Đêm hôm ấy chỉ có mình mẹ đẻ mình ở viện với con gái. Mình đi vệ sinh thấy ra máu. Về phòng nằm lại râm ran đau bụng kiểu như buồn đi đại tiện nhưng không đi được. Cứ 15 phút lại buồn đi như vậy 1 lần. Mệt mỏi mình làu bàu.
Không biết bụng dạ hôm nay làm sao mà đau bụng mãi thế này. Đã vậy không đi nổi. Khó chịu thế không biết nữa !
Mẹ mình hỏi làm sao mà hay đi vệ sinh thế , mình nói vậy , mẹ bảo
Hay sắp đẻ rồi con ạ. Đau bụng đẻ cũng gần như muốn đau bụng đi ngoài đấy. Để mẹ đi hỏi bác sĩ xem.
Bác sĩ gọi mình lên phòng đẻ để khám. Mở 2 phân rồi. Bảo chuẩn bị tinh thần để đẻ vì cửa mình đã mở rồi là sinh sớm đấy .
Bác sĩ bảo nằm lên bàn đẻ , đeo cái máy đo tim thai vào bụng để theo dõi , tiêm truyền kích đẻ để đẻ thường. Mình nằm đến sáng hôm sau vẫn chưa đẻ đc. Cổ tử ©υиɠ ko mở hết. Nước ối thì vỡ từ bao giờ. Họ khám mãi cứ chọc ngoáy vào mình đau gần chết. Khóc chút xíu cũng bị mấy chị y tá mắng cho , bảo mới có khám vậy thôi mà đã kêu , tí nữa đẻ còn đau gấp nhiều lần , dạng chân rộng ra thì nó đỡ đau !
Đến gần trưa rồi mình vẫn không thấy dấu hiệu đẻ thường dc , BS mời mẹ mình ký quyết định cho đẻ mổ vì sợ sinh thiếu tháng để lâu vậy không tốt .
Em trai chồng mình cũng vào chờ mình đẻ. Chú ấy sốt ruột còn hơn mẹ mình. Chạy lên chạy xuống đi mua đồ dùng cần thiết. Chú ấy chi khá nhiều tiền khi mình nằm viện mà không đòi hỏi lấy 1 xu .
Mổ xong con mình phải chuyển sang viện Nhi TW nằm l*иg kính , 1,5 kg. Vàng da , sặc nước ối , người tím tái lại. Mẹ mình đi theo bác sĩ sang luôn bên Nhi TW để chăm sóc cho cháu. Mình mổ xong thì họ cho xuống phòng hồi sức cấp cứu , vừa đau vừa mệt mỏi. Mình ngủ đc 1 giấc. Hết thuốc tê mình đau đớn lắm. Nỗi đau cắt da cắt thịt mà. Chị em nào đẻ con rồi thì biết. Mình không hề nói điêu. Tỉnh giấc vì đau mình thấy em trai chồng đang ngồi gục dưới giường ngủ gật. Mình ko gọi vì biết thời gian này chú ấy vất vả lắm rồi. Mình nằm viện từ trước khi chồng tai nạn , cho đến bây giờ. Rồi đến đám tang chồng mình. Quả thực chú ấy đã quá mệt mỏi. Tưởng chừng như có thể gục ngã đc.
Nhìn sang 2 bên , những ng khác cùng đẻ mổ như mình người ta có bố mẹ chăm, có chồng chăm. Còn mình thì , ….
May thay vẫn còn 1 người ân cần với mình như vậy !
Mình đau đớn do vết mổ lại lo lắng cho con , không biết tình hình của con bên kia thế nào. Mẹ mình nhà quê ra có biết lối thăm nom cháu cẩn thận không. Mình bất lực nước mắt lăn dài trên má. Có chị y tá đến thay nước truyền cho mình , thấy thế bảo :
Mới đẻ xong đừng có xúc động quá em ạ. Không sau này bị tiền sản giật là mệt lắm đấy. Y học bây giờ hiện đại lắm , sinh non vẫn nuôi dc bình thường, không cần lo quá đâu.
Ôi giời cái nhà anh này , chăm vợ đẻ mà ngủ như chết thế này à ? Dậy đi tôi hẹn cái này .
Đây nhá ! Chú ý mở bỉm của vợ ra liên tục nhá . Cứ 30 phút 1 lần , kiểm tra xem máu có chảy ra nhiều bất thường không , nếu có thì phải báo ngay cho tôi đấy. Không là băng huyết ra là khổ lắm.
Còn đây nữa. Cái túi này hễ thấy đầy thì đem đổ đi , đầy quá là nó tràn đấy nhá. ( túi đựng nước giải đấy ạ ).
Còn đây là 2 viên thuốc giảm đau. Hễ đau quá thì nhét vào hậu môn cho vợ anh. Ko dc mua thêm đâu nhá. Nhét nhiều quá là chảy máu dạ dày đấy.
….
Vâng. Em biết rồi chị ạ !
Chị y tá đi rồi , chú ấy đến nắm tay mình hỏi em đau lắm không ? Có mệt không . Em đói không.
Bác sĩ hẹn là chưa dc ăn. Sau 12h đồng hồ phải tập vận động cho khỏi dính ruột , xì hơi dc thì mới dc ăn. Em khó chịu thì anh bóp chân tay cho em nhé. Chú ấy vừa nói vừa làm. E cũng thấy dễ chịu hơn.
Hết 6 tiếng nằm phòng hồi sức , chú đẩy xe đưa mình xuống nằm phòng hậu sản. Theo lời chị y tá cứ 30 phút chú ấy đòi mở váy mình ra kiểm tra bỉm 1 lần. Mình thẹn quá không cho kiểm tra. Chú ấy bảo.
Anh nhìn thấy hết rồi. Ko phải thẹn nữa. Bây giờ không kiểm tra nhỡ chẳng may nó băng huyết thật thì phải làm sao ?
Anh có ăn thịt em đâu mà sợ. Nào , yên lặng để anh kiểm tra cho.
Mình nhắm mắt lại. Nằm yên để chú ấy xem. Vừa đau lại vừa xấu hổ. Nhưng lúc ấy mình còn biết nhờ cậy vào ai ?
Đến nửa đêm hôm ấy , mình đau lắm . Cơn đau dạ con nó đau khϊếp thật. Mình cố nhúc nhích người cho đỡ đau nhưng vẫn không đỡ.
Chú thấy vậy bảo
Hay anh nhét thuốc cho em nhé. Chị y tá bảo rồi. Đc nhét 2 viên mà.
Nhưng mình xấu hổ quyết chịu đau mà ko nhét. Chú bảo
Đúng là cứng đầu. Lỳ lợm. Đau phát khóc lên rồi còn giữ thể diện cái gì nữa. Thôi. Tùy em đấy . Nhưng đau quá phải nói với anh , đừng có im im đi là ko đc đâu.
Suốt đêm đau đớn , gần sáng mệt quá mình ngủ thϊếp đi một giấc. Chú em chồng cũng ngủ gục dưới chân mình. Sáng hôm sau Bác sĩ bảo chồng vệ sinh chỗ ấy cho vợ , kẻo để lâu nó viêm nhiễm các thứ.
Mình không dám nói cho mọi người biết là chú ấy không phải chồng mình. Còn chú ấy thì ai hỏi cũng nhận là chồng mình. Vì mấy ngày nay chỉ có chú ấy ở đây , lại làm những việc như chồng làm cho vợ vậy , giờ bảo không phải mọi người sẽ nghĩ như thế nào ? Mà ở viện mấy ngày , rồi thì họ sẽ chẳng biết mình là ai nữa đâu , nên thôi giải thích làm gì cho mệt !
Chú ấy lại vệ sinh rửa chỗ ấy cho mình. Mình bảo để mình tự làm được. Chú bảo nếu ko để chú làm chú sẽ bỏ mặc mình ở đây đấy. Mình sợ nên đành lặng im cho chú ấy vệ sinh cho mình. Đến nỗi mọi người xung quanh còn bảo sao chồng em chịu khó thế , ân cần chu đáo vậy !
Con mình bên Nhi TW cũng ổn định hơn. Nằm l*иg kính đc các bác sĩ chăm sóc cẩn thận. BS soi tai mũi họng thì thấy có nước ối ở họng ở mũi , vì lâu không đẻ đc nên bé bị sặc ối , họ hút hết dịch ra , hàng ngày cho uống loại sữa đắt tiền , … bé nhà mình sinh non , BS bảo phải tiêm 1 mũi để bảo vệ mắt , tránh sau này mắt phát sinh những bệnh không mong muốn. 1 mũi 7 triệu. Mình bảo mẹ mình ký quyết định tiêm luôn.
Chồng mình mất xong , các anh em đều biết anh có mẹ già và vợ sắp đẻ , ngoài tiền phúng viếng , có 1 người đến đưa cho mình 200 triệu. Bảo đấy là tiền của anh , anh đi làm nên đánh được hưởng. Lại xấu số như vậy nên số tiền này các anh em hỗ trợ cho chị chăm sóc cháu khỏe mạnh.
Lúc trước khi chồng còn sống, hàng tháng anh vẫn đưa tiền về cho vợ đều đều nên mình cũng tiết kiệm dc 1 khoản. Giờ nằm 1 chỗ cũng có chỗ đee dùng đến , không phải nhờ đến bố mẹ đẻ. Mình đưa cho mẹ 20 triệu sang Nhi TW , bảo mẹ hễ bs khó tính thì đút lót cho ngta để hay đc vào thăm cháu hơn và ngta cũng chăm con mình cẩn thận. Bây giờ con lo nhất chính là đứa bé !
Từ ngày đám tang chồng mình xong mình lại đẻ sớm. Chú em xin nghỉ làm luôn rồi giờ lại chăm mình đẻ. Bao nhiêu sự quan tâm , chăm sóc chú ấy dành cho mình , mình cảm nhận dc hết . Là tình yêu thật sự. Không quản mình là 1 người đã có chồng. Không quản mình đã bỏ đi đứa con của mình và chú ấy ! Giờ lại đẻ con cho anh chú. Nhưng chú vẫn yêu mình như vậy. Đơn giản đó là tình yêu mà thôi. Yêu rồi thì còn chú ý gì nữa …
Hàng ngày chú dìu mình tập đi , vận động như Bác sĩ bảo , giúp mình làm mọi thứ. Mỗi lần ngồi dậy mình đau đớn lắm, cử động là vết mổ nó đau , chú lại động viên mình , dìu dắt , nâng đỡ từng tí một , qua mỗi ngày vết thương lại đỡ đau đi. Nhưng mình quyết không nhét 1 viên thuốc giảm đau nào vì xấu hổ.
Đẻ dc 2 ngày mình bắt đầu căng tức ngực , vì sữa về. Nhưng 2 đầu ti mình bé quá bị thụt vào trong . Vì bầu ngực căng tức sữa nên 2 đầu ti cố kéo ra cũng ko dc. Mình phải vắt bớt sữa ra xem có đỡ không nhưng ko ăn thua. Có bác giường bên bảo là
NHờ chồng nó bú tí cho dần dần ti nó mới đẩy ra ngoài được , không là sau con ko ti dc đâu. Mình lúng túng. Làm thế này sao dc. Chú ấy nghe vậy bảo để anh làm cho. Mình ko chịu. Chú bảo.
Em xấu hổ thì để tối mọi người đi ngủ rồi anh bú ti em rồi kéo nó ra nha.
Thôi ko phải nghĩ nhiều nữa. Dù mình mới bên nhau 1 lần thôi , nhưng cũng có sự gắn kết thể xác rồi. Mọi thứ anh đều cọ xát rồi chứ có lạ lùng gì đâu. Anh làm vậy chả phải tốt cho em và con à ?
Mình cũng xuôi. Cứ khi mọi người tắt điện chú ấy lại mở áo mình ra rồi bú ti. Không biết chú làm như vậy trong người có cảm giác gì không. Còn mình thì 1 thứ tình cảm nam nữ len lỏi trong đầu đã xuất hiện!