Yêu Thầm Chị Họ

Chương 45

7/10.

Một ngày đẹp trời, nắng chói chang, mình chỉ cảm nhận được điều này khi mở mắt ra lúc 11h trưa. Thi cử xong rồi, chủ nhật tuần này được nghỉ, tha hồ ngủ nướng thật sướиɠ.

Ngồi dậy vươn vai, bất chợt nhớ ra… ai đưa chị đi làm nhỉ???

Ngó sang phòng chị chả có ai, mình vội chạy xuống dưới nhà. Em Uyên đang loay hoay nấu nướng, không có ba mẹ ở đó.

– Chị Diễm đi làm rồi hả Uyên? – Mình hỏi.

– Ừ, ngủ dữ quá, quên mất nhiệm vụ đưa rước chị luôn hả? – Ẻm đáp nhưng không nhìn mình.

– Sao chị Diễm không kêu T dậy? – Mình gãi đầu.

– Chị Diễm thấy T ngủ ngon quá, không nỡ gọi dậy, định tự đi. Mà Uyên không an tâm nên đưa chị đi giùm T rồi. – Ẻm liếc mình.

– Ờ, vậy hả? Cảm ơn!

Ậm ừ vài câu, mình chui vào toilet súc miệng rửa mặt.

– Đói chưa? Dọn cơm ăn luôn nhen! – Mình vừa đi ra, ẻm đã hỏi.

– Ừ, ba mẹ T đâu rồi? Không chờ về hãy ăn?

– Dì dượng đi thăm ngoại từ sáng rồi, chiều mới về.

– Ax… không lẽ đi nói chuyện hôm trước à?

– Chắc vậy!

Mình bước lại bê nồi cơm, lấy chén đũa. Bữa nay chỉ có mình và em Uyên ăn thôi, thấy không khí hơi khác lạ.

Ngồi nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, mình choáng váng. Gà ram, canh chua cá lóc, cà pháo, thịt ba rọi luộc, chưa kể một mớ tôm sú rim, món nào cũng một tô đầy. Cả nhà ăn còn không hết, đừng nói chỉ có mình và ẻm.

– Làm gì dữ vậy? Người chứ bộ trâu hay sao mà nấu nhìn thấy oải quá!! – Mình so đũa.

– Tiền của Uyên mua đó, không lấy của nhà T nấu đâu mà tiếc! – Ẻm ngồi vào bàn, tay xới cơm, mắt liếc mình.

– Vấn đề không phải tiền của ai, mà Uyên nấu nhiều quá, ăn sao hết? Phí lắm!!

– Ăn không hết thì bỏ, thà dư còn hơn thiếu! – Ẻm nghênh mặt.

– Ờ… tùy.

Mình cũng hết biết nói gì, im lặng chiến đấu.

Công bằng mà nói, tài nghệ nấu nướng của em Uyên có lẽ không thua kém gì chị Diễm. Chị từ bé đã chịu khó làm lụng, nấu ăn ngon cũng dễ hiểu, riêng em Uyên… mình chả biết sao lại nấu ăn giỏi thế?? Kiểu này, heo biết leo cây cả rồi.

– Ngon không? – Ẻm gắp con tôm bỏ vào chén mình, cười hỏi.

– Ờ… cũng được. – Mình không thích khen ẻm chút nào.

– Nấu từ sáng đến giờ, khen một tiếng cho người khác vui cũng không được sao? – Ẻm nhìn mình có vẻ bực dọc.

– Thấy ăn là biết rồi, còn bày đặt hỏi làm gì?? – Mình chép miệng, đũa gắp đồ ăn khí thế.

– Thích! Ăn thử gà coi vừa miệng không nè? – Em Uyên xé cái đùi đưa mình.

– Để đó đi, T tự ăn được rồi. Uyên ăn đi!

Ăn xong một chén cơm, mình đang định bới thêm thì ẻm đã giật chén, bới hộ mình.

– Uyên đừng tốt với T quá, được không? – Đón chén cơm từ ẻm, mình nhăn mặt.

– Nấu cơm ăn, sẵn tiện làm cho T ăn luôn, có gì đâu mà tốt! – Ẻm cứ ngồi nhơi nhơi, thỉnh thoảng ngó mình.

– Ừ, thì T nói vậy!

– Tại ở ké thấy ngại nên cố gắng thôi, đừng tưởng bở! – Ẻm trề môi.

“Vậy thì tốt” – Mình lầm thầm trong bụng.

Chén thứ ba, thấy ẻm lại muốn giành bới cơm, mình giật tay ra, tự bới.

– Làm gì sợ Uyên dữ vậy? – Ẻm tủm tỉm.

– Ờ, gay mà… thấy gái đẹp sợ lắm! – Mình nhún vai.

– Yên tâm đi! Uyên không có ý định phá hoại tình cảm hai người đâu! – Ẻm nhìn mình khá lâu, rồi nói.

– Ừ, vậy đừng tốt với T quá!! – Mình vừa nhai nhóp nhép vừa nói.

– Sợ thích Uyên sao? – Ẻm buông đũa, chống cằm ngó mình cười tươi.

– Không. Thấy áy náy thôi!

– Vậy tốt lại với Uyên là được rồi hì hì…

Mình không đáp, tranh thủ chan canh quất thêm một chén nữa rồi thôi.

– T chưa xin lỗi Uyên đó! – Ẻm chợt nói.

– Xin lỗi gì?

– Chuyện nghĩ oan cho Uyên hôm qua…

– Có thật oan không? Hay Uyên cố tình khiến T nghĩ oan? – Mình nhướng mắt.

– Trong lòng T… Uyên xấu xa đến vậy à? Bất ngờ quá!!! – Sau một lúc chằm chằm nhìn mình, em Uyên xịu mặt lắc đầu chán nản, xô ghế đứng dậy.

Mình thật sự không nghĩ xấu gì cho ẻm cả, chỉ là suy đoán thoáng qua thôi. Em Uyên cáo già quá, sành sõi quá, riết rồi nhiều khi mình chẳng biết lúc nào ẻm nói thật, lúc nào nói dối nữa. Trắng đen lẫn lộn vào nhau, mình mù màu luôn.

Dù đúng hay không, ẻm cũng nấu cơm cho mình ăn, nói vậy có phần hơi phũ.

– T đùa thôi! Không có ý gì đâu. – Mình gom chén bỏ vào bồn, nói nhỏ.

– T nghĩ gì Uyên hiểu mà, không cần giải thích! – Ẻm thản nhiên, tay đều đều tráng chén đũa.

Mình lau dọn xong, len lén chui lên phòng. Chẳng biết sao, mình thấy sợ mỗi khi ở riêng với ẻm.



Chiều chủ nhật, như thường lệ mình rước chị về rồi chuẩn bị đi lễ. Hai cô nàng gặp nhau là hót ríu rít, tíu tít sắm tuồng, lâu kinh khủng. Mình sợ trễ lễ, cứ lâu lâu lại đứng dưới nhà réo lên nhắc chừng om sòm.

Chờ mãi mới thấy chị và em Uyên xuống, người váy vàng, người váy hồng, chói chang rực rỡ còn hơn mặt trời mùa hè.

– Đẹp không T? – Thấy mình nhìn đắm đuối, chị e thẹn hỏi.

– Chị lúc nào chẳng đẹp, hỏi lạ!! – Mình cười he he.

Xe mình đẩy sẵn ra sân cả rồi. Bây giờ đến vấn đề quan trọng đây, chị sẽ đi với ai? Lúc trước em Uyên chưa biết chuyện, chị không dám đi cùng mình cũng phải, nhưng giờ tình thế đã khác rồi. Mình không muốn cứ phải chai mặt chạy lọt tọt theo hai cô gái xinh đẹp, người ngoài nhìn vào lại tưởng thằng này bám theo làm quen, quê và khổ sở lắm!!

Mình và em Uyên đều yên vị trên xe, chị đứng xớ rớ hết ngó ẻm rồi lại nhìn mình. Chắc muốn đi với mình nhưng lại sợ em Uyên tủi thân, hoặc trách chị trọng sắc khinh bạn. :gach:

– Chị lên đi với em nè!! – Mình vỗ nhẹ yên xe.

– Vậy còn… – Chị áy náy nhìn em Uyên.

– Em đi một mình không sao, chị qua ngồi với T đi! – Em Uyên cười gật đầu.

Chị đỏ mặt bước lại xe mình leo lên, ngồi để chân một bên, tay vịn hờ eo mình.

Chở chị đi mà lòng mình tràn ngập niềm sung sướиɠ vô bờ. Lâu lắm rồi, kể từ lúc em Uyên đến nhà, mình mới lại được chở chị, thật không còn gì bằng.

Thỉnh thoảng lại có thằng chạy vụt lên, ngó chị chằm chằm, rồi ném cho mình ánh mắt GATO hình viên đạn, cứ như hận không thể gϊếŧ mình bằng cái nhìn vậy. Mình mặc kệ, tâm trạng đang vui, nhìn gì thoải mái, mỏi mắt tụi nó cũng tự động té thôi.

Buổi lễ vẫn trôi qua nhẹ nhàng, bình yên như mọi khi. Chỉ khác một chút, nhiều ánh nhìn dành cho chị và em Uyên hơn. Phụ nữ không xinh, chẳng ai thèm dòm ngó, mình không lăn tăn vấn đề này cho lắm, miễn người nào đó đừng tỏ ra quá bất lịch sự là được.

Lúc bọn mình ra lấy xe, trời mưa lâm râm. Không khí thoáng đãng mát mẻ, mưa bụi thế này đi dạo phố còn gì tuyệt hơn. Nhưng có em Uyên, mình không nỡ tách ra, làm vậy có phần ích kỷ quá.

– Đi đâu đây? – Mình hỏi lớn, dành cho cả hai người.

– Uyên cũng được đi nữa hả? – Ẻm nhìn mình cười.

– Uyên đi chung cho vui, đừng về sớm! – Chị dịu dàng nói.

– Ờ, thế nên mới hỏi hai người muốn đi đâu đây? Quyết định lẹ coi! – Mình chép miệng.

– Đi đâu đây ta… – Chị suy tư, hai tay vẫn vịn nhẹ eo mình.

– Ở đây có quán thịt cầy nào ngon không? – Em Uyên hỏi mình.

Chà, nhắc mới nhớ nghen. Lâu lắm rồi không được ăn thịt cầy, chỉ nghĩ đến thôi mà nước bọt mình muốn trào ra vì thèm.

– Có một quán ngon lắm, nhưng mà hơi xa! – Mắt mình sáng rực.

– Xa cũng được, coi như đi dạo, chủ yếu ngon thôi! – Em Uyên cười.

– Vậy đi ăn cầy hén chị!! – Mình hơi xoay đầu nhìn chị hỏi.

– Cầy là gì vậy? – Chị nói một câu làm mình suýt té xe.

– Hix… cầy là con chó đó! – Mình gãi đầu.

– Trời!! Đi ăn thịt chó hả? Thôi, không ăn đâu! – Chị la hoảng.

– Chài, ngon lắm!! Có gì mà không ăn?

– Tội nghiệp…

– Chị không ăn, người khác cũng ăn à! Chả có gì khác đâu, nó vẫn ngày ngày bị người ta làm thịt thôi! – Mình phân tích cho chị hiểu cái lý của những đứa mê thịt cầy như mình.

– Nhưng mà… thấy tội nghiệp quá à!! Với lại nào giờ chị chưa có ăn lần nào hết đó!! – Chị ngập ngừng.

– Chưa ăn thì ăn cho biết, có khi ăn rồi chị lại còn ghiền hơn cả em ha ha!! – Mình cười to.

– Hix… T ác quá!! – Chị nhéo nhẹ vào hông mình.

– Quyết định vậy nhen! Thử đi, nếu không ăn được, em dẫn chị đi ăn món khác.

Mình rồ ga chạy nhanh, mưa hơi nặng hạt rồi, tranh thủ đến nơi càng sớm càng tốt. Em Uyên nãy giờ vẫn cười tủm tỉm nghe mình dụ dỗ chị, cũng tăng ga bám sát phía sau.

Địa điểm là một quán ăn truyền thống lâu đời, nằm xa khu thành thị. Hai bên đường nhà dân thưa thớt, chủ yếu là ruộng. Trời đêm gió thổi l*иg lộng, ếch nhái xướng ca ồm ộp, thêm vào những hạt mưa bay lất phất táp vào mặt nghe mát lạnh. Vòng tay chị ngày càng siết chặt, hơi ấm từ chị truyền sang mình cảm nhận được rõ rệt. Mình thật thích cảm giác này, hít thở khí trời, lạnh và nóng đan xen vào nhau thật tuyệt diệu.

Mất 20p để bọn mình đến nơi, cũng vừa kịp cơn mưa ào ào ập tới.

Quán tầm hai chục bàn, đông nghìn nghịt, toàn đàn ông con trai, lác đác vài phụ nữ lớn tuổi. Ở thị xã bọn trai đã soi chị và em Uyên kinh rồi, lên đây toàn dân nhậu, tỷ lệ dòm ngó càng tăng bạo. Những ánh mắt thèm khát không chút giấu diếm, sáng rực tựa đèn pha xe hơi chiếu lên hai cô gái đi cùng mình, như muốn nhìn xuyên qua lớp váy áo.

– Đi ra T ơi, chỗ gì thấy ghê quá!!! – Chị sợ sệt níu tay mình.

– Kệ họ đi, nhìn thèm thôi, làm gì được mình mà sợ!! – Em Uyên bĩu môi.

Mình không nói gì, nắm tay chị dắt vào trong, chọn bàn nằm sát góc cách xa những người kia.

– Uyên nói đúng đó, gái đẹp thằng nào chả thích nhìn, chị đừng để ý chi cho mệt! – Mình kéo ghế, ấn chị ngồi xuống.

– T cũng vậy hả? – Chị liếc mình.

– Hồi trước thôi, mà em nhìn kín đáo chứ không giống chó đói như vậy! – Mình trề môi.

Trai thấy gái nhìn là chuyện quá bình thường, nhưng nhìn xỏ vào mặt người khác, chẳng giữ chút lòng tự trọng cho bản thân, mình khinh thường những người như vậy.

– Hứ… biết phải không đó… – Chị lại nguýt.

– T chung thủy với chị lắm, đừng lo nữa!! – Em Uyên nói, mắt nhìn mình đầy ẩn ý.

– Nghe Uyên nói chưa? Toàn nghĩ xấu cho người tốt he he… – Mình nhăn nhở.

– Tạm tha cho T đó…

Chủ quán đi ra, mình gọi một phần luộc, một phần nướng, thêm một tô hon ăn với bánh mì.

Vài phút sau, một dĩa cầy luộc to tướng, thơm ngon, bốc khói nghi ngút đã được mang ra trước, nhìn mà chảy dãi. :beauty:

Không đợi mình kêu, em Uyên cầm đũa xơi ngay, xuýt xoa khen ngon liên hồi. Mình cũng quất khí thế, miếng thịt nóng hổi có dính cả da và mỡ, dai dai béo béo ngọt nước, chấm thêm chút mắm tôm pha mặn mặn ngọt ngọt, ăn kèm với ngò, quế và củ sả, thật không còn gì ngon bằng. Cầy tơ muôn năm!!! :beauty:

Chị ngồi chống đũa, nhìn mình và em Uyên thay nhau xử đĩa thịt cầy, gương mặt trắng mịn đáng yêu hơi nhăn lại, môi chu ra, vô cùng hài hước.

– Thử đi mà, ngon lắm!!! – Mình lựa một miếng thật ngon gắp bỏ vào chén cho chị.

– Thôi… nhìn sợ quá à… hix… – Chị nhăn nhó.

– Chời ơi! Ăn đi, không chết đâu! Chị bị gì em chịu trách nhiệm cho! – Mình vỗ ngực bồm bộp, miệng khuyến khích.

– Biết vậy. Nhưng mà… nhìn ghê ghê sao đó… thôi chị không ăn đâu! – Chị lắc đầu quầy quậy.

– Chị thấy con heo, con bò đó, con nào chả ghê, sao chị không sợ? – Mình hỏi.

– Tại… ăn từ nhỏ quen rồi…

– Ờ, thì đó. Nào giờ chưa ăn cầy nên chị mới thấy ghê, ăn quen rồi sẽ thấy bình thường như heo bò thôi. Thịt cầy ngon và bổ hơn thịt heo thịt bò nhiều đó, ăn đi!!!

– Không ăn đâu!

Zzz… Bướng quá cỡ. Thà chị ăn thử một miếng, không thích mình chẳng ép nữa. Đằng này còn chưa đυ.ng đũa đã chê bai sợ sệt rồi.

– Thử một miếng thôi, không thích em không ép nữa! – Mình gắp thịt kê ngay miệng chị.

– Một miếng thôi nghen…!!! – Mặt chị đầy căng thẳng.

– Ờ, ăn lẹ đi cưng, khổ cưng quá!! – Mình phì cười.

– Hix…

Chị than khẽ, cái miệng nhỏ xíu hơi hé ra nhận miếng thịt. Chị nhai thật nhẹ… thật nhẹ… cứ như đang nhai bom mìn, sợ nhai mạnh quá nó nổ vậy.

– Thêm quế nè, cho thơm!! – Mình lặt vài lá quế đút cho chị.

Mình và em Uyên hồi hộp căng thẳng dõi theo màn ăn thịt cầy của chị. Nếu thành công, mình sẽ có thêm một dũng sĩ diệt cầy giành ăn. Chẳng may thất bại, chắc chị sẽ còn nhiều lần lên án hành vi tàn bạo dã man của bọn mình.

Mất 5p để miếng thịt nhỏ xíu trôi xuống bụng chị.

– Sao? Ngon không? – Mình liếʍ mép hỏi.

– Chắc là thích rồi, nhìn mặt phê quá kìa!! – Em Uyên cười khanh khách.

– Hứ… dụ chị ăn đã rồi chọc hả… – Chị vùng vằng.

– Không được chọc chị Diễm nghe chưa!! – Mình vờ la em Uyên.

– Chị chưa trả lời em đó, ngon không? – Mình lại quay sang chị nheo mắt.

– Hỏi để cười hả? Dở òm!!! – Chị nhéo đùi mình.

– Ui da… không có, em hỏi thật mà!! – Mình nhăn nhó.

– Cũng… không đến nỗi khó nuốt như chị lo… – Mặt chị đỏ bừng.

– Ha ha…

Mình và em Uyên ôm bụng cười phá lên, làm chị mắc cỡ quá, hết nhéo em Uyên lại đánh mình, miệng giận hờn trách móc.

Đùa vui thế thôi, sau đó chị cũng gia nhập bàn tiệc. Tất nhiên, lần đầu ăn nên chị chưa được dạn miệng, ăn ít và chậm hơn mình với em Uyên nhiều.

– Uống chút rượu cho ấm người không T? – Em Uyên chợt rủ.

– Ừ, vài xị thôi nhen!! – Định từ chối, nhưng tâm trạng đang vui, trời hơi se lạnh, mình cũng muốn uống một chút.

Hơn nữa, ăn thịt cầy phải có một tí men đưa cay, vậy mới đúng gu. Ngoài trời mưa ào ào, bọt nước tung trắng xóa, trong này bọn mình ngồi ăn, dùng thêm chút ít rượu ấm nồng. Không biết hai người họ thế nào, riêng mình thấy thật vui, rất ấm áp và sảng khoái. Mình yêu những điều tương phản song hành cùng nhau, khiến cho mọi thứ trở nên lãng mạn, nên thơ một cách kỳ lạ, không thể diễn tả bằng lời được.

Chị cũng tham gia uống 1, 2 ly cho vui. Chỉ tí men nhưng cũng đủ biến làn da trắng nõn của chị sang trạng trái ửng hồng, ánh mắt long lanh như sóng nước. Mình cứ uống một ly, lại say đắm ngắm chị không biết chán, chị xinh quá!!! Lúc thường đã xinh, giờ uống rượu vào càng xinh hơn bội phần. Nhất là khi nhìn vào ánh mắt chị, mình muốn chấp chới, như bị nhấn chìm vào tận sâu trong đó, mê mẩn hết tâm hồn thần trí.

– Nhìn chị dữ vậy… bé Uyên cười kìa… – Chị đá nhẹ chân mình.

– Kệ! Uyên biết mà đâu phải không biết, lo gì! – Mình cười he he.

– Nhìn hai người hạnh phúc ghê, tủi thân quá!! – Em Uyên cười tươi, nhưng ánh mắt lại buồn thảm.

Nãy giờ nhìn chị, nhưng đồng thời mình cũng biết em Uyên lại nhìn mình. Ẻm có cảm tình với mình, mình biết điều đó. Mình chỉ không hiểu một cô gái hội tụ đủ các yếu tố làm mọi gã trai điên cuồng như ẻm, có thể muốn gì ở một thằng cùi bắp chưa có gì trong tay như mình?

Tình, tiền ư? Ẻm không thiếu.

Ghen tỵ với chị Diễm, và muốn cướp mình để trêu đùa? Mình không nghĩ ẻm tệ như thế.

Sống chung nhà, tiếp xúc nhiều, được mình giúp đỡ vài lần… nên rung động với mình? Cũng có thể là lí do này.

Mình chỉ nghĩ được như thế thôi, ẻm quá phức tạp và khó hiểu. Con gái bình thường đã khó hiểu, em Uyên lại càng mưa nắng khó hiểu gấp 100 lần. Nếu quả thật ẻm hơi say nắng mình, vậy chỉ cần giữ khoảng cách, hạn chế tiếp xúc, rồi thời gian trôi ẻm sẽ tự điều chỉnh được cảm xúc và chán mình thôi.

Quay đi quay lại, bọn mình đã uống được cả lít rượu. Vui quá, không kiểm soát được.

Chị Diễm chỉ nhấp môi vài ly, còn lại mình và em Uyên cưa đôi, tính ra mỗi người cũng hai xị rồi. Mình hơi tê tê, em Uyên vẫn rất tỉnh táo, càng uống ẻm càng tỉnh như sáo, sợ thật.

– Kêu thêm hai xị nữa hén! – Ẻm nháy mắt.

– Thôi, đủ rồi. Chút còn chở chị Diễm về, mai dậy sớm đi học nữa. – Mình xua tay.

– Vậy thôi, Uyên uống một mình cũng được.

Em Uyên lại gọi thêm hai xị rượu, ngồi độc ẩm. Mấy gã ngồi gần bàn cứ nhìn qua chỉ trỏ, xì xào bàn tán. Thấy gái đẹp lại chịu uống, thằng nào chả mê. Nhưng nếu muốn chuốc say ẻm để giở trò, mình nghĩ không có mấy thằng đủ tửu lượng mà làm.

– Uyên đừng uống nữa, xỉn bây giờ!! – Chị Diễm kéo tay ẻm nói nhỏ.

– Em đang muốn xỉn đây, mà uống hoài không xỉn được mới chán! – Ẻm cười hi hi, lại nốc thêm một ly.

– Sao lại muốn xỉn? Uyên buồn hả? – Chị quan tâm hỏi.

– Không buồn, nhưng cũng chẳng vui!!! Em chán cuộc sống khốn nạn này… – Ẻm nhếch môi.

“Chắc lại nhớ chuyện thằng Khang gây ra, rồi chán đời đây!” – Mình nghĩ thầm.

Con gái có mạnh mẽ thế nào thì nội tâm cũng yếu đuối thôi. Vẻ ngoài càng tỏ ra mạnh mẽ, ngược lại càng cảm thấy cô đơn trong cái vỏ ốc do chính mình tạo ra. Em Uyên mình nghĩ cũng không ngoại lệ. Có thể ẻm cá tính và tự trọng cao, mà những người như thế… lại dễ tổn thương hơn nhiều người khác, một khi đã tổn thương rồi… sẽ rất đau… khó quên được..

Nốc một đống rượu, ẻm lại gọi thêm mấy chai ken. Quán thịt cầy không bán bia, bà chủ phải chạy sang quán nhậu kế bên gọi giùm.

Cưa xong 4 chai ken, cặp mắt tinh ranh của em Uyên hơi sụp xuống. Lần đầu tiên mình thấy ẻm say, uống kinh thật, cả lít rượu và 4 chai bia. Nhưng ẻm vẫn còn khá tỉnh táo, không đến mức chẳng biết gì.

– Giờ sao đây T? – Nhìn em Uyên ngồi liêu xiêu, chị lo lắng hỏi mình.

– Tính tiền về chứ sao! – Mình chép miệng.

– Bé Uyên say vầy, sao về đây?

– Gọi taxi chở Uyên, em với chị mỗi người chạy một xe về. – Mình suy tính.

– Như vậy có ổn không? Đi taxi thấy… hơi lo…

– Không sao. Em chạy kè theo mà, chẳng việc gì đâu!

Mình kêu tính tiền, rồi bấm gọi taxi lại.

Chờ một lúc taxi đến, mình dìu ẻm ra xe.

– Gì vậy? Đi đâu đây? – Ẻm hé mắt ra hỏi.

– Uyên say rồi, lên taxi về đi! – Mình nói.

– Không. Uyên tự chạy về được! – Ẻm xô mình, lảo đảo đi vô tìm xe.

Mình vội chạy theo kéo ẻm ra, nhưng giằng co qua lại mãi, ẻm chẳng chịu lên taxi, cứ nhất định đòi đi xe máy.

– Anh thông cảm giùm, nhỏ này xỉn chứng quá không chịu đi!! – Mình đưa 20k cho anh tài xế, cười gượng.

Chờ taxi chạy đi rồi, mình giao ẻm cho chị giữ, vào trong loay hoay đẩy hai chiếc xe ra.

– Chị chở Uyên được không? – Mình hỏi.

– Không biết nữa… – Chị lo âu.

Tay lái chị không vững cho lắm, giờ chở thêm em Uyên, có khi lọt ruộng mất thôi.

– Khỏi chở, Uyên đi một mình được… – Ẻm lè nhè leo lên xe, vặn chìa khóa muốn chạy đi.

Mình với chị hoảng hồn lật đật nhào tới tắt máy, kéo ẻm xuống.

– Thôi, để em chở Uyên, chị chạy một mình được không? – Mình nói.

– Ừm, T chở bé Uyên cẩn thận nghen, coi chừng Uyên té xe đó!

Sau khi yên vị đâu đó, bắt em Uyên ôm chặt mình cho khỏi ngã, chị mới chạy đi. Mình lo cho chị nên để chị chạy trước, mình theo sau. Trời vẫn còn mưa lâm râm, đêm khuya lạnh thấu xương, nhất là những đoạn ngang ruộng, vừa tối vừa bị gió lùa vào người rét run.

Hai tay em Uyên siết chặt hông mình, người ẻm nóng hừng hực vì bia rượu. Mình chạy chầm chậm, một tay giữ tay ẻm, sợ ẻm ngồi không vững ngã thì khốn.

Chị chạy phía trước, thỉnh thoảng ngó lại, thấy bọn mình vẫn không sao mới yên tâm đi tiếp.

– T… – Em Uyên bỗng gọi khẽ.

– Hả?

– Không thích Uyên một chút nào sao…? – Ẻm im khá lâu, mới ngập ngừng nói.

– Biết thì được gì? – Mình thở dài.

Mình nghĩ không sai, ẻm vẫn chưa say đến mức không biết gì.

– Uyên muốn biết! – Ẻm cười nhỏ.

– Uyên đâu thể xen vào mối quan hệ giữa T và chị được, vậy hỏi để làm gì?

– Chả biết nữa… Uyên khùng rồi… – Em Uyên lắc đầu. Mặt ẻm áp sát vào lưng mình nên mình cảm nhận rất rõ.

– Rồi Uyên sẽ tìm được người xứng đáng thôi, đừng nghĩ lung tung nữa!!

– Nghĩ Uyên dễ yêu một người lắm sao hả?

– Uyên yêu T à? – Mình thót người.

– Không. Mới thích thôi… – Em Uyên lại cười, nghe hơi chua chát.

Trước giờ mình chỉ mập mờ suy đoán thôi, lúc này mới xác định được chắn chắn những gì mình nghĩ là đúng.

– Ừm… rồi Uyên sẽ lại thích được một người khác thôi… – Mình tiếp tục bài giảng cũ rích.

– Uyên không dễ thích một ai đâu, đừng xem thường Uyên vậy chứ??? – Ẻm nói to.

– Nhỏ thôi, chị Diễm nghe bây giờ… – Mình suỵt.

– Thì sao? Thích một người cũng có tội hả? Uyên cứ la lớn lên là thích T đó… – Ẻm càng nói càng lớn.

Mình ngao ngán lắc đầu, thôi kệ, ẻm muốn làm gì làm. Cây ngay chẳng sợ chết đứng, chị biết cũng chả sao, mình chỉ không muốn hai người ở cùng nhà cùng phòng với nhau lại không nhìn mặt nhau.

– Uyên không tin T không có cảm giác với Uyên… đừng dối lòng nữa… – Thật lâu, ẻm nói.

– Uyên muốn gì đây? T bỏ chị Diễm và quen Uyên à? – Mình cười khẽ.

– Không. Uyên chỉ hận tại sao mình lại vào nhà T ở làm gì…

– Tại sao? Để khỏi gặp T à?

– Uyên tin mình và T có duyên, không vào nhà T ở, nhưng làm cùng công ty chị Ngà, trước sau gì cũng gặp nhau thôi…

– Ừ, thì sao? Khi đó chắc gì Uyên sẽ có cảm tình với T…

– Uyên biết sẽ có… – Ẻm cười hi hi.

– …

– Lần đầu nhìn thấy T, Uyên đã có cảm giác khác lạ không định nghĩa được…

– T đâu có gì đặc biệt, Uyên nhầm lẫn sao rồi! – Mình lắc đầu.

– Thích một người cần có lí do sao?

– Không biết.

Im lặng khá lâu, chị vẫn chạy phía trước, mình phía sau. Gió rít lên từng cơn khi đi ngang những cánh đồng trống trải.

– Tại sao Uyên lại vào đúng nhà T ở chứ? Lại ở cùng phòng với chị Diễm… tại sao… – Em Uyên dần ngấm rượu, giọng lạc đi.

– Ở và không ở có gì khác nhau? Uyên nói không ở thì nếu gặp vẫn thích T mà? – Mình chả hiểu ẻm muốn nói đến điều gì.

– Ừm… nhưng không vào nhà T… Uyên sẽ không gặp chị Diễm… sẽ không phải áy náy cắn rứt… đấu tranh trong lòng… khi muốn cướp đi người yêu của chị… hì hì…

– Tự tin quá!!

Mọi thứ lại chìm vào yên tĩnh, em Uyên gục trên vai mình, ngủ say sưa, không biết trời trăng gì nữa.

Về đến nhà, mình cõng ẻm lên lầu ném xuống giường, trong khi chị loay hoay chăm sóc cho ẻm, mình bỏ về phòng ngồi thở phì phò.

Hai năm rõ mười rồi, điều mình lo sợ cũng đến. Nhưng ít ra vẫn còn may mắn, em Uyên thấy áy náy với chị nên đến giờ vẫn không dám làm gì có lỗi.

Mình thay áo ra, lưng áo ướt đẫm ngay chỗ ẻm gục đầu vào khi nãy. Em Uyên khóc sao??? Vì mình… hay vì thằng Khang? Có lẽ là thằng Khang rồi, mong là vậy!