Yêu Thầm Chị Họ

Chương 51

Khu trượt ống rất đông người chơi, mình chạy vào ngó quanh quất khắp nơi nhưng chẳng thấy em Uyên đâu. Dòng người đông đúc khiến tầm mắt mình bị rối loạn, nhanh thật, mới đây mà biến mất rồi.

Đi lòng vòng tìm kiếm mất vài phút mới thấy ẻm đang đứng ở một góc trò chuyện cùng hai thằng nào đó cỡ tuổi mình hoặc lớn hơn một chút. Mình cảm thấy hơi bực bội, trong khi mình và mọi người lo lắng thì ẻm lại say sưa tán dóc với trai. Cố dằn cục tức xuống, mình bước lại gần.

– Sao không ra chơi mà đứng đây vậy? Mọi người tìm Uyên nãy giờ. – Mình nói.

– Tìm Uyên làm gì? – Ẻm liếc mình.

– Ai vậy? Em trai của em hả? – Một thằng chợt nhìn mình rồi hỏi sốc.

– Đi. – Không đợi em Uyên đáp, mình nắm tay lôi đi luôn.

Mặc dù tỏ ra vùng vằng không muốn, nhưng em Uyên vẫn bước theo mình.

– Ở chơi, đi với thằng đó làm gì em? – Thằng vừa nói sốc mình bỗng đi theo, nắm tay kéo em Uyên lại.

– Buông ra! Muốn ăn đòn à? – Em Uyên vung tay ra, nói to.

– Em lạ quá! Mới nói chuyện vui vẻ với anh mà giờ trở mặt rồi, định giỡn với tụi anh sao? – Thằng đó vẫn cố tình chụp tay em Uyên.

– “Bốp”

Không nói gì thêm, em Uyên ngay lập tức phang cho thằng đó một đá ngay hông. Cú đá khá nặng, thằng đó khuỵu xuống ngay, tay ôm hông, mặt mày đỏ gay vì đau và tức tối.

– Con chó này… điên hả? – Nó nghiến răng.

– Nhìn lại mình đi cưng, cỡ cưng xách dép cho chị còn chưa xứng. Lúc nãy chị buồn nên đùa với cưng cho vui, giờ hết hứng thú rồi! – Em Uyên bĩu môi.

– Mày…

Thằng đó điên tiết nhào lên định ăn thua đủ, nhưng cũng may thằng bạn nó kịp thời ôm lại kéo ra xa. May là may cho nó thôi, nếu nó nhào vô chả biết có bị thêm vài cước tét mí mắt không.

– Thôi bỏ đi, hung hăng quá!! – Mình gắt.

– Rồi sao? Bỏ tay ra! Trấn nước nãy giờ chưa đã sao, còn muốn gì nữa? – Em Uyên hất tay mình.

– Nhỏ thôi, ta nhìn kìa. Hồi nãy T giỡn, không phải cố ý đâu, đừng giận nhen!

– Ừ, giỡn hả? Giỡn vui quá hén!

– Uyên cũng đạp vô mặt T chảy máu mũi còn gì nữa, sưng luôn rồi nè không thấy hả?

– Uyên không cố ý, hoảng quá đạp lung tung vô tình trúng thôi. Không giống như T, thích làm người khác đau…

Em Uyên ngúng nguẩy bỏ đi, mình lẽo đẽo theo sau.

– Chứ giờ Uyên muốn sao mới chịu?

– Không muốn gì hết.

– Tí tắm xong, dắt Uyên đi ăn hén! – Mình dụ khị, dùng thức ăn dỗ dành con gái luôn đem lại hiệu quả tốt nhất.

– Dụ Uyên hả? Không cần, Uyên tự đi ăn được, chưa nghèo đến mức đó.

– Chài, dụ gì không biết. Coi như tạ lỗi với Uyên, được chưa? Mốt T không giỡn vậy nữa.

– Được rồi. Lần này bỏ qua, còn lần sau nữa đi đừng trách! – Ẻm vẫn chưa nguôi, cố vớt vát.

– Lần sau thì sao?

– Lúc đó sẽ biết thôi.

Dỗ dành có một lúc mà mình đổ mồ hôi ướt trán. Theo trí nhớ còn rất tốt của mình, lúc trước em Uyên đâu có thế này, sao dạo này bỗng trở nên nhõng nhẽo kinh thế không biết, chẳng thua gì chị Diễm.

Nhìn ra xa thấy chị và Thanh sida đang loay hoay tìm kiếm, mình và em Uyên đi lại gần.

– Vui rồi hả? – Thanh sida khều mình hỏi nhỏ.

– Ờ. – Mình gật đầu.

– Ẻm thích mày phải không?

– Ax… làm gì có. – Nó bất thần hỏi làm mình lúng túng.

– Đừng giấu tao, nhìn là biết rồi. – Thanh sida lừ mắt.

– Tụi mình lên trượt ống đi, vui lắm!! – Mình giả điên không đáp lời nó, kéo tay chị Diễm leo lên cầu thang dẫn đến ống trượt.

Công viên nước ở tỉnh nên chiều cao ống trượt theo mình ước lượng có lẽ không bằng trên Sài Gòn. Độ cao này chả xi nhê gì đối với mình vì từng chơi những chỗ cao hơn nhiều, nhưng với chị Diễm thì khác. Vừa leo cầu thang, chị vừa nhìn xuống dưới run giọng hỏi mình:

– Cao quá à, chị sợ… có sao không T?

– Không sao đâu, an toàn lắm!

– Thôi chị không chơi đâu, cho chị xuống đi!! – Mặt chị tái xanh, môi run rẩy.

– He he, chơi thử cho biết. Nằm xuống nhắm mắt trượt một cái là xuống tới dưới à, đã lắm!! – Mình khích lệ.

– Hai người trượt bên đây đi, tao với Uyên qua ống bên kia. – Thanh sida nói, rồi rủ em Uyên sang ống bên cạnh.

Không cần nhân viên hướng dẫn, mình chỉ chị nằm xuống sao cho đúng cách sau một lúc lâu dụ dỗ. Mãi chị mới chịu nghe lời làm theo mình, nhưng mặt mày vẫn xanh như tàu lá, nhìn mà tội nghiệp, đi chơi mà sao giống như bị tra tấn quá.

– Trượt xuống tới khi nào thấy ánh sáng nhớ nín thở bịt mũi lại nghen, không thôi nước bắn vô đau lắm! – Mình dặn dò.

– Hix… thôi chắc chị đi ra, không trượt đâu… – Chị mếu máo, mặt mày méo xệch, làm ông bác nhân viên đứng kế bên cũng bật cười.

– Xuống tới đó nhớ đứng tránh sang một bên, không thôi người khác trượt trúng chị đó. Đi đi. – Vừa dứt lời, mình đẩy mạnh chị xuống.

– Á… a… a… a…

Tiếng chị hét vang trong ống trượt, chắc tim thót lên cổ, mình cười thầm trong bụng, ngồi đợi một tí rồi lấy trớn từ ngoài chui vào trượt một phát thật mạnh cho sướиɠ.

– Vù… vù… ùmmm…!!!

Sướиɠ tê người, mình đứng dậy vuốt mặt. Chị Diễm đang đứng cạnh đó, mặt mày còn tái lét vì sợ.

Bên kia Thanh sida và em Uyên cũng vừa trượt xuống, cười la ỏm tỏi.

– Sao? Thích không? – Mình nháy mắt hỏi chị.

– Không thích! Sợ muốn chết, tới giờ tim chị còn đập binh binh luôn nè! – Chị rùng mình, lắc đầu lia lịa.

– Đâu, e sờ nghe thử coi.

– Uýnh T bây giờ, ở đây đông người đó! – Chị đỏ mặt xô mình ra.

– Vui quá! Lên trượt tiếp đi T. – Em Uyên chạy lại kéo tay mình.

– Lên chơi tiếp đi! – Mình lôi chị.

– Thôiiii… không chơi nữa mà! T với bé Uyên chơi đi, chị ở đây tắm được rồi.

– Lần này em trượt chung với chị, không sao đâu. Đi mà!

Nghe mình nói cũng bùi tai, nài nỉ quá, cuối cùng chị đành run rẩy đi cùng bọn mình.

Lần này mình để chị nằm trước, mình ngồi phía sau ôm chị, rồi hai người cùng trượt xuống một lúc, mặc cho ông bác nhân viên xua tay cản.

– Tùmmm…!!!

Hai người lao ra cùng lúc có khác, nước bắn tung tóe. Chị ho sặc sụa, nước mắt nước mũi chảy tèm lem.

– Sao vậy, chị không bịt mũi hả?

– Có, nhưng mà chờ hoài chưa thấy tới, vừa bỏ tay xuống thì văng ra ngoài rồi, hix…

– Ax…

Em Uyên lại rủ lên chơi tiếp, mình cũng muốn đi, nhưng thấy tội nghiệp chị, không đành lòng bỏ chị một mình nên ở lại. Mình và chị lượn lòng vòng nghịch nước, hai đứa kia thì trượt ống khí thế. Khổ thân Thanh sida, mình biết nó vốn nhát gan, đi xe còn bị ói mà, đâu dám chơi mấy trò cảm giác mạnh, nhưng vì lấy lòng em Uyên nên ráng theo. Trượt một hồi mặt nó tái nhợt, phèo phổi chắc bay loạn khắp nơi trong bụng, em Uyên ngược lại càng trượt càng hăng, cười toe toét.

Thấy Thanh sida nhìn mình nhăn nhó, tội nó quá, mình buộc phải tìm cách giải vây.

– Chơi vậy đủ rồi, về thôi. – Mình nói.

– Còn sớm mà, về làm gì? – Em Uyên ngơ ngác.

– Về đi ăn, không đói hả? – Mình sờ bụng.

– Cũng hơi đói, thôi về thì về. – Ẻm gật đầu.

Cả bọn lót tót đi ra phòng thay đồ, trên đường đi lại có cơ số thằng dòm ngó em Uyên, lúc này áo tắm ẻm ướt sũng nước, các đường cong cơ thể ẩn hiện lấp ló sau làn vải mỏng càng gợi cảm hơn lúc mới vào gấp bội. Nói đâu xa, Thanh sida còn lén lút nhìn đầy háo hức cơ mà.

Sau khi tắm gội sạch sẽ, bốn người ra xe về. Lại như lượt đi, Thanh sida chở mình, chị Diễm và em Uyên đi chung.

– Giờ đi ăn hén! Chị muốn ăn gì? – Mình nhìn chị.

– Sao cũng được hết à! Tùy mọi người. – Chị cười.

– Vậy đi ăn lẩu cá kèo nhen! – Mình đề xuất.

Không ai phản đối, mình dẫn lại quán 7 Hổ, quán ăn gia đình khá có tiếng. Quán không sang trọng cho lắm, bù lại tay nghề nấu nướng rất ngon nên lúc nào cũng đông khách, nhất là dân nhậu cực mê.

Bọn mình chọn một bàn trong góc cho yên tĩnh, gọi vài món rồi ngồi tán dóc chờ dọn lên.

– Công nhận đi bơi về đói thiệt, Uyên đói không? – Thanh sida galang lau đũa, cười hỏi em Uyên.

– Ừ, cũng đói. – Ẻm cười gật đầu.

Em Uyên kiệm lời quá, làm Thanh sida cũng cụt hứng, tắt đài luôn. Mình mặc kệ cho nó lo liệu, tán tỉnh thế nào tự nó biết cách, xoay sang to nhỏ với chị, cố tình tách thành thế giới riêng của hai cặp cho Thanh sida dễ làm ăn.

Đợi một lúc, thức ăn được dọn lên. Cả bọn lao vào hùng hục càn quét, đói bụng mà ăn lẩu nóng thì đúng là số dách.

– Chị ăn cá nè, ngon lắm!! Ăn lẹ để hai đứa kia ăn hết đó. – Mình gắp con cá kèo bỏ vào chén chị.

– Hi hi… T ham ăn quá à! Cá nhiều mà, ăn sao hết mà lo! – Chị đá nhẹ chân mình.

– Tụi nó ăn như heo, không hết mới lạ! – Mình nói nhỏ.

– Ta ăn vậy mà như heo, vậy chắc T bằng hai con heo…

– Ax… he he…

Thấy mình và chị cứ thì thầm to nhỏ, em Uyên ngồi đối diện lườm lườm mình, hình như hơi ghen. Kệ ẻm, quyền gì mà ghen. Mình thản nhiên như không, vừa ăn vừa cười giỡn với chị. Thật ra, trong lòng mình cũng không thoải mái cho lắm, chẳng muốn khiến ẻm buồn, nhưng bắt buộc phải làm vậy thôi.

Giữa bữa ăn, không khí chợt ồn ào vì một đám người kéo vào. Thoạt đầu mình không để ý, nhưng bỗng thấy một người quen quen, nhìn kỹ lại là thằng Quang. Cảm giác lúc này như sét đánh ngang tai, tim đập loạn lên, bọn nó rất đông, hơn chục thằng, mặt mày đỏ gay hết cả rồi, chắc là nhậu ở đâu một chập rồi mới kéo lại đây làm tăng hai. Ngần ấy thằng mà quây mình, bỏ mạng là cái chắc. Khổ nỗi tụi nó ngồi ngay bàn cạnh lối ra vào duy nhất của quán, có muốn lặng lẽ trốn ra cũng không được.

– Gì vậy T? – Thấy mặt mình lo lắng, Thanh sida hỏi.

– Mày nhìn bàn sau lưng đi, bên tay trái. – Mình thì thào.

– Bàn mới vào đó hả?

– Ờ.

– Chết mợ, sao tụi nó tự nhiên lại xuất hiện ở đây vậy trời! – Thanh sida hoảng hồn.

– Đi ăn nhậu giống mình chứ sao nữa, tao nghĩ tình cờ thôi, không phải biết tụi mình ở đây mà vô tìm đâu.

– Sao giờ T? Chút nữa thế nào nó cũng qua đây gây sự cho coi, hay T trốn đi. – Chị lo lắng kéo tay mình.

– Trốn đâu giờ? Quán này chỉ có một cửa, trong đây cùng đường rồi. – Mình cười khổ.

– Mấy người đang nói chuyện gì vậy? Bọn đó là ai? – Em Uyên ngơ ngác.

– Thấy thằng cao cao mặc sơ mi xanh đóng thùng không? – Mình chỉ.

– Cái thằng nhìn trí thức đó hả? Thì sao? Thấy cũng hiền mà!

– Ừ, hiền lắm! Thằng Quang đó. – Miệng mình méo xệch.

– Hả? Là thằng khi trước hại chị Diễm bị T cho ăn đòn phải không?

– Ừ, nó đó. Lần này tới lượt T ăn đòn rồi, kiểu này chắc ra đi luôn, sống sao nổi. – Mình vò đầu bứt tóc.

– Bé Uyên có võ mà, lo gì. – Mắt chị Diễm bỗng sáng rỡ, mừng ra mặt.

– Tụi nó toàn tướng như trâu cui, mình em cùng lắm xử được hai thằng thôi, dù sao cũng là con gái, sức vóc sao bằng con trai. – Em Uyên lắc đầu.

– Hay mày leo rào ra ngoài đi T, tụi tao ra sau. – Thanh sida hiến kế.

Nhìn hàng rào chắn làm bằng lưới b40 cao ngất, bên ngoài lại toàn là ruộng, mình ngao ngán:

– Vầy sao leo? Với lại đâu chỉ mình tao, còn chị Diễm với mày, nó đều biết mặt. Nó mà thấy hai người, dễ gì chịu bỏ qua.

– Nói cũng phải. Kiểu này phải chơi thật rồi. – Thanh sida nhăn trán suy tư.

Ngẫm nghĩ một lúc, nó móc điện thoại ra:

– Để tao kêu tụi Hải khìn, Hưng mập lại giải cứu. Giờ tụi mình ngồi đây chờ thôi.

– Ừ, cũng chỉ còn cách đó. Không thể gọi chú Quyết được, chuyện chưa xảy ra, không bằng không chứng, tao chẳng dám làm phiền.

– Tao biết. Hi vọng cuối tuần tụi nó không đi đâu xa.

Thanh sida cầm điện thoại nhỏ to một hồi, ngẩng mặt lên thông báo:

– Hưng mập đi Vũng Tàu với đám bạn rồi, may còn Hải khìn ở nhà, nó đang gọi anh em tới đây.

– Đỡ quá! Nó có nói kêu được mấy thằng không? – Mình liếʍ môi.

– Chưa biết, nó nói sẽ gọi lại ngay.

Điện thoại reo, Thanh sida bắt máy nói vài câu, rồi nhìn mình ái ngại:

– Tính luôn Hải khìn nữa là được 4 thằng, tụi nó đi Vũng Tàu hết rồi.

– Luôn cả tao và mày nữa là 6, 6 thằng chọi 14, chết chắc!!! – Mình vuốt mặt cố lấy lại bình tĩnh.

– Uyên nữa chi, Uyên xử hai thằng cho. – Em Uyên nói chen vô.

– Mấy chuyện dao búa này Uyên tránh xa ra đi, đừng dính vào. Rủi bị một nhát vào mặt là tàn đời biết không? – Mình lắc đầu.

– Đúng đó… – Thanh sida ủng hộ mình.

– Đúng cái gì? Hay lắm hả? Tưởng chỉ có con trai mấy người là biết nói nghĩa khí sao? – Chưa nói dứt câu, bị em Uyên nạt ngang, Thanh sida im luôn không dám hó hé gì thêm.

– Chị lo quá T ơi! Mình ngồi đây chờ tụi nó về đi, đừng ra đó hén! Lần trước T đánh nó quá chừng, giờ mà thấy T, chắc nó gϊếŧ luôn đó… hix… – Chị Diễm ngân ngấn nước mắt, sụt sịt nói.

– Thì em tính vậy mà, ngu gì đi ra! Chỉ đề phòng trường hợp nó thấy mình thôi, chị đừng lo, không sao đâu. – Mình nắm tay chị trấn an.

Không khí vô cùng nặng nề, bọn mình chẳng ai còn tâm trạng để ăn uống, chưa bao giờ mình cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến thế. Mình cứ ngồi thậm thụt, nấp sau người Thanh sida tránh bọn nó nhìn thấy. Nhưng chờ mãi, chờ mãi chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy tụi nó sắp về, vẫn ăn nhậu cụng ly cười nói ồn ào.

– Uyên đi toilet tí. – Em Uyên đứng dậy.

Mình định cản nhưng không kịp, muốn ra toilet phải đi ngang bàn tụi nó, mặc dù không biết em Uyên, nhưng nhan sắc của ẻm có thể sẽ khiến bọn nó chú ý.

Đúng như mình lo lắng, lúc em Uyên đi ngang, tụi nó xì xào bàn tán. Đến khi ẻm trở ra, một thằng đứng dậy cầm ly bia ép uống làm quen. Ở xa nên mình không nghe rõ họ nói những gì, chỉ thấy em Uyên lắc đầu, xô thằng đó ra rồi đi lại bàn mình.

Bọn thằng Quang nhìn theo, mặc dù mình ra sức che mặt nhưng nhìn thái độ của nó, mình đoán có lẽ nó đã nhận ra. Nhận định này càng thêm chắc chắn khi bọn nó đứng lên, kéo sang chỗ mình.

– Không ổn rồi. – Mình vớ chai nước ngọt thủ sẵn trong tay.

Thanh sida và em Uyên cũng đi qua đứng cạnh mình, đề phòng cao độ đối với bọn nó.

– Hải khìn tới chưa, lâu quá vậy? – Mình hỏi Thanh sida.

– Mới gọi, nó nói đang vô. – Thanh sida nói nhỏ.

Thằng Quang tay cầm vỏ chai bia đập mạnh vào gốc cây gần đó, miểng văng tung tóe, nhìn mình mỉm cười:

– Lâu rồi không gặp, khỏe không em trai?

– Bị thương nặng như mày còn khỏe thế này, nói gì tao. – Biết không tránh được trận thư hùng, mình hừ mũi.

– Còn chưa cảm ơn em trai, nhờ em mà anh được ở nhà nghỉ dưỡng vài tuần, mập mạp trắng trẻo hẳn ra. Định đi tìm em để đáp lễ, không ngờ lại tình cờ gặp nhau ở đây, mình có duyên nhỉ?! – Nó cười tươi rói, nhưng ẩn sau nụ cười hiền lành đó là sự nguy hiểm chết người, mình cảm nhận rõ hơn ai hết điều này.

-Muốn gì nói đi, đừng lảm nhảm nữa! – Em Uyên hét to, dường như ẻm cố tình làm vậy để thu hút sự chú ý của mọi người, mong ai đó tốt bụng can giùm.

– Xinh nhỉ, nhìn em mà anh nóng hết cả người! Mấy thằng bạn anh có hứng thú với em lắm, chịu khó chiều tụi nó một chút, có khi anh sẽ nghĩ lại, bỏ qua cho nó. – Thằng Quang cười đê tiện, mấy thằng kia cũng cười rộ lên, ánh mắt nhìn em Uyên thèm thuồng không che giấu.

– Nói đi, tụi mày muốn bao nhiêu tiền mới chịu thôi? – Em Uyên cười khẩy.

– Ở đâu ra con nhỏ muốn khoe của với thằng Quang vậy tụi bây? – Một thằng đầu húi cua, mặc áo thun ba lỗ khoe cơ bắp cuồn cuộn, xăm trổ đầy người cười lớn.

– Nghe cũng hay đó, em lấy hết tiền trong ví ra đi, nếu nhiều hơn anh, anh sẽ bỏ qua. – Thằng Quang nhếch mép.

– Tao không mang nhiều tiền bên người, nhưng nếu cần… tiền tao đủ đốt chết hết cả họ nhà tụi mày! – Em Uyên cũng không vừa, bĩu môi đáp lại.

– Đã quyến rũ lại còn bướng bỉnh, anh thích mẫu con gái như em, chắc là chuyện đó… dữ dội lắm nhỉ? – Nó cười đểu.

– Dữ dội hay không, loại như mày chẳng bao giờ chạm được vào tao đâu, ráng nằm mơ đi! – Bình thường thằng nào dám nói câu đó, chắc em Uyên đã cho gãy vài cái răng rồi, nhưng trong tình huống hiện giờ, ẻm cũng biết phân nặng nhẹ, vẫn điềm tĩnh.

Để yên cho hai bên đối đáp, mình vẫn bảo trì im lặng. Mình đang chờ bọn Hải khìn đến, nên câu giờ càng lâu càng tốt.

– Đùa vậy đủ rồi, xử nó đi tụi bây. Ai đâm được thằng kia một nhát, tao cho một triệu, mười nhát mười triệu, chết tao lo. Khỏi cần nhờ tới anh Bình nữa. – Thằng Quang phất tay ra hiệu.

– Đừng… đừng làm vậy! Anh Quang… có gì từ từ mình nói… – Chị Diễm nãy giờ nép sát vào mình lo sợ, giờ chợt thẳng người lên tiếng.

– A, Diễm! Em vẫn còn nhớ tên anh sao? Vui ghê! – Nó nháy mắt.

– Anh muốn sao mới đồng ý bỏ qua cho tụi tôi? – Chị rụt rè.

– Nãy giờ anh quên mất, giờ em nói anh mới nhớ. Đúng là gϊếŧ nó thì anh cũng chẳng vui gì, chi bằng em đi chơi với anh một đêm thôi, anh hứa sẽ bỏ qua hết.

– Nằm mơ đi! Còn nhớ lời tao nói với mày lần trước không? Mày dám động bàn tay dơ bẩn của mày vào chị Diễm một lần nữa, tao gϊếŧ mày!! – Mình không thể kìm được sự tức giận khi nghe nó nói những lời bậy bạ làm nhơ bẩn tâm hồn trong sáng của chị.

– Tôi sẽ đi với anh, nhưng anh phải để T và hai người kia về trước đã… – Chị Diễm run rẩy nói, mắt đã ầng ậng nước.

– Ok, ok. Người đẹp muốn anh chiều ngay! Tụi mày đi đi, hôm nay tao tha, cảm ơn sự hy sinh cao cả của Diễm đi!! – Nó nhìn mình cười cợt nhả.

– Tha cmm, tao mà cần mày tha à? – Mình đập chai nước ngọt vào cạnh bàn vỡ tung tóe, quay sang chị – Chị đứng đây, không đi đâu hết. Cùng lắm thì chết, việc gì phải xin tụi nó?

– Nhưng mà…

– Không nhưng gì hết, em thà chết còn hơn để chị rơi vào tay con thú như nó!!!

– Tình cảm dữ nhỉ? Tao đùa thôi, việc quái gì phải tha cho tụi mày? Xử mày xong tao bắt nó đi không thoải mái hơn sao? Xử nó tụi bây. – Thằng Quang cười gằn ra hiệu.

Tức thì cả đám cầm vỏ bia lao vào tấn công mình. Mình vội xô em Uyên và chị Diễm sang một bên, không muốn hai người bị liên lụy.

Thanh sida cũng cầm vỏ nước ngọt chống trả lại bọn nó. Nhưng 2 chọi 14, không nói cũng biết kết quả. Chưa gì nó đã bị ăn một cú đập vào đầu, máu phún ra, té nằm trên đất. Mình khá hơn, quơ được một thằng đi miếng thịt cánh tay, nhưng bị thằng đầu húi cua xăm trổ cầm vỏ bia vỡ đâm một nhát vào bụng, ngay cạnh sườn. Cảm giác đau nhói, rát bỏng xộc lên tận óc. Mình loạng choạng té xuống, máu từ bụng chảy ra ướt đẫm áo.

Gã xăm trổ vẫn chưa dừng lại, nhào đến như muốn đâm thêm cho mình vài nhát chết luôn. Đúng lúc này, sau cơn bàng hoàng, em Uyên nhảy tới đá rất nhanh vào bên cổ khiến nó té nhào. Những thằng khác không bỏ lỡ cơ hội, ào đến để đâm mình như lời thằng Quang treo thưởng “một nhát một triệu”.

Mạng người thật rẻ, mình cười chua chát, gắng sức ngồi dậy nhưng mất máu nhiều quá, bắt đầu choáng váng mơ hồ, cơ thể không còn nghe lời nữa. Nói thì chậm, mọi thứ diễn ra rất nhanh, chỉ vài giây cục diện đã an bài.

– Dừng lại… dừng lại đi mà… ai cứu với!!! – Chị Diễm nước mắt lã chã ôm chặt mình, lấy tay bịt vết thương, cả người nhoài ra che cho mình, miệng gào thảm thiết.

Tim mình bỗng thắt lại từng cơn, phải chăng giấc mơ hôm đó đang trở thành sự thật? Chị Diễm sẽ chết vì đỡ những nhát đâm cho mình? Chỉ khác một điều, gây ra chuyện đó là tay chân của thằng Quang, không phải đàn em thằng Khang.

– Chạy đi… – Cố lắm mình mới nói được hai từ, giọng chợt khản đặc. Tay mình đẩy mạnh chị ra nhưng sức chẳng còn được bao nhiêu, chị lại ghì chặt lấy mình quyết không chịu buông.

– Kia kìa, chém chết mẹ bọn nó đi tụi bây! – Ngay lúc tuyệt vọng nhất, tụi Hải khìn bỗng xuất hiện. Bốn thằng cầm tông và cả kiếm Nhật ào đến.

– Đm, có cả viện trợ hả? Cẩn thận tụi bây!!! – Thằng Quang la lớn, rồi lủi vào giữa đám bạn trốn. Thằng chết nhát, chỉ giỏi đưa người khác ra làm bia.

Cảnh tượng nhốn nháo loạn xạ như trong phim diễn ra ngay trước mắt mình. Bọn Hải khìn chỉ 4 thằng nhưng bù lại có vũ khí, tụi thằng Quang không chuẩn bị trước nên vừa chạy tránh né vừa ném vỏ bia vỡ túi bụi. Hải khìn và thằng Quý bị trúng vỏ bia vào người rướm máu, càng hăng tiết xách tông truy sát tụi nó.

Đám thực khách nãy giờ đứng xem kịch xung quanh cũng sợ bị chém nhầm bỏ chạy tán loạn, bàn ghế chén bát xô đổ ngả nghiêng vỡ loảng xoảng, mọi thứ tan hoang.

Nhưng lợi thế chỉ duy trì được lúc đầu nhờ tính bất ngờ, chỉ một lát sau, vài thằng trong nhóm thằng Quang lén chạy ra xe vác mã tấu vào. Mình than thầm trong lòng, mình có gì cũng không sao, chỉ thương mấy thằng bạn vì cứu mình mà bị vạ lây. Chẳng may tụi nó có bề gì, tội mình lớn lắm, biết ăn nói thế nào với gia đình, người yêu tụi nó đây?

– Đi T ơi, nhân lúc tụi nó không để ý, mình trốn đi… – Chị Diễm kéo mình dậy.

– Em không đi đâu, chị với Uyên đưa thằng Thanh đi đi. – Mình lắc đầu.

– Sao vậy? Ở đây một chút tụi nó nhớ ra, gϊếŧ T đó! – Chị nước mắt ngắn dài, nhìn mình van lơn.

– Tụi bạn vì em vô đây cứu, giờ chị bảo em làm sao bỏ mặc tụi nó để chạy trốn đây? Em không làm vậy được. Mấy người đi trước đi, chút em theo sau liền. – Mình hổn hển nói, mỗi lúc mở miệng bụng lại đau kinh khủng.

– T không đi, chị cũng không đi… – Chị bặm môi.

– Uyên cũng vậy! – Em Uyên kéo Thanh sida lại gần chỗ mình, nó bất tỉnh rồi, nằm ngay đơ.

– Ừm… cùng lắm thì chết chung vậy! Chị lấy điện thoại gọi cho mẹ em, nói mẹ kêu chú Quyết cho lính xuống đây liền đi. – Mình hết cách, đành cười buồn. Gọi cho có thôi, lúc bọn họ xuống, chắc tụi mình đã xong phim hết rồi.

Ngoài kia, bọn Hải khìn đã bị dính vài nhát vào người, máu chảy đỏ áo nhưng vẫn cố chống chọi. Lòng mình nóng như lửa đốt, nhưng chỉ biết bất lực ngồi nhìn, chẳng biết phải làm thế nào.

– Được hai người đẹp chăm sóc, số mày cũng có phước nhỉ? – Thằng Quang bỗng lù lù đi tới, tay cầm cây kiếm Nhật, hình như lấy được của tụi Hải khìn. Mặt nó không còn tươi cười nữa, mà chuyển sang sắc xám xịt đầy tức tối, muốn ăn tươi nuốt sống mình.

– Ở hiền gặp lành! Không như mày… – Mình trừng mắt.

– Tao định không dính dáng gì vào mày, cho người khác làm, đỡ phải phiền phức! Nhưng giờ tao đổi ý rồi, chính tay tao sẽ tiễn mày đi. – Nó giơ kiếm lên.

– Cây sắt cùn đó của mày chẳng làm được trò trống gì trước mặt tao đâu. – Em Uyên đứng dậy, bước ra chắn trước mặt mình.

– Quên mất. Hình như em gái có nghề, mà không sao, để anh gọi thêm vài thằng lại tiếp em. – Thằng Quang cợt nhả, xoay người ngoắc vài thằng đàn em hùng hổ chạy lại.

– “Lần này xong rồi!” – Mình kêu thầm, đưa tay kéo em Uyên lại, sợ ẻm gặp nguy hiểm.

– Dừng tay! Tất cả dừng tay lại cho tao, tụi mày muốn phá banh quán tao hả??

Ngay lúc này, một gã đàn ông dáng người tầm thước từ ngoài chạy vào, tay cầm khẩu súng khá to chả biết là súng săn hay súng gì. Ông này tầm hơn 40 tuổi, người xăm trổ chằng chịt, so với ổng, thằng húi cua khi nãy chỉ đáng học trò.

Như biết ông này, bọn thằng Quang lập tức dừng lại hết, không thằng nào dám làm gì nữa, kể cả thằng húi cua hung hăng nhất cũng vậy.

– Đm, từ khi nào khu này để cho tụi mày làm loạn vậy? Thằng Bình sẹo đâu, nó kêu tụi mày làm à? – Sau khi đưa mắt nhìn bao quát hiện trường, ông ta chỉ tay vào mặt thằng húi cua gằn giọng.

– Dạ, không phải. Chút chuyện riêng của tụi em thôi, không liên quan gì đến anh Bình hết. – Thằng húi cua hơi rụt rè nói.

– Thằng này hồi trước chơi em, giờ em chỉ trả thù thôi. Mọi tổn thất của quán em sẽ chịu trách nhiệm bồi thường, anh Bảy thông cảm giùm! – Thằng Quang lên tiếng.

– “Bốp, bốp!!!” Đm, ở đây tới lượt mày nói chuyện hả? Tao bắn nát gáo mày rồi tao sẽ bồi thường cho, đồng ý không? – Bất thần tát cho thằng Quang hai cái tóe lửa, người đàn ông được gọi là anh Bảy giơ súng kê vô đầu nó.

– Nó còn nhỏ không biết gì nên lỡ miệng, anh Bảy bỏ qua cho, tụi em đi ngay! – Thằng húi cua lật đật xin xỏ.

– Tất cả những gì hư hại, tụi mày đền bù hết. Còn tụi kia, có xích mích gì thì đưa tụi nó ra ngoài mà xử, tao không quan tâm, đừng làm trong quán tao. Không thôi lại nói anh Bảy này ỷ lớn hϊếp nhỏ. – Anh Bảy bỏ súng xuống, lấy một điếu thuốc châm lửa hút.

– Dạ… cảm ơn anh Bảy! Ngày mai tụi em quay lại gửi tiền ngay. – Thằng húi cua rối rít cảm ơn, ra hiệu cho tụi kia đi lại bắt bọn mình.

Đám Hải khìn hiện giờ nửa nằm nửa ngồi, mình mẩy máu me bê bết, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng chắc cũng phải chữa trị vài tháng mới bình phục. Thằng Quang giờ chỉ chăm chăm trả thù mình thôi, như cũng không muốn khó dễ tụi bạn mình nữa, vậy mình cũng yên tâm phần nào. Tụi bạn còn sống là tốt rồi.

Em Uyên bỗng chạy lại gần anh Bảy, nói gì đó rất nhỏ, không thể nghe được. Anh Bảy ra chiều suy nghĩ mông lung, đắn đo khá lâu.

Bọn thằng Quang thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vàng cử ra mấy thằng chạy đến khiêng mình xềnh xệch ra ngoài, mặc cho chị Diễm chạy theo gào thét van xin, khóc hết nước mắt. Dường như gấp gáp quá, bọn nó cũng không lý gì đến chị Diễm nữa, mục tiêu của nó chỉ còn lại một mình mình.

– Khoan đi đã… – Anh Bảy bỗng cản lại.

– Dạ, sao anh? – Thằng húi cua ngớ người.

Thằng Quang từ lúc bị ăn hai tát tai, chắc đã biết thân biết phận nên im lặng đứng cạnh đó, không dám hó hé gì nữa.

– Để người lại. Tụi bây đi đi! – Anh Bảy phẩy tay.

– Thằng này có thù với tụi em, không thể tha cho nó được. Anh Bảy thông cảm!!

– Nó là người yêu của cháu họ tao, kêu tụi bây để lại thì cứ làm vậy đi. Đừng nói nhiều!!! – Anh Bảy trợn mắt.

– Cháu họ? – Thằng húi cua ngơ ngác.

– Cháu gái tao đây, lâu ngày không gặp suýt chút nữa không nhận ra. Rõ ràng chưa? – Anh Bảy vỗ vai em Uyên cười lớn.

– Dạ, nếu vậy tụi em đành chịu! Tụi em xin phép.

Thằng húi cua mặt mày méo xệch, cố nén tức giận ra hiệu cho cả đám bỏ đi. Riêng thằng Quang trước khi đi không quên ném cho mình cái nhìn hằn học không đội trời chung.

Mình thở phào nhẹ nhõm, nằm sải lai giữa nền đất bẩn, chưa bao giờ thấy cuộc sống này đẹp đến thế, hạnh phúc cho những ai được sống bình yên. Thầm tạ ơn trời đất, hai mắt mình dần hoa lên, cảnh vật trở nên nhòe nhoẹt rồi chìm vào bóng tối vô tận…