Edit+Beta: Thi s1apihd.com: NhaThi1789
Group FB: Sweet Candies
Sân bay nhà ga quốc tế.
Hành lý của Khương Từ giao cho Phó Thời Lễ gửi, cô ôm con ngồi trên một chiếc ghế trống.
Tết Âm
Lịch này trôi qua thật nhanh, mỗi ngày bận bịu tiếp đãi thân thích của Phó Thời Lễ, đợi khi phục
hồi tinh thần, cũng đã kết thúc.
Năm trước Khương Từ đã ấn định thời gian xuất ngoại, hành lý đều cùng Đường Yến Lan giúp đỡ thu xếp
tối hôm qua.
Cô nhìn xuống con trai mình, cánh tay nhỏ mũm mĩm của Tự Bảo ôm cô, mặc dù còn nhỏ nhưng đã bị bầu
không khí tác động, biết mẹ muốn ra ngoài.
Cậu dùng một đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm Khương Từ, giống như nhìn thế nào cũng không đủ.
Khương Từ sờ lên khuôn mặt trắng nõn của con trai, ôn nhu nói: “Con nhớ phải lớn thật nhanh nha,
chờ khi mẹ ổn định ở Mỹ, con gọi mẹ về đón con sang, được không?”
Tự Bảo chớp mắt, nhìn cô, cái miệng nhỏ nghẹn nửa ngày, dường như giây tiếp theo muốn gọi mẹ.
Khương Từ rất mong đợi kết quả đợi nửa ngày.
Ngay cả khi đã lên máy bay, Tự Bảo vẫn bị nghẹn lại không gọi ra.
Phó Thời Lễ kiểm tra hành lý giúp cô, chậm rãi đến gần: “Đã đến giờ lên máy bay.”
Anh duỗi tay bế con trai, ngón tay thon dài đưa vé máy bay và giấy tờ cho cô.
Khương Từ cúi đầu, nhìn thời gian trên điện thoại.
Còn năm phút.
Chia tay chồng con, sang Mỹ định cư ba năm.
Cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Trong lòng Khương Từ có cảm giác phiền muộn nhàn nhạt, mấy phút cuối cùng trước khi làm thủ tục, cô
đột nhiên cảm nhận được tâm trạng của Tự Bảo, lúc này, nhìn thế nào cũng không đủ.
“Em đi đây.”
Nói đi nhưng lại không nhúc nhích một bước.
“Sân bay bên Mỹ đã sắp xếp người đón em, xuống máy bay nhớ gọi điện cho anh.” Thần sắc trên khuôn
mặt tuấn mỹ của Phó Thời Lễ bình tĩnh, một tay ôm con trai, tay còn lại không rảnh rỗi ôm lấy cô,
giọng nói ôn nhu truyền vào bên tai.
Khương Từ gật đầu, hít thật sâu vào mùi thơm trên áo sơmi của anh.
Suy cho cùng, bây giờ xa nhau,
ít nhất cũng phải 2,3 tháng không gặp.
Khương Từ duỗi tay ôm anh đến giây cuối cùng, đã đến giờ làm thủ tục lên máy bay, bộ phận chăm sóc
khách hàng qua bộ đàm thúc giục lần nữa, cô kìm nén ý nóng trong hốc mắt, mới cầm túi xách, tầm mắt
dừng trên người anh và con trai, nhẹ giọng nói: “Em thật sự đi đây.”
Thân hình đĩnh bạt của Phó Thời Lễ đứng tại chỗ, cách đám người vẫn luôn nhìn thân ảnh cô.
Khương Từ bước vài bước quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp với ngũ quan tinh xảo vô cùng, mái tóc đen
nhánh xõa ngang lưng, khóe môi khẽ mỉm cười, nhìn qua có chút gượng ép, nhưng vẫn rất hấp dẫn trong
đám đông.
Cô chậm rãi theo chân những hành khách cùng chuyến bay bước vào nơi làm thủ tục.
Phó Thời Lễ cúi đầu, chỉ vào bóng dáng người phụ nữ mặc một chiếc váy trắng, trên tay vắt áo khoác,
nói với Tự Bảo trên tay vẫn còn thơm mùi sữa: “Đây là mẹ con.”
Khuôn mặt nhỏ của Tự Bảo mờ mịt nhìn thân ảnh biến mất sau khi làm thủ tục ở lối vào, cái miệng nhỏ
chảy nước miếng, nói ngọng: “Mẹ.”
“Bé ngoan.” Môi mọng Phó Thời Lễ gợi lên ý cười ôn nhu.
Tự Bảo dường như biết ba nó đang khích lệ, lại hưng phấn kêu một tiếng: “Mẹ.”
Đáng tiếc tiếng mẹ này, Khương Từ lên máy bay không nghe thấy được.
Cô lên máy bay, tìm chỗ ngồi.
Nóng lòng lấy điện thoại ra nhắn tin Wechat với Phó Thời Lễ: “Anh đi rồi sao?”
Bên kia trả lời rất nhanh, giống như đang đợi: “Vẫn chưa.”
Biết anh vẫn còn ở đó, Khương Từ nhìn cửa sổ bên ngoài máy bay, cách lớp kính dày cô không nhìn
thấy gì, nhưng trong lòng có một cảm giác an tâm không thể giải thích, khí nóng trong đáy mắt không
thể tiêu tan.
“Tự Bảo vừa rồi nhìn bóng dáng em gọi mẹ.” Phó Thời Lễ gửi một tin nhắn khác.
Khương Từ nhìn thấy nội dung tin hắn, cô hơi ngạc nhiên đồng thời cũng sững sờ.
Ngay sau đó, anh ta tiếp tục gửi một giọng nói.
Đầu ngón tay cô mở click, nghe thấy tiếng gọi mẹ ở bên kia của Tự Bảo.
Hô hấp Khương Từ đình trệ,
rất tham lam, nghe đi nghe lại giọng nói hai giây này.
Con cô gọi cô là mẹ.
Đáy lòng Khương Từ lúc này cảm thấy thỏa mãn không thể diễn tả thành lời.
Ngón tay cô nắm chặt điện
thoại, tiếp tục nghe cho đến khi tiếp viên đi tới, lịch sự nhắc nhở cô nên tắt điện thoại.
Máy bay chuẩn bị cất cánh.
Khương Từ ngước mắt lên, thấy khoang hạng nhất xung quanh đều chật ních người.
Cô mỉm cười đáp: “Được, tôi nhắn tin cho chồng, lập tức tắt điện thoại.” Cuộc trò chuyện của hai
người dừng lại ở tin nhắn giọng nói Tự Bảo gọi mẹ, Khương Từ gửi lại cho anh một nhãn dãn với vẻ
mặt yêu thương, trên má có hai cái má hồng, mơ hồ thể hiện cảm xúc của mình.
Đã đến lúc phải tắt máy.
Trong lòng Khương Từ nghĩ thầm, động tác ngón tay chậm hơn 10 lần so với lúc trước, khả năng còn
nhiều hơn thế.
Ngay khi định nhấn tắt máy, một tin nhắn văn bản chưa đọc đột nhiên gửi đến.
Trái tim Khương Từ đập thình thịch, tưởng là tin nhắn Phó Thời Lễ gửi đến, có chút khẩn trương nhấn
vào, khóe môi không cong lên cười mà hoàn toàn cứng lại.
Tin nhắn văn bản đã đọc, nội dung chỉ vài từ: 〈Mẹ tôi qua đời.〉
Đôi mắt Khương Từ gắt gao nhìn chằm chằm sáu chữ này, lặp đi lặp lại xác nhận tính xác thực của nội
dung tin nhắn, cô đọc lại dãy số kiểm tra đối chiếu nhiều lần.
Ngay khi tiếp viên nhắc máy bay cất cánh lần thứ ba, hãy tắt máy.
Chiếc điện thoại tuột khỏi lòng
bàn tay của Khương Từ, rơi xuống đất.
Giờ phút này khuôn mặt xinh đẹp của cô hoàn toàn trắng bệch.
Máy bay dần bay lên bầu trời cao trên biển xanh, trong suốt chặng đường mười mấy giờ đồng hồ băng
qua bờ bên kia đại dương.
Sau này, bất kì ai, đều bắt đầu chào đón một điểm xuất phát mới của cuộc sống.
Có lẽ sau nhiều năm chia tay, cảnh còn người mất.
*
Ba năm sau.
Cũng là một nhà ga, các tòa nhà bên ngoài không có nhiều thay đổi.
Thời tiết tháng mười hai bên
ngoài lạnh buốt dị thường.
Đến khoảng 11 giờ 50 phút đêm, không khí tại cửa ra vào sân bay quốc tế càng trở nên náo nhiệt,
phóng viên 6 đài truyền thông và người hâm mộ vây kín lối đi duy nhất, đôi mắt gắt gao nhìn chằm
chằm thân ảnh đi ra từ lối đi.
Trong đêm lạnh giá này, một nhóm người hâm mộ hưng phấn giơ cao áp
phích và băng rôn có chữ “Đường Bảo” được viết bằng bút dạ quang.
Khi nghe thấy âm thanh từ bộ đàm
của sân bay bắt đầu phát ra chuyến bay từ Mỹ đến, tất cả mọi người đều phấn khích la hét, không
ngừng hò hét khẩu hiệu: “Đường bảo! Đường bảo đẹp nhất, điên cuồng vì đường!” r
Chuyến bay đã đến, một nhóm vệ sĩ áo đen che chở cô gái đeo kính râm màu tím đậm ở giữa đi ra.
Sau khi phóng viên và người hâm mộ thấy, đám người sôi nổi vây quanh, tay cầm microphone và bưu
thϊếp ký tên, vội vàng chạy tới, giành giật từng dây không ngừng hỏi: “Tiểu thư Đường Hàm Hàm có
tin đồn nghe nói cô với đạo diễn Triển Tín Giai – người có giá trị con người hàng trăm triệu chia
tay hoà bình, đây là sự thật sao?”
“Tiểu thư Đường Hàm Hàm, xin hỏi lần này cô tiến quân vào Hollywood diễn vai nữ chính số 2, là chị
dâu Khương đạo giúp cô mở cửa sau sao?
Nghe nói cô được một bộ phim trả cát xê cao mời, cô có thể tiết lộ một chút cô ở quốc tế ra sao
không?”
“Tiểu thư Đường Hàm Hàm, nửa năm trước một người trên mạng tiết lộ cô đã đính hôn với Triển đạo,
tại sao mối quan hệ của hai người lại tan vỡ nhanh đến thế? Xin hỏi chúng tôi có nên suy đoán Triển
đạo có quan hệ với ai khác không?”
Một câu lại một câu, những lời nói vô cùng sắc bén đánh úp lại.
Trong khoảng thời gian này, người hâm mộ la hét, giơ bưu thϊếp xin chữ ký, không ngừng hét lên:
“Đường bảo Đường bảo a!”
Đường Hàm Hàm đeo kính râm màu tím sẫm, đôi mắt không kiên nhẫn nhưng không ai thấy được.
Đôi môi đỏ mọng mím chặt, cô phớt lờ sự tổn thương của các phóng viên não tàn, dẫm trên giày cao
gót nhanh chóng rời đi.
Các vệ sĩ bảo vệ chặt đến mức không có kẽ hở, các phóng viên liều mạng muốn chen vào để hỏi chuyện,
nhất thời cảnh tượng náo loạn.
Cách đó không xa, đều có thể nghe thấy một đám người hâm mộ đang la hét.
Khi mọi người đang vây quanh đội ngũ của Đường Hàm Hàm, ở lối ra, một người phụ nữ mặc áo khoác màu
xanh xám chậm rãi xuất hiện, mái tóc đen dài ngang vai, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất không nhu hoà
giống ai, còn lộ ra vẻ lạnh lùng nhàn nhạt.
Bên cạnh cô, còn có một cậu bé ba bốn tuổi vô cùng xinh đẹp đi theo.
“Mami.” Cậu nhóc chân ngắn
ngủn gắt gao đi theo, quàng một chiếc khăn quàng cổ dày, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt nhỏ, ngẩng đầu
nhìn mẹ, ngón tay mũm mĩm hướng về phía biểu ngữ của người hâm mộ cách đó không xa, chậm rãi nói:
“Là…… Là, đến đón Tự Bảo sao?”
Biểu ngữ kia, cậu liền nhận ra chữ Bảo.
Biểu tình của cậu có chút bối rối, nói với mẹ: “Tự Bảo đến rồi.”
Khương Từ đi lấy vali, quay đầu lại, nhẹ nhàng nói vơi cậu nhóc đang đi theo phía sau cô: “Kia là
Đường, không phải Tự, là đang đón dì nhỏ về cùng chuyến bay với chúng ta.”
Nói xong, lại quay lại nói: “Baba con đến đón chúng ta.” Baba?
Đôi mắt cậu nhóc sáng ngời, tay nhỏ cao hứng phấn chấn vỗ tay: “Tự Bảo nhớ baba.”
Khương Từ một tay kéo vali, một tay nắm tay cậu đi ra ngoài, cười hỏi: “Con còn nhớ baba trông như
thế nào không?”
Cô hỏi không có gì lạ.
Đứa con trai này bị mù mặt từ nhỏ.
Mấy năm nay Phó Thời Lễ cách hai ba tháng lại bay sang một lần, thỉnh thoảng cô lại mua vé máy bay
đưa con đi gặp anh.
Không sai biệt lắm mỗi lần đều sẽ ở một tuần.
Khi đó, cô sẽ đẩy chuyện học tập và công việc đi, Phó
Thời Lễ cũng sẽ buông công tác, hai người kiên
nhẫn chơi với con, nhưng mỗi lần Tự Bảo đều thấy xa lạ, chờ lần sau gặp mặt đã không nhận ra người
ta.
Nhưng cậu vẫn nhớ kỹ mình có một baba, lại không nhớ được baba trông như thế nào.
Đừng nói Phó Thời Lễ đau lòng vì con trai bị mù mặt, ngay cả Khương Từ, cô xuất ngoại du học ba năm
qua, tận tâm tận lực chăm sóc nuôi nấng thằng nhóc này, nếu đưa về nước ở nhà bà nội một tháng, trở
về đón con.
Cậu nhóc này vẻ mặt mờ mịt, ngây ngô nhìn cô hỏi: “Mami là mami của con sao? Mami có gạt con
không?”
Lúc đầu khi mới hai tuổi, Đường Yến Lan nói tuổi này đứa nhỏ không nhớ mặt là chuyện bình thường.
Khương Từ để trong bụng, sau này Tự Bảo đã gần bốn tuổi.
Ba tháng trước, Phó Thời Lễ đến Hollywood thăm cô một chuyến, Tự Bảo vẻ mặt mờ mịt ôm baba nó, còn
trước mặt các ngôi sao điện ảnh Hollywood gọi Phó Thời Lễ là chú, ai cũng xấu hổ.
[Cười ]
Qua sự việc này, Khương Từ đã biết.
Đứa con trai ngốc nghếch của cô không thể rời khỏi ba mẹ.
Vừa không gặp một tháng đã hoàn toàn không nhớ ba mẹ trông như thế nào.
Nửa đêm, bên ngoài một cơn gió lạnh ập đến.
Hầu hết mọi người trong sân bay đều vây quanh Đường Hàm Hàm, cho nên, Khương Từ mang theo con trai
ra khỏi cửa ra vào cũng không ai để ý.
Cô vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông
đang đứng dưới ánh đèn đường.
Phó Thời Lễ đích thân lái xe đến đón, đứng trong gió lạnh đợi gần hai tiếng.
Cách nhau không xa,
anh mặc một bộ tây trang màu đen cao cấp, dáng đứng thẳng tắp, một tay đút túi quần, trên khuôn mặt
tuấn mỹ, đôi mắt sâu đầy ý cười kia nhìn thẳng vào Khương Từ.
Tầm mắt hai người dính chặt vào nhau.
Vì lịch trình công việc, ba tháng trước anh tìm không ra thời gian rảnh đến Hollywood gặp cô.
Vừa lúc Khương Từ chuẩn bị cùng tổng đạo diễn hợp tác hoàn thành bộ điện ảnh nên không có ý định
tiếp tục ở lại Mỹ định cư cùng con bởi vì thời gian ba năm đã đến, cô từ chối không ít lời mời của
các đạo diễn nước ngoài, nhất quyết muốn về nước.
Sau khi chuẩn bị về nước, cô chỉ đơn giản bảo Phó Thời Lễ đợi cô và con ở thành phố S.
Ba tháng, không dài cũng không ngắn.
Khương Từ còn nhớ rõ đêm điên cuồng trước khi hai người xa cách, ban ngày nhớ tới con trai gọi anh
là chú, nửa đêm liền nảy sinh ác độc lăn lộn
cô đến nửa đêm, còn bắn 2 lần, cuối cùng còn làm nứt tường phòng ngủ.
Hai chân Khương Từ mềm nhũn
xuống giường mới thấy.
Lúc ấy lại vừa lo lắng vừa xấu hổ, nghĩ đến may mắn căn biệt thự này là của mình, nếu là nhà thuê
của người khác, đến lúc dọn đi không biết giải thích với chủ nhà về bức tường này như thế nào.
Rạng sáng, cô chật vật nằm trên giường muốn ngủ, cũng không biết sao lại chọc tức Phó Thời Lễ.
Anh vừa tắm xong, thân hình thon dài còn lạnh lại đè xuống.
Cả đêm, bị ăn sạch ba lần.
Đó có lẽ là lần điên rồ nhất hai người từng làm trong mấy năm qua, sáng hôm sau Khương Từ không thể
rời giường, đương nhiên cũng không có cách nào đưa anh ra sân bay.
Bây giờ nghĩ lại, hình như cơ thể vẫn còn dư hậu quả lần trước anh để lại.
Mặt Khương Từ hơi nóng
lên, ngay cả gió lạnh thổi tới cũng không thể tan đi.
Cô nhìn Phó Thời Lễ, người đàn ông đẹp trai
này dường như biết cô đang nghĩ gì, môi mỏng nở nụ cười thật sâu.
“Ba ba!”
Lúc này, thân thể Tự Bảo nhỏ bé mặc áo khoác lông vũ không cảm thấy lạnh, bàn tay nhỏ bé đột nhiên
buông lỏng tay Khương Từ ra, chạy bước nhỏ về phía Phó Thời Lễ.
Không phải cậu nhận ra, mà ngoài sân bay chỉ có một người đàn ông đang đứng.
Khi bóng dáng nhỏ bé chuẩn bị lao tới, Phó Thời Lễ cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào vẻ phấn khích của
con trai, đôi môi mỏng bình tĩnh thốt lên hai từ: “Phó Quý.”
Sau khi phanh gấp, cậu nhóc đột ngột dừng lại, cách một bước xa, không vội vàng chạy đến.
Mái tóc xoăn ngắn của Tự Bảo bị gió lạnh thổi bay loạn xạ, nhưng lại làm khuôn mặt nhỏ nhắn da thịt
mũm mĩm của cậu trở nên rất đáng yêu.
Vẻ mặt lúc này nhỏ nhắn nghiêm nghị, đôi mắt to nhìn Phó Thời
Lễ đang nhìn cậu, rất lễ phép, cất giọng: “Chú.”
Sau khi gọi xong, cũng biết không thể làm Phó Thời Lễ bắt được cậu.
Với hai chân ngắn, cậu chạy về
phía Khương Từ.
Ý cười đáy mắt Phó Thời Lễ hơi thu lại, nhìn chằm chằm thân ảnh cậu nhóc, cất bước chậm rãi đi tới.
Là một người ngoài cuộc, chứng kiến một màn hai ba con đấu trí, Khương Từ dở khóc dở cười.
Sau lưng cô là Tự Bảo, chân trên giày cao gót đứng rất thẳng, gió lạnh thổi bay chiếc áo khoác màu
xanh xám của cô, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp dưới ánh sáng đèn đường, ánh mắt lặng lẽ nhìn người
đàn ông đang ngày càng gần.
Bước chân của Phó Thời Lễ dừng lại, nhướng mày lạnh lùng nhìn cô, tất cả tâm tình đều im lặng.
Một lúc sau, chỉ nghe thấy anh đè nặng thanh âm nói: “Con em lại gọi anh là chú, đêm nay anh nên
trừng phạt em như thế nào đây?”.