"Con đáng lẽ ra có thể tha mạng cho tất cả mà! "
Đường Thiên Long cau mày, ánh mắt bi thương nhìn về phía chiến trường đã bị Hạo Thiên thiêu rụi hoàn toàn kia
"Hả? "
Hạo Thiên nhăn mày, đầu hơi nghiêng một chút, đưa mắt nhìn qua nhìn lại một hồi, chợt cười nhạt, nói
"Tha? Vậy nếu ngay từ đầu con tha cho lão già kia và tướng quân của chúng, chúng sẽ tha con à? Chúng sẽ tha con rồi cho con về với cha mẹ à? Hay chúng sẽ nhân lúc con mất phòng bị rồi gϊếŧ luôn con! Tới lúc đó hai người cũng lại ra đây và nói với chúng như những gì đã nói với con sao? Hả? "
Vương Thiên Nhi lắc đầu, mặc sầu bi, bảo
"Ý của chúng ta không phải vậy. Con có thể gϊếŧ tướng lĩnh của họ rồi thả họ đi hết. Con đâu cần gϊếŧ họ như vậy. Họ cũng có gia đình mà..... "
"Ha... "
Hạo Thiên bật cười một tiếng, mặt lắc qua lắc lại một hồi, cơ miệng cứ co giật...
"Phù... "
Khẽ thở ra một hơi, Hạo Thiên lại nói
" Cha mẹ cũng lạ nhỉ! Lúc đầu quân địch quá đông, sợ hãi chúng biết nhường nào. Đến khi con tiêu diệt chúng lại ra nài nỉ van xin tha mạng cho chúng. "
Đường Thiên Long nhăn mày, nói
"Nói như vậy, những lời lúc nãy chúng ta nói con đều nghe cả? "
Hạo Thiên nói
"Đúng vậy. Con nghe tất cả, rõ từng câu từng chữ một! "
Vương Thiên Nhi nắm lấy tay Hạo Thiên, nói
"Vậy sao con còn làm như vậy? "
Hạo Thiên nhún vai, đáp
"Tại sao? Trừ hậu họa sau này, gϊếŧ bớt để cha mẹ khỏi lo. Tránh sau này chúng lại kéo đến nhiều hơn nữa, lại đổ thừa oán trách tại sao khi đó không gϊếŧ hết, tha mạng làm chi để bây giờ chúng kéo tới đông như vậy. Sống trên đời không gì là hoàn hảo, không làm vừa lòng ai cả. Cũng như con thôi, hiện tại gϊếŧ chúng cha mẹ lại bảo tại sao không tha, buồn phiền oán trách nhưng sau này hai người sẽ cảm thấy mừng vì khi đó con đã gϊếŧ chúng, giảm thiếu bớt mấy vạn quân địch. Còn nếu hiện tại con tha cho chúng, sau này kéo tới mấy trăm vạn, cũng lại đồ thừa oán trách con tại sao khi đó không gϊếŧ hết. Không thể làm vừa lòng ai cả, thế thì con tự làm vừa lòng mình, người khác nghĩ sao mặc họ"
Đường Thiên Long cau mày, lắc đầu không nói gì. Vương Thiên Nhi câm nín nhìn mặt con mình, khuôn mặt dính đầy máu tươi và như sắp khô lại luôn rồi. Con của ta... Sao lại thành ra thế này?
Hạo Thiên cất bước vượt qua cha mẹ mình, đi được vài bước thì dừng lại, nói
"Đừng tự oán trách bản thân hai người. Con ngay từ đầu vốn đã như vậy rồi, bản tính tùy hứng, thích gϊếŧ người nào liền gϊếŧ người đó, thích tha mạng cho ai thì tha. Có câu cha mẹ sinh con trời sinh tính, nên không phải do hai người đâu "
Nói rồi Hạo Thiên lại bước đi, không ngoảnh mặt nhìn. Cha mẹ sinh con trời sinh tính? Ha, gì mà cha mẹ sinh con trời sinh tính chứ, tính cách ta do hoàn cảnh môi trường quyết định, còn "ông trời" kia, không lâu nữa ta sẽ chà đạp các người dưới chân ta!
Hạo Thiên đại thắng trở về, lại một lần nữa vang danh đại lục, tiếng tăm đồn xa, ai ai cũng biết tới, nào là đại thiếu gia Đường gia là con của thiên nhiên, mọi định luật đều không áp dụng lên người cậu. Nào là tuyệt thế yêu nghiệt lấy 2 địch 15 vạn quân, bây giờ lại lấy 4 địch 50 vạn, còn không tốn chút sức lực nào. Nào là thần linh trên trời, có song long phù trợ, ..... Ui, đủ thứ mọi đồn đại xa gần, ai ai cũng ngưỡng mộ, đương nhiên có ngưỡng mộ thì cũng có ghen tỵ, ganh ghét, đố kị với Hạo Thiên.
Sau cuộc chiến, Hạo Thiên tổ chức ăn mừng, mặc dù không cần thiết đối với cậu nhưng quân lính lại rất vui mừng, tung hô rất lớn. Rõ ràng là cậu đi đánh trận và chúng chỉ đứng 1 chỗ nhìn nhưng quân lính lại hoan hô rất dữ dội, như thể họ cũng tham gia vào và cảm nhận rõ từng chi tiết một. Hạo Thiên xem như lấy việc này khích lệ binh lính, tổ chức ăn mừng, đồng thời răn đe, nói vào vài câu nho nhỏ để chúng chăm chỉ luyện tập hơn, mau chóng luyện thành những binh lính tài năng nhất, đủ khả năng bảo vệ bản thân và bảo vệ cả cha mẹ cậu trên chiến trường.
Tiệc diễn ra suốt hai ngày đêm, cha mẹ Hạo Thiên bên ngoài thì vui vui vẻ vẻ, cười cười nói nói như thể chẳng có chuyện gì. Nhưng bên trong có lẽ còn rất buồn phiền về những câu nói trước khi rời đi của Hạo Thiên. Quả thật có câu " cha mẹ sinh con trời sinh tính " nhưng mà dạy dỗ con không tốt thì cha mẹ cũng có lỗi. Cố nhớ lại xem có bỏ qua giai đoạn nào trong cuộc đời Hạo Thiên không, có làm gì khiến Hạo Thiên buồn làm hay không, ngoại trừ hai việc cãi vã trước kia thì làm gì có việc nào khác khiến Hạo Thiên buồn? Rốt cuộc họ đã làm gì khiến Hạo Thiên thành ra như vậy chứ?
Một ngày sau khi bữa tiệc kết thúc, quân lính lại trở về với việc rèn luyện hàng ngày của họ. Nhưng sau trận chiến, quân ta toàn thắng đã để lại một ấn tượng khó phai, nhóm của Hạo Thiên giờ đây vừa là một thống lĩnh tối cao, vừa là tấm gương sáng để quân lính noi theo mà học hỏi, cố gắng từng ngày.
.......... Trong lều chính..........
Cha mẹ Hạo Thiên ngồi chính diện, cậu ngồi ở hàng ghế bên phải, kế bên là Lăng Giang Tuyết, tiểu Siêu và Tử Kiệt. An Lam Nguyệt và Hoa Vô Khuyết đã tò te chạy đi chơi ở đâu mất rồi.
Hạo Thiên tựa lưng vào ghế, chân bắt chéo, tay chống mặt, hỏi
"Cha mẹ gọi con vào đây có việc gì? "
Vương Thiên Nhi liền hỏi
" con nói thật đi, có phải chúng ta làm gì sai khiến con buồn phải không? "
"Hả? "
Hạo Thiên ngồi thẳng dậy, nói
"mẹ nói gì vậy? Con đã bảo hai người đừng bận tâm, không liên quan tới hai người đâu. Tính cách con vốn đã như vậy từ khi còn nhỏ, đối với hai người không có liên quan. Hai người hiện tại chỉ cần biết con vẫn là Hạo Thiên mà hai người vẫn biết, vẫn là đứa con mà hai người luôn yêu thương, con làm gì, hành xử ra sao đều muốn tốt cho hai người sau này mà thôi "
Đường Thiên Long lập tức nói
"Nhưng chúng ta không muốn con gϊếŧ người vô cớ, người nào tha được thì tha, như những binh lính kia vậy, họ hoàn hoàn không có chút sức mạnh để đối đầu với con, thậm chí họ chỉ là những người dân không có sức mạnh bị bắt đi lính mà thôi. Họ còn có gia đình mình! "
Hạo Thiên không chút biểu cảm, nói
" Thứ nhất, như con đã nói lúc trước, không gϊếŧ bớt để sau này chúng kéo bầy tới gϊếŧ ta thì phải làm sao? Chúng sẽ tha ta như ta đã tha cho chúng sao? Thứ hai, con làm gì cũng đều có mục đích của con, không phải vô duyên vô cớ mới gϊếŧ nhiều như vậy, vả lại gϊếŧ bớt có lợi chứ không có hại đối với nước ta đâu. Thứ ba, nếu người cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này nữa, thì lần sau dù chúng có kéo tới thêm 50 vạn người, 100 vạn người, hay chỉ lẻ tẻ 1, 2 vạn người thôi thì..... Một người cũng không tha! "
Vương Thiên Nhi và Đường Thiên Long đơ người, nhìn Hạo Thiên con trai mình, khuôn mặt điển trai, làn da trắng nõn, nụ cười lúc nào cũng nhếch lên khi nhìn thấy họ, lại còn thường hay ra vẻ chín chắn, nhưng họ đã lầm, không phải ra vẻ mà vốn đã trưởng thành, chín chắn hơn rất nhiều rồi. Đã không còn là đứa trẻ cần họ bảo bọc, chở che như ngày nào, đã một tay xây dựng nên sự nghiệp và mục đích cho bản thân mình. Có thể tự mình quyết định mọi thứ, không cần nhờ vả ai nữa rồi.
"Bốp"
"Ư.. "
Lăng Giang Tuyết thoi vào eo Hạo Thiên một cái, nhăn mặt lắc đầu. Lại nghe cô nói
"Ch... Cha! Mẹ! Hai người đừng suy nghĩ nhiều, Thiên ca huynh ấy làm gì đều có chủ đích của mình. Mọi điều là vì tốt cho hai người và tương lai của đất nước, hiện tại nếu chúng ta không diệt bớt thì sợ sau này sẽ không có cơ hội đâu. Tha cho tất cả, chúng trở về sẽ rèn luyện binh lính, trang bị vũ khí đầy đủ hơn, lại sử dụng tà thuật biến binh lính trở nên mạnh hơn hay cho dùng đan dược kí©ɧ ŧɧí©ɧ tăng cấp nhanh trong 1 khoảng thời gian nào đó, tới lúc đó lại kéo sang đánh gϊếŧ ta thì nguy rồi. Thiên ca ca chính là dự liệu trước những điều đó nên mới hành động như vậy, cha mẹ, hai người đừng lo lắng nữa. "
Lời Lăng Giang Tuyết nói ra vậy mà lại lọt lỗ tai hơn lời Hạo Thiên nói, Đường Thiên Long và Vương Thiên Nhi gật đầu, khuôn mặt vơi đi sự buồn phiền vu vơ, lại nghe Vương Thiên Nhi bảo
"Cảm ơn con, Tuyết nhi, nhờ có con mà chúng ta bớt buồn phiền hơn rồi. May mà Thiên nhi gặp được con, may mà con là con dâu của chúng ta, có con mới trị được Thiên nhi thôi "
Lại phẩy tay nói
"Được rồi, các con đi đi. Ta không phiền các con nữa "
Hạo Thiên nhún vai, đứng dậy nói
"Vậy được, không phiền hai người nghỉ ngơi nữa. Có lẽ tụi con cũng sẽ trở lại thủ đô thôi "
Hạo Thiên nói xong, nắm lấy tay Lăng Giang Tuyết rời đi...