Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 200: Lời hẹn 4 năm

Tối hôm đó, đám nhóc sau khi trở về phòng thì lập tức đi ngủ ngay. Hạo Thiên cũng nghĩ đơn giản rằng chúng chỉ vì quá mệt mà ngủ thôi, còn tới đắp chăn cho từng đứa một rồi mới cùng tiểu Siêu và An Lam Nguyệt ai về giường nấy ngủ. Làm một giấc tới sáng sớm ngày hôm sau.....

Hạo Thiên thức dậy, có ý nghĩ sẽ đi cùng đám nhóc ra biên giới để tạm biệt chúng, nhìn qua phía đám nhóc, bất ngờ không thấy chúng đâu nữa, chỉ còn lại những chiếc giường trống, chăn gối được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Hạo Thiên bất thình lình đứng dậy khiến chiếc giường lay động, làm cho tiểu Siêu cũng dậy theo, An Lam Nguyệt giường kế nghe động tỉnh cũng choàng dậy theo. Dụi dụi mắt hỏi

"Có chuyện gì sao, Thiên Thiên? "

Tiểu Siêu cũng ngáp một cái, kéo tay Hạo Thiên hỏi

"Sao ca đứng đấy vậy, có chuyện gì à? "

Hạo Thiên quay sang nhìn hai người, mắt đang mở lớn, nói

"Không thấy đám nhóc đâu nữa! "

Tiểu Siêu và An Lam Nguyệt ngay lập tức mắt cũng mở lớn ra, tỉnh ngủ hẳn, nhìn sang. Quả thật không còn thấy bọn nhóc nữa, chăn gối xếp rất gọn gàng, thẳng thóm như thể chưa từng có người nằm đó. An Lam Nguyệt nói

"có thể chúng đang ở trong phòng tắm thì......"

Phòng tắm không hề truyền ra bất kì âm thanh nào. Nếu chúng có ở trong đấy thì sẽ nghe thấy tiếng cười đùa vang lên, tiếng nghịch nước lõm bõm, nhưng hiện tại hoàn toàn không nghe thấy nữa, chỉ còn lại một khoảng không yên ắng. Tiểu Siêu quan sát căn phòng, nhìn về phía cái bàn, nói

"Trên bàn hình như có vật gì đấy? "

Cả 3 phóng nhanh lại, trên bàn là một tờ giấy trắng, kèm theo là 3 bông hoa 5 cánh. Bông hoa đặc biệt có 5 màu, theo thứ tự đỏ, tím, xanh biển, đen và trắng. Nụ hoa đính viên kim cương nhỏ, lấp lánh ánh bạc trắng. Trông bông hoa được chạm khắc rất tinh tế, nhưng màu sắc có hơi không đúng một chút, sao lại là 5 màu cơ chứ?

Hạo Thiên đưa tay lấy tờ giấy trên bàn, mở ra xem. Tờ giấy chi chít chữ viết, rất nhiều, rất dài, cả một mặt giấy, trên giấy đôi chỗ còn in vài vết đen hình tròn đã khô lại, nhìn như nước.... Cả 3 xúm lại xem, trên giấy viết....

"Chào Boss a, lão nhị và Nguyệt tỷ nữa. Bọn tôi đi đây, không muốn để 3 người đi theo đâu, sợ đi theo rồi lại luyến tiếc không muốn rời nữa thì lại khổ. Chúng tôi có cùng nhau làm nên 3 bông hoa với hình dáng giống nhau đặt trên bàn đấy, cả 3 thấy không. Tuy không được đẹp lắm nhưng xem như là món quà của chúng tôi trong quãng thời gian không gặp, nhìn thấy nó thì nhớ đến chúng tôi nhé. Năm màu sắc cũng là tượng trưng cho cho chúng ta đấy, còn 1 màu trắng là của Nguyệt tỷ, một màu trắng thuần khiết rất đẹp, rất hợp với Nguyệt tỷ đúng không?

Thời gian 4 năm tuy không được coi là dài nhưng cũng không phải là ngắn, chúng ta phải xa nhau tận 4 năm lận đấy. Khi không có bọn tôi thì 3 người phải ăn uống đầy đủ đấy, biết là người tu luyện như chúng ta không ăn cũng không chết, nhưng chúng tôi không muốn cả 3 lúc nào cũng nhịn đâu. Còn nữa, tất cả những gì Boss dạy chúng tôi đã nắm được rồi, chờ đến khi gặp lại thì chúng tôi sẽ cho Boss thấy chúng tôi lợi hại như thế nào, đánh thắng cả Boss luôn cho mà xem!

Cuối cùng, chúng ta hẹn nhau vào mùa xuân 4 năm nữa, khi trăm hoa đua nở, chúng ta lại gặp nhau. Đến khi đó thì phải cho chúng tôi thấy một lão đại trưởng thành đẹp trai như thế nào, lạnh lùng, tài năng và yêu nghiệt ra sao. Một lão nhị cao ráo, đẹp trai, ân cần và lão nhị cũng phải chăm lo cho lão đại và Nguyệt tỷ thật tốt đấy, còn có, chúng tôi muốn thấy một Nguyệt tỷ tỷ xinh đẹp, giỏi giang, đẹp nhất trần đời để ai nhìn vào cũng phải ghen tỵ với chúng ta. Cả 3 cũng phải thật mạnh mẽ, đừng khóc nhé, cũng hãy cười nhiều hơn một chút, để khi chúng tớ trở lại sẽ là một lão đại và lão nhị vui vẻ, hay cười với chúng tớ, chứ không phải lúc nào cũng là bộ mặt lạnh lùng. Cả 3 nhớ nhé!

Chúng tôi đi đây. Hẹn gặp lại!"

Cả 3 trầm ngâm, An Lam Nguyệt quay mặt đi, tiến lại chỗ ghế ngồi xuống. Hạo Thiên cầm lá thư, khuôn mặt đơ người, tay run run cầm lá thư. Khuôn mặt cười mà như không cười, nói

"Bọn nhóc làm gì vậy chứ!  Đi thì đi đi, sao phải viết thư làm gì, còn khóc làm nước mắt rơi xuống tờ giấy như này nữa"

"Ton"

Tiểu Siêu kế bên khuôn mặt buồn rầu, lại kinh ngạc nhìn Hạo Thiên,

"Ca ca.... Huynh khóc sao? "

Nước mắt lăn dài trên mặt, ánh mắt vẫn mở lớn, khuôn mặt còn có ý cười, vậy mà hai hàng nước mắt bất giác rơi....

"Ton.. Ton... "

Hạo Thiên đưa tay sờ thử mặt mình, thấy ươn ướt, nhìn lại, quả thật là nước mắt. Hạo Thiên kinh ngạc, nói

"Tại sao nước mắt lại rơi? Ta rõ ràng đâu có buồn, cũng đâu có nhớ bọn nhóc đâu. Sao cứ rơi mãi không ngừng thế này"

Hạo Thiên đưa tay gạt đi nước mắt, nhưng nó vẫn không ngừng rơi. Bỗng hàng loạt kí ức ùa về, hình bóng của bọn nhóc rộn ràng chạy giỡn, đùa nghịch với nhau cứ liên tiếp hiện ra. Rồi những lần quậy phá, đi cùng Hạo Thiên gây thù chuốc oán khắp nơi, nhớ lại hình ảnh những lần luyện tập, những lần đấu với Hạo Thiên rồi bị dần cho một trận mà vẫn không chừa,.... Âm vang cũng hiện ra rất rõ, từng câu từng chữ đều vang lên rất chi tiết, nghe được rõ ràng. Cứ như thế liên tiếp ùa về, chạy liên tục trong đầu. Hạo Thiên biết, nhiệm vụ  là do cậu đưa ra, cậu đáng lý không nên khóc như vậy. Nhưng hiện tại thì sao, cậu thất thần đứng tại chỗ, tại sao nước mắt cứ không ngừng rơi ra, tiểu Siêu kế bên nhìn thấy cũng không cầm lòng được mà nước mắt rơi theo.

An Lam Nguyệt cất bước tới, dang rộng vòng tay ôm cả 2 vào lòng, tiểu Siêu cũng ôm lấy, Hạo Thiên vẫn còn thất thần hồi lầu, nước mắt vẫn rơi, rồi chợt nhắm chặt mắt lại, ôm lấy An Lam Nguyệt, ôm thật chặt, mặt ấn vào trong người An Lam Nguyệt, như thể muốn làm cho giọt nước mắt ngừng rơi xuống. Không muốn để cho nó rơi xuống nữa, cậu biết thời gian 4 năm không dài, sẽ thoáng qua nhanh thôi, nhưng tại sao vẫn rất buồn, cảm thấy thiếu sót gì đó, không gian cũng trở nên rộng hơn bao giờ hết, trống trãi vô cùng. Cả 2 hiện tại như 2 đứa trẻ bình thường, khóc khi những người bạn ở cùng nhau 7 năm lúc này lại ra đi, mà thời gian xa cách lại tận 4 năm trời, cả 2 khóc, khóc rất nhiều. An Lam Nguyệt ôm lấy chúng, khuôn mặt cũng khẽ nhăn lại, mắt nhắm nghiền lại, nhưng nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống.

Thường khi người ta khóc sẽ nghe thấy tiếng "hức" vang lên dù là lớn hay nhỏ, nhưng cả 3 hiện tại hoàn toàn không để mình phải vang lên bất cứ tiếng vang nào cả. Cả căn phòng chìm trong im lặng hồi lâu, thời gian thấm thoát trôi qua, mặt trời lên mỗi lúc một cao hơn. Hạo Thiên bỏ tay ra, đi vào trong rửa mặt, tiểu Siêu cũng bỏ theo. Hạo Thiên rửa mặt, rửa trôi đi những giọt nước mắt ban nãy, lại thay một bộ đồ khác, soi mình trong gương, hồi phục lại trạng thái bình thường, khuôn mặt lạnh lùng, bước ra khỏi phòng tắm.

Cả 2 lại nhìn thấy một Hạo Thiên kiên định, bình tĩnh, lạnh lùng của thường ngày, đã không còn hình ảnh một Hạo Thiên rơi nước mắt nhớ tới bọn nhóc như ban nãy nữa. Tiểu Siêu và An Lam Nguyệt cũng rửa mặt, rửa trôi đi những giọt nước mắt còn động lại, hồi phục lại trạng thật như lúc ban đầu. Cả 3 cùng nhau lấy cho mình một bông hoa rồi cất đi, ngồi xuống ghế, trầm ngâm.

"Cạch"

Cánh cửa mở ra, Ninh Dịch và Minh Thi bước vào phòng với khuôn mặt buồn nhìn 3 người. Ninh Dịch nói

"Chúng đi rồi! "

Hạo Thiên gật đầu, rồi cả không gian lại chìm trong sự im lặng. Minh Thi và Ninh Dịch chỉ biết ngồi một chỗ nhìn cả 3 người, không biết nên làm gì cho phải đây.

Cứ thế kéo dài cho đến trưa, Hạo Thiên thở ra một hơi, tựa lưng vào ghế, chân bắt chéo, khuôn mặt lạnh lùng lại hiện lên, nói

"Tuấn Lão đâu, sao không đi cùng các ngươi? "

Minh Thi nghe đến tên biểu hiện sự chán ghét ra mặt, còn Ninh Dịch nói

"Huynh ấy đã trở lại Hữu Thiên phủ rồi. Có gì cần tôi lập tức đi gọi huynh ấy cho chủ nhân!"

Hạo Thiên lắc đầu, nói

"Thôi được rồi. Các ngươi biết Vu Phong hiện tại đang ở đâu không? "

Minh Thi suy nghĩ, nói

"vừa nãy đi ngang qua đám học viên, nghe bảo Vu Phong đang bị các lão sư giở  chiêu trò, hiện tại hình như đang ở sân tập khu B"

Hạo Thiên gật đầu, nói

"Chúng ta tới đó. Ta muốn xem xem ai lại có lá gan trêu trọc người của chúng ta! "