Chị Dâu Lấy Em Chồng

Chương 11

Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh. Mẹ con mình vẫn còn muốn ở nhà ngoại chơi thêm ít bữa nữa. Nói là mẹ chồng thoải mái và dễ tính với con dâu nhưng thực sự có dễ tính thế nào đi chăng nữa cũng vẫn là mẹ chồng

. Không thể nào bằng mẹ đẻ được. Mình muốn ở thêm nhưng anh thì như phát điên lên rồi , cứ muốn cho hai mẹ con về nhà sớm thôi. Chứ anh đi xa suốt vậy cũng là không thoải mái bằng hai mẹ con ở nhà với anh.

Cái kiểu tan vỡ tình cảm 1 lần rồi , giờ lại yêu tiếp nó lâng lâng và ngất ngây đến khó tả. Nói chuyện hàng ngày , cuối tuần lại gặp nhau nhưng vẫn cảm thấy không đủ. Anh bảo chỉ hận không thể đưa hai mẹ con đi làm cùng thôi , chứ anh đi xa như vậy là chịu đựng lắm rồi. 5 6 ngày mới được ở bên nhau ..Mình cũng có tâm trạng giống như anh vậy nhưng không giãi bày ra , vì phụ nữ mà , luôn che giấu nội tâm của mình , để đàn ông phái mạnh người ta chủ động với mình hơn thì người ta mới không chán mình. Mình sợ nói yêu anh nhiều quá , anh lại tự cao rồi chán mình nên dù yêu thế nào mình cũng không thể hiện thái quá .

Mình về nhà chồng rồi , anh U40 kia thỉnh thoảng đến nhà mình chơi nhưng không gặp được hai mẹ con , anh lộ rõ vẻ tiếc nuối . Anh nhắn tin hỏi sao mình về mà không nói anh một câu để anh lái xe đưa 2 mẹ con về. Mình đáp lại là không muốn phiền đến anh , anh còn bận đi làm nữa nên em ngại.

Mình về nhà chồng rồi cũng không hay nói chuyện với anh U40 nữa. Anh ấy thì thỉnh thoảng vẫn nhắn tin cho mình , mùi mẫn lắm. Bày tỏ tình cảm chân thành của mình ra , rồi hy vọng ngày nào đó sẽ được đáp lại , rồi anh sẽ chờ em suy nghĩ , …. Mình chỉ đọc mà không trả lời.

Có lần anh đi làm về , nghịch điện thoại của mình để xem ảnh của 2 mẹ con tự sướиɠ. Thấy có tin nhắn đến. Anh đọc luôn. Đọc xong anh ghen lắm. Không nói gì cả. Cứ lầm lì không vui vẻ. Ngồi với con thì anh nói chuyện , còn khi đối diện với mình anh lờ đi như không thấy. Mình hỏi anh làm sao , bị ốm hay như thế nào. Anh cũng không trả lời. Mặt sụ ra. Bảo anh không ốm gì cả. Tự nhiên anh thấy không vui thôi.

Sao tự nhiên anh lại không vui ? Mới lúc chiều về còn bảo nhớ hai mẹ con em mà. Giờ lại bày vẻ mặt này ra là thế nào. Em không hiểu nổi.

Anh cho em về dưới ông bà ngoại cu tí là một sai lầm.

Sao lại là sai lầm ?

Lại chẳng không à ?

Anh nói đi , em làm gì mà anh bảo sai lầm rồi anh tỏ thái độ như vậy với em ?

Vậy cái anh nhắn tin kia là ai. Anh đọc rồi. Anh ta hỏi Hai mẹ con đang làm gì thế ?

Em nói xem không thân thiết với nhau thì sao lại nhắn hỏi han nghe tình cảm vậy. Anh đi làm chỉ mong về với em và con. Còn em. Em về dưới ấy đi linh tinh bị thằng nào nó để ý rồi ?

Mình hiểu ra vấn đề. Thì ra anh xem điện thoại xong đọc tin nhắn trong điện thoại mình. Mình giải thích.

À cái bác anh em họ hàng nhà em giới thiệu cho cái anh này bỏ vợ. Bảo là tìm hiểu nhau.

Ai cho anh ta tìm hiểu em.

Thì bác ấy nghĩ chồng em mất nên giới thiệu vậy sợ em không chịu đi bước nữa đấy mà. Nhưng em có thích anh ấy đâu.

Không thích mà anh ta nhắn tin quan tâm em thế này à ? Thôi từ sau anh chỉ cho em đi 2 ngày thôi. Đi lâu này họ nhìn họ thích quá họ tán tỉnh mất em thì anh phải làm sao.

Anh làm như em là đồ chơi ý. Người ta muốn thì lấy đi dễ dàng như vậy được sao ?

Dễ lắm. Vắng anh rồi em mủi lòng. Anh quản sao được. Thôi hôm nay anh ngủ phòng khách. 2 mẹ con ngủ sớm đi.

Anh giận em đấy à.

Anh không giận. Anh chỉ không chịu được cảm giác khi nghĩ đến có người đàn ông khác anh quan tâm em thôi. Anh khó chịu lắm. Em đừng nói gì nữa để anh yên lặng đi.

Nhưng anh đọc tin cũng thấy rồi. Anh ta nhắn nhưng em có trả lời đâu . Anh ta quan tâm từ một phía mà.

Thế sao em không từ chối thẳng luôn cho anh ta hiểu. Em không nói gì thì họ càng tưởng là em cho họ cơ hội đấy. Em suy nghĩ kỹ lại mình đi. Anh chỉ nói vậy thôi. Anh đi làm nghĩ về hai mẹ con em cũng mệt mỏi lắm rồi. Giờ lại nảy sinh ra sự việc như vậy thì anh phải thế nào..

Anh đi ra ngoài ngủ. Mình nằm trong phòng vừa giận anh mà cũng tự trách bản thân mình. Đúng là anh nói có lý thật. Có phải mình đã có phần tham lam rồi không. Nếu như kiểu anh nghĩ thì mình cứ không từ chối mà cũng không chấp nhận , cố kéo dài mối quan hệ không rõ ràng , để sau có chỗ qua lại. Anh giận là đúng . Mà lỗi cũng là ở mình nên mình chả biết làm gì lúc ấy. Tình ngay lý gian. Cố giải thích lúc này chỉ đổ thêm dầu vào lửa. Càng khiến cho anh thêm bực bội.

Cả tuần mới gặp nhau , giờ về anh lại như vậy , cả hai đều không nói với nhau câu nào. Đêm ấy mình mong đến khuya anh bớt giận rồi vào đi ngủ cùng vì mình nghĩ vắng mẹ con nằm một mình anh buồn không ngủ được. Nhưng mình đã lầm. Anh không hề vào. Suốt đêm không gõ cửa lấy 1 lần. Anh chán nên bỏ đi uống rượu đến khuya mới về nhà. Sáng hôm sau mình ra phòng khách thấy anh đang ngủ say. Người thì nồng nặc mùi hơi men. Trước mặt mẹ chồng và bác giúp việc mình không dám tỏ thái độ quan tâm anh , coi như không có chuyện gì xảy ra. Mình bế con rồi dỗ con ăn , nô đùa với con bình thường vui vẻ.

Có vẻ như anh thấy hai mẹ con đang chơi ở ngoài phòng khách , cười đùa nên đã tỉnh rồi. Nhưng vờ như không thấy, nằm lắng nghe thôi. Mãi không thấy anh dậy vệ sinh cá nhân , mình đoán anh giận không muốn nhìn thấy mình nên mình cho con ăn xong rồi bế vào phòng , thay quần áo cho con rồi bế con đi chơi.

Quả nhiên , hai mẹ con đi khỏi là anh dậy ngay , tắm rửa xong anh đi ra khỏi nhà ngay chứ không ở nhà. Mình đi chơi về không thấy bóng anh đâu nữa.

Cả ngày hôm thứ 7 anh không về nhà. Mình thấp thỏm không yên. Lo lắng cho anh. Biết anh giận rồi . Nhưng mình lại không dám nhắn tin hay gọi điện. Anh đi đâu cũng không liên lạc gì về cho mình. Mình buồn lắm , đầu óc cứ rối bù những mớ suy nghĩ ngổn ngang. Đến bữa cơm chiều anh vẫn chưa về. Mình lo quá gọi điện thoại thì thuê bao , mình như ngồi trên đống lửa. Buổi tối cho con ngủ xong minh ngồi trước bàn trang điểm chờ anh. Định bụng hễ anh về thì sẽ xin lỗi xong xóa số anh kia trước mặt anh để anh yên tâm hơn. 11 h . 12h đêm. Anh vẫn chưa về. Mình mệt mỏi quá rồi đi vào giường nằm với con.

2h sáng anh về. Mở cửa phòng xong rón rén vào giường nằm cạnh mình. Không nói gì cũng không ôm mình. Có vẻ như anh yêu quá nên giận lâu vậy. Anh cựa quậy người nên mình tỉnh giấc quay ra. Anh giả vờ nằm im tưởng mình không biết gì. Mình đặt tay lên tay anh , nắm chặt lại. Không thấy anh gỡ ra , thì thầm :

Anh giận em thì cứ nói hết ra chứ. Anh cứ như thế này từ tối qua đến giờ em biết phải làm sao ?

Anh đi đêm về khuya như vậy em lo cho anh lắm.

Em cũng biết lo cho anh cơ à ?

Anh nói buồn cười nhỉ. Em đối với anh như thế nào anh còn chưa rõ hay sao mà lại nói em thế ?

Thế sao đêm qua anh ngủ ở ngoài em không ra bảo anh vào. Hai mẹ con em ôm nhau ngủ ấm có nghĩ đến anh đâu.

Tại em nghĩ anh giận em nên em không dám ra . Sợ anh giận thêm đấy chứ.

Chỉ giảo biện. Sáng nay 2 mẹ con chơi đùa ngoài phòng khách thấy anh nằm đấy , em giận thì giận chứ em cũng không bế con đến gần anh , lại còn bế con đi chơi chẳng nói với anh câu nào. Anh càng bực nên mới bỏ đi uống rượu đấy.

Anh đừng uống rượu nữa. Nghiện rượu không tốt đâu. Nhất là nghề lái xe của anh càng không được uống rượu.

Thế anh đi sao em không gọi anh về. Biết anh giận sao 1 câu nói khiến anh nghe dễ chịu kiểu như nói xin lỗi anh , mong anh đừng ghen em cũng không nói được. Anh cũng yêu anh cũng biết ghen chứ.

Đằng này biết anh thế thì em cũng lỳ ra. Chẳng nhận lỗi , chẳng xin lỗi gì cả. Anh không giận thì sao.

Em xem anh đi làm giờ giấc thông báo đầy đủ cho em như vậy. Em ở nhà dám nói chuyện với người khác mà không nói với anh 1 câu nào.

Em xin lỗi.

Anh không chấp nhận.

Vậy hay chia tay à ?

Giời ơi. Em không tỏ thái độ níu kéo anh 1 tý nào à. Đúng là anh yêu em nhiều hơn nên anh khổ thế này đây.

Bây giờ em sai rồi còn muốn anh dạy cách nịnh anh , dạy em cách nói ngọt cho anh dễ chịu nữa sao.

Em yêu anh ..

Thôi muộn rồi. Em ngủ đi kẻo con dậy sớm lại mệt. Nay anh uống rượu rồi nên anh mệt lắm. Mai nói chuyện sau.

Thế anh không ra sofa ngủ nữa à ?

Em mới là người phải ra ý. Anh ở đây với con .

Vậy thôi em cho anh ngủ nhờ đấy.

Anh mà cần ngủ nhờ em à. Đây là chỗ của em thì cũng là chỗ của anh , anh thích thì anh nằm. Anh không đi đâu hết.

Em không yêu bố con anh thì ra ngoài ấy mà nằm.

Thế hôm qua anh ra ngoài ấy cũng là không yêu mẹ con em nên mới thế à ?

Nói linh tinh…

Lần sau có ai quan tâm em thì phải nói cho anh biết. Đừng như thế nữa kẻo anh buồn , nhớ chưa.

Em biết rồi.

Vậy mình đi ngủ. Mai anh phạt em sau.