Hãn Phu

Chương 22

Ta đang bị cúm mọi người ơi! Cái mũi vô cùng khó chịu!

Chương 22

"Ưʍ..." Đang thiu thiu ngủ Thiệu Vân An bị người ngăn chặn đường hô hấp. "Ngươi không mệt sao...!"

"Không mệt."

Vương Thạch Tỉnh hô hấp nặng nề, tắm xong hắn lại lên tinh thần. (Ai biểu em An cho linh nhũ dịch vào làm chi!:) Thuốc tráng dương a!). Thân thể Thiệu Vân An sờ lên rất thoải mái, đυ.ng vào rồi hắn lại khống chế không được. Đầu nhũ hôm qua bị hắn mυ'ŧ cứng lên đã tiêu sưng, du͙© vọиɠ lại bùng cháy, Vương Thạch Tỉnh một ngụm ngậm lấy, Thiệu Vân An hét lên.

"Ta không có sữa!" Sao cắn mạnh vậy!

Không nghĩ tới, mấy lời này của Thiệu Vân An lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ Vương Thạch Tỉnh. Lung tung kéo qυầи ɭóŧ Thiệu Vân An ra, Vương Thạch Tỉnh nắm lấy.

Tiếng ngậm mυ'ŧ trong chăn cùng với tiếng rêи ɾỉ của Thiệu Vân An khi nhẹ khi trọng. Đôi chân trơn nhẵn kẹp chặt lấy eo Vương Thạch Tỉnh, thân thể này so với cơ thể trước đây của hắn còn cơ khát được lấp đầy nhiều hơn.

"Tức phụ, nhịn một chút."

Vương Thạch Tỉnh nắm lấy vật cứng của hai người ma xát qua lại, Thiệu Vân An chỉ muốn khóc. Muốn hắn nhịn thì đừng chạm vào hắn chứ!

"Ta khó chịu, phía dưới khó chịu!"

Vương Thạch Tỉnh không nghĩ tới thân thể Thiệu Vân An mẫn cảm như vậy, nhưng Thiệu Vân An còn quá nhỏ (Dạ! Mới mười sáu thôi anh!), bộ phận kia của hắn lại không tầm thường, hắn sợ làm chuyện đó quá sớm sẽ gây tổn thương cho cơ thể Thiệu Vân An.

Hôn xuống môi Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh dùng tay còn tại luồn xuống kẽ mông Thiệu vân An, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn cúc nhuỵ ngây ngô. Ngay sau đó, sống lưng Vương Thạch Tỉnh lập tức tê dại, nơi đó của Thiệu Vân An đã ướt!

Sau lưng đổ ra một tầng mồ hôi tinh mịn, Vương Thạch Tỉnh hơi dùng sức, ngón tay thế nhưng đi vào. Thiệu Vân An thoải mái hừ hừ, bắp đùi cọ cọ lên người Vương Thạch Tỉnh, muốn hắn đi vào lại.

Thật mềm, thật ấm... Ngón tay Vương Thạch Tỉnh gần như bị hút vào trong, tầng tầng lớp thịt non mịn bao bọc lấy ngón tay hắn. Nếu Vương Thạch Tỉnh có được kinh nghiệm phong phú, tuyệt đối có thể phát hiện cơ thể Thiệu Vân An chính là cực phẩm khó gặp. Nhấn vào rút ra hai lần, Vương Thạch Tỉnh chuyển ngón cái sang ngón trỏ, lại mau chóng chuyển sang ngón giữa đút vào. Thiệu Vân An rêи ɾỉ thoải mái không chút chống cự.

"Tức phụ, nhẫn nhẫn, ngươi còn nhỏ, chờ ngươi trưởng thành rồi, ca liền cho ngươi, ca cái gì cũng đều cho ngươi."

Vương Thạch Tỉnh cố nén mồ hôi nhỏ giọt, hắn một tay nắm vật cứng của hai người ma sát, bên còn lại dùng hai ngón tay trừu động trong mảnh đất đầy mời gọi kia. Song trọng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng không thoả mãn khiến Thiệu Vân An thổn thức như muốn khóc, nước mắt đều chảy ra.

Tiếng nước dồn dập, mấy đốt chai trên ngón tay Vương Thạch Tỉnh không những không gây đau mà ngược lại, mang đến cho Thiệu Vân An cảm giác thư sướиɠ, giống như đây là cách duy nhất thoả mãn hắn.

Ban đêm tĩnh lặng, lửa nóng trong phòng đủ để khiến người đang lạnh lẽo cũng phải xao động lên. Chất lỏng nóng ấm thấm đầy trên hai tay Vương Thạch Tỉnh, mới vừa tắm xong trên cơ thể còn thoang thoảng hương vị nhàn nhạt. Thiệu Vân An khóc nấc bắn trên tay Vương Thạch Tỉnh, hậu huyệt cũng lên đến cao trào. Vương Thạch Tỉnh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cơ hồ bắn ra cùng lúc với Thiệu Vân An.

Thiệu Vân An còn chảy nước mắt, dư vị mãnh liệt làm hắn nhịn không được vẫn nằm tại chỗ hừ hừ. Vương Thạch Tỉnh ra khỏi chăn, tìm cái khăn lau sạch cho hai người.

Vùi trong l*иg ngực trần trụi của Vương Thạch Tỉnh, cơ thể Thiệu Vân An vẫn còn run nhẹ. Vương Thạch Tỉnh từng chút từng chút cách lớp quần áo vỗ về thân mình hắn. Trong mắt hắn tràn đầy hạnh phúc và biết ơn mà Thiệu Vân An không nhìn thấy. Đây chính là hạnh phúc hắn khát vọng nhất trong suốt hơn hai mươi năm qua, từ cái người tên là Thiệu Vân An, một thiếu niên đầy bí ẩn mang đến cho hắn.

"Ngươi trước kia xác thực chưa từng chạm qua nam nhân?" Thiệu Vân An không cho rằng kỹ thuật của Vương Thạch Tỉnh là luyện được từ trên người thê tử trước.

Vương Thạch Tỉnh giọng khàn khàn sau khi phát tiết tính dục, nói. "Trong quân có một vài huynh đệ hảo hữu, có đôi khi khó tránh khỏi nhìn thấy bọn họ làm chuyện đó. Mỗi lần trước trận chiến, không biết ngày sau còn có cơ hội trở về hay không, có rất nhiều người trong doanh trướng làm chuyện này."

"Ngươi có thể nhịn xuống?"

Vương Thạch Tỉnh trầm mặc. Thiệu Vân An trong lòng âm trầm, bóp chặt hông Vương Thạch Tỉnh. "Ngươi đừng nói ngươi còn có mấy cái huynh đệ tốt đấy!"

Vương Thạch Tỉnh đè tay Thiệu Vân An xuống, có chút e dè nói. "Ta là sợ ngươi không vui. Ta biết ta vừa rời nhà, Tống thị và hai đứa nhỏ sẽ rất khổ sở, ta làm sao có thể tìm hảo huynh đệ."

Thiệu Vân An buông tay. "Ta không hẹp hòi như vậy. Ngươi cũng không cần e dè ở trước mặt ta nói tên thê tử trước. Hay là ngươi vẫn thích nàng nên mới kiêng dè?"

Vương Thạch Tỉnh lập tức nói. "Nếu không có ngươi, ta đời này cũng chỉ có thế. Nơi nào có tâm tư suy nghĩ xem thích hay không thích điều gì!" Trầm mặc chốc lát, Vương Thạch Tỉnh vẫn là nói. "Ta cùng Tống thị bên nhau được hai năm. Số lần quan hệ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay."

Thiệu Vân An giật mình, từ trong l*иg ngực Vương Thạch Tỉnh ngẩng đầu. "Ngươi xác định? Ta cho rằng tức phụ trước của ngươi chính là không thể chịu được du͙© vọиɠ cường hãn của ngươi, nên mới nhân cơ hội chạy."

Trong bóng đêm, gương mặt Vương Thạch Tỉnh có chút đỏ, nhưng lại không thể không trả lời.

"Khi đó còn sống chung với người nhà, không tiện cũng không có tâm tình. Tống thị sợ đau, nàng cũng không thích."

Thiệu Vân An. "Quả nhiên vẫn là chịu không nổi ngươi mới nhân cơ hội bỏ chạy."

Vương Thạch Tỉnh độc nhãn trầm trầm, cúi đầu tìm được môi Thiệu Vân An liền hôn xuống. Tống thị có thích hay không có quan hệ gì tới hắn, người này không thích cũng phải thích. Thiệu Vân An cũng chẳng phải người thẹn thùng, hắn cách qυầи ɭóŧ sờ lên năm lượng thịt của Vương Thạch tỉnh, tên này từ trên xuống dưới đều muốn câu dẫn hắn!

Lửa nóng mới ngừng không bao lâu lại bùng lên. Ở phương diện này, đối mặt với Thiệu Vân An không biết rụt rè là gì, Vương Thạch Tỉnh mới phát hiện du͙© vọиɠ bản thân lại mãnh liệt đến thế. Hắn sao lại không muốn xâm phạm vào nơi tiêu hồn kia, không kiêng nể gì mà khai phá, chinh phạt. Nhưng nhớ tới trong quân ngũ có người vì làm chuyện đó quá sớm nên thân thể bị hao tổn, hắn liền nhịn xuống. Hai năm, hắn nhẫn được.

Vương Thanh và Vương Ni lúc tỉnh dậy thì hai vị phụ thân còn chưa có động tĩnh, hai bé thả nhẹ động tác, cùng nhau phối hợp làm bữa sáng, Có người gõ cửa, Vương Thanh chạy ra. Trước ở khe cửa nhìn rõ là ai bé mới mở cửa.

"Chu gia gia!"

Ngươi tới là Chu thúc. Chu thúc hỏi. "Cha ngươi có nhà không? Đồ hắn nhờ ta đã làm xong."

Vương Thanh nói. "Cha còn chưa tỉnh, tối qua bận việc quá muộn. Chờ cha tỉnh ta sẽ nói với hắn."

"Tốt."

Chu thúc đem mười cái nồi hấp bằng tre giao cho Vương Thanh rồi rời đi.

Thời điểm Chu thúc gõ cửa Vương Thạch Tỉnh đã dậy. Hắn nhẹ nhàng khẽ nhấc chăn, sau đó dịch chăn cho Thiệu Vân An đang say ngủ, lúc này mới xuống giường mặc quần áo. Ngay cả lúc mặc đồ, Vương Thạch Tỉnh vẫn luôn nhìn sườn cổ Thiệu Vân An, trên mặt còn vài dấu hôn nhạt màu, càng xem càng thoả mãn.

Vương Thạch Tỉnh rời phòng, lập tức kêu hai đứa bé nhỏ giọng lại. Vương Thanh cùng Vương Ni đều biết cha nhỏ quá mệt mỏi cần ngủ thêm, bọn bé nên về phòng luyện tự đi. Vương Thạch Tỉnh vệ sinh mắt, rửa mặt xong, mau chóng ăn sáng rồi đi trả tiền cho Chu thúc. Chu thúc nhanh như vậy đã đưa đồ tới, tối qua khẳng định thức khuya để làm, cần trả thêm chút tiền mới tốt.

Trả tiền cho Chu thúc xong, còn tặng thêm hai mươi ba đồng, Vương Thạch Tỉnh lúc này mới đến nhà lý chính hỏi mua đất. Hắn muốn mua phần đất nền ở chân ngọn núi phía tây, còn mua thêm mười mẫu đất hoang. Lý chính không hiểu. Chỗ đó hẻo lánh còn chưa nói, đất lại không tốt. Ruộng tốt trong thôn không phải không có, có cả diện tích lớn và vừa, không rõ Vương Thạch Tỉnh vì sao đất tốt không mua, lại đi mua đất hoang ở chân núi. Lý chính không hỏi hắn có đủ bạc hay không, người ta đã mở lời, vậy bạc khẳng định là có.

Vương Thạch Tỉnh chỉ nói Thiệu vân An thích nơi đó, thanh tịnh. Đất núi nếu nhanh chóng khai khẩn có thể đuổi kịp vụ mùa, chờ có tiền lại mua thêm. Lại nói ngọn núi này rất tiện nghi, dựng nhà ngay bên cạnh cũng thuận tiện làm việc. Vương Thạch Tỉnh đã quyết định, Lý chính cũng không khuyên nhiều. Khoảng cách từ nhà Vương Đại Lực đến chỗ này đủ xa, phỏng chừng hai người nói muốn thanh tĩnh cũng bởi vì nguyên nhân này.

Lý chính kêu đại nhi tử Triệu Nguyên Đức đi theo Vương Thạch Tỉnh một chuyến. Sau khi xác định chỗ đất hắn muốn mua thì đánh dấu, đại khái đo đạc một chút. Căn cứ vào vị trí, chỗ đất này vẫn thuộc đất núi, mà núi thì không tính thuế. Nhưng đất nền Vương Thạch Tỉnh mua rất rộng, lại nằm ngay chân núi. Như vậy tính toán xong cũng phải trên dưới một trăm lượng bạc, trong này còn chưa tính tiền dựng nhà. Thiệu Vân An nếu không lên huyện học cáo trạng, Vương lão thái bên kia nếu nghe đến Vương Thạch Tỉnh mua đất nền gần trăm lượng khẳng định lại ầm ĩ một hồi.

Thiệu Vân An muốn mua đất nền ngay chân núi để lấp kín lối đi duy nhất, còn muốn đem cả quả đồi mua luôn. Vương Thạch Tỉnh lại cùng lý chính thương lượng đem gian nhà hiện tại đang trụ mua tới, bao gồm sân trước sân sau và hai sườn đất trống, tổng cộng hơn hai, ba mươi lượng. Lần này xuất ra nhiều bạc như vậy, ngay cả Triệu Nguyên Đức cũng nhịn không được hỏi, đã mua đất nền rộng như vậy sao lại còn muốn mua thêm gian nhà nữa. Vương Thạch Tỉnh cũng chỉ nói lưu giữ lại chờ sau này Thanh nhi trưởng thành, nếu muốn phân gia cũng có chỗ ở.

Lý chính cùng Triệu Nguyên Đức chỉ có thể nói rằng hai người tính toán quá xa. Lý chính đo đạc diện tích trước, buổi chiều mới lên huyện nha thông báo. Chờ huyện nha sai người xuống đo đạc chính thức, trả tiền xong mới lấy được khế đất. Vừa mới đo đạc xong đã có người đến tìm lý chính, nói lý chính thôn Thiệu gia tới đây, muốn gặp lý chính và Thiệu Vân An. Vương Thạch Tỉnh không về nhà gọi Thiệu Vân An mà theo lý chính cùng đi qua.

Lúc Vương Thạch Tỉnh trở lại, Thiệu Vân An mới tỉnh. Ngày mai đi gặp huyện lệnh, không thể đi tay không. Lá trà và rượu còn phải chờ lâu, nhanh nhất chỉ có mứt trái cây. Vương Thạch Tỉnh vừa về tới liền xắn tay áo lên làm việc, không kể lại chuyện đã phát sinh ở nhà lý chính. Phần quả nhót còn dư lại, Vương Thạch Tỉnh, Vương Thanh và Vương Ni ba người trước rửa sạch, lau khô, lột vỏ, thái nhỏ, bước cuối cùng để Thiệu Vân An làm.

Vương Thạch Tỉnh cùng hai đứa nhỏ bận rộn chuẩn bị mứt trái cây, Thiệu Vân bắt đầu chưng hoa cúc. Nồi hấp không lớn, mỗi nồi xếp được tròn trĩnh mười hai đoá hoa. Trong nồi sắt lớn đổ ít nước, không cần quá nhiều, đợi nước sôi thì bỏ nồi hấp vào đậy nắp lại. Để lửa lớn, thời gian hấp mất khoảng bốn đến năm phút, nghe thì đơn giản, thao tác lại rất khó nắm bắt, căn không tốt hoa sẽ bị sống hoặc quá chín.

Cả hai bên đều cẩn thận làm việc, bên Thạch Tỉnh chuẩn bị xong thì Thiệu Vân An bên kia cũng hấp xong. Hoa cúc hấp xong được đặt trên chiếu trúc mang đi phơi, phơi ba ngày sau đó lật sang mặt bên kia phơi tiếp, phơi hết hai mặt cũng mất khoảng bảy ngày. Sau đó căn cứ vào tình trạng nhiệt độ và độ ẩm không khí mà lưu trữ một vài ngày mới lấy ra phơi thêm hai ngày, lúc này phải phơi khô hoàn toàn để có thể bảo quản lâu hơn.

Hiện tại nhiệt độ không khí thấp, nhưng ánh nắng không tồi, việc phơi phóng này bị Vương Thanh dành lấy, Thiệu Vân An cũng yên tâm giao cho bé. Vương Thanh và Vương Ni đều biết đây là để kiếm tiền, nên đặc biệt tận tâm.

Đem hoa cúc ra phơi xong, Thiệu Vân An mới bắt đầu làm mứt. Đem thịt quả đã cắt xong bỏ vào nồi, thêm chút nước không quá phần thịt quả, sau đó liền dùng muôi quấy, thỉnh thoảng phải vớt bọt bỏ ra ngoài. Thiệu Vân An kêu Vương Ni lại gần chỉ bé cách làm. Mứt trái cây dễ làm, chỉ cần muốn ăn, hoa quả nào cũng có thể làm, phương pháp tương đối giống nhau, nhiều nhất chính là tuỳ khẩu vị mà nêm nếm khác nhau thôi. Đối với nữ hài tử mà nói, không có việc gì thì làm mứt trái cây có thể xem như là thú vui để giải trí.

Vương Thạch Tỉnh và Vương Thanh đi xử lý quả đào. Đào hơi nhỏ lại chua, không thể ăn trực tiếp, Thiệu Vân An cũng muốn làm thành mứt.

Quả nhót thì chua chua ngọt ngọt, Thiệu Vân An không cho quá nhiều đường mạch nha, còn thả thêm mấy quả mơ chua vào để tăng hương vị, mứt trái cây quá ngọt lại không ngon. Khi trong nồi phát ra thanh âm ùng ục, Vương Ni bắt đầu chảy nước miếng, ngửi thơm quá, nhìn qua cũng rất ngon. Vương Thanh ở trong sân cũng khụt khịt mũi, mùi hương thơm ngọt quá!

Nước bắt đầu sánh lại, Thiệu Vân An dùng chày vừa quấy vừa nghiền, thịt quả được nhiền nhuyễn xong thì mứt trái cây cũng hoàn tất. Thiệu Vân An nhờ Vương Ni đúng lúc dập lửa, hắn hướng bên ngoài kêu. "Thạch Tỉnh ca, đem mấy bình gốm nhỏ hôm qua ta mua mang lại đây!"

Vương Thạch Tỉnh đi lấy bình gốm, Vương Thanh thì chạy vào phòng bếp. Thiệu Vân An dùng muôi múc cho Vương Ni một ít. Vương Ni ăn một miếng, đôi mắt mở lớn. "Cha chỏ, ăn ngon quá!" Đồ ngọt là hàng xa xỉ, huống chi là mứt trái cây bé chưa từng thử bao giờ.

Thiệu Vân An tiếp theo múc cho Vương Thanh một muôi, Vương Thanh liên tục gật đầu, ăn ngon! Chua chua ngọt ngọt, so với ăn quả nhót trực tiếp còn ngon hơn!

"Mứt trái cây có thể ăn nhiều cách. Bỏ lên điểm tâm, màn thầu ăn đều được. Buổi trưa cha nhỏ sẽ làm mấy cái bánh trứng, các ngươi sẽ được nếm thử." Đương nhiên tốt nhất là ăn cùng bánh mì, chờ nhà mới xây xong phải đặc biệt làm một cái lò nướng.

"Vâng vâng!"

"Đem mấy bình này bỏ lên bàn, đợi nguội thì đậy nắp lại, bây giờ cha nhỏ làm mứt đào!"

"Vâng vâng!"

Hai đứa nhỏ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Thiệu Vân An không định dùng mứt trái cây để kiếm tiền, thứ có thể kiếm lời chính là mấy thùng rượu trong hầm kia. Cho dù là ý tưởng tương vừng lúc trước, hay trà xanh đã chế xong, hay ngay viên đá nguỵ trang lúc sau, Thiệu Vân An cũng không có tâm đó. Mứt trái cây này để một ít ở nhà dùng, còn một ít thì đem tặng cho một vài hộ gia đình. Giống như nhà Lý chính, nhà Vương Tứ thẩm, Chu thẩm, Tôn Nhị Giang, còn có nhà Vương Trang Hoa nữa đều có quan hệ rất tốt với Vương Thạch Tỉnh. Còn có Tưởng huyện lệnh, Sầm viện trưởng, hai vị phu tử cùng đại thúc trông cửa đều phải tặng. Thiệu Vân An cũng nhờ Vương Thạch Tỉnh đem qua nhà Vương Văn Hoà một phần, còn có hai hộ gia đình họ Vương khác cùng tộc. Vương Văn Hoà cố chấp, nhưng Vương Thư Bình đối nhân xử thế không tồi, lại nói, Vương Văn Hòa dù có thể làm tộc trưởng bao lâu, Vương Thạch Tỉnh một khi còn trụ tại thôn Tú Thuỷ vẫn không thể hoàn toàn dứt khỏi Vương thị dòng tộc.

Phân chia xong thì mứt quả nhót chỉ còn lại một ít. Vương thanh và Vương Ni hơi đau lòng, nhiều như vậy đem bán lời được bao nhiêu tiền, bọn bé còn chưa từng nghe tên mứt trái cây nào ăn ngon như vậy. Thiệu Vân An liền nhân cơ hội giáo dục hai đứa, mứt trái cây đem ra ngoài bán xác thực kiếm được không ít, dù sao cũng là món ăn mới. Nhưng có một số việc không thể dùng đến tiền là được.

Ở trong thôn không thể sống cách ly, phải giao hảo với mọi người, như vậy cuộc sống mới thoải mái hơn. Khi trong nhà có chuyện gì thì người ta mới nguyện ý giúp đỡ. Thứ này hiếm lạ, mang ra ngoài tặng ai cũng sẽ trân trọng, cũng coi như tặng một phần nhân tình. Về sau có một số chuyện còn cần phiền toái người trong thôn hỗ trợ, muốn người khác vui vẻ giúp đỡ thì ngươi phải ra mặt, phải bày tỏ thành ý trước. Bỏ được thứ cần bỏ mới lấy được thứ cần lấy. Mứt trái cây dễ làm, có khả năng người khác nhìn thấy sẽ bắt trước được, muốn độc chiếm phương pháp cũng không giữ được lâu, không cần quá so đo.

Hai đứa nhỏ nghe xong minh bạch, không thấy tiếc nuối nữa. Trên núi còn nhiều quả nhót như vậy, bọn bé sau này có thể tự mình đi hái. Quả đào hái về không nhiều lắm, Thiệu Vân An chỉ muốn tặng huyện lệnh, viện trưởng và Quan, Trần hai vị phu tử. Chờ ngày mai lên huyện xong, nếu thời gian không quá muộn, bọn họ lại lên núi hái thêm đào.

Đem mứt quả nhót múc xong đặt sang một bên, Thiệu Vân An rửa sạch nồi bắt đầu làm mứt đào. Cách làm giống nhau, chỉ là phải bỏ hột đào đi, cho thêm nhiều đường mạch nha hơn, nếu còn quá chua thì phải cho thêm chút đường thô.

Giữa trưa Thiệu Vân An lấy rau ngải ra. Vương Thạch Tỉnh không hỏi bí mật, hắn không ngại liền đem rau bỏ vào trong không gian, bằng không mấy ngày nay bận bịu, chưa kịp ăn thì rau đã sớm héo. Vương Thạch Tỉnh cùng hai đứa nhỏ rất thích, bọn họ mấy ngày nay cơ bản là ăn đồ người khác cho, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh thương lượng đem sân trong nhà chuyển thành đất trồng rau. Đất núi trước hết phải khai khẩn trước, còn phải bón phân, năm nay trồng thứ đơn giản trước, năm sau mới trồng cây lương thực.

Vương Thạch Tỉnh đương nhiên đáp ứng. Công việc bận rộn từ từ cũng xong, Thiệu Vân An muốn thu thập thêm quả nhót và trà. Sau khi gieo hột rau thì việc tưới nước và thu hoạch giao cho Vương Thanh cùng Vương Ni. Tưới rau nhà mình, hái rau nhà mình dùng, Vương Thanh và Vương Ni rất mong chờ.

Sau khi cơm nước xong, mứt quả nhót và đào cũng nguội. Thiệu Vân An và Vương Thanh Tỉnh đóng bình lại, Vương Thanh và Vương Ni rửa chén. Hai người chia nhau ra đi tặng mứt trái cây, Thiêu Vân An qua nhà Lý chính trước. Triệu Hà chủ động giao hảo, hắn cũng nên tỏ chút lòng thành mới đúng. Có qua có lại, giao tình mới có thể sâu đậm.