Doãn Bằng một bên căng thẳng suy nghĩ, đám người phía sau thì lo lắng, sợ hãi không biết nên làm gì, An Lam Nguyệt thì đang truyền âm nói chuyện với ai đó trong rất là vui vẻ, thỉnh thoảng lại nhìn Hạo Thiên rồi cười mỉm.
An Lam Nguyệt cười truyền âm đi
"Phong lão sư, ngài nói là thật sao? "
Người truyền âm đến là Thiên Vũ Phong, ông đang ở một nơi nào đó và truyền âm đến cho An Lam Nguyệt. Thiên Vũ Phong bên kia, cũng truyền âm lại, giọng có chút vui sướиɠ
"Đúng vậy. Người đó đúng vào ngày 1 tháng 1 sẽ xuất hiện và còn xuất hiện trong sự kiện tình duyên bất chợt của học viện nữa"
An Lam Nguyệt như muốn nhảy lên, hét lên thật to cho cả thế giới biết mình đang vui như thế nào, lại truyền âm
"Chắc chắn Thiên Thiên biết được sẽ rất vui cho mà xem. Nó đã nhớ ra rồi ấy"
Bay giờ tới lượt Thiên Vũ Phong, ông giật mình hỏi
"Cái gì? Người nói thật không? Nói như vậy thì nó nhớ lại mọi chuyện rồi ư? "
An Lam Nguyệt lắc đầu, truyền âm đáp
"Không có. Giống như đó là phần quan trọng nhất đối với nó nên nó chỉ nhớ ra được mỗi chuyện đó thôi"
Thiên Vũ Phong "ừm" một tiếng, lại nói
"Tôi có dặn lão Doãn kêu nó tham gia, không biết bây giờ đã nói chưa nữa. Hay là người trực tiếp đi nói đi"
An Lam Nguyệt gật đầu, truyền âm lại
"Được. Ta đi ngay. Phong lão sư cũng chuẩn bị thực tốt đi"
"Được"
An Lam Nguyệt rời khỏi dòng suy nghĩ, hướng sang phía Hạo Thiên đi tới. Doãn Bằng lúc này lấy hết dũng khí mà nói
"Tôi cũng không định kêu cậu đi đâu vì còn quá sớm. Nếu không phải bị uy.... "
"Thiên Thiên, đệ hãy tham gia đi"
An Lam Nguyệt tiến tới, cắt ngang câu nói của Doãn Bằng. Còn Doãn Bằng, sau khi nghe An Lam Nguyệt nói vậy liền mừng rớt nước mắt, được cứu rồi
Hạo Thiên lạnh mặt, nói
"Đệ cần một lí do để đi. Tại sao đệ phải tham gia vào cái sự kiện không có ít gì này cơ chứ? "
An Lam Nguyệt mỉm cười tiến tới, nói
"Đương nhiên có ít rồi. Với lại người yêu cầu đệ đi chính là Phong lão sư, ngài ấy muốn đệ tham gia vào sự kiện này. Còn lợi ích thì... Sau khi đệ tham gia vào sẽ biết thôi, lão sư có chuẩn bị một món quà lớn cho đệ khi đệ tham gia đấy"
Hạo Thiên nhăn mày, nói
"Quà gì cơ chứ? Đệ hiện tại không thiếu thứ gì cả, không đi! "
An Lam Nguyệt bắt đầu năn nỉ, bảo
"Chỉ cần đệ đi thì ta cái gì cũng nghe theo đệ cả. Đệ đi đi mà. Món quà này rất lớn, rất có giá trị đấy, thậm chi có thể khiến đệ vui sướиɠ đến không nói nên lời chỉ biết đứng nhìn thôi đấy. Đi đi mà, nha? "
Hạo Thiên thở ra một hơi, gật đầu nói
"được rồi. Ta đi là được chứ gì"
An Lam Nguyệt gật đầu, vui vẻ nói
"Đệ đệ ta đúng là duễ thương nhất"
Lại quay sang nhìn Doãn Bằng, hỏi
"Nơi diễn ra là ở đâu?"
Doãn Bằng đang trong dòng suy nghĩ lo lắng tiêu cực của bản thân, nghe hỏi tới liền giật mình nói
"Hả? Cái gì? "
Hạo Thiên lặp lại lời nói
"Nơi diễn ra là ở đâu? "
Doãn Bằng "ân" một tiếng, nói
" ở sâu trong nội viện này, hẳn cậu hiện tại cũng cảm nhận được một tồn tại mang sức mạnh lớn của nội viện này nhỉ. Đó là một cái hồ lớn, không biết lí do là gì nhưng hồ này lại mang đến cho học viện một luồng linh khí dồn dào, địa điểm là trên mặt hồ. Vào ngày 1 tháng 1 buổi trưa tổ chức tiệc ăn tới 6h chiều thì bắt đầu sự kiện. Nội dung sự kiện tôi sẽ cho người gửi đến phòng cậu vào ngày mai"
Hạo Thiên gật đầu, cất bước đi trước, Tử Kiệt kế bên, tiểu Siêu và An Lam Nguyệt vui vẻ theo sau. Rời khỏi chỗ này, đoàn người phía sau suốt nãy giờ chỉ có im lặng không phát nên chút tiếng động nào, đợi 4 người đi khỏi liền thở phào nhẹ nhõm. Nhiều tiếng xì xào vang lên
"Rốt cuộc cũng đi rồi. Dọa chết ta rồi"
"Đại tư lệnh không hổ là đại tư lệnh, không trực tiếp dùng tay liền gϊếŧ hơn ngàn người"
" gϊếŧ nhanh, gọn, lẹ luôn. Không hổ là đại tư lệnh trẻ tuổi nhất từ trước đến nay"
"nói gì thì nói, ra tay cũng quá tàn nhẫn rồi"
"Tàn nhẫn thì sao chứ? Mình không gϊếŧ chúng rồi chúng sẽ gϊếŧ mình, tới lúc đó để xem còn có thể là tàn nhẫn hay không"
"Nói đúng lắm. Đại tư lệnh đây chỉ là đang giải quyết nhanh chóng mà thôi, đỡ mất thời gian và ta cũng không tổn thất gì nhiều, dưới sân cũng chỉ lõm một hai lỗ không đáng nhắc tới"
"Đại tư lệnh anh minh"
....................
Đoàn người bàn tán to nhỏ với nhau, Doãn Bằng thì đang thở phào nhẹ nhõm, nghe ồn lại càng thêm ồn, bực tức quay sang quát
"Chuyện hôm nay xong rồi. Ai về phòng nấy đi, ồn chết đi được"
Chúng học sinh và giáo viên bị quát cho hoảng hồn, lập tức rút lui. Chỗ này hiện tại chỉ còn lại 4 người, 1 Doãn Bằng và 3 vị trưởng lão.
Chỗ này ba vị trưởng lão, mỗi vị đều là mái tóc bạc phơ, râu cũng bạc theo. Gương mặt nhăn nheo vì tuổi già những sức mạnh cũng không kém. Đại trưởng lão Sở Vinh lv 418 cấp, nhị trưởng lão Sở Xuân lv 418, tam trưởng lão Sở Chiết lv 417.
Sở Vinh đại trưởng lão vuốt chòm râu của mình, gương mặt ôn hòa nói
"Cậu nhóc đó sức mạnh to lớn. Tương lai xung bá bốn phương không còn là ảo vọng nữa"
Doãn Bằng gật đầu, nói
"Đó là đại thiếu gia của Đường gia Đường Hạo Thiên, giữ vai trò là đại tư lệnh của học viên ta, kiêm luôn chức Phiên Thiên tướng quân của đất nước. Bên cạnh cậu ta lúc nãy có cậu bé tóc xanh là nhị thiếu gia Đường Siêu giữ vai trò là tư lệnh. Cả hai đều là yêu nghiệt ngàn năm có một, yêu nghiệt trong tất cả các yêu nghiệt. Học viện ta có được hai viên kim cương này quả thật là may mắn ngàn đời của học viện"
Nhị trưởng lão Sở Xuân cũng gật đầu, nói
"chúng ta lúc nãy quả thật suýt chút là làm mất viên kim cương này rồi. Càng già càng hồ đồ mà"
Cả 4 người gật gật đầu, sau đợt này đã rút ra được bài học đáng giá. Kèm theo đó là tin về vị đại tư lệnh của học viện lấy sức một người nghiền nát 3 tàu chiến lớn của Hắc Hổ tông, gϊếŧ tất cả không chừa lại một ai. Tin này nhanh chóng lan rộng ra khắp nơi trong thủ đô và đất nước, truyền nhau từ người này đến người khác rồi truyền ra cả những nước khác nữa.
....................
Bên nhóm Hạo Thiên, sau khi ra khỏi học viện, liền đi một mạch về phía Đường gia tộc. Hạo Thiên và Tử Kiệt đi trước, An Lam Nguyệt và tiểu Siêu theo sau, vừa đi tiểu Siêu vừa truyền âm hỏi
"Có chuyện gì vậy Nguyệt tỷ? Sao phải nhất định bắt ca ca đi vậy? "
An Lam Nguyệt mỉm cười truyền âm đáp
"Đương nhiên có chuyện quan trọng rồi. Có chuyện mới phải bắt ép đệ ấy đi đó chứ"
Tiểu Siêu sốt ruột hỏi
"Nhưng là chuyện gì mới được?"
An Lam Nguyệt lại mỉm cười, nói
"Người đó sắp qua đây rồi. Vị kia của đệ ấy sắp từ Ma giới qua bên này tìm tiểu Thiên rồi đấy"
Tiểu Siêu nhăn mày, suy nghĩ xem người đó là người nào, liếc mắt qua lại một hồi, bật thốt "a" một tiếng nhỏ, truyền âm lại
"Tỷ nói thật sao? "
An Lam Nguyệt gật đầu, nói
"Tỷ gạt đệ làm gì cơ chứ. Có phải chuyện tốt không. Ta năn nỉ Thiên Thiên tham gia cũng vì lí do này cả đấy. Không nói trực tiếp ra cũng vì muốn nó bất ngờ một chút ấy mà"
Tiểu Siêu cười cười vui vẻ, truyền âm
"Đây quả thật là một món quà và cũng là một sự bất ngờ to lớn mà. Rất là lớn luôn ấy"
An Lam Nguyệt gật đầu, mỉm cười vui vẻ. Tiểu Siêu cũng cười theo, thi thoảng Hạo Thiên nhìn xuống, cứ có cảm giác hai người đang nói chuyện và đang giấu cậu chuyện gì đó. Trực tiếp hỏi
"Hai người đang giấu ta chuyện gì phải không? "
An Lam Nguyệt lắc đầu, nói
"nào có, chúng ta có giấu đệ cái gì đâu chứ. Đệ suy nghĩ nhiều quá rồi đấy"
Hạo Thiên nhăn mày, không tiếp tục nói nữa. Có nói nữa thì họ cũng chẳng nói, mà đây chắc cũng chẳng phải chuyện gì to tác nên họ không nói với mình, bỏ qua vậy.
Cả 4 người tiếp tục đi, làm một đường tới Đường gia tộc. Đợt này trở về là để xem cha mẹ cậu dạo này thế nào rồi, với lại cũng xin lỗi một chút. Lần trước nói đi một tháng liền trở về chào hỏi nhưng 1 tháng trước trở về liền đi vào không gian hệ luyện tập 1 tháng nữa. Do vậy đã trễ hẹn một tháng luôn rồi, hẳn họ cũng đã khá là lo lắng đi.
Cất bước vào trong, đi được một đoạn trong sân vườn liền nghe thấy tiếng gọi
"Thiên ca ca.... Thiên ca ca... "