Cố Hoài Ninh và Lục Vô Thanh không cần phải tham gia hết sự kiện này, họ vốn nhờ sự giúp đỡ của cô gái bí ẩn đã gỡ bỏ rào cản trong lòng, đến được với nhau. Cả hai đạp gió bay đi, tìm một không gian yên tĩnh cách xa nơi này. Vừa đáp đất, Cố Hoài Ninh liền ôm lấy Lục Vô Thanh, giọng điệu êm đềm
"Rốt cuộc muội cũng cho ta một cơ hội rồi"
Lục Vô Thanh bị ôm bất ngờ, giật mình chưa kịp phản ứng liền bị ôm lấy, ôm đến không thoát ra được. Nhưng không phải loại dễ dãi, đưa tay đấm vào lưng Cố Hoài Ninh một cái, liền nói
"Ta cho huynh một cơ hội chứ không phải cho huynh ôm ta. Mau buông ra"
Cố Hoài Ninh bị đấm rất đau nhưng không hề kêu la một tiếng, lại nghe thấy câu nói của Lục Vô Thanh, thói mặt dày lại giở ra
"ta không biết, rất lâu rồi chưa được ôm muội. Cho ta ôm một lát nữa thôi"
Lục Vô Thanh không khách khí liền nói
"Được, ôm đi. Ôm xong liền cút, ta không muốn nhìn mặt huynh nữa"
"ấy, ta không thế nữa. Nghe theo muội tất"
Cố Hoài Ninh liền buông tay, cười vô tội nói. Lục Vô Thanh tay chống eo, ra vẻ nói
"Ta chưa chấp nhận huynh hoàn toàn cho nên ta có vài điều kiện sau. Thứ nhất, một tháng chỉ được nắm tay 4 lần, mỗi lần 30 phút. Thứ hai, không cho phép bất thình linh ôm ta. Thứ ba, huynh tuyệt đối nghe lời ta"
Cố Hoài Ninh mặt ấm ức, bảo
"Một tháng chỉ 4 lần mà mỗi lần chỉ 30 phút, ta làm sao mà chịu nỗi chứ"
Lục Vô Thanh quay mặt đi, nói
"Không biết. Không nỗi thì huynh đừng theo ta nữa"
Cố Hoài Ninh vội vàng nói
"Ấy, ta theo ta theo. Nghe theo muội tất. Vậy bây giờ ta dùng trước 1 lần nắm tay, được không? "
Lục Vô Thanh mỉm cười, Cố Hoài Ninh nắm lấy đối bàn tay nhỏ nhắn của cô. Lại nghe Lục Vô Thanh nói
"Chúng ta quay lại xem đi. Vị học muội lúc nãy ta rất tò mò. Lúc đứng gần ta thấy muội ấy rất đẹp, có thể nói là đẹp nhất trên đời này, ánh mắt sáng long lanh luôn nhìn về phía đại tư lệnh. Có phải họ quen biết nhau không? "
Cố Hoài Ninh lắc đầu, bảo
"Ta cũng không biết. Nhưng xem ra là có quen biết, vả lại học muội đó lại né được sự di chuyển của đại tư lệnh, chứng tỏ lv không thấp đâu. Nội viện chúng ta có người như vậy à? "
Lục Vô Thanh lắc đầu, nói
"Không phải, học muội đó không phải người của học viện. Nghe Doãn hiệu trưởng nói là người do Phong lão sư đưa vào"
Cố Hoài Ninh nhăn mày, đáp
"Là vị Phong lão sư của khu A sao?"
Lục Vô Thanh gật đầu, cả 2 vừa đi vừa trò chuyện phút chốc đã tới nơi, tìm một chỗ khá cao ngồi xuống mà xem.
Bây giờ, vòng thi thứ ba - bình chọn, số nữ còn lại là 16 người, nam sinh 11 người. Cho đến thời điểm hiện tại số nam sinh đi vào vòng trong là 10 người, đa số đèn sáng của họ dao động từ 3 đến 5 chiếc, không ai vượt quá 6 chiếc. Cố Hoài Ninh nhìn mà tuổi thân, vì sao ta lại chỉ có 1 chiếc? Các người ghét ta đến như vậy sao? Nếu không nhờ học muội kia chắc ta bị loại rồi, haizzz
Sau quá trình bình chọn, rốt cuộc đến lượt Hạo Thiên. Cậu vốn là có thể đoán trước kết quả rồi, nhưng vẫn cứ theo quy định cuộc thu mà làm, tiến lên phía trước một chút. Sở Minh Thương trên mũi du thuyền, bắt đầu cao giọng
"người cuối cùng của vòng 3 - bình chọn, đại tư lệnh Đường Hạo Thiên. Bình chọn.... Bắt đầu"
"................"
Một mảng im lặng, không ai lên tiếng cả. Cùng nhau nhất loạt nhìn về số bóng đền còn sáng, không khỏi phải câm nín. Mỗi lần đến lượt Hạo Thiên, toàn trường đều im phăng phắc, không ai lên tiếng nói gì, chỉ chờ đợi kết quả làm họ ngạc nhiên, kinh hãi. Mọi người không khỏi mắt mở lớn, miệng há to mà nhìn,.... Số bóng đèn tắt là.... Không có bóng nào cả. Hoàn toàn không ai tắt đèn, cả vùng đều sáng rực. Hạo Thiên cũng chẳng vui mừng gì, biết trước cả rồi, quá tẻ nhạt.
Hạo Thiên lại đưa mắt nhìn cô gái trùm mặt kia, nhìn chằm chằm. Nhưng chỉ thoáng chốc thôi, vì nhìn chằm chằm người khác liên tục thì quá bất lịch sự rồi, huống hồ người ta còn là con gái nữa.
Hạo Thiên nhìn một chút, lai dời mắt đi không nhìn nữa. Thay vào đó lại cảm nhận ánh mắt của cô ta đang nhìn mình, như thể cả hai đang thay phiên nhau mà nhìn, người này nhìn xong liền tới người kia. Tân Thu Tâm đợi hồi lâu đèn vẫn không tắt, liền thông báo kết quả
"Đại tư lệnh Đường Hạo Thiên số đèn còn sáng là 16, đèn tắt là 0, hợp cách. Vòng 3 kết thúc, chúng ta tiến vào vòng tiếp theo"
Mọi người vốn là còn thẫn thờ trước kết quả, nghe thông báo xong lại càng cảm thấy kinh hãi, đại tư lệnh quả nhiên là đại tư lệnh. Tất cả mọi thứ đều hơn hẳn người khác, khiến người ta hết lần này tới lần khác đều phải kinh ngạc không thôi.
Hạo Thiên ung dung, bình thản và tiêu soái bước về chỗ của mình, ánh mắt lúc nào cũng lạnh lùng, không thể hiện chút biểu tình nào. Chỉ một mặc lạnh đến thấu tâm can, khiến người khác không khỏi rùng mình sợ hãi trước cái nhìn đó.
Vòng 3 kết thúc, tiếp đến là vòng 4. Vòng 4 này là dành cho các nữ sinh, họ giới thiệu về bản thân mình. Đặc biệt cái là không giới thiệu thời gian, thời này không còn khái niệm trọng nam khinh nữ nhưng lại có khái niệm trọng nữ khinh nam. Mọi quyền lợi đều ưu tiên cho phái nữ trước, thậm chí nam nhân đều gạt bỏ. Như bây giờ này, nữ giới thiệu về mình không có giới hạn thời gian, nhưng nam lại chỉ có 2 đến 3 phút, quá thời gian là không được. Thử hỏi công bằng ở đâu? Mà, vốn những người khác cũng không để tâm đến, bởi họ biết nữ sinh nói nhiều như thế nào!
Tân Thu Tâm lên giọng, nói
"Vòng 4 - nữ giới thiệu bản thân, theo thứ tự từ trái sang phải. Bắt đầu! "
Nữ sinh đứng đầu tiên bên trái là một cô gái dáng người cân đối, không quá gầy cũng không quá mập, tóc hồng ngắn ngang vai, kẹp tóc màu đen kẹp lại chiếc mái của mình, mỉm cười nhẹ, nói
"Ta là Vân Vũ Nhi, 28 tuổi, lv 290 cấp, thủy hỏa hệ song thuộc tính. Ta năm nay cũng đã 28 tuổi rồi, cũng nên tìm cho mình một nam nhân để dựa dẫm. Tính tình ta hẳn mọi người trong nội viện cũng đã biết, vốn là người rất hay nóng tính, lại hay đánh người, nhưng các người không ghẹo ta thì ta cũng không đánh các người làm gì. Ta cam đoan ai ở bên ta, ta ngày ngày chăm sóc chu đáo, nấu ăn, dọn dẹp ta đều biết làm. Chỉ cần người đó đủ trưởng thành, đủ chính chắn và không lăng nhăng, cho ta một bờ vai để tựa sau này, an ủi ta lúc buồn, chia sẻ tâm sự buồn vui với ta, ngày ngày cùng ta tu luyện, cùng ta vượt qua những khó khăn của cuộc sống, ta nguyện dùng cả đời để phục vụ người đó."
Haizzzz, quả thật không giới hạn thời gian là đúng, nói một mạch liền dài dòng như vậy. Quyết định này của học viện cũng đúng quá đi mà.
Phấn giới thiệu của Vân Vũ Nhi đã kết thúc, tiếp theo là một người khác. Ai cũng có một bài giới thiệu thật dài dòng, nội dung rất khác biệt, tính tình mỗi người cũng khác nhau. Có thể nói những nữ sinh đứng ở đây đều tụ hội những con người nổi tiếng trong nội viện này, nhắc đến ai cũng đều biết cả. Nhưng vì ai cũng biết cho nên mới có người tham gia, hẳn họ biết được người cô gái mình thầm thương, thầm để ý cũng tham gia sự kiện này nên mới tham gia cùng, với nguyện vọng bày tỏ với người ta để người ta biết được lòng mình, cho mình một cơ hội để ở bên chở che. Người ta là thế, còn Hạo Thiên thì sao? Vốn cũng chẳng có ý định tham gia vào làm gì, vì trong số những người ở đây cậu trẻ nhất và cũng nổi bật nhất ở đây. Phong lão sư không bắt đi cậu cũng chẳng thèm đi làm gì cho mệt thân, để thời gian luyện tập có phải tốt hơn không chứ!?
Thoắt qua thoắt lại, rốt cuộc cũng đến cô gái bí ẩn đó, mọi người rất trong đợi, để xem người này là ai, thân phận thế nào, cấp bậc ra sao mà có thể né được cánh tay của đại tư lệnh. Hạo Thiên cũng rất muốn biết, đây có đúng là món quà mà Phong lão sư đã chuẩn bin cho cậu hay không? Nếu đúng thì mạnh thật đấy, rất thích hợp để cậu luyện tập cùng, giúp cậu nâng cao lv mau chóng đến Ma giới gặp Tuyết nhi. Hạo Thiên nhìn, mặt không đổi nhìn người đó, chờ đợi câu trả lời
2 phút trôi qua....
5 phút trôi qua.....
10 phút trôi qua....
Cô gái vẫn im lặng không nói gì, thậm chí không nhúc nhích, Tân Thu Tâm hỏi
"vị học muội này, muội mau nói gì đi chứ? "
"........"
Vẫn là im lặng, không một câu nói, không một tiếng động.... Lại nghe thấy
"Vòng tiếp theo đi! "
( P/s: hôm nay bận việc, chỉ được 3 chương thôi. mai bù cho mọi người)