Hãn Phu

Chương 155

Buổi sáng ngày hôm sau, chỉ có La Vinh Vương ra ăn cơm sáng. Quách Tử Mục chưa lộ diện. La Vinh Vương chỉ nói, tối hôm qua y uống nhiều quá, không thoải mái, còn quở trách Thiệu Vân An mời y uống rượu. Nhưng ăn xong cơm sáng, La Vinh Vương lại không vội về phòng mà gọi Vương Thạch Tỉnh tới chơi cờ. Vương Thạch Tỉnh đương nhiên đáp ứng, nhưng hắn và Thiệu Vân An đều hiểu, La Vinh Vương tâm sự nặng nề.

La Vinh Vương chơi cờ với Vương Thạch Tỉnh, Tưởng Khang Ninh mở miệng. "Tối qua tới giờ Tử Mục vẫn luôn ở trong phòng vương gia, ngươi đi xem hắn đi."

Thiệu Vân An trừng mắt. "Hai người bọn họ có phải hay không..."

Tưởng Khang Ninh khẳng định nói. "Không có khả năng. Nếu thật sự xảy ra chuyện, vương gia còn có tâm trạng đi chơi cờ à?"

Thiệu Vân An nghĩ lại thấy cũng đúng. Lần đầu tiên của hắn và Tỉnh ca, Tỉnh ca phải ở bên cạnh hầu hạ hắn cả ngày, sợ hắn đau. Quách Tử Mục không lộ diện, Mộ Dung bá bá lại đi chơi cờ, xác thực là không thích hợp. Thiệu Vân An lập tức húp sạch cháo, lau miệng rồi đi.

Tới trước cửa phòng La Vinh Vương, Thiệu Vân An gõ cửa, không thấy ai trả lời. Lại gõ gõ, vẫn không có ai đáp lại, lúc này, cửa phòng cách vách bỗng mở ra, Thiệu Vân An nhìn thấy người đi tới thì chấn động. "Quách tiểu ca? Ngươi đây là?"

Quách Tử Mục xoay người trở về phòng. Thiệu Vân An lo lắng đuổi theo. Đóng cửa, Thiệu Vân An hỏi. "Quách tiểu ca, ngươi làm sao vậy?"

Quách Tử Mục sắc mặt tái nhợt, tinh thần uể oải, cùng với trong tưởng tượng của Thiệu Vân An quả thực khác xa một trời một vực. Quách Tử Mục ngồi ở mép giường, ủ rũ cụp đuôi, trả lời. "Không có gì."

Thiệu Vân An hô. "Ngươi nghĩ ta bị mù à? Ngươi như vậy mà nói là không có gì? Khẳng định là là chuyện liên quan tới Mộ Dung bá bá đúng không?"

Quách Tử Mục sụt sịt mũi, nước mắt đột nhiên rơi xuống, dọa Thiệu Vân An hết hồn. Hắn vội vàng ngồi xuống bên cạnh Quách Tử Mục, hỏi. "Rốt cuộc làm sao vậy, nói với ta nào."

Quách Tử Mục lắc đầu.

Thiệu Vân An trực tiếp hỏi. "Ngươi thổ lộ với Mộ Dung bá bá nhưng bị cự tuyệt?"

Lúc này tới phiên Quách Tử Mục bị dọa. Y hoảng loạn lau nước mắt, Thiệu Vân An ôm vai y. "Ngươi đừng lảng tránh, ta biết hết rồi. Tối hôm qua Mộ Dung bá bá đỡ ngươi về phòng, ta ở ngoài cửa nghe lén."

"Hả"! Mặt Quách Tử Mục càng trắng, không dám tin trừng mắt nhìn Thiệu Vân An. Thiệu Vân An lau nước mắt cho y. "Ngươi đoán vì sao ngày hôm qua ta lại mời rượu ngươi. Tối hôm trước ta với Tỉnh ca ở bên ngoài hóng gió đêm, nhìn thấy ngươi đi ra, cũng nhìn thấy Mộ Dung bá bá khoác áo cho ngươi, đưa ngươi về phòng. Ở trước mặt ta còn che dấu cái gì? Ngươi nói xem, ngươi thích hay không thích Mộ Dung bá bá?"

Bị Thiệu Vân An da mặt dày (thực ra là không biết ngại) làm cho nghẹn họng tới mức không nói được, Quách Tử Mục mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. Hoàn hồn xong, y nói thẳng. "Thích."

Phòng này không cách âm, Thiệu Vân An làm bộ bát quái, nhỏ giọng hỏi. "Mộ Dung bá bá làm gia gia ngươi còn được, sao ngươi lại thích ông ấy thế?"

Quách Tử Mục không vui, lập tức liếc xéo Thiệu Vân An. "Ta thích chứ không phải ngươi thích, ta không cảm thấy ngài ấy lão, nếu ngài ấy không lão, chưa chắc ta đã thích đâu."

Thôi được rồi, đây là ngạo kiều. Hắn vốn biết Quách tiểu ca có tiềm chất ngạo kiều thụ mà. Thiệu Vân An đứng đắn nói. "Không phải mỗi mình ta tò mò đâu, ai cũng tò mò hết. Không gạt ngươi, Tỉnh ca và đại ca đều biết."

Quách Tử Mục. "..."

"Ngươi xác định, không phải do ngươi từ nhỏ đã để tang phụ, Mộ Dung bá bá lại yêu thương ngươi, nên ngươi mới xem tình cảm phụ tử trở thành tình yêu chứ?"

Quách Tử Mục gõ trán Thiệu Vân An. "Nếu ta muốn tìm phụ thân, ta có thể tìm Sầm bá bá! Sầm bá bá đối xử với ta rất tốt!"

À đúng nha, hắn xém tí quên mất chuyện này. Thiệu Vân An xoa xoa trán. "Thế tại sao lại là Mộ Dung bá bá? Có gương mặt này rồi ngươi muốn dạng người nào mà chả được."

Quách Tử Mục lắc đầu. "Ta cũng không hiểu, ta chỉ thích ngài. Nằm mơ cũng mơ thấy ngài hôn ta."

Thiệu Vân An nhướn mày, wow, mộng xuân cũng đã có rồi nha. Không biết Quách Tử Mục là bất chấp tất cả đập vỡ bình, hay vì Thiệu Vân An là đối tượng có thể bộc bạch, y mất mát nói. "Ta đã quyết định cả đời ở tại vương trạch, cũng chưa từng thích ai, vô cùng chán ghét ánh mắt nam nhân nhìn ta. Ta không hề nghĩ tới, ta sẽ thích Mộ Dung bá bá. Mộ Dung bá bá già rồi, tóc cũng trắng, đủ tuổi làm cha ta, nhưng ta lại thích ngài. Ta có thể cảm nhận được, ngài ấy thương ta, thật tâm thật lòng thương ta. Với gương mặt này của ta, muốn nam nhân gì cũng được, nhưng người bọn họ thích có thật sự là ta không? Hay là gương mặt này mà thôi!"

Thiệu Vân An chỉ mặt Quách Tử Mục. "Vậy ngươi nói xem, đây là có chuyện gì? Đừng có nói là tối hôm qua say rượu." vừa rồi còn khóc nữa chứ.

Quách Tử Mục khịt mũi, Thiệu Vân An vội vàng nói. "Đừng khóc nha, khóc có lợi gì. Nếu ngươi thật sự thích, chúng ta sẽ nghĩ cách. Nói đi, tối hôm qua làm sao vậy? Chuyện sau đó chúng ta không nghe nữa."

Quách Tử Mục dùng tay áo lau nước mắt nước mũi, không hề xấu hổ, nói. "Tối hôm qua ta câu dẫn ngài, nhưng ngài không mắc câu.

Ù uây!!!!

Thiệu Vân An há miệng. "Ngươi là ai? Ngươi tuyệt đối không phải Quách tiểu ca, Quách tiểu ca không lớn gan như vậy! Hắn không thể nào nói câu đó! Nói mau! Ngươi là yêu quái phương nào!"

Quách Tử Mục "híc híc" nở nụ cười.

"Wow wow wow, mỹ nhân nở nụ cười, thực sự là khuynh quốc khuynh thành mà!"

"Đi ra ngoài!"

Thiệu Vân An muốn che mặt. Hắn tuyệt đối không dám thừa nhận, Quách tiểu ca hướng nội hay thẹn thùng trước kia đã bị hắn dạy hư, tuyệt đối không thừa nhận!

Không quản Thiệu Vân An thừa nhận hay không, cái tĩnh "hãn" của hắn nếu nói không ảnh hưởng tới Quách Tử Mục là không thể. Quách Tử Mục dùng cả hai tay áo lau nước mắt, nói. "Ta còn chủ động hôn ngài, để ngài sờ ta, nhưng ngài không muốn ta. Ngươi nói, sao ta có thể không thương tâm."

Í í í í!

"Ngươi xác thật không phải Quách tiểu ca! Mau trả Quách tiểu ca lại cho ta!"

"Cút! Cuối cùng thì ngươi có muốn giúp ta hay không!"

"Giúp chứ giúp chứ!"

Thiệu Vân An xoa mặt, tự thuyết phục bản thân rằng đây không phải ảo giác. Quách tiểu ca thực sự biến thành hãn rồi! Hắn nghiêm túc hỏi lại. "Ngươi xác định tình cảm của ngươi với Mộ Dung bá bá là tình yêu chứ không phải tình phụ tử?"

"Ta có cha, tuy rằng cha đã qua đời, nhưng ta không muốn tìm một người cha khác."

"Vậy..." Thiệu Vân An tới gần, kề tai nói nhỏ. "Lúc hai người các ngươi hôn môi, ngươi có cảm giác không?"

Quách Tử Mục đỏ mặt, rõ ràng da mặt còn chưa dày như Thiệu Vân An. Thiệu Vân An dụ dỗ y. "Có cảm giác hay không chính là có cứng hay không đó?"

Quách Tử Mục cúi đầu, mặt muốn xuất huyết.

"Ngươi không nói ta làm sao giúp ngươi!"

"...Có."

"Ngươi thực sự không để ý tuổi tác của Mộ Dung bá bá sao?"

"Phí lời!"

Thiệu Vân An cố ý nói. "Ngươi phải suy nghĩ kỹ nha. Ngươi và Mộ Dung bá bá nếu bên nhau, có thể ngươi sẽ thành quả phu, trừ phi ngươi tìm người khác."

Quách Tử Mục lập tức phiền muộn. "Nếu không gặp ngài, có lẽ cả đời này ta cũng không thành gia. Dù chỉ được mấy năm thì thế nào, ta yêu, cũng được yêu, vậy là đủ rồi."

Wow wow! Không nghĩ tới nha không nghĩ tới, Quách tiểu ca cư nhiên có thể nghĩ thoáng như vậy. Thiệu Vân An nói tiếp. "Còn một việc ngươi không thể né tránh. Mộ Dung bá bá đã có vương phi, cho dù tình cảm giữa hai người họ thế nào, đó cũng là vương phi. Nếu như ngươi thực sự ở bên Mộ Dung bá bá, chỉ có thể làm thϊếp thất, quá lắm là tiểu thϊếp, ngươi chịu được sao?"

Quách Tử Mục nở nụ cười. "Ta đâu cần hư danh làm gì. Ngươi cũng nói, tuổi của ngài lớn, ta có thể ở bên cạnh ngài một ngày thì chính là một ngày hạnh phúc. Chính thất, tiểu thϊếp, ngài cũng chỉ có một mình ta, còn chưa đủ sao."

Xem ra là rơi vào lưới tình rồi.

Thiệu Vân An rất không trách nhiệm nói. "Thật ra, ta cảm thấy Mộ Dung bá bá cũng rất yêu ngươi, nhưng ông ấy có lo lắng của ông ấy, quan trọng nhất vẫn là tuổi tác. Mộ Dung bá bá không muốn ngươi sau này đau khổ cho nên mới không đáp ứng ngươi. Chính xác là ông không ấy không mắc câu, cho nên ta mới nói là ông ấy yêu ngươi."

Lời nói của Thiệu Vân An khiến Quách Tử Mục có thêm hi vọng, y ôm tay Thiệu Vân An, vội hỏi. "Ngươi khẳng định là ngài yêu ta sao?"

Thiệu Vân An nói. "Lấy khuôn mặt này, tư thái này mà đi câu dẫn, nam nhân nào chịu được, còn không lập tức nhào tới ăn ngươi. Mộ Dung bá bá ở góa nhiều năm, lại không có nhiều nam nhân nữ nhân vây xung quanh, trừ phi là ông ấy vô năng, nếu không sao có thể nhịn được. Nhưng ông lại nhịn được, điều đó chứng tỏ ông ấy không muốn làm hại đời ngươi, không muốn chạm vào ngươi mà không thể cùng ngươi đi tới tuổi già."

Quách Tử Mục lập tức nói. "Mộ Dung bá bá cũng có cảm giác với ta, tối hôm qua ta cảm nhận được, nhưng ngài không cho ta chạm vào."

Thiệu Vân An lại bát quái. "Tối qua ngươi hiến thân tới mức nào?"

Quách Tử Mục cúi đầu.

"Nói chút đi." Gạ gẫm

"Ngài sờ, phía dưới."

"Wow!"

"Nhưng mà, ta thoải mái xong, ngài lập tức rời đi."

"..."

"Ngài rõ ràng có cảm giác."

Thiệu Vân An không thể không nói. "Quách tiểu ca, ngươi biết rất nhiều nha."

Quách Tử Mục lập tức nổi giận. "Đừng cho là ta không biết ngươi và Thạch Tỉnh làm gì trong phòng ấm!"

"Khi nào? Sao ta không biết!"

"Hai ngươi đang bận rộn, làm sao biết ta ở bên ngoài thấy được. Xấu hổ hay chưa. Ngươi vừa rồi còn nói ở trên thuyền, cẩn thận coi chừng bị người bắt gian!"

"Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, sao có thể nói là bắt gian, là hợp gian."

Quách Tử Mục bị đánh bại.

Bất quá bị Thiệu Vân An chọc, y ngược lại không còn cảm thấy khổ sở. Quách Tử Mục hướng nội, không có bằng hữu, nếu nói bằng hữu, chỉ có Thiệu Vân An là người duy nhất, hơn nữa không chỉ là bằng hữu, còn là huynh đệ thân thiết, là người thân. Hai người trời sinh làm thụ, chỉ cần Thiệu Vân An nguyện ý lắng nghe, Quách Tử Mục đương nhiên tâm sự hết sầu khổ trong lòng.

Tâm tình Quách Tử Mục tốt lên, phía bên La Vinh Vương thì ngược lại. Nhìn người đang mất tập trung, Vương Thạch Tỉnh không thể không lên tiếng. "Mộ Dung bá bá, hay là dừng tại đây đi, chờ tâm tình ngài tốt hơn rồi lại chơi."

La Vinh Vương ngẩng đầu, sờ mặt. "Rõ ràng như vậy sao?"

Vương Thạch Tỉnh liếc mắt nhìn bàn cờ. "Quân trắng của ngài đã rơi ra ngoài."

"Haiz..." La Vinh Vương thở dài, cất quân trắng vào hộp, từ bỏ.

Vương Thạch Tỉnh dọn cờ, trực tiếp hỏi thẳng. "Ngài và Tử Mục, tối hôm qua không tốt sao?"

"Hả!" La Vinh Vương giật mình.

"Chúng ta ai cũng nhận ra Tử Mục thích ngài. Tối hôm qua Vân An mời Tử Mục uống rượu, thực chất là muốn cho hắn say để nói thật. Tối hôm qua, Tử Mục ở trong phòng ngài."

La Vinh Vương xụp vai, cười khổ. "Rõ ràng thế ư. Kỳ thật, ta không nghĩ tới phương diện kia. Ta già rồi, là gia gia tiểu Mục còn được."

Vương Thạch Tỉnh hỏi. "Vậy ngài thích hắn không? Ngài đừng dấu ta."

Vương Thạch Tỉnh không phải là người thích hóng chuyện. Nếu hắn hỏi có nghĩa là hắn thật lòng quan tâm. La Vinh Vương hiểu rõ, lắc đầu cười. "Thích chứ, thích chứ. Vừa xinh đẹp, tính tình lại đáng yêu, người như vậy sao có thể không thích. Nhưng ta già rồi, yêu thích thì ra thể thống gì? Không thể làm lỡ hắn. Nếu hắn ở bên ta thì sẽ được mấy năm? Hắn phải tìm một người tuổi tác tương đương, gia thế tốt, nhân phẩm tuấn kiệt, chứ không phải một lão già nát rượu như ta. Nếu hắn theo ta, đó chính là uổng phí cả đời."

Từ lúc La Vinh Vương tới vương trạch, chưa từng tỏ ra mình là người quyền quý, ông thực lòng quan tâm tới đám hậu bối. La Vinh Vương cười trả lời, nhưng Vương Thạch Tỉnh lại cảm thấy nụ cười này thật khó chịu.

"Mộ Dung bá bá, nếu không có tuổi tác cản trở, ngài có thú Tử Mục không?"

La Vinh Vương không trả lời ngay.

"Không phải ngài thích Tử Mục sao? Hay là nói, ngài sợ vương phi không vui, sợ thế tử và tiểu Huy không cao hứng?"

La Vinh Vương lắc đầu. "Vương phi một lòng chỉ muốn thành tiên, sẽ không quan tâm tới chuyện phàm phu tục tử. Thế tử và tiểu Huy sẽ không để ý." Sau đó lại là trầm mặc.

"Mộ Dung bá bá lo lắng chuyện gì?"

La Vinh Vương cúi đầu, thở dài một cái. "Nếu ta thú Tử Mục, nhất định sẽ cho hắn danh phận chính quân, sẽ không để hắn bị oan ức. Nhưng, cho dù không chênh lệch độ tuổi, ta cũng không thể thú hắn."

"Tại sao?"

La Vinh Vương bất đắc dĩ lắc đầu. "Ta nha, thân thể có tàn tật, không thể cho hắn, hạnh phúc."

"Tàn tật?" Vương Thạch Tỉnh theo bản năng phản ứng. "Ngài, không cương được?" Nói xong, hắn lập tức nhận ra lời này của mình không phải phép, tức khắc nói lời xin lỗi.

Quả nhiên, La Vinh Vương đầu tiên là nổi giận. "Ngươi mới không cương được! Ta mà không cương, toàn bộ Đại Yến có mấy người cương!"

Vương Thạch Tỉnh rất là bất lực. "Tại ngài nói không thể cho Tử Mục hạnh phúc, không nên trách ta hiểu lầm."

La Vinh Vương tức giận tới mức râu mép vểnh lên, nam nhân, cho dù là lão nhân cũng không thích người khác nói mình không thể cương. Ông tức giận nói. "Mấy người các ngươi có hai lượng thịt sao biết sự thống khổ của người có tám lượng thịt!"

"Khụ khụ khụ...!" Vương Thạch Tỉnh cả đời này e rằng chưa từng thất thố như vậy. Nhanh chóng uống miếng nước đỡ nghẹn. Chuyện liên quan tới tôn nghiêm nam nhân, Vương Thạch Tỉnh không hề xấu hổ nói. "Mộ Dung bá bá, của ta cũng không phải hai lượng thịt."

La Vinh Vương hừ lạnh. "Nhưng không tới tám lượng."

"...Có."

"Ngươi cởϊ qυầи xuống cho ta xem."

"..."

Không biết ở phòng bên cạnh, đám nam nhân nào đó đang tranh tài, Thiệu Vân An giúp Quách Tử Mục nghĩ cách. Quách Tử Mục dùng sắc dụ một lần, tuy có sờ soạng nhưng không tính là thành công. Thiệu Vân An thẳng thắn nói với Quách Tử Mục. "Nếu ngươi thích thật, Mộ Dung bá bá không thú, thì ngươi truy. Chưa kể lên kinh thành ngươi sẽ ở vương phủ, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén*, cơ hội nhiều. Nếu trong lòng ông ấy có ngươi, dù từ chối ngươi một lần, nhưng ta không tin có thể từ chối ngươi một trăm lần. Chỉ cần Mộ Dung bá bá nhịn không được thì ngươi có thể gả chồng rồi." (*nguyên văn là cận thủy lâu đài, nhưng tui thấy dùng câu này hợp tính cách bạn Thiệu Vân An hơn)

Quách Tử Mục khó xử, da mặt y mỏng, một lần tối hôm qua là do y mượn hơi rượu làm càn.

Thiệu Vân An nói. "Da mặt so với hạnh phúc thì tính là gì. Ngươi cũng không cần dùng sắc câu dẫn, chỉ cần để Mộ Dung bá bá thấy quyết tâm của ngươi là được. Phía bên Mộ Dung bá bá cứ để Tỉnh ca lo. Chỉ cần Mộ Dung bá bá quên mất cách biệt tuổi tác, vậy thì không còn vấn đề."

Quách Tử Mục cắn môi, nắm quyền, Thiệu Vân An cổ vũ. "Ngày nào ngươi cũng làm đồ ăn ngon cho ông ấy. An quen đồ ăn ngươi làm rồi, ông ấy khẳng định không thể rời khỏi ngươi."

"Vạn nhất, ngài không thích ta làm như vậy, ở trong mắt ngài không phải là không có tự trọng sao?" Quách Tử Mục lo lắng.

Thiệu Vân An vỗ ngực. "Ngươi yên tâm, nhất định thích."

Quách Tử Mục không ngừng hít sâu, cuối cùng, y gật đầu mạnh. "Được! Ta nghe theo ngươi! Quấn lấy ngài, ép ngài đáp ứng ta!"

"Bây giờ mới đúng!"