Vương Thư Bình về đến nhà thì ba vị tộc lão đã rời đi. Vương Văn Hoà nằm trên giường, Vương Tiền thị và Vương Diễn ngồi bên mép giường chăm sóc ông. Vương Văn Hoà sắc mặt trắng nhợt, hiển nhiên do nóng giận quá mà thành. Tức phụ của Vương Thư Bình, Vương Quan thị vừa lúc bưng một chén thuốc vào phòng. Vương Thư Bình nhìn thấy sợ hãi kêu lên. "Cha làm sao vậy?"
(Ở chương 14 có nói Vương Tiền thị là vợ Vương Văn Hoà, mà mấy chương sau này đổi thành Vương Thẩm thị, ta không để ý nên cứ để nguyên là Vương Tiền thị. Bây giờ tác giả lại chuyển Vương Tiền thị thành vợ Vương Thư Bình! Ôi chao! Ta không muốn sửa lại nên đổi tên tức phụ của Vương Thư Bình thành Vương Quan thị. Thế nhé!)
Vương Quan thị nhỏ giọng nói. "Ngực cha không thoải mái, vừa mới gọi Tôn a gia đến xem, ông nói cha bị nghẹn khí. Vương lão thái chạy đến nhà Vương Đại Phúc gây chuyện, xong còn chạy đến đây đòi cha làm chủ, đã bị nương đuổi đi!"
Vương Thư Bình lạnh giọng nói. "Bà ta còn muốn đòi ai làm chủ cái gì! Thật là chuyện gì cũng liên quan đến nhà bọn họ!"
Thấy nhi tử trở về, nước mắt Vương Tiền lại rơi ra, hướng Vương Văn Hoà vẫn luôn im lặng nói. "Ta đã nói không nên trông cậy gì nhà bọn họ mà ngươi không nghe. Ngươi nhìn xem hiện tại, người trong tộc ai cũng có thể tuỳ ý hắt nước bẩn lên nhà chúng ta, ngươi lại chẳng có cách nào xử lý. Ngươi còn là tộc trưởng hay sao?"
Vương Thư Bình cầm lấy chén thuốc trên tay tức phụ, đến bên giường nói. "Nương, ngài đừng nói nữa, trong lòng cha cũng không dễ chịu. Cha, uống thuốc đi. Diễn nhi, đỡ gia gia dậy!"
Vương Diễn nâng gia gia dậy, Vương Thư Bình đút thuốc cho phụ thân. Uống xong, Vương Văn Hoà ho khan vài tiếng, cả người nản lòng không thôi.
Vương Thư Bình đưa chén không cho tức phụ, xoa ngực cho phụ thân. Không để tức phụ cùng nhi tử tránh ra ngoài, y trực tiếp nói. "Diễn nhi, trong ngực cha có túi đồ vật, ngươi lấy ra."
Vương Diễn nghe lời, từ trong ngực phụ thân móc ra một bao giấy có mùi dược. Vương Tiền thị lau nước mắt, hỏi. "Đồ gì vậy?" Vương Quan thị cũng tò mò đến gần quan sát.
Vương Thư Bình không giải thích, chỉ nói. "Diễn nhi, ngươi mở ra."
Vương Diễn đặt túi giấy lên giường, mở ra. Nhìn thấy bên trong đựng đầy hoa cúc màu vàng đẹp đẽ, ai nấy đều sửng sốt, Vương Diễn ngẩng đầu. "Cha, sao lại là hoa cúc?"
Vương Thư Bình vẫn không giải thích, nói. "Ngươi lấy tám cái, cùng nương đi pha bốn chén nước, phải là nước nóng."
Vương Diễn nghi hoặc, nhưng vẫn đếm đúng tám cái cùng nương đi ra ngoài. Vương Tiền thị hỏi. "Cái này... là Thạch Tỉnh cho ngươi?"
Tay Vương Văn Hoà run run. Vương Thư Bình tiếp tục xoa ngực cho ông, nói. "Là Vân An làm. Nương nhìn xem."
Vương Tiền thị cầm lấy một bông, kinh ngạc. "Khô! Cái này là hoa cúc phơi khô sao?"
"Không đơn giản như vậy."
Vương Tiền thị ngửi lại mùi lần nữa, thấy rất thơm, nói. "Không giống như trực tiếp phơi khô, phơi khô bình thường sẽ có mùi mốc."
Vương Thư Bình thở dài. "Nhà Thạch Tỉnh thật sự rất thông minh. Nếu không phải cha luôn thiên vị bên kia, Thạch Tỉnh cùng nhà hắn có thể xa cách cha, xa cách nhà chúng ta thế sao? Người ta vì sao bán phương pháp cho Triệu gia, còn không phải bởi vì cha quá thiên vị?"
Vương Thư Bình khuyên nhủ. "Nương, cha làm vậy cũng là vì dòng tộc, ngài đừng nóng giận làm chi. Mỗi lần ta qua nhà họ, Thạch Tỉnh và Vân An rất nhiệt tình. Trà cúc này là Vân An ép ta lấy, nói là cho Diễn nhi dùng."
"Ơ? Vì sao lại cho Diễn Nhi?"
Vương Thư Bình cười cười, không nói thêm.
Vương Quan thị cùng Vương Diễn trở lại, vẻ mặt Vương Diễn đầy kỳ lạ, vẻ mặt Quan thị cũng đồng dạng. Nàng đặt khay trà xuống giường, trên khay có bốn chén nước, trong mỗi chén nổi lên hai đoá cúc vàng xinh đẹp. Hoa cúc dại trên núi thôn Tú Thuỷ rất lớn, hai cái có thể pha một chén trà, hương vị hơi đắng nhưng lại có chút ngọt thanh đặc biệt. Lại bởi vì Thiệu Vân An dùng linh tuyền nên mùi hương càng thêm khác.
"Cha, đây là hoa cúc sao? Còn có thể pha nước uống?" Hiển nhiên Vương Diễn đã nếm qua, bé cầm lên cái chén chính mình đã dùng.
Vương Quan thị theo sau nói. "Cha nương, hoa cúc pha nước rất kỳ lạ, mọi người uống thử."
Vương Tiền thị nhìn con dâu và tôn tử, cầm lấy một chén, Vương Thư Bình cầm chén khác, thổi thổi, đút cho phụ thân. "Cha, ngài cũng nếm thử, hoa cúc thanh nhiệt hạ hoả, ngài gần đây bận rộn, uống cái này rất tốt."
Lần này, Vương Văn Hoà không cự tuyệt nữa, há miệng nhấp một ngụm. Nước hơi nóng, ông uống không nhiều, nhưng trong nước lại mang theo một mùi vị kỳ lạ ông chưa bao giờ phẩm qua, vừa đắng vừa ngọt. Vương Thư Bình lúc này mới giải thích. "Vân An nói trà cúc thanh gan sáng mắt, tán phong giải nhiệt, giống như trà bình thường, có thể tuỳ ý pha nước uống, nói là tặng cho Diễn nhi. Nhưng ta sao lại không hiểu bọn họ chính là muốn tặng cho cha. Ngài bị nghẹn khí, uống trà này vào cũng giải bớt hoả khí. Cha, ngài không nên trách Thạch Tỉnh và Vân An. Cũng may mà Vân An hôm nay tới tìm, không thì chúng ta làm sao biết còn có người lấy danh ngài làm bậy."
Vương Quan thị vội vàng khuyên nhủ mẹ chồng, để phu quân tiếp tục nói. Vương Thư Bình lại đút cha một ngụm trà, tiếp lời.
"Cha, chuyện này Vân An cùng Thạch Tỉnh đã nghĩ đến, họ sợ có người đến làm loạn, đặc biệt là nhà lớn bên kia, nên mới bán phương pháp làm mứt cho Triệu thúc. Nếu không phải vì vậy, mối làm ăn này sao bọn họ lại không tự mình làm. Bọn bọ vốn muốn giao cho ta, nhưng Vân An hỏi ta, nếu nhà bên kia lôi Vương Chi Tùng ra đòi ngài cách làm mứt, ngài có đưa hay không, ta không biết trả lời hắn thế nào. Hắn lại hỏi, nếu ta bán mứt có tiền, ngài có phải hay không lại mang bạc trợ cấp cho nhà họ, ta cũng không biết làm sao đáp lại. Ta sẽ không, nhưng cha à, ngài quả thực sẽ làm như vậy."
Vương Tiền thị nghe xong thì ôm ngực. "Ông là lão hồ đồ! Người ta có muốn cũng không dám giúp nhà chúng ta, biết rõ là ông sẽ đem toàn bộ đi cho người xa lạ!"
Vương Diễn vội vàng đỡ lấy nãi nãi, xen vào. "Gia gia, ở trường chúng ta ai cũng biết chuyện Vương tiểu thúc. Còn có người hỏi ta có quen hay không, đều là người thôn Tú Thuỷ. Cũng may là Tùng Bác giải thích ta và Vương tiểu thúc chỉ là đồng tộc, không quá gần gũi, bằng không còn bị người ta cười nhạo."
Chuyện này Vương Diễn sớm đã muốn nói ra, chỉ là thấy cha cùng gia gia phiền lòng như vậy, bé không dám.
"Ngươi nhìn xem! Ngươi nhìn xem!" Vương Tiền thị hận không thể đấm lão nhân vài cái, đánh cho ông tỉnh ra, quay sang Vương Diễn giận giữ mắng. "Cái gì Vương tiểu thúc! Gọi Vương Chi Tùng!"
Vương Thư Bình không nghĩ đến chuyện Vương Chi Tùng còn lan tới trường tư thục khác, có thể thấy Vương Chi Tùng ở huyện sợ là rất "nổi danh."
Vương Quan thị sốt ruột hỏi. "Thạch Tỉnh cho ngươi trà hoa cúc, có phải để cho nhà chúng ta làm hay không?"
Hiện tại, người chọc đỏ mắt mọi người trong thôn không phải Vương Thạch Tỉnh mà là lý chính.
Vương Quan thị vừa hỏi, Vương Tiền thị cũng sốt ruột theo nhìn Vương Thư Bình. Vương Thư Bình có chút bất đắc dĩ. "Thạch Tỉnh cùng Vân An từng nghĩ đến, nhưng bọn hắn lo lắng..."
Lo lắng cái gì không cần nhiều lời. Vương Tiền thị rốt cuộc nhịn không được đấm Vương Văn Hòa. "Ngươi còn hướng về nhà bên kia sao! Bọn họ trừ bỏ phiền toái có cho ngươi cái gì không? Có cái gì không hả?"
Được phu quân ra hiệu, Vương Quan thị vội vàng ngăn lại bà bà, trên mặt không giấu nổi sự nôn nóng. Vương Văn Hoà mở miệng. "Phương pháp này, không thể lấy."
Vương Tiền thị một hơi nghẹn lại, nước mắt xoạt xoạt rớt xuống. Vương Quan thị vừa thất vọng, vừa bực bội. Vương Văn Hoà nâng tay. "Các ngươi nghe ta nói." Thở hổn hển mấy cái, ông nói.
"Ta đối với nhà Đại Lực, quả thực có thiên vị, cũng xác thực là nhắm vào Vương Chi Tùng nếu thi đậu công danh có thể mang về vinh quang cho gia tộc, về sau còn có thể dìu dắt tộc nhân. Đối với Thạch Tỉnh, ta đúng thật không công bằng. Hiện tại, Thạch Tỉnh đưa cách làm trà, nếu ta nhận, về sau nhà chúng ta càng bị người khác sỉ vả, lại không biết bao nhiêu nhà hắt nước bẩn lên đầu."
Vương Tiền thị vẫn thút thít, Vương Thư Bình nói. "Cha, ngài lo lắng rất đúng. Thời điểm Thạch Tỉnh cùng Vân An nói ta đã cự tuyệt. Hiện giờ có Triệu thúc đi đầu, bọn họ cũng an tâm buôn bán, kiếm tiền, trà hoa cúc so với mứt trái cây còn hiếm lạ hơn, còn có thể chữa bệnh, giá trị không thể kể hết. Phần này, chúng ta không thể nhận."
Vương Quan thị rất thất vọng, vành mắt cũng đỏ lên. Vương Văn Hoà rất hài lòng khi nhi tử có thể hiểu cho nỗi lòng của ông, ông vỗ vỗ tay nhi tử. "Thư Bình, cha để ngươi chịu khổ. Về sau, có một số việc cha sẽ không tiếp tục phạm sai làm. Chúng ta cũng đừng ghen tỵ sinh ý của người khác, ngươi nên dùng tâm sức bồi dưỡng Diễn nhi thành tài."
Vương Thư Bình gật đầu, Vương Diễn phát thệ, nói. "Gia gia, ta sẽ dụng tâm đọc sách."
Vương Văn Hoà xoa đầu tôn tử, đôi mắt tràn đầy hạnh phúc.
*
Trận phong ba này cứ như vậy đi qua. Mặc dù chuyện trừng phạt nhà Vương Đại Phúc không được giải quyết, nhưng có không ít người trong tối ngoài sáng ngấm ngầm châm chọc Vương Đại phúc, còn liên luỵ đến cả cha hắn là Vương Bân Xương. Ai đời lại đi tranh luận phương pháp kiếm tiền của người ta, về sau người khác có ý tưởng mới làm sao dám đem ra dùng? Không phải lại khiến người nào đó nhớ thương. Có là đồng tộc đi chăng nữa, tộc quy không có quy định nào yêu cầu thủ nghệ phải san sẻ cho toàn tộc.
Thể diện nhà Vương Đại Phúc bị hạ thấp đến không thể thấp hơn. Chưa nói đến việc bọn họ cùng Vương lão thái đại náo một trận, hai bên xé rách mặt mũi nhau không kiêng nể gì, còn bị cái miệng của Vương lão thái khui ra biết bao chuyện tư trong nhà. Vương Trần Hương cùng Vương Quách Chiêu ngày thường qua lại gần gũi, chuyện gì của hai nhà cũng lôi ra tám một phen. Vương Quách Chiêu lại nói cho Vương lão thái nghe. Vương lão thái bà bà tính tình đanh đá độc nhất vô nhị ở thôn Tú Thuỷ, tức phụ Vương Đại Phúc làm sao có thể so kịp. Xong việc còn bị Vương Bân Xương khiển trách.
Nhưng mặc kệ bên ngoài sấm sét ầm ầm thế nào, Vương Chi Tùng vẫn bất động ở yên trong nhà. Y bị mất thể diện trên huyện học, không muốn nghe người trong thôn nhàn thoại. Y đã nói chuyện với Vương lão thái, hết ba tháng sẽ lên huyện ở, muốn Vương lão thái thuê phòng. Tuy Vương lão thái có tích cóp chút bạc, muốn bà thuê phòng trên huyện cho Vương Chi Tùng có điểm khó khăn. Cho nên khi nhìn thấy bạc cứ ào ào đổ vào nhà Thạch Tỉnh, bà có thể nào không hận, không ghen ghét.
Không lo xong việc ngoài ruộng, sang năm thu hoạch chắc chắn không tốt, tiền bạc lại ít đi. Vương lão thái lấy ba lượng bạc Vương Văn Hoà đưa để mướn người, một người một ngày mười hai đồng không bao ăn, chỉ bao ở tại phòng chứa củi. Người trong thôn không ai chịu làm. Vương lão thái bắt chước Vương Thạch Tỉnh chạy lên huyện thuê lưu dân. Tiền công đã ít, không bao ăn còn muốn làm cả ngày, ít người đồng ý. Tuy nhiên cũng có người quá khó khăn mà tiếp nhận. Bất quá đều có thể trạng gầy yếu, ngày thường ít người thuê mướn.
Mướn được người, Vương Xuân Tú liền đình công. Vương Tại Tranh cũng trốn ở nhà. Vương lão thái không miễn cưỡng bọn bọ, dù sao cũng là tiền chùa, không thể ép người trong nhà làm quá nhiều việc. Vương lão thái mướn năm người, trong đó có một nữ nhân. Vương Xuân Tú thậm chí còn muốn nàng giặt đồ cho cả nhà. Nữ nhân nọ không chịu, nói là đến làm ruộng, không phải đến giặt đồ. Một ngày mười hai văn, sao có thể vô lý như thế. Nhưng Vương Xuân Tú nhất quyết nếu không giặt đồ đừng hòng lấy tiền. Sắp tới mùa đông, vì có thể kiếm chút tiền trang trải giá rét, nữ nhân cắn môi, nhịn!
Năm người mới tới làm việc không đến hai ngày liền gặp qua năm người lưu dân khác giống bọn họ đang làm việc cho Thạch Tỉnh. Hỏi thăm qua, người ta cũng không bao ăn ở, yêu cầu trong hai mươi ngày trồng trọt xong mọi thứ, nhưng là một ngày sáu mươi đồng, còn đưa trước một lượng bạc tiền đặt cọc. Đều là làm ruộng cả, sao tiền công lại quá chênh lệch như thế! Sau đó, bọn họ từ trên miệng đồng hương nghe được nhà Vương lão thái này rất hà khắc, ngay cả tiền của nhi tử cũng muốn đoạt. Năm người làm cho Vương Thạch Tỉnh nói rằng nhà bên này thuê người đều xuất phát từ lòng hảo tâm, nhắc nhở năm người kia đừng để làm xong hết rồi một phân tiền cũng không lấy được.
Năm người lúc này vô cùng sốt ruột, đặc biệt là nữ nhân phải giặt đồ cho cả nhà. Năm người tính toán, quyết định nghỉ làm, cùng nhau đi gặp Vương lão thái yêu cầu gia công tiền, ngoài ra còn phải đưa trước tiền đặt cọc. Nữ nhân kia cũng yêu cầu không giặt đồ nữa. Lần này lại ồn ào, Vương lão thái cùng Vương Xuân Tú quả quyết, tiền đặt cọc ư? Đừng hòng! Không làm xong thì đừng nghĩ lấy tiền. Năm người kia cũng dứt khoát, không có tiền đặt cọc thì nghỉ làm.
Hai bên sào qua sào lại, tự nhiên lại kéo người khác đến vây xem. Vương Chi Tùng trong lòng biết nương y muốn tiết kiệm bạc để thuê phòng trên huyện nên mặc kệ. Trong mắt y, mấy người này quá lắm chỉ là lưu dân kiếm cơm ăn. Có người mướn bọn họ, bọn họ nên biết cám ơn. Nhà y không mướn, mấy người đó đến đâu xin cơm? Vương Chi Tùng nghĩ, chỉ cần Thiệu Vân An không lên huyện học, y không đυ.ng tới Thiệu Vân An liền an toàn.
Trận tranh cãi này, thôn dân thôn Tú Thuỷ lại đổi mới cách nhìn đối với một nhà Vương lão thái. Người bình thường lên huyện làm công một ngày, nếu từ sáng đến tối cũng được trên dưới hai mươi lượng, còn bao ăn. Thời điểm ngày mùa tiền công tăng. Mười hai văn, năm người này trời chưa sáng đã phải làm việc, trời tối mới có thể nghỉ ngơi, Vương lão thái còn ngại không thể bóc lột thêm? Mà khi đến lượt nữ nhân kia, các thôn dân lại càng thương cảm.
Mười hai văn tiền công bao gồm cả việc giặt đồ cho cả nhà già trẻ, đặt biệt là khi nghe đến đoạn về sau quần áo ngày kinh nguyệt của Vương Xuân Tú cũng phải do nàng giặt giũ, người trong thôn liền trào phúng châm chọc. Thanh âm chửi rủa nhiều đến nỗi muốn dìm chết Vương Xuân Tú. Sau đó lại có người kể, trước kia Vương Xuân Tú còn bắt Ni Tử giặt quần áo dơ ngày kinh nguyệt cho nàng, đổi đến không ít đại khuê nữ, tiểu tức phụ, các thẩm các thím chỉ chỉ trỏ trỏ. Quần áo dơ của nữ nhân một là nương giặt, hai là chính mình giặt, làm gì có chuyện đưa cho người khác, huống chi lại lại tiểu nữ hài chưa hiểu chuyện, thật là không có gia giáo.
Khi trận tranh cãi lên đến đỉnh điểm, Vương Thư Bình tới. Y tới gần mọi người lập tức an tĩnh lại. Uy tín Vương Văn Hoà ở trong tộc tuy có chút bị ảnh hưởng, nhưng trong số người trẻ tuổi trong tộc, Vương Thư Bình vẫn rất có uy danh. Các tộc lão cũng coi trọng y. Vương Thư Bình về sau có thể sẽ tiếp nhận chức tộc trưởng. Vương lão thái vừa nhìn thấy Vương Thư Bình liền kêu hắn giúp bà phân xử. Nào biết, Vương Thư Bình chỉ nhàn nhạt liếc bà một cái, mở miệng. "Chi Tùng có nhà không?"
Vương lão thái sững sờ, theo bản năng trả lời. "Chi Tùng còn đang đọc sách trong phòng."
Vương Thư Bình. "Bên ngoài loạn thành như vậy hắn còn có tâm trạng đọc sách? Kêu hắn đi ra!"
Vương lão thái không vui. "Gọi nó ra làm chi. Mấy việc này nó không hiểu, chỉ cần đọc sách cho tốt là được."
Vương Thư Bình không cùng Vương lão thái nhiều lời, lớn tiếng hô. "Chi Tùng, đi ra ngoài."
Vương Thư Bình mở miệng, Vương Chi Tùng đang giả câm giả điếc trong phòng không thể không đáp lại. Y từ trong nhà đi ra. Vương Thư Bình nhìn y nói. "Chi Tùng, đại ca ngươi phân gia, nhị ca ngươi trong tù, cha ngươi tuổi lớn, trong nhà hiện tại chỉ có ngươi có thể làm chủ, bên ngoài ầm ĩ như vậy ngươi còn có tâm đọc sách?"
Vương Chi Tùng cau mày, nói. "Việc thuê mướn nhân công đều do nương quyết định. Còn nữa, một ngày mười hai văn cũng không ít. Huyện thành nhiều lưu dân như vậy, bọn họ không muốn làm, tự nhiên sẽ có người khác thay thế."
Nữ nhân kia tức khắc kêu lên. "Một ngày mười hai văn còn phải giặt đồ cho cả nhà, còn phải giặt đồ dơ cho khuê nữ nhà các ngươi ai cũng không thèm làm!"
Vương Xuân Tú xấu hổ đã sớm trốn về phòng. Trong mắt Vương Chi Tùng lộ vẻ chán ghét, cũng chẳng biết chán ghét điều gì, nói. "Ngươi không muốn không cần làm. Tỷ tỷ có thể ép ngươi hay sao?"
Nữ nhân đáp lại. "Ta không làm, tỷ ngươi nói sẽ không giao tiền công! Nghe nói ngươi là người đọc sách, sao lại không nói lý như thế!"
Vương Chi Tùng hiện tại ghét nhất là người khác lấy cái danh đọc sách ra vũ nhục y, lạnh nhạt nói. "Chính ngươi trước khi làm việc không nói rõ ràng còn trách tỷ ta ép ngươi. Ngươi giặt xiêm y, đương nhiện việc ngoài ruộng liền làm ít lại. Đều là công việc, còn muốn kén cá chọn canh. Không muốn, không cần tiếp tục."
"Ngươi!"
Nữ nhân không nói lại Vương Chi Tùng liền tức đến bật khóc.
Vương Thư Bình mặt không biểu tình nhìn Vương Chi Tùng nói. "Chi Tùng, cha ta đưa ba lượng bạc cho Vương thẩm mướn người. Bọn họ năm người, mỗi người mười hai văn, năm người sáu mươi văn. Ba lượng bạc có thể thue bọn họ năm mươi ngày công. Còn chưa tính Vương thúc, nhà ngươi lại có một con bò. Ta muốn hỏi, trong thôn nhà ai vừa có bò, lại có sáu nhân công làm việc sáu mươi ngày không? Kể cả không tính bò, năm mươi ngày cũng đủ nhiều."
Vương Thư Bình dứt lời, sắc mặt Vương Chi Tùng liền thay đổi, Vương lão thái chột dạ, các thôn dân thì cả kinh, có người hô lên. "Chẳng lẽ còn muốn tham bạc của tộc trưởng!"
"Vương lão thái, ngươi đánh nát cả bàn tính rồi nhỉ! Tộc trưởng đưa ba lượng bạc là giúp ngươi mướn người, ngươi còn muốn tranh thủ rút một ít sao! Ngươi chắc là đã cộng cả tiền công trong nhà vào đi!"
Vương Chi Tùng nháy mắt không phản biện được. Trước mặt Vương Thư Bình, Vương lão thái nào dám la lối khóc lóc, chỉ ậm ừ quanh co. "Bọn họ, mười hai văn một ngày, đồng ý thì làm, sao ta phải chủ động thêm tiền?"
"Là ngươi nói một ngày chỉ có thể lấy mười hai văn! Nhiều hơn một đồng cũng không cho! Chúng ta còn phải kiếm tiền ăn cơm!" Năm người lập tức la lối. "Nếu không phải sắp đến mùa đông, ai thèm đồng ý!"
Vương lão thái tức khắc nói. "Vậy là do chính các ngươi nguyện ý!"
"Ngươi! Lão bà không nói lý!"
Vương Thư Bình lên tiếng hỏi năm người kia. "Họ thuê các ngươi mấy ngày?"
"Mười lăm ngày."
"Thế này là sao!"
Lập tức có người nói. "Mười lăm ngày là chín trăm văn, Vương lão thẩm còn dư đến hai lượng bạc đó!"
Vương lão thái lúng túng, sắc mặt Vương Chi Tùng cũng chẳng đẹp đẽ nổi. Nữ nhân kia gào khóc. "Ai cũng nói người đọc sách thích giảng đạo lý. Các ngươi cũng là người đọc sách sao lại lòng dạ âm hiểm như thế!"
Vương Thư Bình đi thẳng đến chỗ Vương lão thái vươn tay. "Vương thẩm, chín trăm văn không nhiều lắm, nhà thẩm cũng không thiếu. Gia phụ bị bệnh, cần xem bệnh bốc thuốc, thẩm có thể gánh vác chi phí thuê người, vậy trả ba lượng bạc lại cho ta đi!"