Edit+Beta: Thi s1apihd.com: NhaThi1789
Group FB: Sweet Candies
Trong phòng chờ, Phó Thời Lễ một thân tây trang đen đang ngồi trên ghế, khí thái tự phụ, những ngón tay thon dài vẫn cầm điện thoại di động màu đen, đôi môi mỏng tràn ra nụ cười nhẹ.
Thư ký làm xong thủ tục, đến nhắc nhở: “Phó tổng, đã đến giờ lên máy bay.”
Phó Thời Lễ không đứng dậy ngay lập tức, tầm mắt anh vẫn nhìn vào tin nhắn văn bản trên màn hình.
Rất rõ ràng cô đã thấy đồ trong vali, từ ngữ trong câu đều mang theo tia làm nũng.
Anh suy nghĩ vài phần, gửi lại một tin nhắn trả lời Khương Từ, sau đó nhếch môi mỏng cười cười mới đứng dậy, cầm áo khoác gác ở một bên, đi cùng thư ký ra khỏi phòng chờ.
Trước khi nhận được tin nhắn, Khương Từ còn quấn chăn nhỏ lăn qua lăn lại.
Cô thấy Phó Thời Lễ không trả lời tin nhắn, còn tưởng bị mất tín hiệu, liền dứt khoát đứng dậy, mặc áo khoác cầm điện thoại tựa vào bệ cửa sổ.
Khi tinh thần con người trở nên hưng phấn, sẽ không còn cảm giác mệt mỏi.
Bây giờ Khương Từ chính là một ví dụ điển hình, cô tìm những món quà trong vali, mở chúng ra, đặt từng món một.
Đinh một tiếng.
Tiếng thông báo rất nhỏ vang lên khiến Khương Từ chú ý.
Cô duỗi tay cầm điện thoại, ngồi trên mép giường.
Phó Thời Lễ: “Tối hôm qua anh dùng khăn mặt của em, còn nhớ không? Mở vali xem có cái mới không, bây giờ anh lên máy bay không trả lời được.”
Khương Từ vốn dĩ muốn làm Phó Thời Lễ khó xử một chút, xem anh tiếp chiêu như thế nào.
Kết quả anh lại tìm cớ này.
Chiếc khăn đêm qua.
Vừa nghĩ đến cái này, hai má của Khương Từ bắt đầu nóng lên.
Không gửi tin nhắn trả lời.
—
Trời gần tối Phó Thời Lễ mới mệt mỏi trở về Phó gia.
Hôm nay là Tết Âm Lịch, mọi người trong Phó gia đều tụ họp cùng nhau đón năm mới.
Biệt thự rực rỡ ánh đèn.
Người làm đang bận rộng trong phòng bếp, vài vị phu nhân bộ dáng trưởng bối đều ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nói chuyện phiếm.
Đàn ông không phải đánh bài thì ở trong thư phòng nói chuyện công việc.
Trên bàn cơm trong nhà ăn đã bày biện nhiều món ăn thịnh soạn.
Trong số những đứa trẻ đang chơi đù trong sân biệt thự, có một cô bé ba bốn tuổi tìm người muốn ăn đùi gà.
Cô bé liếʍ bàn tay nhỏ bé của mình, lại chạy đến ghế sofa, giọng nói cực ngọt ngào: “Bà, ăn.”
Vị phu nhân kia buông chén trà trong tay xuống, bế cô bé lên, cười nói với mọi người: “Tết năm sau, nhà mình sẽ có thêm em trai và em gái cùng chơi.”
Sầm Tiểu Mạn ôm bụng lớn ngồi bên cạnh nghe thấy, nhổ ra hạt quýt, nói với vị phu nhân kia: “Dì tư, thai này của con khẳng định là con trai, không
có con gái.”
“Tiểu Mạn, là con ăn nhiều quýt quá?” Trong số đó cũng có người chú ý cô ngồi xuống không ngừng lột vỏ quýt ăn.
Sầm Tiểu Mạn nói: “Con thích ăn chua.”
Có một câu nói xưa là con gái ăn cay (mình cũng không biết câu này như thế nào nhưng mà đại khái là như này), cô không muốn đυ.ng vào bất kỳ quả ớt nào từ khi mang thai, mỗi ngày đều muốn ăn chua.
Đối với giới tính của đứa con trong bụng, cô rất tự tin: “Khẳng định là con trai.”
Ngồi trên ghế sô pha có một vị phu nhân có nốt ruồi trên mặt là mẹ chồng Sầm Tiểu Mạn, chồng bà thuộc hàng thứ 2 trong Phó gia, giọng nói của bà có chút nghiêm nghị: “Đưa con đi bệnh viện kiểm tra cũng không đi, chuyện giới tính thai nhi, hỏi bác sĩ mới rõ ràng.”
Sầm Tiểu Mạn mới không đi.
Nếu cô kiểm tra giới tính, không phải là con trai.
Làm sao có thể được nâng niu như bây giờ?
“Mẹ, không phải chị dâu cả cũng không kiểm tra giới tính của đứa trẻ sao?” Giọng điệu của Sầm Tiểu Mạn có phần so sánh, hơn nữa bụng của Khương Từ còn nhỏ, lúc mang thai làn da càng đẹp hơn, tám chín phần mang thai con gái.
Hai người đều có thai, cách nhau một hai tháng sinh.
Chuyện này Sầm Tiểu Mạn khó tránh khỏi có chút đắc ý, sờ bụng mình.
Đây chính là cháu trai cả của Phó gia.
Kiều Doãn Yên ở bên cạnh đang nói chuyện với mấy vị trưởng bối cười nhạt nói: “Lại nói, một tháng nữa Tiểu Mạn sẽ sinh, chị dâu sinh khẳng định rất nhanh cũng đến, không biết khi nào cô ấy trở về.”
Cô khác Sầm Tiểu Mạn, đối với xưng hô với Khương Từ cô nói rất thuận miệng.
Khuôn mặt được trang điểm tinh xảo giống như đang đeo một chiếc mặt nạ, không có một chút khác thường nào.
Sầm Tiểu Mạn ngay lập tức hừ lạnh: “Mùa đông lạnh lẽo lại chạy đến vùng núi làm phim, với năng lực của cô ấy cũng không sợ đứa trẻ xảy ra chuyện gì sao, phỏng chừng cũng là do mang thai con gái mới không để trong lòng như vậy.”
Vài vị phu nhân bộ dáng trưởng bối ở đây đều trầm mặc nhìn nhau.
Sau khi Khương Từ mang thai được ba tháng, Đường Yến Lan liền không giấu Phó gia nữa.
Đặc biệt là Tết nhất, thân là con dâu cả lại vắng mặt, cả nhà đều biết cô đi đâu, nhưng dù thế nào cũng không nên mang chuyện này ra bàn tán.
Kiều Doãn Yên uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Cô ấy còn mang em họ Thời Lễ theo.”
Đường Hàm Hàm tuy rằng họ Đường, không phải người Phó gia.
Nhưng bởi vì từ nhỏ thường xuyên đi theo Đường Yến Lan nên ở Phó gia không có người nào là không biết cô gái này.
Có người nói đùa: “Xem ra Thời Lễ rất vừa ý với cô con dâu mới này, ngay cả em họ cũng cho đi theo.”
Nói là như thế nhưng trong lòng nghĩ như thế nào lại là một chuyện khác.
Trong lúc trò chuyện, một chiếc xe dừng ngoài biệt thự.
Phó Thời Lễ thấp giọng nói chút công việc vói thư ký, xuống xe đi vào.
Anh đi đến, mọi người đều nhìn.
Dì ba Phó gia: “Đã về rồi.”
Phó Thời Lễ cởϊ áσ khoác màu đen ra, người làm bước lên nhận lấy.
Anh đi đến, trên đôi môi mỏng mang theo ý cười ôn nhu, chào hỏi mấy vị trưởng bối.
Những người đánh bài ở sảnh phụ cũng đi tới.
Có người đưa điếu thuốc, nhưng Phó Thời Lễ từ chối: “Bắt đầu bỏ thuốc rồi.”
Người đàn ông đứng hàng thứ 5 trong Phó gia tên Phó Tinh Trình ngậm điếu thuốc lá trong miệng, ngạc nhiên: “Anh cả, anh bỏ thuốc làm gì vậy?” Mặt Phó Thời Lễ không đổi sắc nói: “Mấy tháng nữa anh lên chứ ba, cậu lại hỏi bỏ thuốc làm gì?”
Phó Tinh Trình sinh hoạt trong quân đội nhiều năm, vẫn còn độc thân, thú vui tiêu khiển ngày thường chính là thuốc lá, anh không thể hiểu được suy nghĩ của Phó Thời Lễ.
Bất quá Kiều Doãn Yên cười tiếp lời, nói: “Lúc em mang thai, Đình Ngạn cũng bỏ thuốc hai năm.
Đàn ông Phó gia đều yêu thương vợ con mình.”
Con gái cô, Phó Ý Kiều, là một từ đồng âm.
Vừa nghe thấy cái tên này, liền biết Phó Đình Ngạn đã đặt cảm tình như thế nào với mẹ của con mình.
Đều đã đến đông đủ.
Bữa tối cũng bắt đầu, mọi người đều đi vào nhà ăn.
Đường Yến Lan bế một đứa bé nhỏ hồng hào trong lòng ngực cũng đi xuống lầu, chừng hai tuổi, nói chuyện bập bẹ, rất đáng yêu.
“Gặp Khương Từ với Hàm Hàm, hai đứa nhỏ có gầy không?”
Đường Yến Lan thấy Phó Thời Lễ, mở miệng đã hỏi cái này.
Phó Thời Lễ chỉ là nói đen hơn, không ốm.
Môi mỏng anh mỉm cười, nhìn cô gái nhỏ trong vòng tay của mẹ, những ngón tay thon dài chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại: “Gọi bác.”
“Bác……” Cô bé nhỏ rất ngoan, vươn tay muốn ôm anh.
Sau khi Khương Từ mang thai, hai người đều cho rằng sẽ là con gái.
Phó Thời Lễ giờ không có sức chống cự với một cô bé nhỏ ngoan ngoãn, yếu ớt, duỗi tay ôn nhu ôm ra từ tay mẹ mình.
Ở cách đó không xa, Sầm Tiểu Mạn ôm bụng to đi đến bên cạnh Kiều Doãn Yên, cô cũng nhìn thấy Phó Thời Lễ ôm Phó Ý Kiều, nơi này không có người khác, nói chuyện cũng không có cố kỵ: “Tôi hy vọng đứa bé trong bụng Khương Từ kia tốt nhất là một cô con gái nhưng bây giờ xem ra nếu thật sự sinh con gái khó có thể được lòng mẹ chồng?”
Những ngón tay thon dài của Kiều Doãn Yên đặt lên bụng cô.
Tầm mắt cô nhìn từ khuôn mặt con gái lại nhìn sang bụng Sầm Tiểu Mạn: “Cô vẫn nên lo bản thân mình trước.”
Cô mang thai đã được gần mười tháng, nếu đứa bé vẫn là con gái thì chỉ sợ cô sẽ bị mẹ chồng mình xé xác.
Sầm Tiểu Mạn lại bóc một quả quýt ăn, như đang an ủi, ăn rất nhiều: “Tôi thích ăn chua, khẳng định là con trai.”
Kiều Doãn Yên ngoài mặt không nói gì.
Trên thực tế, một người phụ nữ quyền quý như cô, xuất thân đã là một người cao quý rất coi thường Sầm Tiểu Mạn loại phụ nữ phải dựa vào việc sinh con trai để có địa vị ổn định trong nhà chồng.
Đêm nay tâm trạng cô không tốt, thái độ cũng không được ôn hòa cho lắm.
Sầm Tiểu Mạn trợn mắt, nhìn ra: “Khương Từ lần này không ở bên cạnh Phó Thời Lễ, Doãn Yên trong lòng cô liền không thoải mái.”
Kiều Doãn Yên nhìn cô.
Tâm Sầm Tiểu Mạn cũng lớn, còn an ủi: “Bất quá cũng không có việc gì, cô có thể tìm cớ đưa con gái về nhà mẹ đẻ ăn tết hoặc tránh Khương Từ, hoặc là năm nay cô cũng mang thai thêm một đứa, phụ nữ mang thai là lớn nhất.” ” …… “
Vấn đề mang thai này.
Sau khi sinh con gái, Kiều Doãn Yên đã thương lượng với Phó Đình Ngạn tạm thời không cần sinh con thứ hai.
Bình thường hai người đều dùng biện pháp tránh thai, thậm chí vì sợ xảy chuyện ngoài ý muốn mà Kiều Doãn Yên còn gạt Phó Đình Ngạn ngầm liên hệ với người quen cấy que tránh thai, bảo hiểm gấp đôi, cô không có khả năng mang thai.
Đêm đó, không khí ăn tết ở biệt thự Phó gia rất náo nhiệt.
Kiều Doãn Yên uống không ít rượu, khuôn mặt kiều diễm, nhiễm men say.
Cô giao con gái cho bảo mẫu trông coi, lông mày nhíu lại lên lầu, muốn về phòng nằm nghỉ một lát.
Khi đi qua hành lang, vừa lúc nhìn thấy một người đàn ông tuấn mỹ mặc tây trang phẳng phiu đi ra từ thư phòng.
Hai người mặt đối mặt.
Phó Thời Lễ một tay đút túi quần, nghiêng người tránh, nhường cô đi trước.
Kiều Doãn Yên dừng lại tại chỗ, nhìn anh, đôi mắt mang theo vài phần mê ly.
Đàn ông Phó gia đối với phụ nữ rất tốt, lớn lên lại không tệ.
Tướng mạo Phó Đình Ngạn rất đẹp nhưng lại không giống người anh trai là Phó Thời Lễ lịch sự tao nhã.
Chỉ là ngũ quan và đôi mắt có vài điểm tương đồng.
Đáy lòng Kiều Doãn Yên chậm rãi sinh ra một cảm xúc không cam lòng, hơn nữa dưới tác dụng của rượu, cô đã mất đi lý trí và sự bình tĩnh ngày thường, nói: “Ba năm trước, anh nói với em anh không muốn kết hôn.” Giữa đôi lông mày Phó Thời Lễ có cảm xúc, giọng điệu lạnh lùng: “Kiều Doãn Yên, cô say rồi.”
Người đàn ông đang nhắc nhở cô.
Dưới đôi mi mảnh mai của Kiều Doãn Yên hiện lên vài phần lệ ý: “Em chỉ nói một câu cũng không được sao, Khương Từ không có ở đây, không thể nghe thấy.
Phó Thời Lễ, nói thật ra em bây giờ thậm chí còn không thể hiểu nổi anh vì sao lại coi trọng một người phụ nữ bình thường như vậy?” Những thiên kim tiểu thư quyền quý, tất cả đều có gia thế hiển hách, cả người mang một tầng hào quang.
Không phải Phó Thời Lễ đã nói anh là một nhà đầu tư, không phải người làm từ thiện sao?
Tại sao lại chọn Khương Từ – một người phụ nữ không có ba, xuất thân trong một gia đình có mẹ là con hát (diễn viên – nguyên văn tác giả)?
Cổ họng Kiều Doãn Yên đau xót, giọng nói khàn khàn: “Sớm biết thế……”
Phó Thời Lễ không rảnh nghe nửa câu sau của cô, thậm chí còn không có ý định tiếp tục đối diện với cô, sắc mặt lạnh lẽo, chân dài bước lên lầu.
Làm lơ như vậy, một câu giải thích cũng không cho, sự vô tình đó càng khiến Kiều Doãn Yên đau lòng hơn những lời nói tàn nhẫn.
Cô đứng thật lâu trên hành lang, đôi mắt đã hoàn toàn đỏ ửng..