thạch Tỉnh đã hô. "Năm vạn bảy ngàn lượng."

Ồn ào xôn xao...trong đại sảnh tràn ngập âm thanh nghị luận, thậm chí trong nhã gian cũng phát ra tiếng trò chuyện hỗn loạn. Sầm lão đồng dạng nhíu mày, không hiểu tại sao Vương Thạch Tỉnh lại cảm thấy hứng thú với xá lợi tử, hai đứa nhỏ này thấy có duyên phận gì với phật tổ đâu. Ông lão không tới tham dự, ông còn đang mải miết chìm đắm trong "Kinh Dịch" không thể kìm chế, chỉ nhờ người khác tới thay thế. Nếu ông ở đây, khẳng định cũng khó hiểu.

Lúc này, giá của xá lợi tử đã lên tới năm vạn bảy nghìn lượng. Đại Tư quốc vẫn còn giữ biển hiệu, người Vũ Lâm tự đã chịu thua từ lần ra giá vừa rồi. Vương Thạch Tỉnh bình tĩnh ra giá tiếp. "Năm vạn tám nghìn lượng."

Người của Đại Tư quốc biểu tình do dự. Tưởng Khang Thần hô. "Năm vạn tám nghìn lượng. Năm vạn tám nghìn lượng còn có ai ra giá cao hơn không?" Hết giờ, y lập tức hô to. "Năm vạn tám nghìn lượng lần một. Năm vạn tám nghìn lượng lần hai. Năm vạn tám nghìn lượng lần ba. Thành giao!"

Lúc này, toàn bộ nhà đấu giá đều ầm ĩ. Mọi người đồng loạt nhìn về nhã gian nhất đẳng, bao gồm cả Đại Tư quốc tức tới hộc máu và người của Vũ Lâm tự thần sắc không thể tin nổi.

Lấy được xá lợi tử, Vương Thạch Tỉnh thở phào nhẹ nhõm, có thể báo cáo công tác với tức phụ được rồi. Lúc này, có người tới trước mặt Tưởng Khang Thần đưa một tờ giấy gấp kín. Tưởng Khang Thần mở ra xem, trái tim bây giờ mới có thể thong thả về lại chỗ cũ.

Chuông đấu giá vang lên, Vĩnh Minh Đế là người đầu tiên đặt câu hỏi. "Trung Dũng hầu, ngươi đừng nói với trẫm là ngươi với Vân An định tu luyện trường sinh bất lão, đắc đạo thành tiên đấy."

Thời điểm hiện tại, phật giáo chưa hoàn toàn nở rộ, ít nhất các vua chúa còn chưa đưa phật giáo trở thành quốc giáo. Vĩnh Minh Đế và quân hậu tin Đạo giáo hơn Phật giáo. Vương Thạch Tỉnh bỏ nhiều tiền mua xá lợi tử, đặc biệt là sau khi Thiệu Vân An thì thầm gì đó. Thứ xẹt qua đầu Vĩnh Minh Đế đầu tiên chính là, chẳng lẽ hai người bọn họ muốn giống như hoàng thẩm.

Vương Thạch Tỉnh đơn giản trả lời. "Thiệu Vân An muốn nó."

"..."

Quân hậu giật giật trán. "Vân An muốn thì ngươi lập tức chiều hắn? Gần sáu vạn lượng bạc, các ngươi có phải dư tiền không có chỗ tiêu hay không?"

Vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới. Hắn vừa vào phòng, ánh mắt mọi người tức khắc dính chặt vào người hắn. Thiệu Vân An chớp chớp mắt. "Sao vậy ạ?"

Quân hậu. "Ngươi cần xá lợi tử làm gì?"

Thiệu Vân An không trả lời ngay, mà đóng cửa, vẻ mặt cẩn thận, nhỏ giọng nói. "Ta cũng không biết. Khi vật phẩm xuất hiện, trong đầu ta chợt có một giọng nói. "Lấy nó, lấy nó". Nếu ta không mua, vạn nhất có cái gì bất trắc thì sao bây giờ?"

Vài lần há hốc miệng, tất cả mọi người có mặt, ngoại trừ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, ai cũng đều nghĩ tới khả năng kỳ ngộ của Thiệu Vân An cùng với việc hắn là phúc tinh của đế vương. Vĩnh Minh Đế lập tức gật đầu khen ngợi. "Mua là tốt, mua là tốt. Phật tổ xá lợi tử sao có thể để rơi vào tay Đại Tư quốc."

Bất ngờ, ở dưới lầu có một thanh âm cổ quái kêu to. "Đấu giá không công bằng! Nhã gian nhất đẳng chính là quý nhân của Yến quốc, trong tay các ngươi thực sự có năm vạn tám ngàn lượng bạc sao? Nếu không lấy ra đủ, xá lợi tử thuộc về chúng ta!"

Vĩnh Minh Đế trầm mặt, quân hậu lạnh mặt. Đại lão tướng quân trực tiếp vén mành lên xem tên tiểu tử nào không sợ chết. Thiệu Vân An cũng đi tới phía trước, trực tiếp nhìn xuống. Người của Đại Tư quốc vừa đấu giá thất bại ngửa đầu trừng mắt nhìn hắn.

Tưởng Khang Thần lạnh nhạt nói. "Nếu đã biết trên nhã gian nhất đẳng là quý nhân của Yến quốc, còn dám nghi ngờ đối phương không có bạc sao?"

Người Đại Tư quốc rụt cổ nói. "Ai mà không biết người có tiền nhất Đại Yến đã bị tịch thu tài sản. Ngay cả hoàng đế Đại Yến cũng không có khả năng lấy ra năm vạn tám ngàn lượng bạc. Quy tắc của nhà đấu giá Vân Long các ngươi đã ghi rõ ràng, tiền đấu giá phải trả bằng ngân lượng! Ta không tin hắn có năm vạn tám ngàn lượng bạc trắng!" Người nọ vỗ ngực. "Ta có!"

Vĩnh Minh Đế sắc mặt xanh mét. Hắn nghèo, hắn thích than vãn với thần tử, nhưng bị một kẻ "ngoại tộc" nói xấu trước mặt bao nhiêu người rằng hắn nghèo... Ý muốn gϊếŧ người hiện rõ trong mắt Vĩnh Minh Đế.

"Nếu ta có thể lấy ra năm vạn tám ngàn lượng bạc trắng, ngươi phải mổ bụng bồi tội."

Ách ách ách...

Vẻ mặt người Đại Tư quốc chớp mắt đại biến. Thiệu Vân An ở trên lầu, mặt vô biểu tình lần nữa mở miệng. "Trên lãnh thổ Đại Yến, dám vô lễ với quân vương Đại Yến, dám vô lễ với nhất đẳng hầu gia phu quân ta, ai cho ngươi lá gan đó? Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là mổ bụng bồi tội, hai là lăng trì xử tử."

Người nọ hét lên. "Ta là người Đại Tư quốc!"

"Đại Tư quốc thì làm sao? Quân vương Đại tư quốc các ngươi mà dám vũ nhục quân vương Đại Yến, ta còn dám bắt hắn mổ bụng bồi tội với quân vương Đại Yến kìa! Ngươi thì là cái thá gì? Người đâu! Cứ để hắn nhìn xem ta có đủ bạc hay không! Đỡ cho hắn chết không nhắm mắt!"

"Ngươi dám! Ta là người bên cạnh quân vương của Đại Tư quốc! Ngươi dám gϊếŧ ta, Đại Tư quốc chắc chắn sẽ khai chiến với Đại Yến quốc các ngươi!"

Vυ't!

Một mũi tên được bắn ra từ nhã gian trên lầu hai, sau đó là một tiếng hét, tên Đại Tư quốc kiêu ngạo ôm bụng ngã trên mặt đất. Tiếng la hét vang lên, người đứng xung quanh lần lượt bỏ chạy. Đại lão tướng quân gầm to. "Không ai được phép nhúc nhích!"

Thị vệ trong đại sảnh đồng loạt rút đao.

Vĩnh Minh Đế, quân hậu, La Vinh Vương khϊếp sợ nhìn mũi tên trên bụng của tên nam nhân Đại Tư quốc đang bị trọng thương, huyết chảy không ngừng, thống khổ rêи ɾỉ. Những người đồng hành với y cũng hoảng sợ. Vương Thạch Tỉnh nhíu mày nhìn về phía nhã gian phát ra mũi tên. Đại lão tướng quân dù sao cũng là xuất thân quân nhân, nhanh chóng định thần, hạ lệnh. "Đem người này và đồng bọn ra ngoài, chờ ta bẩm báo hoàng thượng xong mới quyết định."

Có Đại lão tướng quân ở đây, khách nhân dưới lầu lập tức an tâm. Thị vệ kéo người nọ và đồng bọn của y ra ngoài, tổng cộng có ba người. Hai người không bị thương thì vẻ mặt sợ hãi choáng váng, thậm chí không dám phản kháng.

Vương Thạch Tỉnh lớn tiếng nói. ""Tưởng đại nhân, từ nay về sau, tất cả vật phẩm trong nhà đấu giá xuất phát từ Trung Dũng hầu phủ đều không cho phép người của Đại Tư quốc tham gia đấu giá."

Đồng dạng kinh sợ còn có Tưởng Khang Thần, y nuốt nuốt nước bọt, hướng Vương Thạch Tỉnh gật gật đầu. Vương Thạch Tỉnh nhìn mọi người bên dưới, nói. "Người Đại Tư quốc nói năng lỗ mãng, xúc phạm quân vương, bản hầu thân là thần tử sẽ không màng sống chết bảo vệ."

"Vũ nhục quân vương, thề sống chết bảo vệ!"

Đại Minh Qua xốc mành trên nhã gian. Sầm lão cũng vén mành. "Vũ nhục quân vương, thề sống chết bảo vệ!"

Dưới sự dẫn dắt của hai người, tất cả những người Đại Yến có mặt ở đây, dù thiệt tình hay giả ý đều đồng loạt hô to. "Vũ nhục quân vương, thề sống chết bảo vệ!"

Thương nhân Đại Tư quốc ánh mắt lập lòe, thương nhân vương quốc khác lại có suy nghĩ khác, nhưng không ai rời đi, kể cả thương nhân Đại Tư quốc.

Đợi đại sảnh an tĩnh trở lại, Vương Thạch Tỉnh nói. "Ngân phiến năm vạn tám ngàn lượng, chính quân đã giao nộp cho nhà đấu giá, nếu có ai không phục, cứ việc kiểm tra thực hư."

Thời điểm này, chỉ có thằng ngốc mới đi kiểm tra. Vương Thạch Tỉnh tiếp tục. "Để mọi người sợ hãi rồi, tuy bản hầu không muốn thấy sự việc này, nhưng xác thực là do bản hầu mà ra, bản hầu xin tạ lỗi với mọi người." Nói xong, ôm quyền hành lễ. Người bên dưới vội vàng nói. "Không sao không sao," hơn nữa, tự động né tránh thương nhân Đại Tư quốc. Những người ngồi bên cạnh bọn họ cũng dời ghế sang một bên.

Không đề cập đến việc các thương nhân Đại Tư quốc xấu hổ và khó chịu cỡ nào, Vương Thạch Tỉnh nói tiếp. "Tất cả mọi người có mặt ở đây hôm nay, trừ thương nhân Đại Tư quốc, đều được nhận thêm một phần quà sau khi buổi đấu giá kết thúc, coi như lời tạ lỗi."

Trong đại sảnh lập tức có giọng nói. "Trung Dũng hầu đại nghĩa, tại hạ bội phục."

Vương Thạch Tỉnh hướng Tưởng Khang Thần gật đầu, Tưởng Khang Thần hô to. "Đấu giá tiếp tục!"

Mọi người bình tĩnh lại ngay lập tức.

Vương Thạch Tỉnh trầm mặc hạ mành, bên cạnh có người nhỏ giọng lên tiếng. "Lão tướng quân, vừa rồi là nhã gian của tướng quân phủ đúng chứ?"

Đại lão tướng quân. "Lão thần sẽ đi xem."

Dứt lời liền rời đi, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An kỳ thật có hơi ngỡ ngàng. Món đồ kia xuất phát từ nhà bọn họ, nhưng hai người đều ở chỗ này, bên kia chỉ có ba hài tử, sẽ là ai a?

Bên dưới, buổi đấu giá bị gián đoạn lại tiếp tục, nhưng rất nhiều người không còn tập trung vào vật phẩm nữa, toàn bộ đều suy đoán xem thứ cực nhanh vừa rồi phát ra như thế nào. Dù sao thứ đó cũng không phải cung tên bình thường.

Lão tướng quân mau chóng trở lại, theo sau là Tưởng Mạt Hi đang cúi đầu, trong tay Đại lão tướng quân cầm một chiếc nỏ loại nhỏ nhẹ. Nhìn thấy chiếc nỏ kia, sắc mặt Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đại biến. Thứ này lấy ở đâu ra! Trong không gian có cái nỏ nào nhỏ như vậy ư!

"Hoàng thượng." Đại lão tướng quân hai tay dâng nỏ lên, ánh mắt kích động.

Vĩnh Minh Đế cầm cái nỏ nhỏ, nhìn Tưởng Mạt Hi. Tưởng Mạt Hi ngẩng đầu, trên mặt không chút nào sợ hãi, dị thường bình tĩnh mở miệng. "Người, ta bắn."

Vương Thạch Tỉnh lập tức quỳ gối, Thiệu Vân An cũng quỳ. Vương Thạch Tỉnh dập đầu nói. "Cầu hoàng thượng thứ tội!"

Đại lão tướng quân. "Hoàng thượng, nơi này không thích hợp."

Vĩnh Minh Đế cẩn thận nhìn mũi tên còn gắn trên nỏ, nói. "Mau đứng lên. Chờ đấu giá kết thúc, các ngươi cùng trẫm hồi cung."

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đứng lên, nhìn cái nỏ trong tay Vĩnh Minh Đế, Vương Thạch Tỉnh nhịn không được, mở miệng. "Hoàng thượng, cái nỏ này rất nguy hiểm. Để hạ thần gỡ mũi tên ra."

Vĩnh Minh Đế nhướn mày, trả lại nỏ cho Tưởng Mạt Hi. Tưởng Mạt Hi nhận nỏ, động tác thuần thục gỡ mũi tên gắn bên trong nỏ, sau đó đưa lại cho Vĩnh Minh Đế. Ngoài mặt Vĩnh Minh Đế không biểu hiện gì, nhưng trong lòng thì há hốc.

Dưới lầu truyền tới tiếng Tưởng Khang Thần đấu giá vật phẩm đồi mồi ngàn năm. Mọi người trong nhã giam thậm chí còn không thèm để ý tới nó. Có khách nhân ở nhã gian lầu hai ra giá, nhưng cuối cùng lại bị khách ở lầu một dùng một vạn sáu ngàn lượng chiếm giữ.

"Tiếp theo, một trong những vật phẩm nổi bật nhất buổi đấu giá hôm nay, trà Long Tĩnh."

Nhóm người trong nhã gian nhất đẳng rốt cuộc mới quay sự tập trung vào lại buổi đấu giá.

"Trước khi đấu giá, ta muốn công bố ba điều kiện. Đệ nhất, toàn bộ vật phẩm đấu giá tiếp theo đều tới từ Trung Dũng hầu phủ, cho nên, Đại Tư quốc không có quyền tham dự đấu giá."

"Là Trung Dũng hầu phủ?"

"Cái gì? Chúng ta không quen biết hắn! Các ngươi không thể làm như vậy!"

Thương nhân Đại Tư quốc sắp phát điên.

Tưởng Khang Thần hơi phất tay, thị vệ cầm đao lập tức kéo mấy vị thương nhân Đại Tư quốc ồn ào ra ngoài. Đợi đại sảnh an tĩnh trở lại, Tưởng Khang Thần tiếp tục. "Đệ nhị, Trung Dũng hầu chính quân tuổi nhỏ từng được thương nhân bộ lạc Đại Sơn cứu giúp. Bởi vì không biết vị thương nhân đó là ai, để tạ ơn các thương nhân bộ lạc Đại Sơn, ba phần trà Long Tĩnh đầu tiên chỉ cho phép thương nhân bộ lạc Đại Sơn tham gia đấu giá, đây là lòng cảm kích của Vương Thiệu chính quân đối với tất cả thương nhân bộ lạc Đại Sơn."

Thương nhân bộ lạc Đại Sơn vui mừng khôn xiết. Những người còn lại tuy bất mãn, nhưng không dám gây khó dễ nữa. Trước không nói tới vết xe đổ của Đại Tư quốc, trà Long Tĩnh là do Trung Dũng hầu phủ cung cấp, nhân gia muốn cảm kích bộ lạc Đại Sơn cũng không có gì đáng trách.

"Đệ tam." Tưởng Khang Thần lộ ra nụ cười bí hiểm. "Tất cả trà và Dương nãi tửu trong buổi đấu giá này đều được làm từ tinh hoa của tiên sơn bảo địa, có tác dụng kéo dài tuổi thọ và dưỡng nhan, số lượng hữu hạn, không thể bỏ qua."

Hả hả hả...!!!

Nếu nói xá lợi tử khiến lòng người chấn động là chuyện lạ, thì lời nói này của Tưởng Khang Thần càng khiến cho người ta điên cuồng.

Xá lợi tử cần người có duyên với Phật, còn vật có thể kéo dài tuổi thọ thì ai cũng cần! Không nói đến việc mọi người ghen ghét bộ lạc Đại Sơn được ưu tiên đấu giá, ngay cả nội bộ bộ lạc Đại Sơn cũng cạnh tranh khốc liệt. Hai cân trà Long Tĩnh đầu tiên bán được với giá là ba vạn hai ngàn lượng.

Vĩnh Minh Đế đứng ở đằng sau bình phong, con tim nhỏ đập thình thịch, bạc, toàn là bạc a! Dường như hắn có thể tưởng tượng tới cảnh bạc trắng lấp đầy toàn bộ tẩm cung. Có người tinh ý đứng ở trước mặt hắn nói. "Hoàng thượng, sau ngày hôm nay, lá trà thôn Tú Thủy, thậm chí là toàn bộ lá trà của huyện Vĩnh Tu sẽ trở thành đối tượng tranh giành của thương nhân khắp nơi. Dù sao thì tiên sơn bảo địa cũng nằm ở huyện Vĩnh Tu, thôn Tú Thủy nha."

Không ai có tâm trạng đi nhắc nhở rằng thôn Tú Thủy đã đổi tên. Vĩnh Minh Đế quay đầu hỏi. "Lần này đấu giá bao nhiêu loại trà?"

Thiệu Vân An đáp. "Không nhiều lắm, trừ đi số đã đưa ra ngoài, còn lại khoảng mấy chục cân."

Vẻ mặt Vĩnh Minh Đế giống như muốn bán cả số trà trong tay mình. Thiệu Vân An nén cười. "Vật lấy hi vi quý, thiếu mới có thể bán được giá cao."

Vĩnh Minh Đế thụ giáo gật đầu.

So với bầu không khí trước đó, không khí buổi đấu giá hiện giờ chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ "mặt đỏ tía tai. Không chỉ nhóm người trong đại sảnh tranh đoạt điên cuồng, các quý nhân trên nhã gian ở lầu hai cũng ra tay. Chỉ có Đại gia, Sầm gia và Ông gia được hoàng thượng ban tiên thủy là không hề động đậy, còn lại ngay cả Võ gia cũng tham gia đấu giá. Lý do khiến Đại gia, Sầm gia và Ông gia không hành động, chủ yếu là bọn họ không có nhiều tiền, cũng không cần tham gia tranh đoạt.

Có hai cái biển hiệu sống là Vĩnh Minh Đế và quân hậu, còn có La Vinh Vương, Sầm lão, Ông lão, Đại lão tướng quân và Mộ Dung thế tử làm nhân chứng sống, giá bán trà xanh Long Tĩnh và Dương nãi tử tửu khiến Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An kinh hoảng. Hai viên xá lợi tử tốn mất năm vạn tám ngàn lượng, nhưng một vò Dương nãi tử tửu thế nhưng bán tới sáu vạn lượng, ngươi nói có phải điên hay không! Bởi vì so sánh với lá trà, số lượng Dương nãi tử tửu ít hơn nhiều.

"Thổ hào thiệt là nhiều nha." Thiệu Vân An che ngực, hô hấp dồn dập, nợ nhiều như vậy, không lo!

Nếu nói ai là người chiến thắng lớn nhất trong hội đấu giá này, thì đó chính là Trung Dũng hầu phủ. Tuy rằng phần lớn số tiền bán đấu giá phải giao cho quân hậu, nhưng khấu trừ bớt tiền nợ, Thiệu Vân An vẫn còn dư ra gần mười vạn lượng lợi nhuận. Đây là buổi đấu giá đầu tiên trong năm nay, đợi tới khi khai phong hồng trà cuối năm, sẽ có một buổi đấu giá khác, hơn nữa, hồng trà chỉ bán thông qua đấu giá, tới lúc đó e rằng mọi người còn điên cuồng hơn. Sở dĩ nói Trung Dũng hầu phủ là người chiến thắng lớn nhất, đó là bởi vì Trung Dũng hầu phủ không chỉ kiếm được lời mà còn kiếm được danh tiếng.

Để tạ lỗi, tất cả khách nhân đến lần này đều nhận được một gói trà xanh bằng giấy khi rời đi, phân lượng không nhiều, mỗi gói chỉ có hai lượng. Tuy rằng chỉ là trà xanh bình thường, nhưng so sánh với loại trà xanh Long Tĩnh giá trên trời như hiện giờ, hai lượng cũng đáng giá vài trăm lượng bạc. Ngay sau khi buổi đấu giá kết thúc, các thương nhân lập tức đi thu mua trà xanh phát miễn phí ở bên ngoài. Mà chuyện này càng là một minh chứng cho thấy sự giàu có của Trung Dung hầu.

Vĩnh Minh Đế vui vẻ, chỉ thiếu là chưa bật cười ha ha mà thôi. Sắc mặt quân hậu cũng vui mừng. Nếu không nhờ cái câu "tinh hoa được nuôi dưỡng từ tiên sơn bảo địa", lá trà hôm nay sẽ không thể bán được giá cao như vậy. Ngồi trên xe ngựa hồi cung, quân hậu nói. "Rút kinh nghiệm hôm nay, trà mới Sắc Nam phủ năm nay sẽ bán không ít bạc, tư khố của hoàng thượng có thể phong phú hơn một ít."

Vĩnh Minh Đế thoáng nghiêm túc nói. "Ta sẽ cho Tưởng Khang Ninh nhiều nhất là một năm nữa. Quan Hộ bộ liên quan tới quốc lực, trẫm nhất định phải tìm được người đáng tin cậy, hiện tại chỉ có hắn là thích hợp nhất."

Quân hậu thấp giọng. "Đối với Trung Dũng hầu, hoàng thượng định như thế nào?"

Vĩnh Minh Đế hỏi lại. "Vân An có suy tính gì không?"

Quân hậu hận không thể rèn sắt thành thép, nói. "Hắn thì có suy tính gì chứ? Hắn chỉ muốn kiếm tiền. Hắn nói, cả một năm chỉ sợ có đến nửa năm hắn không ở kinh thành, Thạch Tỉnh sẽ theo hắn."

Vĩnh Minh Đế trầm ngâm trong chốc lát, nói. "Thật ra trẫm rất muốn Vương Thạch Tỉnh vào triều, nhưng e là hắn không quan tâm. Cứ quan sát trước đã."

"Thần cũng có ý này."

Vĩnh Minh Đế cầm nỏ lên, niềm kích động dâng trào...