Cô Ấy Thật Mềm

Chương 91

Edit+Beta: Thi s1apihd.com: NhaThi1789

Cùng Quý Hàn Phong sao? Gặp nhau như thế nào?

Đường Hàm Hàm nhớ không rõ lắm, cô đã biết người này nhiều năm, quen từ lúc nào không nhớ.

Khi cô còn là một cục bột nhỏ được anh họ bế đi chơi.

Khi cô 5, 6 tuổi bọn anh họ cũng đã 18 tuổi, đều đã trưởng thành trở thành những thiếu gia hào môn đúng nghĩa, cô đã thường xuyên đi theo sau bọn họ.

Sau khi ở tuổi thiếu niên, cô trở thành công chúa nhỏ vô pháp vô thiên trong vòng tay anh họ.

Đường Hàm Hàm không thể nhớ được, thành thật nói với Triển Tín Giai: “Quý Hàn Phong, anh ta và anh họ em – Phó Thời Lễ là anh em tốt, ở thành phố S vài vị có thể khiến người ta nhớ tên đều chơi cùng nhau.

Em biết anh ta nhiều năm, mẹ anh ta còn thường xuyên đến nhà mẹ anh họ em đánh bài.”

Đường Hàm Hàm sợ sau khi Triển Tín Giai bị Quý Hàn Phong tìm đến nói chuyện, trong lòng sẽ nghĩ nhiều, rất chán ghét nói: “Ở trong vòng, nếu anh họ em là một quyển sách giáo khoa chính hiệu thì

Quý Hàn Phong tuyệt đối là quyển sách rách nát.

Năm anh ta 17 tuổi, còn chưa thành niên đã hẹn một bạn học đi khách sạn.

Trong ba mươi mấy năm, anh ta ngoại trừ vì công ty đi đấu thầu tranh giành đất đai thì em chắc chắn 1/3 cuộc đời anh ta đều ở trên giường với phụ nữ.”

Đường Hàm Hàm tương đối biết người bạn xấu này của anh họ, đặc biệt người lớn hơn cô 13 tuổi – Quý Hàn Phong lại vô cùng hiểu rõ.

Trên đường đi, Triển Tín Giai nghe Đường Hàm Hàm nói rất lâu, đại khái anh đã hiểu mối quan hệ giữa cô và Quý Hàn Phong.

Đường Hàm Hàm chán ghét một lúc, đến cuối cùng, thứ cô muốn nói là: “Lời anh ta nói vớ vẩn với anh, anh nghe đừng để trong lòng, Quý Hàn Phong kia mở miệng ngoài việc thông đồng quan hệ với phụ nữ thì còn thích độc miệng châm chọc người khác.”

Triển Tín Giai lái xe đến một tiệm cơm lâu đời, vừa lúc dừng lại.

Anh bước xuống xe, mở cửa xe tiểu công chúa đang líu ríu: “Xuống ăn cơm trước, anh còn cả một đêm có thể từ từ nghe em nói.”

*

Nói đến chuyện ăn uống.

Bạn nhỏ Tự bảo cũng bắt đầu có thể ăn thêm bữa phụ.

Trên bàn cơm, cậu vui sướиɠ kêu ê ê a a, muốn có cảm giác tồn tại.

Khương Từ dùng một cái bát nh nghiền một ít rau củ cho cậu, khẩu phần không nhiều lắm, chỉ cần cho cậu nhóc ăn thêm một thứ mới là được.

Cô không lo ăn cơm mà đút tiểu tổ tông này ăn nó trước.

Tự Bảo không biết mẹ đang bỏ cái gì vào trong miệng cậu, miệng nếm thử, mùi vị cũng được, ngây ngốc mở miệng cười.

Nụ cười này răng cũng không có.

Khương Từ lại cho cậu ăn.

Phó Thời Lễ ở bên cạnh, ngón tay thon dài cầm chiếc đũa gắp đồ ăn đưa lên miệng cô.

Khương Từ rất tự nhiên há miệng ăn, lại đút thêm cho con.

“Đừng lo cho thằng bé, em ăn no đi.” Phó Thời Lễ liếc mắt nhìn con trai, Tự Bảo cũng ngây ngô nhìn anh cười nịnh nọt, anh ôn nhu cảm thán một câu.

Cười giống chó con.

Khương Từ mới không nghe, đầu ngón tay chạm vào cái má mũm mĩmcủa con trai, nhỏ giọng nói: “Tự Bảo nhà chúng ta đã lớn, muốn ăn cơm đúng không?”

Làm mẹ đói bụng hay không cũng không quan trọng nhưng không thể để con mình đói.

Đây có lẽ là điểm giống nhau của tất cả các bà mẹ trên thế giới, không giống Phó Thời Lễ có thể để con đói lại không thể để vợ đói.

Anh đặt đũa xuống bàn, vươn cánh tay ôm đứa nhỏ mũm mĩm, nói với Khương Từ: “Anh đút, em ăn đi.”

Khương Từ đành phải đem rau củ mình nghiền nhuyễn cho ba đứa nhỏ.

Phó Thời Lễ cầm trên tay, rất ghét bỏ nhíu mày: “Tiểu mập mạp.”

“Y y nha nha……” Bạn nhỏ Tự Bảo nghe xong lời này cũng không bình tĩnh.

Cậu nhóc còn chưa kịp nói xong, đã vung cánh tay nhỏ bé mũm mĩm của mình muốn đánh ai đó: “Ba mới là tiểu mập mạp, cả nhà ba đều là tiểu mập mạp.”

Phó Thời Lễ dễ dàng bắt được tay đứa nhỏ, môi mỏng cười như không cười, cho cậu ăn một ít rau củ nghiền nhuyễn, không quên trêu chọc nói: “Con ăn nhiều một chút, như vậy sau này mẹ con mới không bế được con.” [Vl, tình bố con chắc có bền lâu ]

Không ôm được thì tối đừng bám mẹ con.

Lời ẩn ý của người đàn ông không rõ ràng lắm, Khương Từ chăm chú ăn no cũng không để ý anh đang nói gì với con.

Đêm nay cô rất bận, cho dù về nhà sớm, cũng tranh thủ thời gian cho con ăn trước.

Đến khoảng 7h, sau khi rời bàn ăn, giao Tự Bảo cho Đường Yến Lan trông, chính mình lên lầu vào thư phòng.

Khương Từ không có thư phòng riêng ở nhà mẹ Phó Thời Lễ, suy xét đến cũng không ở lâu nên cô cũng không bảo người làm dọn một phòng riêng, đơn giản dứt khoát dùng chung một phòng với Phó Thời Lễ.

Cô ngồi vào bàn, mở máy tính ra chuẩn bị xem chiến tích trên mạng của mình.

Lúc màn hình sáng lên, Khương Từ đầu tiên phát hiện trang web trước còn chưa đóng, dừng trên một trang web nước ngoài thiết kế váy cưới.

Cô sửng sốt, bàn tay trắng nõn cầm con chuột, kéo từ đầu đến cuối nhìn một lần.

Về việc chuẩn bị hôn lễ, Khương Từ cũng không vội.

Cô và Phó Thời Lễ còn chưa xác nhận khi nào tổ chức hôn lễ, cô cũng không thực sự để ý đến việc cử hành hôn lễ, chiếc nhẫn giao cho nhà thiết kế tự tay làm cũng chưa xong.

Phó Thời Lễ cũng không đề cập đến chuyện này, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến anh lại bí mật xem váy cưới.

Khương Từ đang trố mắt nhìn thì cửa thư phòng đột nhiên mở ra.

Trong lòng hoảng hốt, cô theo bản năng đóng trang web.

Phó Thời Lễ đẩy cửa bước vào, mỉm cười khi nhìn thấy cô.

Có đôi khi Khương Từ nhịn không được tò mò, cô lớn lên trông buồn cười lắm sao?

Vì sao mỗi khi người đàn ông này nhìn thấy cô đều mỉm cười.

“Đêm nay em bận không?” Phó Thời Lễ đóng cửa thư phòng lại, dùng ngón tay dài khóa trái cửa.

Khương Từ vội vàng lo đóng trang web trên màn hình, không để ý hành động của người đàn ông, cô khẽ cười: “Có chút, báo thù cho Hàm Hàm nhà chúng ta.”

Cô không lên tiếng âm thầm dùng ba, bốn tháng điều tra Trần Bội Bội, đào ra không ít tư liệu đen tối về cô ta, chỉ chờ đến hôm nay.

Phó Thời Lễ cất bước đến gần, trong thư phòng thắp sáng một ngọn đèn bàn ấm áp, chiếu lên toàn thân anh thêm vài phần ôn nhu, dịu dàng, sức công kích của đàn ông cũng bớt lại.

Điều này cũng khiến Khương Từ không đề phòng với anh, thấy người đàn ông đi đến liền nhường ghế cho anh ngồi.

Bàn tay to của Phó Thời Lễ nắm lấy tay cô, đặt cô lên đùi mình.

Ánh mắt anh nhìn Khương Từ sâu không thấy đáy, giọng điệu trầm tĩnh: “Chà, em kể chút cho anh đi?”

Thay vì lắng nghe, anh muốn nói chuyện với cô.

Đầu Khương Từ dựa vào bả vai anh, hô hấp nhẹ nhàng hấp thu hơi thở dễ ngửi của anh, duỗi đầu ngón tay trắng nõn không yên phận đi nghịch cúc áo sơmi của anh, mở miệng nói: “Loại chuyện này trong giới xảy ra rất nhiều, không phải tôi dẫm bạn thì bạn dẫm tôi.

Vở kịch đến cuối cùng, mức độ nổi tiếng của cả hai bên có thể tăng lên, có bản lĩnh dựa vào nhân khí khuấy động lại nhưng em tự hỏi

Hàm Hàm bị Trần Bội Bội dẫm đạp như vậy liệu con bé có thở nổi không, tuổi còn nhỏ lại chưa từng trải qua sóng to gió lớn gì, sớm muộn gì con bé cũng sẽ buồn chán đến sinh bệnh.”

Khương Từ không thể quên được khi cô mới ở cữ xong, Đường Hàm Hàm xuất hiện, cô gái nhỏ chỉ trốn trong phòng nhàm chán chơi với đứa nhỏ lại không chịu xuống lầu tham gia cuộc vui.

Mặc dù đã qua vài tháng, tính tình Đường Hàm Hàm cũng trở lại như cũ nhưng tâm lý đã từng chịu tổn thương như thế nào rồi? Nếu có thể dễ dàng bị thời gian xoa dịu thì còn cần bác sĩ tâm lý làm gì?

Rốt cuộc cô cũng có một phần trách nhiệm, biết rõ Lý Diệp Na thích chơi thủ đoạn cọ nhiệt này nhất lại không làm tốt công tác đề phòng.

Khương Từ ngẩng đầu lên, nói với Phó Thời Lễ: “Vừa lúc giải quyết nợ mới nợ cũ.”

Lúc trước cô bị vu hãm là tiểu tam bên ngoài của Lương Chính, Trần Bội Bội muốn có tài nguyên mới nên mới xin lỗi, Khương Từ căn bản không muốn so đo, kết quả nhiều lần bị chọc đến điểm mấu chốt, tự nhiên không nhịn nổi nữa.

Cô chủ động nói một lúc lâu, Phó Thời Lễ đều nghiêm túc mà nghe.

Dường như cách cả hai ở chung luôn hòa thuận, vĩnh viễn chỉ cần là lời cô nói, anh đều nghe.

Không cần làm gì khác, cứ yên lặng lắng nghe cô ở một bên nói hết, hai người có thể ở chung rất hòa hợp, bầu không khí làm người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Khương Từ liếʍ môi, dùng đầu ngón tay chơi đùa hầu kết nhô ra trên cổ anh: “Chuyện em nói, anh đừng mắng em.”

Phó Thời Lễ cúi đầu, tầm mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt trắng nõn của cô, xuy xuy cười nhẹ: “Anh mắng em lúc nào?”

Trong lúc cãi nhau, nói lời nặng nhọc một chút cũng sẽ làm cô khóc, còn dám mắng cô?

Khương Từ sau đó nói: “Quý Hàn Phong sẽ không có ý đồ khác với Hàm Hàm đúng không?”

Đôi mắt thâm thúy của Phó Thời Lễ không dao động, lập tức nói: “Không có khả năng.”

“Hả?”

“Cậu ta hơn Hàm Hàm 13 tuồi, cộng thêm phong cách thô tục, phóng khoáng đó thì cậu ta có thể làm ba

Hàm Hàm.” Giọng nói từ tính của Phó Thời Lễ hoàn toàn mang theo khả năng phủ định chuyện này, còn nói với cô: “Mấy năm trước, trong vòng có một phú nhị đại họ Triệu bằng tuổi anh, 17 tuổi làm con gái nhà người ta mang thai, 18 tuổi có hai đứa con gái sinh đôi.

Năm ngoái anh thấy anh ta đi cùng một cặp chị em, nhìn qua khoảng 15 tuổi, hơn nữa còn cao hơn Hàm Hàm.”

Khương Từ ngẩn ra, khô khan nói: “17 tuổi? Không phải vị thành niên sao……”

“Cho nên nhà anh ta năm đó dùng 20 triệu chặn miệng nhà gái, ôm đôi chị em này về nuôi nấng.” Phó

Thời Lễ tùy tiện nhặt mấy việc riêng hỗn loạn của phú nhị đại trong vòng nói với Khương Từ, có thể nhìn thấy bộ dáng chưa hiểu sự đời của cô gái, kinh ngạc đến ngây người.

Một đứa con gái 10 triệu, trở thành một sản phẩm giao dịch tiền bạc, ngũ quan Khương Từ méo mó, sau khi chậm rãi tiếp thu, trong đầu đột nhiên nảy ra một chuyện.

Cô dùng đầu ngón tay nắm lấy áo sơ mi của Phó Thời Lễ, nhìn anh chằm chằm, hung hăng hỏi: “Anh thì sao?”

“Hả?”

“Trừ Tự Bảo nhà chúng ta, anh bên ngoài có con riêng không?”

Khương Từ nhìn anh đã không còn trẻ nữa, nếu một ngày nào đó đột nhiên mang về một đứa trẻ lớn hơn

Tự Bảo nhà cô mười tuổi, dù là con chính hay con riêng thì cô vẫn không thể chấp nhận được.

Phó Thời Lễ thấy cô lo lắng, bàn tay to vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ: “Em nuốt ý nghĩ này vào lại bụng ngay, nhà chúng ta, chỉ có Tự Bảo, không có đứa trẻ khác.”

Cũng gần như vậy.

Khương Từ nới lỏng áo sơmi của anh, nói: “Phó Thời Lễ, về sau không được, tương lai cũng không được, nếu anh ở bên ngoài dám sinh cho Tự

Bảo một đứa em trai, em liền ở bên ngoài sinh cho con một đứa em gái.

Dù sao em trai, em gái haibên trái phải cũng không tệ.”

Người đàn ông nheo lại đôi mắt nguy hiểm, bàn tay to chậm rãi dọc theo vòng eo của người phụ nữ hướng lên trên, thấp giọng nói: “Sinh cho Tự Bảo một đứa em gái? Khương Từ, gan em cũng lớn quá?”.