Yêu Thầm Chị Họ

Chương 47

9/10.

Lại một ngày nắng gắt. Thời tiết cũng thất thường như tâm trạng của một cô gái vậy, lúc nắng lúc mưa, khi ấm áp khi lạnh lẽo.

Mặc trời mưa hay nắng, cuộc sống của mình vẫn tiếp diễn như một quy luật quen thuộc. Dù mình không hề muốn như thế, nhưng lại chẳng biết làm sao để thay đổi. Sáng đi học, trưa gặp em Uyên, chiều tối là thời gian dành cho chị Diễm. Cảm giác như mình đang dùng cùng lúc hai món ăn ngon và hoàn toàn khác biệt nhau. Đã quá nhiều mệt mỏi vây lấy mình rồi, mình thật sự không muốn nghĩ nhiều về điều này nữa nhưng vẫn phải nghĩ.

Mình sợ hãi những giây phút đối mặt riêng tư cùng em Uyên, sợ cái cảm giác xao lòng hôm qua lại một lần nữa len lỏi vào tâm trí mình, sợ sẽ không kìm lòng được mà gây ra những chuyện tệ hại làm tổn thương cả hai người con gái bên cạnh mình. Mình không muốn trở thành một thằng đàn ông khốn nạn, tồi tệ và hèn mọn.

Lúc sáng, đang học thì Thanh sida gọi cho mình, cũng mấy hôm rồi không liên lạc với nó.

– Gì vậy mày? – Mình khom đầu trên bàn, nhỏ giọng nói.

– Đang học hay sao mà nói nhỏ xíu vậy? – Thanh sida cười hè hè.

– Ờ, có gì nói lẹ đi!

– Đệch, còn phải hỏi hả? Uổng công tao coi mày là thằng bạn thân nhất! – Nó hừ mũi.

– Là sao?

– Biết hôm nay ngày gì không?

– Ngày 9/10. – Mình chả hiểu nó muốn nói quái gì.

– Móa, ngày đặc biệt vậy mà mày không nhớ hả? – Thanh sida la ầm lên.

– Mắc gì đặc biệt? – Mình ngơ ngác.

– Ngày anh Thanh đẹp trai ra đời mà mày không nhớ à?

– Ax… nhớ rồi he he! Sao bạn hiền? Có định tổ chức không?

– Tính không làm, mà mấy em gái năn nỉ quá nên chắc phải tổ chức rồi. Đẹp trai gái bu khổ lắm mày ơi!! – Thanh sida chắc lưỡi than thở.

– Ờ, tội mày! Mấy giờ, ở đâu? – Mình buồn cười.

– Làm tại nhà ăn nhậu cho thoải mái, 6h có mặt nhen ku! Quên nữa, nhớ dẫn chị yêu của mày theo cho tụi bạn tao được mở rộng tầm nhìn hè hè..

– Ờ, tất nhiên rồi, sao bỏ em yêu của tao ở nhà được mày! À, dẫn em Uyên theo luôn hén! – Mình chợt nảy ra ý định cũ, biết đâu lần này Thanh sida có thể gây được chút thiện cảm với em Uyên, được vậy thì hay biết mấy.

– Thôi thôi, cho tao xin! Tao sợ nó quá rồi!! – Thanh sida la làng.

– Đẹp vậy mà chê hả?

– Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà chảnh quá, tao không có cửa đâu, rước nhục vào thân thôi! – Nó chép miệng.

– Bữa đó dùng sai chiến thuật, ẻm đang buồn chuyện cũ nữa nên mới vậy! Lần này không có gì đâu, mày cứ nói chuyện bình thường thôi, từ từ sẽ tạo ấn tượng. – Mình dụ dỗ.

– Phải không? Mà sinh nhật tao, dễ gì nó chịu đi! – Thanh sida hơi xiêu lòng rồi.

– Chuyện đó cứ để tao lo, vậy đi! Tối tao dẫn ẻm tới cho mày tán!

– Ờ… hix… nhắc tới ẻm sao tao hồi hộp run quá…

– Ráng đi! Tán được rồi tha hồ mà hãnh diện he he, thôi tao học à, cúp máy đây.

– Nhớ đến đúng giờ nhen!

– Ok.

Tạm ổn rồi. Bị một lần chắc Thanh sida nhớ đời, với kinh nghiệm tán gái tích lũy nhiều năm, mình không tin nó lại một lần nữa sỗ sàng hấp tấp để nhận đòn từ em Uyên. Mong rằng mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp, không uổng công mình sắp đặt. Việc còn lại bây giờ là ngọt nhạt rủ rê em Uyên thôi, chắc không khó lắm.

Trưa nay ăn cơm cũng chỉ có mình và ba mẹ, em Uyên vẫn nằm trên phòng, chắc chưa khỏi hẳn. Trong bữa cơm mẹ hỏi thăm ẻm, mình ậm ừ đáp cho qua. Lúc gần đây có vẻ ba mẹ quan tâm đến em Uyên nhiều hơn trước, muốn mai mối ẻm cho mình sao? Suy nghĩ của người lớn đôi khi chẳng thể nắm bắt được, mình không bận tâm lắm, quan trọng do mình thôi.

Mình dò hỏi được về chuyện ngoại bắt chị Diễm dọn đi nơi khác. Theo mẹ kể thì ba mẹ đã thuyết phục được ngoại đồng ý rồi, dù ngoại còn hơi lo lắng nhưng về cơ bản chuyện này đã giải quyết xong xuôi, không đáng lo nữa. Đây đúng là tin mừng hiếm hoi trong khoảng thời gian đầy khó khăn hiện nay.

Dọn dẹp xong mình lại múc tô cháo mang lên phòng cho ẻm.

– Uyên dậy chưa? Ăn cháo nè! – Mình gõ cửa.

– T vô đi. – Em Uyên ừ khẽ.

Mình mở cửa đi vào, em Uyên đang ngồi bó gối trên giường, mặt không chút cảm xúc.

– Đỡ sốt nhiều chưa? – Mình hỏi.

– Không biết. T coi giùm Uyên đi! – Ẻm lắc đầu.

Mình lại gần, đưa tay sờ trán ẻm, còn nóng nhưng đã bớt kha khá rồi.

– Bớt nhiều rồi đó, chắc chiều hoặc cùng lắm ngày mai sẽ khỏi hẳn! – Mình cười.

– Ừm… sắp khỏi bị Uyên làm phiền nữa, vui lắm phải không? – Ẻm nhìn mình.

– Đừng có hở ra là nói kiểu móc họng người khác vậy được không? – Mình nhăn mặt.

– Sự thật thôi.

– Ăn cháo đi, ăn lẹ còn uống thuốc nữa! – Mình đưa tô cháo cho ẻm.

– Không đút Uyên hả?

– Uyên đỡ nhiều rồi, tự ăn được mà.

– Không thích.

– Sao Uyên nhõng nhẽo quá vậy? Còn hơn chị Diễm nữa!

– Vậy à? Biết tại sao không?

– Biết chết liền!!

– Uyên thấy mình ngốc quá, cứ phải vờ tỏ ra mạnh mẽ để được gì? Để người ta phân vân chọn lựa giữa hai cô gái, một người yếu đuối, một người mạnh mẽ, rồi cuối cùng sẽ vứt bỏ cô gái mạnh mẽ, chỉ vì nghĩ rằng cô ấy với cá tính mạnh mẽ sẽ chịu được nỗi đau sao? – Em Uyên nhếch môi cười cay nghiệt, dường như đang tự cười bản thân.

– Uyên nghĩ nhiều quá rồi, đang bệnh để đầu óc thảnh thơi đi! – Mình cau mày.

– Nói đúng quá phải không? Mạnh mẽ lúc nào cũng thiệt thòi thôi, Uyên không muốn mất người nào đó chỉ vì người ta cho rằng Uyên mạnh mẽ..

– Thôi, ăn nè, để T đút. – Mình múc cháo nhét vào miệng ẻm, để ẻm đừng rảnh rỗi mà nói nữa.

Lại như hôm qua, em Uyên im lặng ăn cháo, mình cũng lặng lẽ đút.

– Hôm qua, Uyên có nói gì với chị Diễm không? – Tay mình lấy thuốc, hỏi bâng quơ.

– Không. Sao vậy?

– Hình như chị Diễm biết được chuyện gì rồi, T tưởng Uyên nói chứ.

– Uyên không nói gì hết. Uyên không muốn sứt mẻ tình chị em với chị Diễm! – Mặt em Uyên buồn so.

– Ừ, Uyên không nói nhưng cứ thế này hoài, cũng sẽ có ngày chị Diễm biết hết tất cả thôi. – Mình ngao ngán lắc đầu.

– T sợ à?

– Sợ chứ! T không muốn chị Diễm buồn!

– Lúc nào cũng lo chị Diễm buồn, còn Uyên? Uyên là trâu bò không biết buồn sao? – Ẻm ai oán nhìn mình, ánh mắt rất nhiều cảm xúc.

– T yêu chị Diễm, và Uyên dù sao cũng mạnh mẽ hơn! – Mình xoay đi nơi khác, không dám nhìn vào mắt ẻm.

– Lại mạnh mẽ… hi hi… – Ẻm cười to.

– Uống thuốc nè! – Mình nhét nắm thuốc vào miệng ẻm đang mở to, kê luôn ly nước vô.

Đang cười, bị mình tọng thuốc vô miệng, em Uyên ho sặc sụa chảy cả nước mắt làm mình hoảng hồn, lật đật vỗ vỗ lưng ẻm.

– T làm gì vậy hả? – Nuốt xong mớ thuốc, ẻm trừng mắt la lớn.

– Xin lỗi, tại… – Mình gãi đầu.

– Đối xử với Uyên vậy coi được sao? – Mắt em Uyên rơm rớm.

– Xin lỗi mà, T tính đùa chút thôi, ai dè…

– Đền đi.

– Đền gì? – Mình trố mắt.

Em Uyên bỗng vòng hai tay ôm chặt lấy mình, do đang ngồi sát bên nên mình không kịp phản ứng, ngồi trơ ra như tượng.

– Buông ra đi, ba mẹ lên thấy bây giờ… – Được vài giây, mình trấn tĩnh gỡ tay ẻm ra.

– Uyên buồn lắm!! Một chút thôi… – Ẻm nói khẽ, tay vẫn ôm cứng.

– Uyên hận nhỏ bạn thân lắm đúng không? Uyên đang đi vào con đường của nó đó. – Mình thở dài.

– Uyên biết. Nên mới đau như bây giờ… cứ phải cố kìm nén bản thân… cảm thấy tội lỗi… khó chịu lắm… – Người ẻm run lên.

Cảm xúc của em Uyên truyền lan sang mình, chẳng hiểu mình nghĩ gì nữa. Đôi lần muốn ôm ẻm vào lòng nhưng không thể, mình ngồi trơ như đá, hai mắt nhìn thẳng lên vách tường đếm xem có bao nhiêu con thằn lằn, cố gắng khống chế nhịp tim đang đập liên hồi.

– Ham muốn chiếm hữu của Uyên mạnh quá, tự làm khổ bản thân thôi! – Mình cười gượng.

– Không phải mà… – Ẻm lắc mạnh đầu.

– Trước giờ có gì Uyên muốn mà không được? Gia đình giàu có, nhiều người theo đuổi, Uyên quen được chiều chuộng rồi. Bây giờ không có được T nên Uyên mới vậy thôi, háo thắng quá mà…

– Nói sao T mới tin đây? – Ẻm ngước nhìn mình, ánh mắt long lanh vô hồn.

– T không tin!! Người như Uyên, chẳng có lí do gì để thích T đâu! – Mình cười tự giễu.

– Rồi T sẽ tin. T cũng có cảm tình với Uyên mà đúng không? – Ẻm vẫn ôm chặt mình không buông.

– Uyên tự xét lại lòng mình thật sáng suốt đi, sau đó cho T câu trả lời, rồi T sẽ nói Uyên nghe. Ok? – Chẳng biết sao mình lại nói câu này, nói xong hối không kịp.

Mình đẩy nhẹ ẻm ra, bước đến cửa, chợt nhớ còn chuyện quan trọng chưa nói.

– Uyên ngủ đi cho khỏe, tối đi chơi được không?

– Đi đâu?

– Sinh nhật Thanh bạn T, nó mời…

– Thằng bạn T hồi trước à? Còn dám mời Uyên sao?

– Ừm, đi vui thôi mà!

– T muốn Uyên đi không?

– Muốn!

– Ừ, vậy thì Uyên đi.

– Ờ, ngủ ngon!!

Mình khép cửa phòng lại, nặng nề đi về phòng. Càng ngày càng rối rắm, làm sao đây?? Mình không nỡ nặng lời với em Uyên, nhưng càng nhẹ nhàng lại càng khiến ẻm lao đến gần mình hơn.



6h30 Thanh sida đt réo liên tục. Nhưng hai người đẹp đang bận sắm tuồng, mình có hối cũng bằng thừa, chờ riết quen rồi.

Đúng 7h chị và em Uyên mới xuống. Hôm nay cả hai đều mặc váy áo trắng tinh, có điều váy của em Uyên ngắn hơn, gợi cảm hơn. Hai người đứng cạnh nhau thật tương phản đến kỳ lạ. Một người thánh thiện rạng rỡ tựa thiên thần nhỏ, đem đến cho người đối diện cảm giác yêu mến dễ chịu, không dám có dù chỉ một chút suy nghĩ phàm tục. Người kia lại giống như hiện thân quỷ dữ, của tất cả những gì cám dỗ nhất trên đời này, gợi cảm kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến mức thôi thúc người khác muốn phạm tội, lao vào cạm bẫy để rồi rơi xuống hố sâu địa ngục đọa lạc, suốt đời trầm luân chịu kiếp khổ sở.

Ngắm người đẹp quả là thú vui tuyệt vời nhất trên thế gian này, mình say mê chiêm ngưỡng bức tranh tương phản trước mặt chẳng thấy chán. :beauty:

– Đi chưa? Hối nãy giờ mà còn ngồi đó. – Em Uyên liếc mình.

– Ờ… lỡ trễ rồi! Tại ai hả? – Mình đứng dậy.

Leo lên xe, chờ chị qua nhưng chị lại ngồi vào xe em Uyên.

– Bé Uyên chưa khỏi, chạy xe không tốt đâu! Chị chở bé Uyên, T đi một mình hén! – Thấy mình nhìn, chị cười toe.

– Ừ, sao cũng được. – Mình khổ não.

Nhà Thanh sida không xa cũng chẳng gần, chạy tà tà một lúc là đến. Nhà nó là nhà trệt nhưng được cái rất rộng và thoáng mát. Đặc biệt có khoảng sân vườn trồng đầy cây ăn trái, từ nhỏ mình và đám Hải khìn thường kéo qua quậy phá cả ngày, ba mẹ nó lại rất dễ tính nên càng thích tợn.

Lúc bọn mình đến, khoảng sân rộng trước nhà nó đã đầy ắp xe cộ, bên trong tiếng cười nói cụng ly ồn ào náo nhiệt.

– Kêu nãy giờ mới tới, trễ quá vậy? – Thanh sida chạy ra khoác vai mình.

– Ờ, có chút chuyện.

– Chào… Uyên. – Nhìn qua thấy em Uyên và chị đứng đó, Thanh sida cười gượng gạo gật đầu. Mình nghe tim nó đập hự hự trong ngực, không khéo l*иg phổi chết mất. ????

– Không mời khách vô nhà hả mày? – Nhìn nó mình thấy buồn cười, nháy mắt hỏi.

– Ờ… quên… Uyên với chị Diễm vô trong đi! – Thanh sida lúng túng đi trước.

Mình nhìn quanh, khách khứa cũng vài chục người, nam thanh nữ tú dập dìu. Đám Hải khìn ngồi phía trong, thằng nào cũng mắt láo liên ngó quanh tìm đối tượng là các bạn nữ đi một mình, sinh nhật Thanh sida là dịp may hiếm có đối với những thằng FA như bọn nó.

– Ê… T qua đây ngồi nè mày! – Thấy mình, Hải khìn ngoắc tay kêu to.

– Hai người ngồi đây đi, chờ tí nhen! – Đưa chị và em Uyên lại một bàn trống, mình dặn dò rồi sang bàn Hải khìn.

– Vào ba ra bảy, tới trễ tự phạt ba ly đi. – Nó cười hô hố rót bia tràn cả ra bàn, ép mình uống.

Vừa tới đã quất 3 ly, mình xây xẩm mặt mày mém sặc, cố dằn xuống.

– Em nào đi chung với mày xinh quá vậy? – Hải khìn hỏi, mắt sáng rỡ.

– Chị Diễm, lần trước tụi mày gặp rồi mà!

– Không phải, chị Diễm tụi tao biết rồi. Em hot girl tóc ngắn kia kìa.

– À, Uyên, em bạn chị tao. Thích hả? – Mình cười to.

– Nhìn đã quá!! Vậy mà lâu nay giấu, tính ém hả mày? – Thằng Hưng ngồi kế bên chen vô xuýt xoa.

– Ém đâu, Thanh sida đang tán đó, tụi mày nhào vô nó chém mỏi tay đừng khóc! – Mình nhún vai.

– Mẹ, thằng sida một đám ghệ rồi, còn giành ăn nữa hả? – Hải khìn giật mép.

– Thôi, mày nhìn lại mình đi Hải, vừa xấu vừa dơ, ăn nói khìn khìn, tán được em đó tao cũng lạy!! – Thằng Hưng cười nhăn nhở, xô đầu Hải khìn.

– Nói đúng đó. – Mình cười ha ha.

– Mà Thanh sida tán được ẻm chưa? – Hải khìn tỉnh bơ hỏi, chả quan tâm bị thằng Hưng sỉ nhục.

– Chưa. Đang cố gắng! – Mình đáp.

– Vậy tao vẫn còn cơ hội, để qua mời ẻm một ly.

Mình chưa kịp cản, Hải khìn đã đứng dậy cầm ly bia chạy qua bàn chị và em Uyên đang ngồi. Nãy giờ lo nói chuyện không để ý, giờ mới thấy cái bàn khi nãy còn trống đã đặc nghẹt đám con trai. Mấy thằng này thiếu hơi gái kinh niên hay sao thế nhỉ? :canny:

Lạ một điều, Hải khìn mời bia em Uyên vẫn lịch sự cụng ly, không chơi sốc hàng như hôm trước với Thanh sida. Mình thở phào nhẹ nhõm, rủi ẻm làm nhục mấy đứa bạn mình ở chỗ đông người cũng tội tụi nó, khổ lây mình nữa.

Mình bước lại, chả còn cái ghế nào. Chị Diễm nhìn mình áy náy sợ giận, ngó quanh quất kiếm ghế cho mình. Chắc tụi nó ào lại nhanh quá nên chị ngại không nói được, mình không có gì để phàn nàn cả.

– Xin lỗi, có thể nhường ghế cho bạn của Uyên được không? Hồi nãy T ngồi ghế này. – Thấy mình đứng xớ rớ, em Uyên cười tươi hớp hồn thằng ngồi kế bên. Thằng này lạ hoắc, mình không quen.

– Ơ… được… được chứ!! – Thằng đó mặt ngơ ra, gật đầu lia lịa đứng lên nhường ghế cho mình.

Mấy thằng ngồi chung bàn cười ồ lên.

Mình chả biết sao, muốn ngồi gần chị, nhưng em Uyên mới lấy ghế cho mình, không lẽ giờ bơ ẻm cũng tội. Ở nhà làm gì cũng được, nơi đây đông người làm vậy khác nào bỉ mặt ẻm.

– Xích qua em ngồi với! – Mình cầm ghế nói nhỏ chị nhích qua một chút, mình chen vào giữa chị và em Uyên.

Chị không nói gì, cười cười nhích qua. Mấy thằng chung bàn nhìn mình tò mò và có chút ghen tức, nhưng mình phớt lờ, chả quan tâm. Toàn lạ hoắc, tự dưng thấy gái đẹp lại kéo qua hú hí, đến nản.

– Anh là Khánh, hai người đẹp tên gì vậy? – Một thằng trắng trẻo, đầu chải gel láng mượt cười hỏi.

Chị ngồi nhỏ to với mình, em Uyên thì bơ chẳng thèm đáp.

Thằng Khánh sượng sùng, nhìn mặt quê đến tội. Nâng ly trước mặt em Uyên nói:

– Uống với anh một ly nha người đẹp!!

– Mai còn đi làm nữa, không uống đâu. – Em Uyên lắc đầu từ chối.

– Một ly thôi, có gì đâu em. – Thằng mập ngồi kế thằng Khánh cười hềnh hệch, nhìn mặt hám gái thấy rõ.

– Đúng rồi đó, một ly thôi mà có gì đâu. – Được bạn ủng hộ, thằng Khánh đá nhẹ ly vào ly em Uyên.

Cả đám này chắc là một nhóm chơi chung, ngồi vỗ tay cười đùa ủng hộ, nhìn mà chướng mắt. Mình ngoắc Thanh sida lại.

– Tụi nào vậy? Còn bàn khác không, tao bực lắm rồi đó!

– Tụi bạn anh Sang, tao không có mời tự nhiên kéo lại, chẳng lẽ không tiếp kì quá! – Thanh sida cũng tỏ ra bực bội.

– Đổi bàn khác cho tao đi, ngồi đây một hồi có chuyện nữa! Tính em Uyên mày biết rồi đó. – Mình nói nhỏ.

– Ừ, chờ tao chút.

Thanh sida gật đầu, chạy vào trong lấy ra cái bàn khác, loay hoay xếp.

– Mời có một ly cũng không nể mặt hả người đẹp? Chảnh quá vậy! – Thằng Khánh quê rồi, mặt hơi cau lại nói.

– Uyên không thích uống thì thôi, anh đừng ép nữa! – Mình nói.

– Mời uống thôi, ép gì đâu. – Nó nhướng mắt.

– Mời nhưng người ta không uống rồi, anh kêu hoài khác nào ép? – Mình cười nhẹ.

– Em gái này là gì của mày mà bênh dữ vậy? – Thằng Khánh trừng mắt nhìn mình.

– Thôi nhịn đi T, nhìn họ dữ quá à, nói một chút có chuyện đó! – Chị níu tay mình nói nhỏ.

– Ừ, em biết mà, có nói gì quá đâu. – Mình gật đầu.

Mình cũng không muốn có chuyện. Bọn nó mình chả ngán, nhưng tránh xung đột vẫn hơn. Với lại dù sao tối nay cũng là ngày vui của Thanh sida, có gì tội nó, mình nhịn không nói nữa.

– Rồi đó, qua bên kia đi. – Thanh sida đi lại vỗ vai mình.

– Ừ.

– Đi qua bên kia ngồi! – Mình đứng dậy nắm tay chị, quay sang nói nhỏ với em Uyên.

– Ừm.

Ẻm gật đầu, cùng chị đứng lên đi theo mình, bỏ đám thằng Khánh ngồi chưng hửng.

– Đm, tưởng đẹp lắm chắc! Còn thằng nhóc kia nữa, ngon lắm hả mày? – Thằng Khánh chửi theo.

– Nói gì hả? – Em Uyên xoay lại.

– Thôi, kệ nó đi. – Mình kéo ẻm.

Tụi nó còn nói thêm câu gì nữa, nhưng bọn mình đi xa rồi nên không nghe. Đi sinh nhật vui đâu chưa thấy đã gặp chuyện bực mình.

– Xin lỗi! Mấy thằng đó Thanh không có quen.. – Thanh sida áy náy nói.

– Không có gì. – Em Uyên cười mỉm.

– Dọn hết lên đi, tao đói lắm rồi! – Mình huých cùi chỏ.

– Ok, chờ chút có ngay.

– Hồi nãy bé Uyên tính quay lại làm gì nó vậy? – Chị cười hỏi.

– Đập vô mặt nó chứ làm gì, ghét nhất mấy thằng thiếu não không biết tự lượng sức! – Em Uyên tỉnh bơ.

– Một đám đó, đập nổi không mà đập? – Mình nhướng mắt.

– Không nổi cũng đập, sợ gì tụi nó!! – Ẻm hất mặt.

– Cho xin, có ngày vô bệnh viện nằm! – Mình lắc đầu ngán ngẩm.

Nhìn qua bên kia thấy đám Hải khìn dòm ngó hoài, mình ngoắc tụi nó lại. Đám bạn mình mê gái thật, nhưng dù sao cũng đàng hoàng biết điều, không như bọn kia. Hơn nữa ngồi đông cho vui, nhậu nhẹt hét hò khí thế hơn.

– Vui không? – Mình hỏi chị.

– Vui hi hi… bạn T vui tính quá à!! – Chị cười tít mắt.

– Ừ, vui tính rồi mê gái nữa! – Em Uyên cười cười.

– Thích thằng nào nói đi, làm mai cho. – Mình nháy mắt.

Ẻm liếc mình bén ngót, rồi quay sang cụng ly với bọn Hải khìn. Hơi khó hiểu, khi nãy thằng Khánh lúc đầu mời bia cũng khá lịch sự, ẻm không chịu uống. Giờ tụi Hải khìn nhí nhố mời liên tục, ẻm lại uống hoài. Hết biết nói sao luôn. Cũng có khi tụi nó là bạn mình nên ẻm nể mặt chăng? Tự sướиɠ tí. :beauty:

– T nói bé Uyên đừng uống nữa, còn bệnh uống vậy sao hết được! – Chị khều mình.

– Kệ đi, nói dễ gì nghe! – Mình lắc đầu, gắp bún cho chị.

– Thích bé Uyên xỉn như bữa trước lắm hả? – Chị bỗng liếc mình.

– Ax… mắc gì thích? Là sao?

– Ai biết đâu nè, tưởng T thích bé Uyên xỉn rồi ngồi ôm T như bữa trước chứ. – Chị chu môi.

– Bậy bạ không à, em thích chị ôm thôi he he!! – Mình cười khỏa lấp.

– Biết T xạo mà chị vẫn thích nghe, chị ngu quá à… hix… – Chị làm mặt mèo, nhéo mình.

– Ui… đau…

Mình xuýt xoa, chợt ngó qua thấy em Uyên đang nhìn mình chăm chăm. Sợ chị Diễm với tụi bạn nghi ngờ, mình đá nhẹ chân ẻm, có vậy ẻm mới chịu quay đi.

Thanh sida chạy bàn một hồi cũng kéo ghế lại ngồi gần em Uyên, tíu tít hỏi han. Hôm nay thấy ẻm thân thiện, chắc nó quên cú troll thế kỷ hôm trước rồi, lấy lại phong độ tán gái liếng thoắng, cười cười nói nói hào hứng.

– Sao hai bữa nay, em thấy chị lạ vậy? Có gì nói em nghe đi! – Mình nói vào tai chị.

– Đâu có gì đâu, chị giỡn mà! – Chị cười.

– Giỡn gì? Em thấy chị nói thật thì có.

– Không có mà. Chị giỡn vậy thôi chứ không nghĩ gì đâu! – Nhìn mặt chị thật thà như đếm.

– Nghi lắm! Có gì thì nói, đừng để trong lòng rồi hiểu lầm em nghen! – Mình nghiêm mặt.

– Biết rồi. Lo xa quá à! Ăn thịt nè! – Chị gắp miếng thịt đút mình, định ém họng không cho mình tra hỏi nữa đây mà.

Bọn Thanh sida, Hải khìn dồn hết sự chú ý, chăm sóc em Uyên. Biết chị là của riêng mình rồi, không thằng nào dám dòm ngó gì.

Bọn mình chẳng mua quà gì cho Thanh sida cả, thân quá rồi chả biết mua gì cho nó. Thanh sida cũng không cho tặng, bạn bè lại chung vui được rồi, nó nói đâu phải con gái mà tặng quà. Đỡ tốn được một khoản tiền, đương nhiên thằng nào cũng hoan nghênh nhiệt liệt. ????

Uống một lúc đến gần tàn tiệc, tụi Hải khìn thằng nào cũng liêu xiêu gật gù, riêng em Uyên còn tỉnh như sáo. Bọn nó ngán quá, không dám mời nữa, biết đυ.ng phải thứ dữ rồi.

Tụi thằng Khánh lúc ra về, chợt chen qua bàn mình, tụi nó cũng ngà ngà hết rồi.

– Uống với anh một ly đi người đẹp, không uống anh không cho tụi em về đâu! – Thằng Khánh lại cầm ly bia ép.

– Không thích! – Em Uyên nhếch môi khinh khỉnh.

– Không thích cũng phải uống, khinh thường tụi này hả? – Nó đẩy ly bia vào miệng ẻm.

– Làm gì vậy hả? – Mình đưa tay xô ly bia ra.

– Đ*ó liên quan gì tới mày! – Thằng Khánh tạt ly bia vào mặt mình.

Bất ngờ quá, mình chỉ kịp giơ tay che mặt nhưng vẫn ướt hết áo. May mà mình ngồi che phía trước nên chị Diễm không bị vạ lây.

– Muốn chết hả? – Em Uyên la lên, rồi xô thằng Khánh ra xa, chân dài trắng nõn đang mang giày cao gót bất thần vẽ một đường cong bổ từ trên cao bổ xuống, cắm ngay mặt nó.

“Bốp”

Thằng Khánh té rật ra đất, hai tay ôm mặt rêи ɾỉ. Em Uyên đá trúng chân mày nó thì phải, thấy máu từ một bên mày bị tét chảy ra.

Mình, chị Diễm và đám bạn ngồi ngẩn ngơ trước màn hành động đẹp mắt không thua gì trong cinê vừa diễn ra. Lúc này mình mới chợt nhớ, ẻm từng có lần nói đai đen taekwondo, chắc không phải khoác lác rồi.

– Đm, con ch* này dám láo hả? – Thằng mập vẫn đi chung với thằng Khánh lượm vỏ chai bia nhào tới.

– Tiếp bọn nó đi tụi mày!!! – Hải khìn, thằng Hưng với mấy đứa bạn mình cũng nhào tới, mặt thằng nào thằng nấy đỏ gay.

Không khí cực kỳ căng thẳng, ngó thấy bên mình đông hơn, tụi thằng mập có vẻ ngán, đứng gườm gườm.

– Có chuyện gì vậy? – Thằng Sang nãy giờ không thấy đâu, bỗng lòi mặt ra hỏi.

– Thằng Khánh mời con này ly bia, nó không uống thì thôi, còn đá tét chân mày. – Thằng mập hầm hè.

– Ở đây ai cũng thấy tụi mày gây chuyện trước, giờ muốn gì hả? – Thấy nó bịa chuyện trắng trợn, mình giận dữ chỉ vô mặt nó nói lớn.

– Muốn chơi thì sao? – Một thằng khác hét lên.

– Thôi, đủ rồi. Sinh nhật em tao mà tụi mày không nể mặt chút nào hết vậy? – Thằng Sang hừ mũi nhìn tụi kia.

– Anh đưa tụi nó về giùm em đi, mệt quá! – Thanh sida bực bội.

– Ờ, nãy giờ nhậu với mấy chú trong đó quên mất! Tụi này xỉn vô nhảm quá, tụi em thông cảm nhen! – Thằng Sang nhìn tụi mình, chủ yếu là em Uyên cười cười nói.

– Không có gì đâu anh. – Mình cũng biết điều gật đầu.

– T phải không? Lâu rồi mới gặp. – Nó nhìn mình ngờ ngợ.

– Ừ, cũng lâu rồi không gặp anh.

– Mày đυ.ng vô thằng Quang giờ sắp mệt rồi, anh nghe đâu gần đây nó hay đi gặp nhóm thằng Bình sẹo bàn kế hoạch gì đó, coi chừng nó úp sọt mày chết luôn! – Mặt thằng Sang hơi nhợt nhạt khi nhắc tới bọn thằng Quang và Bình sẹo nào đó.

– Cảm ơn anh! Em sẽ đề phòng. – Mình gật đầu.

– Ờ, thôi anh về, mấy thằng này quậy quá, xin lỗi lần nữa nhen!

Mặc bọn thằng Khánh hậm hực nhìn tụi mình, thằng Sang kêu vài đứa nữa kéo tụi nó ra xe đuổi về.

– Mày cẩn thận đi, lần này tao thấy căng rồi đó! – Thanh sida lo lắng.

– Ừ, biết rồi. Mày biết Bình sẹo là thằng nào không? – Mình hỏi.

– Không. Nãy gấp quá chưa hỏi anh Sang được, để mai tao hỏi kỹ rồi nói mày nghe.

– Ừ, thôi tao về luôn à, khuya rồi.

Mình nắm tay đưa chị ra xe, bọn hải Khìn cũng về chung. Chạy cùng đường được một đoạn thì tụi nó tách ra.

– Tụi thằng Quang nào nữa vậy? – Em Uyên ngồi sau chị Diễm chở, hỏi mình.

– Bọn hồi trước bắt định hại chị Diễm, Uyên không biết đâu. – Mình lắc đầu, đang suy tính xem làm sao đây.

– Rồi sao? Giờ tụi nó trả thù hả? – Ẻm lại hỏi.

– Ừ, chắc sắp rồi.

– Tính sao đây T? Chị lo quá à! – Chị Diễm nhíu mày lo lắng.

– Để em nghĩ đã, chị lo chạy xe đi, té bây giờ! – Mình chép miệng.

– Cần Uyên giúp không? – Em Uyên cười.

– Giúp được không mà hỏi? – Mình trề môi.

– Uyên có quen biết vài tay anh chị ở Cần Thơ, chi một chút tiền chuyện gì cũng xong. Hoặc nếu cần thiết Uyên nói thằng Khang một tiếng, nó không ngán ai đâu.

– Thôi, cho xin đi! Đã tránh không muốn liên quan tới nó, giờ còn định nhờ nữa hả?

– Đùa thôi! Mà thằng Quang là người thế nào?

– Tay chơi, mê gái, thủ đoạn… – Mình ngán ngẩm, nhắc tới thằng nông dân này sao chẳng có gì tốt để nói thế không biết.

– Mê gái hả? Hay để Uyên tiếp cận nó giúp T? Nói vài câu chắc êm xuôi ổn thỏa thôi mà! – Ẻm cười.

– Muốn chết hả? Chuyện riêng của T, Uyên đừng dính líu vào giùm cái, T tự lo được!! – Mình lừ mắt.

– Ừ, vậy tự lo đi, không thèm quan tâm nữa!! – Ẻm bĩu môi rồi quay mặt sang bên kia.

Về đến nhà, mình ra ban công đứng ngẫm nghĩ xem nên làm thế nào cho tốt. Thằng Khang lo chưa xong, giờ lại đến thằng Quang, rầu thật. Có thể trong thời gian tới nó sẽ đánh úp mình cũng chưa biết chừng, làm sao để tránh đây? Nó trong tối, mình ngoài sáng, quá khó khăn để đề phòng.

– T đang lo hả? – Chị đi ra đứng cạnh mình.

– Ừm… sao chị chưa ngủ nữa? Khuya rồi.

– Chị cũng lo mà!! Chị sợ T có chuyện gì quá à…

– Không có gì đâu! Chị đi làm mà thấy nó tới thì đt cho em liền nhen, nhớ cẩn thận!! – Mình kéo chị tựa vào người, hôn lên tóc chị.

– T cũng vậy hén!! Có chuyện gì thì chạy đi, rồi báo công an, đừng liều như mấy lần trước nữa, chị sợ lắm!!!

– Em biết phải làm gì mà.

– Hứa với chị đi! – Chị ôm mình.

– Ok, hứa danh dự luôn! Em không chết bỏ chị lại một mình đâu mà lo he he…

Gió đêm thổi nhẹ, mơn man vờn tóc chị bay lất phất lên mặt mình, cảm giác nhột nhạt nhưng thật dễ chịu.

– Nãy giờ bé Uyên cứ hỏi chị về thằng Quang hoài à!! – Nhìn trời một lúc, chị nói.

– Chị kể hết rồi hả?

– Ừm…

– Rồi Uyên có nói gì không?

– Không. Nhưng thấy bé Uyên ngồi suy nghĩ gì đó, hình như lo cho T!! – Chị cười khẽ.

– Không phải đâu, mắc gì lo cho em! – Mình nhún vai.

– Gần đây… chị thấy bé Uyên hình như quan tâm T nhiều hơn trước… – Chị nhìn mình.

– Chị lại nghĩ lung tung nữa rồi. Đừng nói hai hôm nay thái độ lạ lùng của chị là vì chuyện này nhen?

– Hi… không biết nữa!! Chị cứ thấy sao sao đó, không diễn tả được.. – Chị vuốt tóc, đầu lắc nhẹ tỏ vẻ khó hiểu.

– Đừng nghĩ nhiều, em chỉ yêu mình chị thôi!! Người ta có đối tốt với em thế nào, cũng không làm em hết yêu chị được đâu!! Tin em đi! – Mình ghì chặt chị vào lòng.

– Chị tin T mà… nhưng không biết sao chị lại thấy hơi khó chịu… chị xấu tính quá… hix…

– Ai cũng vậy, không riêng gì chị đâu. Chị không xấu, ngược lại rất tốt là đằng khác!! Chị như vậy mà còn xấu thì trên đời này không còn người tốt nữa rồi!

– T cứ nói quá… chị thấy mình xấu tính nhỏ mọn lắm… – Chị thỏ thẻ như tự trách bản thân.

– Em nói chị không xấu là không xấu, cấm cãi nghe chưa?! Thiên thần của em mà xấu à? He he… điều vô lý nhất em từng nghe đó.

– Mỗi lần trò chuyện cùng T, chị thấy hết buồn, hết lo nghĩ, thấy an tâm lắm!! Chắc tại suốt ngày được T khen hi hi… – Chị cười khúc khích, mặt vẫn rúc vào ngực mình.

– Có sao nói vậy mà, chị xấu em chả thèm khen đâu! Cứ yên tâm mà đón nhận đi hì hì…

Chị đã nhận ra tình cảm của em Uyên dành cho mình rồi, có lẽ từ khá lâu, không phải chỉ mới vài hôm gần đây. Vậy mà hôm trước còn kêu mình qua chăm sóc cho ẻm đang bị bệnh, lần đi ăn thịt cầy lại cũng bắt ẻm ôm mình vì sợ ẻm té. Chị không ghen sao? Mình nghĩ là có, con gái ai chẳng ghen. Nhưng lòng thương người của chị lại lớn hơn sự ghen tuông, mình cảm phục vì điều đó.

Trên đời này, liệu còn cô gái nào được như chị không? Mình nghĩ là còn, nhưng muốn tìm… có lẽ hơi khó!!!