Về tới bệnh viện, cứ tưởng có chuyện gì lớn, hóa ra chỉ là hai thằng Hải khìn và Hưng mập đói bụng, chờ mình mua cơm hoài không thấy nên gọi ầm ĩ. Báo hại mình trên đường về cứ lo lắng đủ thứ, nghe tụi nó trình bày mà dở khóc dở cười, sau đó cuốc bộ ra bên ngoài tìm quán cơm ngon mua cho bọn nó hai phần hoành tráng, kèm thêm cả nải chuối và các loại trái cây tráng miệng. Hải khìn ăn bình thường chứ thằng Hưng mập thì ăn kinh lắm, bấy nhiêu mới đủ.
Đặt các thứ xuống cạnh giường bệnh, mình cười hỏi:
- Có cần tao đút cho tụi mày ăn không?
- Không, xin miễn.
Hai thằng tưởng thật vội xua tay rối rít, tiếp theo tự cầm lấy hộp cơm sườn ăn ngấu nghiến trông thật ngon lành.
Cơm tấm sườn chả là đặc sản của Sài Gòn, ai đến đây đều nên nếm thử một lần cho biết. Ở quê mình cũng có nhiều quán cơm tấm sườn, ngon có, dở có, nhưng phong vị vẫn có chút gì đó khác biệt với cơm tấm trên này, không hẳn là dở hơn, rất khó nói. Có lẽ do thiếu đi chút khói bụi và ồn ào của cái thành phố luôn nhộn nhịp bất kể ngày đêm này. Bởi vậy, ai đã từng đến đây, nhất là những người trải qua thời sinh viên ăn dầm nằm dề trên đất Sài Gòn này, khi đi rồi luôn rất nhớ.
- Làm gì buồn thiu vậy mày? Ăn gì chưa? Hay là đói bụng hả? - Hải khìn vừa nhai nhóp nhép vừa hỏi.
Thằng này là chuyên gia ăn ở bầy hầy nhất trong đám bạn, thế nhưng nó cũng có khả năng quan sát rất tinh. Mình đã cố che giấu cảm xúc thế mà vẫn không thể qua được mắt nó, đột ngột hỏi làm mình chẳng biết đáp thế nào, đáp qua loa cho qua chuyện:
- Đâu có gì. Tao ăn rồi, tụi mày cứ ăn đi!
Hưng mập cầm miếng khăn giấy quệt đi dầu mỡ bám đầy miệng, hất mặt về phía cửa:
- Nhìn mày có vẻ mệt mỏi lắm à, thôi về ngủ sớm đi. Tụi tao ăn xong cũng ngủ liền.
Mình gật nhẹ, không lẽ vừa nghe kêu xong đã đi về ngay thì kì, nên nán lại thêm một lát tán gẫu với bọn nó Chờ hai thằng ăn xong, mình dọn sạch vứt vào thùng rác rồi mới ra về.
Ra tới cổng bệnh viện khoảng 7h tối, phố xá lên đèn thật đẹp.
Mình đứng ngẩn người ngay trước cổng viện, nhìn dòng người nhộn nhịp qua lại, xung quanh rất ồn ào mà sao tâm hồn cô đơn đến lạ, chợt thèm một cái ôm thật chặt ngay lúc này.
Thần trí trống rỗng mênh mang, cảm giác chông chênh nghiêng ngả bủa vây, đang đứng mà cứ thấy dường như mặt đất dưới chân chao đảo muốn hất ngã mình vậy. Dường như hồn mình bay ra khỏi cơ thể, phiêu du tới tận chân trời nào vô cùng xa xăm, chỉ còn lại nơi này thân xác vô tri vậy. Rất khó để diễn tả song mình tin nhiều người dù muốn dù không đều đã từng phải trải qua cảm giác này. Nó khiến mình cảm thấy lạc lõng trong chính thế giới mình đang sống, cứ liên tục thúc giục mình tự kết liễu bản thân để không còn bị nhấn chìm trong sự chán chường bất an nữa.
Thế rồi, bất tri bất giác như bị ai đó thúc đẩy, mình bước từng bước ra đường, hai mắt vô định đờ đẫn chỉ nhìn thẳng phía trước, chẳng màng tới xe cộ ầm ĩ xung quanh. Dường như có tiếng kẻ nào đó lớn tiếng chửi mắng, mình không nghe rõ, chỉ miệt mài đi tới, đi tới, xông ra giữa đường.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên, tiếng chuông vô tình lôi mình từ trạng thái mờ mịt trở về thực tại, nhận ra bản thân đang đứng giữa đường lưu thông đông đúc, người ta vừa vòng xe tránh vừa nhìn mình như nhìn thằng điên, vài người bực tức bật ra tiếng chửi khi suýt chút tông trúng mình thì mang họa.
Mình ngớ ngẩn giơ tay xin đường rồi hối hả băng qua phía bên kia, may mắn vào tới lề an toàn, mồ hôi ướt đẫm lưng, thật sự không hiểu vừa rồi là thế nào, cứ như bị ma nhập. Cũng may đây là đường phố, giờ cao điểm nên mọi người chạy khá chậm, lỡ như là đường ray xe lửa thì mình được lên báo rồi.
Chuông vẫn đổ gấp, mình bật máy lên:
- Nghe nè.
- Làm gì lâu vậy mày? Tình hình ổn không? - Thanh sida hỏi.
- Bình thường, không có gì hết. Mày gọi chỉ để hỏi vậy thôi hả?
Nói vậy thôi, mình thầm cảm ơn nó đã gọi rất đúng lúc, bằng không nếu mình trong trạng thái ngớ ngẩn đó mà lang thang thêm một lúc nữa thế nào cũng xảy ra chuyện.
Thanh sida nghiêm giọng:
- Thì hỏi thử coi mày lo nổi không, tất nhiên là còn chuyện khác nữa. Sáng giờ mày có suy nghĩ về chuyện tao nói chưa?
- Rồi.
- Ờ. Vậy tính sao?
- Tao vừa gọi chị Diễm hồi chiều...
- Nói gì? - Thanh sida hỏi dồn.
Mình ngừng giây lát, nói ngắn gọn:
- Chấm dứt rồi. Như mày khuyên.
- Ừ, nên vậy. Lẽ ra mày nên làm vậy từ lâu rồi chứ không phải chờ tới bây giờ mới quyết định.
Giọng Thanh sida có vẻ mừng, rồi thấy mình im lặng không nói, nó thở dài:
- Tao biết đã làm mày khó xử, nhưng thà đau một lần còn hơn...
- Tao hiểu. - Mình cắt lời.
- Ừ. Tụi nó sao rồi? - Có lẽ không muốn nói vấn đề không vui này thêm nữa, Thanh sida chuyển sang chuyện khác.
- Đỡ nhiều rồi. Tao mới mua cơm cho tụi nó ăn, đang đi về khách sạn thì mày gọi.
- Vậy mày nghỉ đi. Lúc này cứ ngủ thật nhiều vào, đừng nghĩ ngợi linh tinh gì nữa hết. Mạnh mẽ lên ku, có tốt có xinh cách mấy thì cũng chỉ là một đứa con gái thôi, mày không thể vì vậy mà bi quan rồi tự làm khổ mình. Cứ nghĩ như vậy, mày sẽ ổn!
Mình cười khổ:
- Nói cứ như tao đang khóc lóc thảm thiết vậy. Không có chuyện gì đâu. Tới khách sạn rồi, tao tắt máy đi tắm à.
- Ok. Có gì mới nhớ gọi cho tao.
Thực ra mình vẫn còn lang thang ngoài đường, nhưng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ khiến bản thân thêm buồn, mà mình thì chẳng muốn để ai trông thấy bộ mặt yếu đuối hiện giờ. Thanh sida có lẽ biết mình tìm cớ tắt máy, tuy vậy nó cũng không vạch trần mà ậm ừ xuôi theo, làm như không biết gì. Đôi khi giả ngu cũng có cái hay.
Mình không muốn về khách sạn lúc này, cứ vậy mà đi rong ruổi qua các ngả đường, trong đầu chẳng nghĩ gì, chỉ biết đi và đi, nhìn ngó khắp nơi dù không biết bản thân đang muốn kiếm tìm thứ gì giữa chốn phồn hoa hối hả này.
Tới khi mệt nhoài, hai chân rã rời không bước nổi nữa, mình mới quay về khách sạn, lên phòng thay đồ tắm rửa cho tỉnh táo, đi lang thang nãy giờ nên khói bụi ám đầy người và quần áo rồi.
Vừa tắm xong, bước ra ngoài thì nghe tiếng gõ cửa. Nghĩ là nhân viên khách sạn lên tìm có việc gì đó, mình mở cửa ra, toan lên tiếng hỏi thì ngớ người đứng chết trân khi trông thấy người đang đứng trước cửa.
Bàng hoàng thật sự, vì không ngỡ cô gái này lại đến đây đúng lúc mình đang rất cô đơn trống trải. Mình há hốc miệng, tự tát vào mặt mấy cái xem đây có phải là mơ hay không.
Trông thấy động thái buồn cười của mình, cô ấy mỉm cười khoe hàm răng trắng bóc ẩn sau bờ môi mọng, thốt ra hai từ đầy ma lực:
- Nhậu không?
Hơn nửa năm không gặp, và trong suy nghĩ của mình hẳn là sẽ còn lâu nữa tụi mình mới gặp lại. Không ngờ rốt cuộc lại đối diện nhau trong hoàn cảnh này, ở một nơi xa lạ, mà không hề có một cuộc điện thoại, không một dòng tin nhắn báo trước.
Uyên, cứ đột ngột xuất hiện trước mặt mình như vậy. Giống như ông trời biết mình đang quá mức tuyệt vọng, thế nên ban cô nàng đến để an ủi mình.
Sững sờ thật lâu, mình không nói được lời nào, khiến cho gương mặt xinh đẹp đang tươi cười chợt xịu xuống, phụng phịu trách móc:
- Sao vậy? Không muốn gặp Uyên hả? Vậy thôi, Uyên đi.
Cô nàng quay gót đi thật, mình như thằng ngốc bỗng bừng tỉnh khỏi cơn mê, hối hả đuổi theo nắm tay Uyên kéo lại, cuống quýt nói:
- Không. Không phải. Tại... T bất ngờ quá thôi.
Ngay khi mình nắm tay, Uyên liền dừng chân, không nói gì, cứ nhìn mình cười cười.
Cầm tay Uyên rồi, cảm nhận được hơi ấm và cảm giác mềm mại truyền sang, mình mới tin đây là sự thật. Mang theo tâm trạng mơ hồ, mình kéo cô nàng đi vào phòng.
Thế nhưng Uyên vừa bước được vài bước thì đứng lại, mình khó hiểu ngoảnh mặt nhìn. Cô nàng cau mày:
- T làm gì vậy? Uyên lên đây có việc nhân tiện ghé qua thăm T tí thôi, kéo Uyên vô phòng làm gì?
Mình nghe vậy ngẩn người ngó Uyên trân trối, ngó thật lâu chẳng thấy cô nàng có vẻ gì là đang đùa cả. Mình vội phân bua:
- Không. T cứ tưởng Uyên muốn vào phòng chơi, chứ đứng ngoài này nói chuyện hoài không tiện.
- Ít ra T cũng phải hỏi Uyên một tiếng chứ, Uyên là loại con gái tùy tiện vậy à? - Cô nàng lạnh nhạt lừ mắt.
Mình đang rối bời, nào còn sức lực để phản kháng, thiểu não gật gật:
- Vậy... Uyên có muốn vào phòng ngồi chơi tí không?
- Ừm. Cũng được.
Uyên bật cười, hai ngón tay véo má mình một cái đau điếng rồi thoải mái đi vào phòng trước, bỏ lại mình đứng chết đờ ngay cửa.
Ngó theo thân hình nóng bỏng gần như được phô bày hoàn hảo trong chiếc váy dài ôm sát người màu trắng, tim mình không tự chủ được phải đập thình thịch, loay hoay khép chặt cửa lại.
Uyên không ngồi xuống ghế mà thảy đại túi xách lên bàn, sau đó ngả người xuống nệm, hai chân vẫn còn mang giày, đôi tay dang rộng ra, than thở:
- Sảng khoái ghê! Chạy xe cả buổi mệt quá trời!
Mình rất muốn tới giường nằm cùng Uyên, song không biết nghĩ gì lại kéo ghế ngồi xuống đối diện:
- Sao Uyên biết T đang ở đây mà tới hay vậy?
Cô nàng kéo lấy cái gối gối dưới đầu, gương mặt vì vậy hơi ngẩng cao lên, nháy mắt với mình:
- Uyên có gắn camera theo dõi T 24/24 mà, bởi vậy thời gian qua T làm gì Uyên đều biết hết.
- Xàm quá! - Mình phì cười - Hỏi thiệt mà.
- Ha ha, T có thể tự đoán ra mà, cần gì hỏi Uyên.
Mình gục gặt:
- Thằng Thanh nói cho Uyên hả?
- Ừm.
- Nó liên lạc với Uyên cách nào? Gọi điện?
- Ừm.
- Sao nó biết số Uyên được? À, không lẽ nó lén coi trong máy của T. Thằng quỷ này...
Uyên hơi nghiêng người qua, một tay chống bên mặt như mấy người đẹp thường nằm cho họa sĩ vẽ tranh khỏa thân. Tội lỗi thật, mình thề là mình chỉ vô tình nghĩ vậy, không hề cố ý.
- Khát nước quá, có gì uống không? - Cô nàng chép miệng.
Mình mở tủ lạnh, lấy cho cô nàng chai nước ướp lạnh, lại hỏi:
- Không phải Uyên đổi số rồi hả? Sao nó gọi được?
Uyên hớp một hớp nước, nhẹ nhàng nuốt xuống rồi đáp:
- Sao T biết là Uyên đã đổi số?
- Thì... Uyên tự dưng biến mất nên T nghĩ Uyên sẽ đổi số để T không tìm được. - Mình đáp ngay không cần nghĩ.
Uyên hớp thêm một hớp, sau đó khom người toan đặt chai nước xuống sàn thì mình đưa tay đón lấy, cũng đưa lên miệng uống vài ngụm, nghe được vị thơm của son môi còn vương trên đó thật gợi cảm.
Mắt Uyên nhìn thẳng mình, vẻ như thú vị, nhếch môi:
- Uyên không hề đổi số, thử xem T làm thế nào. Thực tế là T chẳng hề tìm Uyên, dù chỉ một lần.
Đối diện ánh mắt như có ý oán trách, mình quay đi nơi khác, khẽ nói:
- Ngay hôm Uyên bỏ đi, T có gọi nhưng không liên lạc được, vậy nên cứ tưởng Uyên đã đổi số rồi. Hôm trước còn nói với Thanh sida như vậy.
- Nếu muốn tìm thật sự thì đã gọi thêm nhiều lần nữa rồi. Nửa năm dài lắm, đâu có ngắn, đúng không? - Cô nàng mỉm cười.
Chưa biết đối đáp ra sao, Uyên lại nói:
- Lặn lội lên tận Đà Lạt để bảo vệ chị Diễm, ghê thật. Nhiều lúc Uyên thấy ngưỡng mộ chị Diễm ghê, ước gì Uyên cũng được một người nào đó yêu say đắm như vậy. Tiếc là không có!
Uyên khiến mình khó chịu, đúng hơn là bất nhẫn ray rứt, giống như mình thiếu nợ cô nàng điều gì đó mãi không thể trả dứt.
Mình hạ quyết tâm sau quá nhiều lần do dự trước đây, mạnh miệng:
- Từ này Uyên sẽ có.
- Hả? - Cô nàng đang đảo mắt bâng quơ khắp phòng, nghe vậy liền liếc về phía mình khó hiểu - Ý T là sao? Ai???
Mình cười:
- T nè. Được không?
Uyên trố mắt nhìn mình một hồi, đột nhiên ôm bụng cười:
- Giỡn hả?
Mình bỗng trở nên can đảm lạ, rời ghế đi tới ngồi cạnh Uyên, thấp giọng:
- T không giỡn. Đang nói thật đó!
Uyên ngưng cười, nét mặt dần trở nên nghiêm túc:
- Nói thẳng đi. Uyên không thích lòng vòng!
Mình gật đầu, hít một hơi thật sâu đầy l*иg ngực, thầm nghĩ hẳn đây sẽ là khoảnh khắc thay đổi cuộc đời đã chìm trong tăm tối quá lâu.
Mình không thể cứ trầm mê trong cảm giác thất bại, thất tình triền miên thêm nữa, cần phải đứng dậy.
- Uyên làm bạn gái của T được không?