Chị Dâu Lấy Em Chồng

Chương 1

Mình năm nay 30 tuổi. là chị cả trong gia đình có 3 chị em gái. Bố mẹ là nông dân. Quanh năm ngày tháng làm lụng vất vả nhưng cũng ko đủ trang trải cuộc sống. Vì 3 đứa con ăn học hàng tháng phải chi những khoản tiền không nhỏ. Bố mình lại nghiện ngập rượu chè. Hầu như chả giúp được gì cho kinh tế gia đình. Gánh nặng cơm áo đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ.

Nhà nghèo. Ngoài thời gian học ở trường, mình ko dám đăng ký học thêm ở nhà thầy cô nào. Thời gian rảnh mình ở nhà phụ giúp mẹ nấu cám cho lợn , vớt bèo bồng ở các con sông , các ao tù , đi chặt chuối , băm thái chuối cho lợn , .. Mấy công việc như gặt lúa , nhổ cỏ , làm mạ mình quá thông thạo và sõi việc.

Vì làm lụng nhiều nên da mình vốn dĩ cũng hơi trắng 1 tý nó trở nên đen lỳ đi . Đen kiểu bánh mật ấy , nhưng cũng may là ko có mụn gì. Chỉ có cái là da đen như các cụ nói Ngăm ngăm da trâu nhìn lâu cũng thấy đẹp vậy.

Hồi học cấp 3 , cũng có bạn trai cùng khối thích mình. Thư từ qua lại nhưng ko dám đi chơi riêng bao giờ. Vì nhà nghèo. Rảnh lại phải giúp việc nhà đồng áng cho mẹ. Nữa là ko có quần áo đẹp để mặc đi chơi. Nhiều lần tự ti đứng trước gương nhìn ngắm mình trong bộ quần áo tối màu quen thuộc , lưỡng lự rồi chọn ở nhà ko đi gặp bạn trai nữa.

Do học hành ko chuyên chú mấy nên mình học hơi kém. Cuối cấp 3 mình đã định xin mẹ cho nghỉ học ở nhà đi làm công ty. Sợ thi ĐH ko đỗ , sợ mẹ ko làm đủ tiền nuôi 3 chị em ăn học. Nhưng mẹ mình sống chết khuyên mình phải đi thi ĐH , bảo phải học giỏi sau này thoát lũy tre làng . Như cảnh mẹ lam lũ , không có học thức. Lấy ông chồng không biết thương vợ thương con thế này thì khổ cả đời.

Mình cũng làm 1 bộ hồ sơ đi thi. Chỉ là định thi chơi vậy thôi. Ai ngờ mình vừa đủ điểm đỗ. Bố mẹ mình đều vui. Ở quê mình khi ấy hễ nhà ai con cái mà học ĐH là bố mẹ nở mày nở mặt lắm. Bố mình từ ngày biết tin con gái trúng ĐH thì phấn khởi quá , đi khoe khắp xóm . Rồi từ ấy. Chẳng biết ông nghĩ thế nào mà bớt xay sỉn hẳn đi. Chịu khó làm lụng. Ở đâu người ta thuê việc gì là ông đi làm hết. Phụ hồ , vác gạch ngói , xi măng ,… mẹ mình xúc động lắm.

Mình lên Hà Nội nhập học. Thời gian đầu chưa quen nên cứ đi học xong lại về kí túc nghỉ ngơi. Sau thấy thương bố mẹ ở nhà hàng tháng chắt chiu gửi tiền ra cho con gái ăn học mà tiết kiệm quá mức. 2 đứa em ở nhà đi học cấp 2 và cấp 3 không đc mua quần áo mới. Mỗi lần ở trường về bố mẹ lại bắt gà bắt cá nấu nướng cho con cái ăn. Nhồi nhét bảo con ăn đi. Ở trên ấy chắc thiếu thốn lắm.

2 đứa em thấy vậy thì nói , lâu lắm rồi nhà mình chưa ăn thịt gà. Chị ko biết chứ , 1 tháng nay ngày nào nhà mình cũng ăn trứng rang chị ạ. Đến nỗi nhắc đến trứng là em đã ko muốn nuốt rồi.

Mình nghe em nói vậy. Cổ họng ứ nghẹn lại. Ko ngờ vì nuôi mình ăn học bố mẹ lại thắt lưng buộc bụng đến thế.

Lên trường mình đi tìm việc làm thêm theo ca. Phụ quán cafe , quán ốc luộc , .. ban đầu mình đi làm chưa quen với do ăn mặc quê mùa nên chỉ dăm bữa nửa tháng lại bị họ đuổi khéo bảo ko cần nhận người làm thêm nữa.

Lận đận thế nào , lần ấy mình cùng đứa bạn đi linh tinh chơi qua khu Mỹ Đình

. Thấy 1 nhà hàng ăn treo biển tuyển nhân viên. Về ktx mình suy nghĩ mãi rồi hôm sau đến xin làm. Mình học buổi sáng còn chiều dc nghỉ. Nhà hàng này nhìn bên ngoài ko lớn lắm , bên trong lại rộng rãi. Lại có cả hầm chứa ở dưới tầng 1.

Nhìn mình quê mùa nên mấy anh chị quản lý ko cho bưng bê. Cho xuống khu nhà bếp nhặt rau và rửa bát. Quán ăn rất đông khách. Tầng 1 bán đồ ăn sáng , cơm phở bình dân và cơm đặt trước cho khách dự tiệc., khách đặt tiệc thì sẽ có phòng ăn riêng , phục vụ cũng chu đáo hơn. Tầng 2 bán đồ uống , cafe , đồ ăn nhẹ. Tầng 3 , tầng 4 là những phòng hát karaoke cho khách. Nếu khách đến đặt tiệc ăn uống xong , có nhu cầu hát , nhu cầu tay vịn thì lên tầng 3 , tầng 4.

Nhà hàng kinh doanh đồ ăn đồ uống là công khai , nhưng ngầm đằng sau là chứa chấp gái bao cao cấp. Khách ra vào rất đông. Hàng ngày đi học về mình ăn trưa xong rồi 1 h đến chỗ làm. Rửa bát liên tục mấy giờ đồng hồ ko hết. Đồ ăn thì ít mà họ bày biện ra bát đĩa rất nhiều. Nhặt rau cỏ nữa. Mấy hôm đầu làm luôn chân luôn tay , về đến phòng kí túc mệt lả người , tắm giặt rồi đi ngủ luôn chẳng học hành gì. Rồi hôm sau lại đi học đi làm. Dần dần cũng thích ứng được với công việc.

Do ở quê mình lao động quen rồi. Nên mấy việc vất vả kìm thời gian như vậy mình chịu đựng được . Duy chỉ có mùa đông , rửa bát nhiều quá , tay khô nứt nẻ hết ra. Động 1 tí là nó bật cả máu đau lắm. Các anh chị thấy mình chăm chỉ thật thà nên cũng thích . Bảo nhiều đứa đến xin làm , nhưng chỉ được 1 tuần đứa nào cũng chạy mất dép vì ko chịu dc .

Tháng lương đầu tiên mình nhận đc 1,5 triệu đồng. Thời ấy với mình là 1 món tiền lớn vô cùng. Vì tự công sức mình làm ra. Vốn dĩ cũng ko dc nhiều như vậy. Các anh chị bảo là ngày nào mình cũng làm quần quật từ 1 h chiều đến 8h tối , công việc cũng vất vả. Lại còn phụ bếp nhặt rau lau bàn ghế nên trả xông xênh 1 tý hỗ trợ cho sv nghèo. Bảo mình mua vài bộ quần áo hẳn hoi mà mặc . Mùa đông lạnh lẽo như thế mà hôm nào đến rửa bát cũng thấy em mặc cái áo đồng phục cấp 3. Chân thì ko đi tất. Đừng tiết kiệm quá ko ốm đau ra đấy khổ lắm.

Thấy ac nói vậy mình rất biết ơn. Không ngờ lại có ng tốt như vậy .

Nhận lương tháng đầu tiên mình vui lắm. Đi luôn ra chợ sinh viên mua 1 cái áo ấm dày dặn , mua 2 cái quần bò và mấy đôi tất len. Số tiền còn lại mình ko dám động đến. Ăn uống dè sẻn. Bữa sáng có khi thì nhịn đến trường vì ngồi học ko làm gì cũng ko đói lắm. Trưa về thì nấu cơm ăn , rau luộc , trứng luộc và đậu phụ rán. Cố gắng thật lâu để ko phải gọi điện về xin tiền bố mẹ.

Lên Hà Nội học, suốt ngày ngồi mát , đi làm thì hì hụi trong nhà bếp, ko ra ngoài nắng nên da mình dần dần cũng trắng trẻo lên trông thấy. Nhìn cũng xinh lên dc mấy phần. Có tiền cũng mua mấy cái áo sơ mi hoa , mặc gọn gàng vào trông cũng đỡ quê mùa hơn trước. Mọi người bảo càng ngày nhìn em càng ra dáng gái phố rồi. Ko lù rù như hôm mới đến rửa bát nữa. Thấy mọi người khen vậy mình thích lắm

Về nhà cứ soi gương ngắm suốt.

Một lần , một chị nhân viên chuyên bưng bê trên tầng 1 và 2 của nhà hàng có việc bận đột xuất nên xin nghỉ. Quán đông khách ko thiếu người phục vụ nên anh quản lý xuống bảo mình lên thay. Làm buổi tối nay thì cuối tháng trả thêm cho 100k. Mình thấy có thêm tiền nên lên ngay. Nhưng mình ăn mặc giản dị quá ko hợp nên anh quản lý dẫn mình vào phòng của 1 chị gái bao , mượn 1 cái váy để mặc. Ăn mặc gợi cảm 1 tý thì khách đến sẽ thích hơn và lần sau cũng hay đến hơn. Lần đầu mình ăn mặc hở hang như vậy rất ngại ngùng. A qly bảo ko phải ngại, chỉ bưng đồ lên cho khách thôi , ko phải làm gì thêm cả. Họ ko trêu ghẹo gì đâu nên hết giờ là dc về. Mình cũng an tâm rồi đi ra làm việc.

Hôm ấy khách có 8 người. 5 người đàn ông và 3 người phụ nữ. Cũng có ng trung tuổi còn lại cũng trẻ trung và rất giàu có. Họ đặt tiệc sang trọng nên đề nghị có nhân viên đứng ở cửa hễ có gì cần dùng thì gọi.

Suốt bữa ăn hôm đấy có một anh cắt tóc đầu 1 phân , cũng cao to , vừa ăn uống nói chuyện vừa chú ý nhìn mình. Lát sau anh ta ra ngoài đi vệ sinh dúi vào tay mình 100k . Bảo mới làm lần đầu ở đây à , nhìn ngượng ngùng sợ sệt thế. Mình đoán anh này tầm 27 , 28 tuổi gì đó.

Mình tự nhiên đc anh cho tiền thì ko dám nhận , bảo anh thanh toán tiền với nhân viên thu ngân , em chỉ phục vụ bàn thôi, em ko thu tiền. A ấy xoa đầu mình bảo ngốc quá. Đấy là tiền bo. Em phục vụ tốt thì khách bo cho riêng em thôi. Cầm lấy đi. Không phải sợ. Mình nhận rồi cảm ơn rối rít. Trong lòng thoáng chốc có chút rung động với anh này. Nhưng ko dám mơ tưởng quá xa. Biết thân phận mình ko dám trèo cao.

Những ngày sau đó anh kia có vẻ hay đến nhà hàng mình làm ăn cơm hơn. Nhưng ko đi cùng bạn bè mà đến 1 mình rồi uống nước ở trên tầng 2.

Một lần , đang rửa bát , mình thấy anh quản lý chạy xuống bảo mình rửa chân tay lên tầng 2 phục vụ cho khách. Mình thắc mắc đấy ko phải công việc của mình nên mình ngại ko lên. A quản lý bảo có khách muốn gặp riêng em thôi. Em lên đi chắc là người quen của em đấy. Tò mò mình lên thử. Ngay bằng anh hôm trước mình thay ca cho chị nhân viên kia , đc anh ý cho 100 nghìn.

Chào anh ạ ! Anh cần dùng gì ạ ?

– Anh gọi rồi. Em rảnh không. Nói chuyện với anh 1 lát.

Em yên tâm đi. Anh đã trả tiền cho nhà hàng rồi. Em ngồi chơi hết giờ làm việc cuối tháng vẫn nhận lương đầy đủ.

Xin lỗi. Nhưng em ko quen biết anh. Tại sao anh lại làm như vậy ạ ? Nếu anh đã gọi đồ uống rồi em xin phép xuống làm việc .

Anh trả tiền cho nhà hàng tiền công ngày hôm nay của em rồi. Em ko phải xuống nữa đâu.

_ em ko biết anh làm thế là có ý gì , nhưng lần sau mong anh đừng làm thế nữa . Em khó xử lắm.

Mình bỏ đi xuống . Trong lòng thắc mắc khó hiểu. Và có chút vui vẻ. Vì dc gặp lại anh ấy và anh ấy lại chủ động muốn gặp mình nữa.

Thời gian sau nữa , không thấy anh ấy đến nhà hàng nữa nên mình tự nhủ đừng mơ mộng quá , người ta làm sao có thể lưu luyến đứa con gái quê mùa ngờ nghệch như mình được !

Làm lâu ngày ở đây nhưng mình vẫn chỉ rửa bát dọn dẹp chứ ko dc lên nhà bưng bê ăn mặc đẹp đẽ như mấy chị trên nhà. Có 1 bác gái làm việc lâu ngày ở đây tâm sự với mình ,

Mày cứ giản dị ngờ nghệch thế lại hay đấy. Mấy đứa ngày trc đến rửa bát nhìn cũng trắng trẻo khéo nói , thằng quản lý nó cho lên nhà trên phục vụ hết. Có đứa tham tiền còn đi khách luôn. Giờ nhìn ăn chơi sành điệu lắm rồi.

Mình nghe bác nói thế , từ ngày sau đến làm mình càng ăn mặc giản dị hơn. Lại áo đồng phục cấp 3 và dép tổ ong đến rửa bát. Mình cứ làm ở đấy cho đến năm học thứ 2. Một hôm đi học về mình thấy 1 người đàn ông trông rất quen nhưng ko nhớ ra là ai. Thấy mình bước ra khỏi cổng trường, anh đến chào hỏi xong rủ mình đi uống nước.

Gặp lại người quen nên mình vui vẻ đi theo.

_ Anh làm việc ở gần đây à ?

_ Anh không , anh đến để tìm em.

Anh hỏi quản lý nhà hàng em làm thêm biết em học ở đây nên anh đến tìm em. Sợ gặp em ở nhà hàng mọi người lại nói lời ko hay.

_ Hi. Vậy anh tìm em có việc gì không ạ ,.

_ không có ! Anh chỉ muốn mời em đi uống nước thôi .



_ Em có số điện thoại không ? Cho anh xin số. Rảnh anh gọi điện nói chuyện với em.

……

Những ngày sau , ngày nào anh ấy cũng nhắn tin gọi điện cho mình. Chủ yếu là nhắn tin , vì mình đi học và đi làm ko nghe đt đc. Và tối về phòng ktx thì ngại m.n mình ko dám nghe. Nghĩ mà thấy mình cũng liều. Chả biết người ta lai lịch ra sao , người ta hẹn đi uống nước là đi , gọi điện là bắt máy , trả lời tin thì vèo vèo ,..

Ko lâu sau anh ấy ngỏ lời yêu mình. Mình muốn hiểu nhiều hơn về anh nhưng anh nói bâng quơ, khi ấy mình dc anh quan tâm và săn sóc như vậy nên siêu lòng , ko biết trong lòng anh ấy mình quan trọng thế nào nhưng mình thì rất thích anh rồi. Anh nói gì mình cũng tin , cũng cho là đúng. Yêu vào là mù quáng là không sai.

Yêu nhau lâu , chuyện gì đến cũng đến . Mình và anh ấy đã phát sinh quan hệ. Hôm ấy anh trả tiền cho nhà hàng rồi đưa mình đi chơi , chiều tối dẫn vào 1 nhà nghỉ. Mình thì yêu anh ấy lắm nên mềm lòng , gần nhau anh ấy đòi hỏi nhiều nên mình cũng chiều. Nhưng ko như mình tưởng tượng. Lần đầu của mình là 1 cơn ác mộng. Ngày mình trở thành đàn bà cũng là ngày mình biết anh là 1 người rất khác xa với những gì anh biểu hiện cho mình thấy.

Ch*m anh ấy có gắn thêm 2 viên bi bé tẹo nó cứ chạy vòng tròn xung quanh thân ch*m mỗi khi quan hệ. Nghe bảo là nếu gắn thêm bi vào thì nó tăng sự ma xát và kɧoáı ©ảʍ cho cả đôi bên. Đặc biệt là người có ch*m nhỏ. Mình thì quan hệ lần đầu vốn dĩ là đau , cộng thêm vướng 2 viên bi ấy nên mãi ko đưa vào trong dc. Mình sợ quá nên chỗ ấy càng khô hơn , mình đau bật khóc xin thôi nhưng a ấy ko dừng lại. Cố tiến vào trong. Một lát anh ấy xong. Nhưng vì của mình hẹp ko vào dc hết. Anh chỉ nhấp mấy lần ở bên ngoài thôi đã ra rồi nên mình ko bị rách màиɠ ŧяiиɧ.

Anh lộ rõ vẻ giận dữ.

Sao lần đầu mà ko thấy máu ?

Em đâu biết. Em đang đau lắm rồi đây. Lần đầu của em . Còn vì sao ko có máu em cũng ko biết thế nào ..

_ Giả tạo. Lần đầu thì phải có máu chứ.

Anh ta bắt đầu đổi xưng hô.

_ Mày đã ngủ với thằng nào trước tao rồi. Mày giỏi lắm. Tao nghĩ mày ngoan hiền. Ai ngờ cũng như mấy con nhà quê tham tiền khác thôi.

Thấy a thay đổi chóng mặt như vậy mình hoảng hốt. Không ngờ con người anh ta lại lỗ mãng như vậy.

Anh ta lôi điện thoại ra gọi điện.

_ Em à , lát anh đến chỗ em nha. Làm mấy món ngon đi. Nay tâm trạng không vui. 1 tiếng nữa anh đến.

Xong xuôi a ta đi ra bảo mình mặc quần áo vào rồi tự bắt xe mà về đi. Mua thuốc mà uống vào. A ta vứt cho mình 200k bảo bắt xe và mua thuốc. Về mua cái gì mà ăn. Người thì gầy nhom. Chả có tí cảm xúc gì.

Mẹ kiếp. Đen bỏ mẹ !

Anh ta đi rồi mình bật khóc . Nước mắt thi nhau rơi xuống. Mình đối xử với anh ta chân thành , cứ nghĩ cho anh ta rồi sẽ nhận lại dc hạnh phúc. Không ngờ lại thành ra thế này.

Những ngày sau anh ta ko gọi điện ko nhắn tin nữa. Mình vừa giận nhưng vẫn còn thương . 10 ngày ko thấy hồi âm gì mình chủ động nhắn tin trước. Anh ta ko trả lời. Mình buồn rầu nhiều ngày , nghĩ là anh ta đá mình rồi nên biết thân phận ko dám làm phiền nữa. Lặng lẽ đi học , đi làm. Nào ngờ 2 tháng sau anh ta lại tìm đến mình. Lại đòi hỏi chuyện ấy nữa. Nhưng mình ám ảnh lần đầu đau đớn nên chối bảo đang có tháng, anh ta bảo có tháng thì vào nằm khách sạn ôm nhau cũng dc. Mình đi theo. Vào đấy anh ta bắt mình cởϊ qυầи ra để kiểm tra. Biết mình ko có tháng , dám nói dối nên anh ta thẳng tay tát vào mặt mình 2 bạt tai đau điếng người.

_ Mày bây giờ lại còn nói dối cả tao nữa à ? Mày ngủ với thằng nào chán rồi mà ko muốn ngủ với tao. Con đĩ này !

Mình òa lên khóc , giải thích do lần trước là lần đầu mình vẫn còn sợ nên mới nói dối .

Anh ta không tin. Bảo

_ Hôm nay tao không đ*t được mày về tao hoạn mẹ ch*m tao đi.

Nói xong anh ta lôi mình vào nhà tắm , xả vòi sen vào chỗ ấy của mình xong lấy ngón trỏ thọc vào , mình đau điếng người , 1 luồng nước ấm màu đỏ chảy ra. Mình bị anh ta làm cho mất trinh thật. Mình khóc lóc xin tha vì thực sự đau quá ko chịu dc. Anh ta thọc ko thương xót gì. Thấy mình chảy máu như vậy a ta dừng lại rồi lôi ra ngoài ko bắt quan hệ nữa. Và cũng tin là mình chưa quan hệ với ai bao giờ nên nói năng cũng nhẹ nhàng hơn.

Nhưng kể từ đó mình đã cảm thấy ko còn yêu anh ta nữa. 1 chút cũng ko. Vì mình nghĩ nếu anh ta yêu mình đã ko đối xử với mình như thế.

Mình ko còn chủ động nhắn tin gọi điện cho anh ta nữa. Dặn lòng phải quên đi. Trách bản thân ngu dại vội yêu mà tin người thái quá. Nhưng anh ta ko chịu buông tha cho mình. Thấy mình ko liên lạc thì anh ta gọi điện thoại chửi bới, đe dọa. Bảo là

_ Mày tưởng dứt khỏi tay tao mà dễ à.

8h tối ở chỗ này … mày ko đến t cho m ăn đòn….

Mình trở thành thứ công cụ tìиɧ ɖu͙© cho anh ta thỏa mãn. Những lần sau do quen hơn nên mình ko thấy đau nữa. Nếu thấy mình ko hợp tác khi quan hệ anh ta lại đánh mình. Do sợ nên anh ta bảo cái gì mình cũng làm theo. Càng ngày mình càng trở nên nhút nhát và sợ hãi. Ko biết làm thế nào để thoát khỏi sự dày vò của anh ta. Cứ dc 1 thời gian anh ta không làm phiền mình tưởng dc giải thoát. Ai ngờ anh ta lại gọi điện. Mình cố ý ko nghe. Hôm sau anh ta đến tận trường lôi đi.

Dọa nạt.

_ Mày nghĩ thế nào mà ko trả lời điện thoại ? Mày có muốn tao cho cả trường mày biết mày là đứa con gái dâʍ đãиɠ , đã mất trinh rồi không ?

Nghe vậy mình sợ hãi. Anh ta gọi là đến ko thích thì đuổi về. Cuộc sống tối tăm vô cùng. Có lần mình đã nghĩ bỏ học bỏ đi thật xa để thoát khỏi anh ta. Nhưng mình ko có đủ nghị lực. Sợ bỏ học rồi thì bố mẹ ở quê buồn , rồi kéo theo mọi thứ. Mình cắn răng chịu đựng .

Hết 4 năm Đại học. Anh ta bảo thấy mình ngoan hiền, biết nghe lời nên sẽ cưới mình.

Mình thì chẳng còn cảm xúc gì với anh ta. Ko trả lời. Anh ta thấy vậy lại dọa.

_ Mày ko lấy tao thì lấy ai ? Mày ngủ với tao mấy năm rồi còn mơ tưởng đi lấy thằng khác à ? Không ngờ mày lại đĩ thõa như vậy .

Mày nghĩ thằng đàn ông khác nó lại đi lấy 1 đứa con gái quê mùa như mày à. Như khúc gỗ ấy. Lại chẳng còn trinh tiết. Nó ngủ với mày 1 đêm rồi nó chán mày ngay. T đã cưới cho rồi lại ko biết thân phận….

Trong thời gian ở bên anh ta mình cũng biết dc nhiều điều về con người này. Anh ta săm 1 hình rồng ở lưng. Hơn mình 6 tuổi nhưng cũng trẻ trung. Tính cách thì thất thường. Dân xã hội đen. Chuyên đòi nợ thuê , đánh nhau đầy sẹo ở tay chân. Nhà còn mẹ già và em trai. Em trai hơn mình 1 tuổi. Anh ta còn buôn tiền giả nữa. Cứ dăm bữa nửa tháng anh ta lại đi xa 1 chuyến để đổi tiền giả về giao dịch.