Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 379: Nhàm chán

Chu Thuần Linh đã ẩn đi, chìm vào giấc ngủ, Chu Thuần Anh xuất hiện với một phong thái ung dung, tự tại, với sự cứng rắn và ánh mắt đầy kiên cường.

Chu Thuần Anh bước lên sàn đấu, đối diện với cậu là hai nữ sinh với độ tuổi khoảng tầm 15, 16 tuổi, ánh mắt đầy vẻ đáng thương, như đang cầu xin điều gì đó từ Chu Thuần Anh mà họ vẫn nghĩ là Chu Thuần Linh nhút nhát kia.

Vị lão sư đứng sang một bên, hô lớn

" Chuẩn bị... Bắt đầu... "

Khi chữ " bắt đầu " được hô lên, Chu Thuần Anh liền muốn động thủ, nhưng hai nữ kia lại bắt đàu làm dáng yểu điệu thục nữ, sợ hãi bám lấy nhau, khuôn mặt đầy vẻ van xin mà nói

" Thuần Linh tiểu ca ca, người ta rất muốn vào vòng trong, Thuần Linh tiểu ca ca nhường chúng ta có được không? "

Chu Thuần Anh nhướn mày, đám Hạo Thiên lại là cười khinh. Chắc rằng hai nữ này vẫn nghĩ rằng đây là Chu Thuần Linh được cái mạnh nhưng nhút nhát kia. Mà không nghĩ tới rằng hiện tại đối mặt với họ là một Chu Thuần Anh máu lạnh, ra tay không lưu tình.

Nhưng Chu Thuần Anh hiện tại lại không trực tiếp ra tay mà giống như bị lây cái tính cà khịa của ai đó, đứng một chỗ mà cười lạnh, nói

" Hai người muốn ta nhường thế nào đây? Và ta sẽ được lợi ích gì? "

Bên dưới, đám Hạo Thiên nhăn mày nhìn lên. Ơ, cái tính cà khịa này sao mà giống ai đó quá vậy?

Đồng loạt, cả bọn hướng mắt nhìn Thống Trung, cậu giật mình sợ hãi nói

" Các... Các ngươi muốn làm gì? Ta... Ta không biết gì cả nhé, không phải ta làm như vậy đâu! "

Hạo Thiên lắc đầu thở ra một hơi, Minh Kỳ lại nói

" Haizzz, ở chung, ăn chung mới có một bữa thôi đấy. Vậy mà bị lây cái tính cà khịa của ngươi rồi, còn đâu hình tượng lạnh lùng của Thuần Anh tiểu ca nữa chứ... "

Thống Trung lắc đầu lia lịa, nói

" Ta không biết gì hết. Ta không có lây, với cả... Ta có cà khịa đâu chứ? "

Cả bọn nhóc lắc đầu ngao ngán, nhún vai quay mặt đi, không thèm đếm xỉa đến nữa. Thống Trung thấy vậy liền bực bội nói

" Hừ, không nói chuyện với các ngươi nữa "

Tiếp tục quan sát trận đấu, Chu Thuần Anh cười lạnh nhìn, hai cô gái vẫn là gương mặt ngây thơ đầy giả tạo đó. Thể hiện một sự yếu đuối không ngờ tới, nói

" Tôi... Chúng tôi sẽ giúp Thuần Linh tiểu ca đây cảm thấy khoái lạc vào đêm nay "

Nói đến nay, một sự da^ʍ tà liền ẩn hiện trên khuôn mặt cả hai, một sự đê tiện, mưu mô và âm hiểm không ngờ tới.

Chu Thuần Anh khinh bỉ, ta đây xứng để các ngươi gọi một tiếng gia gia đấy, ở đó mà đòi lên giường với ta, hừ. Chu Thuần Anh xua tay, nói

" Nhan sắc rẻ tiền, quần áo rách nát, mặc đồ thiếu vải như vậy. Không có tiền mua đồ sao? Có cần đại gia đây giúp các ngươi lựa vài bộ không? "

" Ngươi... "

Cả hai nữ giận tím tái cả mặt, đứng thẳng người dậy. Một bộ đầy vẻ da^ʍ tà cùng quỷ dị hiện ra, nụ cười nhoẻn luôn ẩn hiện khiến người khác không khỏi rùng mình sợ hãi. Mới 15, 16 tuổi mà như vậy đấy, lớn thêm miếng nữa càng dữ dằn tới chừng nào đây.

Một nữ bảo

" Ngươi được lắm, cùng lắm cũng chỉ hơn 500 cấp mà thôi. Hai tỷ muội chúng ta lv cũng hơn 200 cấp rồi, hợp lực lại không tin không đánh được ngươi "

Ô hô, hơn 500 cấp mà thôi. Lv 500 không phải là chuyện đùa, các ngươi nghĩ người lv 500 giống rau cải ngoài đường sao? Muốn có là có à? Nông cạn!!!

Chu Thuần Anh cười khinh bỉ vài tiếng, nói

" Thích thì nhích, lên đây. Đại gia bồi các ngươi "

" Vù... "

Chu Thuần Anh vừa nói xong, hai nữ lập tức biến mất không thấy đâu nữa. Thay vào đó trên mặt đất ẩn hiện hai chiếc bóng di chuyển qua lại và đang ngày càng áp sát lại gần Chu Thuần Anh hơn. Đối với người khác, tốc độ này so với họ quá nhanh, sợ rằng tránh không kịp.

Nhưng Chu Thuần Anh cùng đám Hạo Thiên nhìn vào, chỉ đơn giản là một con rùa đang chầm chậm mà bò lại gần cắn họ mà thôi. Hoàn toàn không cảm thấy nhanh một chút nào cả.

Chu Thuần Anh buồn chán ngáp một cái, và rồi...

" Ặc... "

Cậu vừa xoay người, tay trái đã nắm lấy một cô gái, ánh mắt trợn trắng. Tay cào cấu tay cậu muốn thoát ra vì hoảng loạn do ngộp thở.

Chu Thuần Anh chỉ cần nhẹ nhàng xoay người liền bắt lấy một người. Tay vẫn không ngừng xiết cho đến khi cảm nhận người còn lại đang tiến tới gần, cậu thả tay ra cho cô ả rơi xuống đất, xoay người né tránh và...

" Bốp "

" Áaa "

Chân phải đưa ra, trực tiếp đá cô ả rơi khỏi khán đài, trên cổ một lằn đỏ chói, bụng bầm lên vì bị đá. Bất tỉnh nhân sự...

Còn lại một người, Chu Thuần Anh khinh bỉ nói

" Chán chết đi được. Ngươi không thể nhanh hơn chút à? Rùa bò như vậy khi nào mới kết thúc trận đấu đây? "

" Đáng chết! Dám đánh tỷ tỷ ta, ta gϊếŧ ngươi "

" Bốp "

Lần này không đá cũng không bóp cổ, Chu Thuần Linh trong không khí bỗng nhiên giơ tay lên, quơ qua bên trái một cái liền có tiếng " bốp " vang lên, đồng thời nữ kia liền xuất hiện, nằm dài trên đất mà ôm lấy mặt mình. Khuôn mặt in hẳn 5 dấu ngón tay trên đó, đồng thời hiện ra một vài vệt da rám nắng xung quanh dấu hằn đỏ hình bàn tay. Tay cố che đi nửa bên mặt bị đánh, đầy giận dữ mà nhìn Chu Thuần Anh, cảm giác như cậu đang đùa giỡn với hai người vậy.

Chu Thuần Anh quơ quơ bàn tay vừa đánh vào mặt người kia, nhăn mặt nói

" Phấn gì mà dày khϊếp thế.... "

Dừng một lát, cậu lại nói

" Da mặt đen như thế, thảo nào phải sức phấn dày như vậy. Ngươi để không cũng không ai nói đâu, trang điểm đậm lên làm chi để người ta pahir nhòm ngó rồi chê bai "

" Ngươi... "

Chu Thuần Anh còn chưa để cô ả nói xong câu, liền xuất hiện ngay trước mặt ả, còn chưa biết chuyện gì xảy ra tiếp theo liền bị đá văng xuống đài, bất tỉnh nhân sự ngay bên cạnh cô tỷ tỷ của ả.

Lão sư đứng hình giây lát, thật không biết đang chiến đấu nghiêm túc hay đang chơi trò mèo vờn chuột nữa, trận đấu diễn ra quá nhanh, thậm chí còn là nghiêng về một phía. Người kia chỉ là nhẹ nhàng đi qua đi lại, vờn tới vờn lui một hồi rồi chán nản đá họ xuống dưới đài, ngáp ngắn ngáp dài chê bai vài cái. Đây rõ ràng là đang chơi đùa a!

Chu Thuần Anh đưa mắt nhìn vị lão sư đang thất thần kia, mắt đanh lại, hỏi

" Xin hỏi vị trọng tài này, ta có vi phạm quy tắc nào sao? Ta chưa có gϊếŧ họ mà, ta cũng đã đúng quy tắc đá họ khỏi sàn đấu rồi. Vì sao còn chưa tuyên bố nữa? "

Vị lão sư được nhắc đến, lập tức nói

" Trận... Trận đầu tiên kết thúc, Chu Thuần Linh thắng! "

Chu Thuần Anh thong thả rời đi, để lại trong lòng các thí sinh biết bao nhiêu là nỗi sợ hãi khôn cùng. Một số người cảm thấy may mắn vì không đυ.ng độ Chu Thuần Linh cùng đám Hạo Thiên, một số người thì lại hoảng sợ khi biết rằng mình là đối thủ của họ và sắp phải tự mình nhập vai vào cảnh tượng như lúc nãy. Và, những người may mắn vượt qua vòng này lại vẫn sợ hãi khi biết rằng vòng cuối cùng không biết có dính mình hay không? Ai ai cũng mang một tâm lí sợ hãi trong mình khồn thoát ra được!

Chu Thuần Anh đi xuống, đến ngồi bên cạnh đám Hạo Thiên. Hạo Thiên từ đâu lấy ra một chiếc khăn tay trắng đã thấm ướt đưa cho Chu Thuần Anh, cười nói

" Có phải có chút chán nản hay không? "

Chu Thuần Anh nhận lấy khăn lau tay của mình, lau bàn tay mà dính đầy phấn lúc nãy, cười nhạt nói

" Biết sao được. Chẳng thể trông mong gì vào cái lũ học viên ở học viện này được, chẳng ai ra hồn cả "

Hạo Thiên cười cười nói

" Khi vào học viện sẽ có thể gặp những tên mạnh hơn nữa, lv cũng khá cao đấy. Bọn họ là top 10 nơi này, hẳn sẽ khiến ngươi cảm thấy thú vị thôi "

Chu Thuần Anh cười nói

" Mong là vậy. Tôi càng chờ mong hơn là việc đấu với chủ nhân ngài đấy "

Hạo Thiên cười cười, nói

" Vậy thì hãy chờ sau khi cuộc thi kết thúc, chúng ta sẽ tiến hành một trận luận bàn nhỏ vậy "

Đám nhóc nghe đến chữ " nhỏ " này có phần rùng mình cùng hoảng sợ, vì trước đến giờ những trânh luận bàn của Hạo Thiên không bao giờ là nhỏ theo đúng nghĩa của nó cả. Điển hình như Phong lão sư và Thiên ca đây, lâu lâu sẽ tổ chức một trận đánh, cũng ghép vào đấy một chữ " nhỏ " nhưng không, nó không nhỏ tí nào cả. Cả hai đã phá hủy hoàn toàn cả sàn đấu của người ta, đến độ không đánh dưới đất được thì ta bay trên trời ta đánh, đánh đến long trời lở đất, uy chấn bay khắp nơi. Làn rung động cả một vùng lớn, nghe chữ " nhỏ " này mà lòng lấy làm sợ hãi, học viện Tát Lôi sắp sửa được đổi mới sàn đấu rồi!