Hãn Phu

Chương 107

Trần Tam Lễ tìm Vương Thạch Tỉnh là vì trà mới và rượu. Là phú gia ở huyện Vĩnh Tu, Trần Tam Lễ đương nhiên cũng dựa vào kinh thương để kiếm tiền. Trần Tam Lễ không dám đòi hỏi công thức, nhưng hi vọng Vương Thạch Tỉnh có thể cho ông một phần nhỏ trà và rượu để làm.

"Vương huynh đệ, lão ca không làm khó ngươi, lão ca cũng biết trà và rượu là sinh ý của quý nhân kia. Lão ca không dám tranh giành mối làm ăn với quý nhân. Lão ca cũng không gạt Vương huynh đệ, lão ca có giao tình với một vị hải thương, người này đã làm sinh ý tới Đại Tư quốc. Lão ca muốn thông qua người này bán trà tới Đại Tư quốc."

Vương Thạch Tỉnh kinh ngạc nói. "Tư phỉ?"

Trần Tam Lễ lắc đầu cười nói. "Đối với người Tiên lộc quốc, bọn họ là tư phỉ, đối với Đại Yến quốc chúng ta mà nói, bọn họ tuy rằng không phải thứ tốt, nhưng chỉ cần có thể kiếm tiền, quan tâm gì đến việc tư phỉ hay không. Hơn nữa, vẫn là chúng ta kiếm bạc từ bọn họ. Ngươi đừng chỉ nhìn vào mấy cuộc chiến giữa Tiên Lộc quốc và Đại Tư quốc, hai nước còn không phải nên giao thương vẫn phải giao thương sao?"

Vương Thạch Tỉnh suy nghĩ nói. "Chuyện này lão đệ không dám đáp ứng Trần đại ca ngay được. Như thế này đi, lão đệ đi hỏi trước, nếu quý nhân đồng ý, thì để xem số lượng trà và rượu năm nay được bao nhiêu, nếu dư sẽ đưa cho Trần đại ca ngài."

Trần Tam Lễ nghe thế thì kích động nói. "Lão đệ, coi như ngươi đáp ứng rồi nha. Chuyện này chắc chắn quý nhân sẽ đồng ý. Quý nhân cần bạc, kiếm ở đâu mà không giống nhau?" Trần Tam Lễ nhỏ giọng, thành thật nói. "Còn thỉnh lão đệ ở trước mặt quý nhân nói vàu câu hay thay lão ca, lão ca tuyệt đối trung tâm với quý nhân, chuyện này không phải là tranh giành sinh ý với quý nhân, mà là muốn giúp quý nhân mở rộng một phần thương mạch, thuận tiện, kiếm thêm bạc."

Vương Thạch Tỉnh khẽ cười đáp. "Trần lão ca nói quá rồi. Tiểu đệ còn chưa đủ tư cách trực tiếp nói chuyện với quý nhân, bất quá lời của lão ca, tiểu đệ sẽ tận lực nhờ người chuyển lời."

Trần Tam Lễ cúi người nói. "Vương lão đệ rất nghĩa khí! Lão ca không dối gạt ngươi. Nếu việc này thành công, tiền lời kiếm được ta với ngươi chia đôi. Sau này lão đệ có bất cứ phiền toái nào, chỉ cần lão ca có thể giúp đỡ, tuyệt đối không chối từ!"

Vương Thạch Tỉnh không để bụng chuyện tiền bạc, nói thẳng. "Bạc không quan trọng. Trần tú tài là bằng hữu của nội tử, hắn còn thường xuyên gửi sách cho Thanh nhi nhà ta, chút mặt mũi này tiểu đệ vẫn phải làm."

Trần Tam Lễ nghe xong thì cười ha ha. "Vương huynh đệ, sảng khoái! Ngươi bằng hữu này, lão ca phải giao định!"

*****

"Đại Tư quốc? Là quốc gia nào? Cách Yến quốc có xa không?"

Bên trong Vương trạch, Vương Thạch Tỉnh về đến nhà kể lại chuyện này cho Thiệu Vân An, sau đó Thiệu Vân An lập tức hỏi. Vương Thạch Tỉnh không mở miệng, một người khác đã giải thích. "Đại Tư quốc cách Yến quốc khá xa, nhưng kề cận Tiên Lộc quốc, cách Tiên Lộc quốc một bờ biển. Nghe nói Đại Tư quốc không lớn, nhưng người dân Đại Tư quốc bẩm sinh tham lam háo sắc, thích cướp bóc các nước khác, bởi vì bọn họ được sinh ra ở vùng biển thuận lợi, thuỷ chiến rất lợi hại. Thuyền bè của Đại Tư quốc so với Đại Yến quốc chúng ta chắc chắn hơn nhiều. Tiên Lộc quốc hận Đại Tư quốc nhất, từng có một thời gian Tiên Lộc quốc mời Đại Yến xuất binh trợ giúp bọn họ đánh Đại Tư quốc. Người Tiên Lộc quốc thường gọi người Đại Tư quốc là hải tặc. Bọn chúng cũng từng tới quấy phá biên cảnh Đại Yến quốc, nhưng vùng duyên hải ở Đại Yến hẻo lánh không người sinh sống, lại nhiều trùng xà, đối với bọn họ không có lợi gì, cho nên xung đột hai bên không thường xuyên."

Thiệu Vân An nghe xong, không khỏi nói thầm. "Tư phỉ...Chẳng lẽ là giặc lùn?"

Tưởng Khang Ninh. "Vân An? Giặc lùn là cái gì?"

Thiệu Vân An lập tức hoàn hồn. "Không, chính là đang cảm thấy người Đại Tư quốc này không mấy hoà đồng."

Tưởng Khang Ninh nói. "Không hoà đồng thì không hoà đồng, cũng không có nhiều quốc gia giao thương với Đại Yến cho lắm."

Thiệu Vân An nói. "Trần Tam Lễ có thể có con đường làm ăn với Đại Tư quốc, xem ra cũng có tài năng. Nếu hắn có thể bán trà sang Đại Tư quốc coi như hắn có bản lĩnh. Hắn nói không sai, thương trường nói chuyện thương trường, kiếm tiền mà, kiếm lời ai không muốn kiếm, ai quản chuyện đối phương là Đại Tư hay Đại Sơn."

Tưởng Khang Ninh gật đầu. "Ta cũng nghĩ như thế. Vậy thì, Vân An, ngươi lập tức viết thư cho An đại nhân, nhờ ông mau chóng phản hồi. Việc này cần quân hậu cho phép mới được."

"Tỉnh ca viết đi, ta bận quá chưa có thời gian học viết, còn có mấy chữ chưa biết viết đâu."

Tưởng Khang Ninh tức giận đến mức cách không chỉ chỉ Thiệu Vân An. "Đã bao lâu rồi còn không biết viết hết chữ, ngươi còn không bằng Thanh nhi a."

"Ta bận mà!"

Tưởng Khang Ninh. "..."

Vương Thạch Tỉnh vội vàng nói. "Để ta viết."

Thiệu Vân An nói. "Không cần gấp, kỳ thật ta còn muốn gặp mặt vị hải thương mà Trần Tam Lễ nói. Hàng hoá ở Đại Tư quốc ta thấy rất hứng thú, muốn hỏi hắn một chút xem Đại Tư quốc có thứ gì, nói không chừng có thể phát hiện ra thứ có thể kiếm tiền."

Tưởng Khang Ninh và Vương Thạch Tỉnh vừa nghe, lập tức gật đầu. Về phương diện làm ăn, bọn họ tuyệt đối nghe theo Thiệu Vân An. Vương Thạch Tỉnh lập tức lên tiếng. "Ngày mai ta đi tìm Trần Tam Lễ."

"Ừ, huynh nói là ta tương đối hứng thú với Đại Tư quốc, tốt nhất là có thể trực tiếp gặt mặt người kia."

"Được!"

"Nếu Đại Tư quốc có thứ ta cần, quân hậu cũng đồng ý thỉnh cầu của Trần Tam Lễ, chúng ta liền lấy hàng hoá đổi hàng hoá. Lấy trà rượu đổi đồ vật của họ. Hơn nữa, chỉ chút ít trà rượu có thể đổi được số lớn đặc sản của bọn họ. Nếu bọn họ không có đặc sản nào, thì cứ giao dịch theo ngân lượng, bọn họ giao bạc, chúng ta giao trà rượu."

Tưởng Khang Ninh không rõ. "Vì sao?"

Thiệu Vân An nói. "Đại Tư quốc không phải người tốt. Nếu bọn họ có thứ tốt, chúng ta lấy vật đổi vật, quy chuyển ra tiền. Ví dụ như, một cân trà của chúng ta có thể đổi được rất nhiều đặc sản giá trị, tại sao không làm. Nếu chuyển sang giao dịch bằng tiền bạc, chúng ta tổn thất hay không còn chưa nói, nhưng lại vô tình giúp bọn họ tạo ra lợi nhuận ngoại hối. Hơn nữa, số lượng trà và rượu bán cho họ phải hạn chế, không thể để họ có dư số lượng mà qua tay kiếm lời.

Chúng ta không thể chăm làm sinh ý mà để họ lớn mạnh. Cho nên, hiện tại giá trà rượu cao đối với chúng ta là chuyện tốt. Chúng ta có thể dùng ít trà đổi một số lượng lớn đặc sản. Sau đó chúng ta lại lấy mấy thứ này qua tay, hoặc tiến hành tái gia công, biến chúng thành hàng hoá cao cấp. Nếu bọn họ không có thứ gì tốt, chúng ta lấy trà và rượu đổi lấy số lượng lớn vàng bạc. Như vậy trong tay họ không còn tiền, không thể phát triển, đối với chúng ta càng có lợi."

Tưởng Khang Ninh và Vương Thạch Tỉnh. "..." Trong mắt viết lên hai chữ bội phục.

Tưởng Khang Ninh. "Vậy tái gia công là cái gì?"

"Giống như biến trái cây thành mứt trái cây, trải qua nhiều công đoạn chế biến thì giá trị sẽ cao hơn. Tóm lại, nếu giao dịch với Đại Tư quốc, chỉ có thể khiến cho họ càng thiếu, không thể để cho họ càng giàu có. Quốc gia thổ phỉ như vậy, một khí giàu có lên, cho dù hiện tại không dám xâm phạm chúng ta, nhưng tương lai chắc chắn sẽ tìm chúng ta gây chiến."

Tưởng Khang Ninh gật đầu. "Đệ có có lý, cứ nghe theo đệ. Ta viết tấu chương cho hoàng thượng." Tiếp đó, Tưởng Khang Ninh lại trách cứ nói. "Còn nữa, còn cái rượu trắng kia, mệt ta là đại ca hai người các ngươi, đến ta còn không biết."

Đây chẳng phải là chờ tới cuối mới tính sổ?

Thiệu Vân An lập tức lộ vẻ tươi cười. "Đại ca, cái này không nên trách ta. Ta vốn định để cho ngài, kết quả còn chưa chờ ủ xong, An đại nhân đã cho ta nan đề. Quân hậu cảm thấy có hứng thú với nhà đấu giá, muốn chúng ta làm thêm nhiều thứ mới lạ, chỉ có phần rượu trắng này là có thể cầm đi đấu giá, đương nhiên ngay từ đầu phải nâng thanh thế lên sau này mới dễ nâng giá bán chứ. Nếu không phải luật pháp các ngươi cấm không được dùng lương thực nhưỡng rượu, ta hà tất phải cẩn thận như vậy."

Tưởng Khang Ninh giận cười. "Nói tới nói lui vẫn là đại ca nói oan ngươi?"

Thiệu Vân An gật đầu ngay tắp lự.

Tưởng Khang Ninh lắc đầu. "Tốt, tốt, là lỗi của đại ca. Lấy lương thực ủ rượu, luật pháp nghiêm cấm, đừng nói đại ca, ngay cả hoàng thượng cũng không thể tuỳ tiện sửa đổi. Bất quả bổng lộc mỗi năm của đại ca, trừ bỏ ngân lượng, còn có lương thực, vải vóc vân vân, đại ca một người ăn no cả nhà không đói bụng, hiện tại ngươi lại thường xuyên làm đồ ăn cho ta, lương thực còn dư đại ca giao hết cho ngươi giúp đại ca nhưỡng rượu."

Thiệu Vân An nói. "Cái này là nói với người ngoài, nhà ta còn thiếu lương thực hay sao. Nhưng mà xác thực hiện giờ trong tay ta không còn, cái đang nhưỡng thì chưa thể uống. Chờ thu xong trà mới, ta sẽ nhưỡng thêm. Trần Tam Lễ muốn làm thêm sinh ý trà và rượu, vậy thì nói ông ta đến giúp chúng ta thu trà và quả dương nãi. Đúng rồi, nhờ ông ấy thu giúp ít quả nho, tốt nhất là lấy được hạt nho giống. Ta biết nhưỡng rượu nho. Dù sao đại ca còn sợ không có rượu ngon uống hay sao? Chỉ cần kiên nhẫn đợi một chút."

"Được thôi, tự ngươi nói đó, đại ca không sợ không có rượu uống. Rượu nho thì cứ chờ ngươi nhưỡng ra đi rồi tính, chứ rượu trắng ngươi nhất đjnh phải để cho ta một vò, không, hai vò. Hai vò rượu trắng!"

Thiệu Vân An hào phóng giơ lên cả bàn tay. "Năm vò có đủ không?"

Tưởng Khang Ninh bật cười. "Đủ rồi!"

Ăn xong cơm chiều trở lại phòng ngủ, Thiệu Vân An nhày lên giường duỗi thắt lưng lười biếng nói. "Nguyên lai đại ca cũng là sâu rượu. Tỉnh ca, huynh thấy chúng ta nên lấy lương thực trong không gian để nhưỡng rượu hay lấy lương thực bên ngoài?"

Vương Thạch Tỉnh đi đến mép giường bắt đầu cởi y phục, đáp. "Chuyện này không cần gấp."

Thiệu Vân An nâng nửa thân trên lên. "Tại sao không cần vội? Ta thấy đại ca đang nóng lòng lắm rồi!"

Vương Thạch Tỉnh bán quỳ, duỗi tay gỡ dây cột y phục của Thiệu Vân An. "Chẳng bao lâu nữa phải chế trà."

Thiệu Vân An nhíu mày, đè tay Vương Thạch Tỉnh. "Cho nên?"

"Cho nên..." Vương Thạch Tỉnh như hổ đói vồ mồi nhanh chóng nhào lên.

Y phục từng cái bị vứt thảm thương bên cạnh giường, Vương Thạch Tỉnh gấp gáp hết sờ lại mó cơ thể Thiệu Vân An. Thiệu Vân An động tình rêи ɾỉ. Vương Thạch Tỉnh muốn, chẳng lẽ hắn không muốn. Hai người dạo gần đây bận bịu, chuyện giường chiếu ít đi rất nhiều. Lại sắp sửa chuẩn bị chế trà, chỉ sợ hai người cả một đoạn thời gian dài sắp tới sẽ không có thời gian thân thiết.

"A!"

Thiệu Vân An ưỡn cao cổ, hai cánh tay nắm chặt bả vai Vương Thạch Tỉnh, nỗ lực thả lỏng mà thửa nhận bộ vị cứng rắn như thiết của Vương Thạch Tỉnh. Địa phương đã lâu không bị khi dễ vô cùng khẩn trương, nhưng dần theo tiết tấu dạo đầu, nơi đó của Thiệu Vân An rất mau trở nên ướŧ áŧ.

"A!"

Thiệu Vân An rên lên một tiếng đau đớn, vỗ mạnh lên lưng Vương Thạch Tỉnh, sau đó là tiếng rêи ɾỉ không dứt. Vương Thạch Tỉnh giống như hút sữa mà hút mạnh đầu nhũ Thiệu Vân An, chỉ tiếng mυ'ŧ thôi đã đủ khiến người nghe mặt đỏ tai hồng. Cũng không biết vì sao, Vương Thạch Tỉnh rất thích hút đầu nhũ của tức phụ. Lần đầu tiên cởi y phục của tức phụ, nhìn thấy hai mạt hồng anh ở trước ngực, hắn liền nhịn không nổi muốn hút mạnh vào, dùng sức mà hút.

Hai chân thon dài của Thiệu Vân An quấn lấy eo Vương Thạch Tỉnh, đòi hỏi nhiều thêm. Mắt trái Vương Thạch Tỉnh nhìn thật kỹ tức phụ, càng nhìn phần eo luật động càng nhanh. Hắn sao có thể thú được tức phụ tốt như vậy. Trong phòng cảnh xuân nồng đậm, ngay cả thần tiên cũng không thể ngăn cản.

*****

"Thình thình thình."

"Thạch Tỉnh, Vân An, mau dậy đi! Người kinh thành đến đây!"

Vương Thạch Tỉnh mở choàng mắt, nháy mắt thanh tỉnh. Bên người, Thiệu Vân An kéo chăn che đầu, rõ ràng vẫn còn buồn ngủ. Vương Thạch Tỉnh không đánh thức hắn, động tác nhanh nhẹn xuống giường mặc y phục ra ngoài cửa. Quách Tử Du đang lo lắng chờ. Một lúc sau, cửa mở ra, y lập tức vội vàng nói. "Thạch Tỉnh, người kinh thành tới, hiện tại đang chờ ở huyện nha. Đại nhân đi qua trước, hắn nói chúng ta chuẩn bị xong thì mau qua."

Vương Thạch Tỉnh gật đầu. "Ta lập tức xong, ngươi ra tiền viện chờ ta."

"Được!"

Quách Tử Du vội vã rời đi. Vương Thạch Tỉnh trở về phòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Thiệu Vân An, ngay lúc hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại nhanh chóng nói. "Vân An, người kinh thành tới, hẳn là người quân hậu phái tới, ta và Quách đại ca đi qua, đệ ở nhà."

Thiệu Vân An tỉnh dậy.

"Ta đi qua đó, đại ca đã qua trước rồi. Đệ ở nhà chuẩn bị đồ ăn, có khả năng đêm nay sẽ dùng bữa ở nhà."

"Biết rồi! Huynh đi đi. Nhớ mang theo người, nếu có chuyện gì thì kêu người trở về truyền lời!"

"Được!"

Vương Thạch Tỉnh vội vã rửa mặt, đánh răng, rồi nhanh chóng rời đi. Thiệu Vân An cũng không ngủ thêm, hắn uống liền hai chén linh tuyền giảm bớt thân thể không khỏe. Tối hôm qua hai người hoạt động có hơi quá, nếu không có linh tuyền và linh nhũ, hôm nay hắn căn bản đừng nghĩ đến việc thức dậy.

Tưởng Khang Ninh nhận được tin báo từ huyện tới thì không màng dùng cơm sáng đã vội vã rời đi. Lại là Quách Tử Mục chu đáo chuẩn bị ly sữa và một miếng bánh mì để ăn trên xe. Lúc Tưởng Khang Ninh lên đến huyện nha, người trên kinh thành tới đã đợi được một khoảng thời gian. Trong đó có một người Tưởng Khang Ninh nhận thức, là An công công, An Nhàn. Người còn lại tiến lên hành lễ với Tưởng Khanh Ninh, sau nói. "Tưởng đại nhân, ngự tiền thị vệ Phó thống lĩnh, Đại Giang, là người phụ trách hộ tống hàng hóa lần này của Vương trạch."

Tưởng Khang Ninh vội đáp lễ. "Đại thống lĩnh, hạ quan không tiếp đón từ xa, còn thỉnh không trách phạt."

Đại Giang nói. "Tưởng đại nhân không cần đa lễ, thiên tuế mệnh tại hạ không được tiết lộ hành tung. Không biết mọi người khi nào thì bắt đầu chế trà?"

Tưởng Khang Ninh trả lời. "Ngày mai sẽ bắt đầu hái trà. Từ lúc hái trà đến khi chế trà, rồi đến khi có thể uống, trước sau ước lượng cần khoảng một nguyệt (1 tháng.) Lần này, toàn bộ trà ở Sắc Nam phủ đều đưa đến huyện Vĩnh Tu, cho nên thời gian e rằng có thể lâu hơn chút. Mời đại thống lĩnh cùng tại hạ tiến vào trà sở."

"Tưởng đại nhân, thỉnh."

Vì bảo mật phương pháp chế trà, quân hậu không hề ngại ngần phái người của Đại gia đến huyện Vĩnh Tu bảo hộ an toàn cho Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An, người nhà của họ cùng phương pháp chế trà. Sau khi trà chế xong, Đại Giang cùng với năm mươi thị vệ và y mang tới sẽ hộ tống trà mới vào kinh. Đợi tới khi dương nãi tửu làm xong, y lại tới.

Dẫn Đại Giang tới tham quan khu vực phía sau huyện nha được cải tạo thành xưởng chế trà. Đại Giang lập tức sắp xếp người tại bốn phía hộ vệ. Nhóm người Đại Giang còn chưa dùng cơm, Tưởng Khang Ninh an bài chiêu đãi tại huyện nha. Vương Thạch Tỉnh cũng vừa tới, Tưởng Khang Ninh lập tức kéo hắn tới trước mặt Đại Giang, hai bên hành lễ hàn huyên xong, Vương Thạch Tỉnh nghe nói, Đại Giang muốn phái mười người tới Vương trạch thủ vệ, trong lòng hắn không vui cho lắm, nhưng đây là an bài từ kinh thành, không thể từ chối. Vương Thạch Tỉnh đành mang theo mười người cùng về.

Sau khi Vương Thạch Tỉnh và Đại Giang trò chuyện xong, An Nhàn tiến lên, ý bảo ông có chuyện cần nói với hắn.

"Đại thiếu gia, nội quan Tưởng đại nhân rời kinh làm việc, sự tình ở kinh thành lão gia bận rộn không thoát thân được, phái tiểu nhân đến đây nghe hai vị thiếu gia sai phái."

Vương Thạch Tỉnh không quen nói. "Ngài vẫn nên gọi thẳng tục danh của ta đi."

An Nhàn lắc đầu nói. "Lão gia đã nói, ngài và tiểu thiếu gia là nội tôn của lão gia, lão gia cùng các đại thần trong triều cũng nói như vậy, miễn cho có người không vừa mắt lại tìm hai vị thiếu gia gây phiền toái." Nói xong, An Nhàn từ trong ngực lôi ra hai tấm khế bán thân. "Đây là quản gia nô tài mà lão gia tìm cho hai vị thiếu gia, cũng là lão nhân từng làm trong cung hơn hai mươi năm. Việc này quân hậu còn tự mình hỏi đến. Đây là khế ước của của họ. Hai người kia ở trong cung là một cặp kết đối. Lão gia nói, nếu bọn họ dám nô tài ức hϊếp chủ nhân, cứ nói cho lão gia, lão gia sẽ tự xử trí. Lão gia phái tiểu nhân nói cho hai vị thiếu gia, hai người này sau này sẽ là gia nô của Vương trạch, không còn liên quan gì đến hoàng cung, kinh thành. Sau này, sinh hay tử do hai vị thiếu gia định đoạt."

Vương Thạch Tỉnh ở trong lòng nhíu mày. "Chúng ta chỉ là nông gia bình thường, tùy tiện mua vài người làm gia nô là được. Để người trong cung tới nhà chúng ta làm gia nô, sợ là không thích hợp."

An Nhàn nói. "Nhị vị thiếu gia sao lại là nông gia bình thường được. Đến cả hoàng thượng và quân hậu còn tán dương hai vị thiếu gia nữa. Lão gia nói, hai vị cứ yên tâm nhận người. Khiến bọn họ vì hai vị bảo hộ tòa nhà, quản giáo đám nô tài, cũng dạy giỗ cho tiểu thiếu gia và tiểu thư một ít lễ nghi quy củ, sau này lên kinh thành sẽ không hoang mang luống cuống tay chân."

Xem ra hai người kia không nhận không được. Vương Thạch Tỉnh tiếp nhận khế bán thân. "Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh. Phiền toái ngài!"

"Thiếu gia không nên nói phiền toái với tiểu nhân. Được làm việc cho lão gia và thiếu gia và phúc phận của lão nhân."

An Nhàn quay đầu sang hướng khác vẫy tay. Lập tức có một nam một nữ mặc quần áo màu trắng đi tới. Hai người nhìn qua đều hơn ba mươi tuổi. Có lẽ ở trong cung không làm việc nặng, trên mặt hai người không có vẻ tang thương tiều tụy gì.

Hai người bước đến, An Nhàn tức khắc nói. "Đây là đại thiếu gia."

Hai người hành lễ. "Yến Phù Sinh - Tần Âm gặp qua đại thiếu gia." Hành vi cử chỉ rất cung kính.

Vương Thạch Tỉnh hơi gật đầu, nói. "Ta và Vân An không hiểu nhiều quy củ như vậy, chuyện sau này trong nhà phiền toái hai vị. Chỉ là một nhà chúng ta không có xuất thân quan gia, quy củ trong kinh thành sợ là còn nhiều điều không biết, nhờ hai vị kiên trì chỉ dạy."

Yến Phù Sinh nói. "Đại thiếu gia có muốn mạng của Phù Sinh, Phù Sinh và Tần nương đều là gia nô của thiếu gia, mọi sự đều do thiếu gia làm chủ."

Tần Âm cũng lên tiếng. "Đại thiếu gia gọi ta Tần nương là được. Ta với Phù Sinh đều là cô nhi không cha không nương, có thể xuất cung là nhờ phúc của hai vị thiếu gia. Hai vị thiếu gia có gì muốn phân phó cứ việc nói."

Vương Thạch Tỉnh chỉ có thể nói. "Chuyện trong nhà sau này còn phiền toái nhị vị."

"Đại thiếu gia quá lời."

Vương Thạch Tỉnh không biết hai người này xuất hiện vì mục đích gì. An công công và Tưởng Khang Ninh từng nhắc qua muốn tìm người trong cung đến làm quản gia nhà họ, nhưng hắn không nghĩ tới, An công công thực sự là tìm hai người từ trong cung tới. Tuy nói thân khế của họ nằm trong tay hắn, nhưng chẳng lẽ nói bán là bán hay sao? Chốc nữa hắn phải lén tìm đại ca hỏi một chút.