Woa! Một sân đầy hạc giấy luôn!
Anh lớn tiếng gọi trong vẻ kinh ngạc:
- Vυ' ơi! Mau ra đây xem nè! Sân nhà mình toàn là hạc giấy không!
Vυ' Hòa vội vã chạy ra và cũng tỏ ra kinh ngạc không kém Du Kiệt. Bà gật đầu rồi khẽ giọng:
- Đây chắc là của cậu Gia Bảo làm để gửi cho Phương Nghi!
Du Kiệt nghe vậy thì vội quay sang hỏi khẩn trương:
- Thế bây giờ chúng ta phải làm gì đây hả vυ'? Tiểu Nghi không chịu gặp mặt Gia Bảo thì chắc chắn con bé cũng không đọc mấy thứ này đâu!
Vυ' Hòa lắc đầu và nhẹ giọng:
- Phương Nghi không chịu gặp cậu Gia Bảo trong lúc này chứ không phải là mãi mãi! Chúng ta hãy kiếm cái gì đó để đựng mấy con hạc giấy này đi! Vυ' tin là sẽ có lúc Phương Nghi đọc những dòng chữ ở trong này!
Du Kiệt gật đầu rồi vội vã chạy vào trong. Sau một lúc tìm kiếm anh lôi ra được một cái thùng gỗ khá lớn rồi cùng vυ' Hòa nhặt hết những con hạc giấy bỏ vào trong đó và đem cất vào nhà.
Một lúc sau Du Kiệt nhìn trước nhìn sau một lúc rồi lén lút chạy ra cổng. Gia Bảo nhìn thấy Du Kiệt thì mừng rỡ reo lên và nói giọng năn nỉ:
- Anh ơi! Anh giúp em với! Anh hãy nói với Phương Nghi mở cổng cho em vào nhà đi!
Du Kiệt lắc đầu rồi nhăn mặt nói:
- Anh cũng nói rồi nhưng con bé cứ như không nghe thấy gì hết vậy!
Du Kiệt im lặng vài giây rồi nhấn mạnh:
- Nhưng mà cậu yên tâm! Nhất định tôi sẽ tìm cách giúp cậu! Cậu đừng bỏ cuộc đấy! Phải kiên trì tới cùng!
Gia Bảo gật đầu và nói giọng quả quyết:
- Em sẽ không bỏ cuộc đâu nhưng anh phải tìm cách giúp em đấy nha!
Du Kiệt cũng gật đầu vội và và nhẹ giọng:
- Yên tâm! Nhất định anh sẽ giúp câu! Thôi bây giờ anh phải vào đây chứ không Tiểu Nghi sẽ biết là anh đang phản bội nó mất!
Nói xong thì anh vội vã đi vào. Gia Bảo và đội vệ sĩ vẫn tiếp tục làm việc của mình. Họ cứ kiên trì như vậy cho tới khi màn đêm buông xuống. Ánh đèn của mọi nhà bật lên rồi tất cả lại là một màn đêm tĩnh lặng. Hào Tâm nhìn thấy vẻ bơ phờ của Gia Bảo thì khẩn trương nói:
- Chúng ta về thôi thiếu gia! Bây giờ đã khuya lắm rồi cô Hà cũng ngủ rồi. Chúng ta nên về nghỉ để lấy sức cho ngày mai!
Gia Bảo khẽ gật đầu và bước đi với những bước chân xiêu vẹo. Nhưng chiếc xe nổ máy và biến mất dần trong đêm. Phương Nghi nhạt nhòa nước mắt trong đêm và khẽ giọng: