Yêu Phải Nha Đầu Hai Mặt

Chương 4

Nhâm Cấm Hồng vẫn đều biết nhà Quý Thành Hạo mở công ty kiến thiết, cũng biết nhiều năm trước, anh cùng anh họ Nhâm Duẫn Cánh giống nhau đều bị bắt tiếp nhận quyền hành kinh doanh công ty trong nhà, trở thành nhân vật đại "Tổng" đầu ở công ty.

Nhưng cô không biết là, lên làm tổng giám đốc, tổng giám đốc, chủ tịch vĩ đại chức vụ như vậy, thế nhưng còn phải đích thân tới hiện trường công trường, cởi tây trang áo khoác, xắn lên tay áo, phủ thêm quần áo lao động, đội mũ bảo hiểm, sau đó hỗ trợ công nhân khác khiêng xi măng thép.

Ngày đầu tiên đi theo Quý Thành Hạo xuất môn đi làm Nhâm Cấm Hồng quả thực mắt xem choáng váng, anh giao cho cô nhiệm vụ bảo quản bút kí hình Computer, cùng với tây trang áo khoác của anh, cả người bày ra một loại trạng thái ngây ra như phỗng.

"Cô là trợ lý mới tới sao?"

Một đạo thanh âm vang lên bên cạnh, làm cho cô phục hồi tinh thần lại. Cô quay đầu nhìn về phía chỗ thanh âm, đỉnh đầu mũ bảo hiểm công trường màu vàng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt.

"Đem mũ đội." Một người tráng kiện ngăm đen, tuổi cùng Ba Nhâm không sai biệt lắm, đại đốc công đem mũ bảo hiểm đưa cho cô.

Cô ngoan ngoãn đưa ra một bàn tay đến đem mũ đội, thấy đối phương tán dương đối với cô gật gật đầu.

"Lần đầu tiên cùng sếp đến công trường?" Đốc công hỏi cô.

Cô gật đầu.

"Cho nên cô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng biến thành công nhân của sếp?"

Cô lại gật đầu.

"Xem ngây người đúng hay không? Ha ha ha......" Anh ta cất tiếng cười to. "Tiểu tử kia rất thú vị, thú vị hơn lão đổng sự nhiều, quả thực chính là màu xanh lá cây từ màu xanh dương ra....."

"Trò giỏi hơn thầy." Nhâm Cấm Hồng nói.

"Đúng vậy, chính là những lời này, còn có một câu chính là hổ phụ vô khuyển tử, ha ha ha......." Đốc công phóng khoáng cười nói: "Đường đường một lão đại, lại theo chúng ta cùng làm cái việc thô thiển này, bảo sao chúng ta có thể nào không vì hắn bán mạng cơ chứ? Tất cả mọi người đối với hắn bội phục sát đất, thật sự là tiểu tử tốt!"

Nghe thấy giọng điệu anh ta nói chuyện, cùng tươi cười không ngớt trên mặt anh ta, Nhâm Cấm Hồng chỉ biết người này thực thích Quý Thành Hạo.

Trên thực tế không chỉ là anh ta, trong công trường mỗi một công nhân thấy Quý Thành Hạo xuất hiện trên mặt đều tươi cười , không phải cùng anh nói chuyện phiếm nói giỡn, chính là cùng anh kề vai sát cánh, đều một bộ dáng vui vẻ, căn bản đều không đem anh là sếp mà đối đãi.

Này cũng không phải bọn họ tỏ vẻ bất kính với thân phận anh là lão đại, mà là muốn đem anh trở thành người một nhà mà thành thật với nhau.

Anh thật là lợi hại, thế nhưng có thể cùng một đám người cơ hồ sinh trưởng hoàn toàn bất đồng hòa mình trong cùng thế giới, mà còn đem những người này thu phục.

Nhâm Cấm Hồng vẻ mặt say mê nhìn anh, ánh mắt không tự chủ được biến thành hình trái tim. Cô thật sự rất thích, rất thích anh nha!

"Cô thích giám đốc sao?"

"Cái gì?" Thình lình xảy ra một câu làm cô theo tai chỗ nhảy dựng lên.

"Không có nha, không có." Cô vội vàng không ngừng phủ nhận, lại ở đồng thời nhịn không được hoài nghi. Biểu hiện của cô có rõ ràng như vậy sao? Nếu đại thúc lần đầu tiên gặp mặt đều nhìn ra được cô thích anh, như vậy anh tại sao lại không thể nhìn ra?

Anh là không phải cố ý làm bộ như không biết, bởi vì anh đối với cô căn bản không phải cái ý tứ kia? Nháy mắt, tâm tình của cô trở nên trầm trọng mà buồn bực đứng lên.

Không biết tâm tình cô chuyển biến, đốc công xoay người rời khỏi chỗ cô đi làm việc của mình.

Trong chốc lát sau, công việc hoàn thành Quý Thành Hạo đi trở lại bên cạnh cô.

"Trương thúc vừa mới tán gẫu với em cái gì? anh xem hai người tán gẫu rất vui vẻ." Anh một bên bỏ đi quần áo lao động trên người, một bên tò mò hỏi cô.

Nguyên lai vừa rồi đốc công đại thúc họ Trương nha. Nhâm Cấm Hồng lúc này mới biết được.

"Không có nha, ông ấy theo em nói anh là cái ngốc tử, không có chuyện lão đại đến công trường chuyển gạch xi măng." Cô nhún vai trả lời.

Quý Thành Hạo nghe xong cười ha ha.

"Anh thích mọi người ở công trường, bọn họ đều là người cá tính thẳng thắn, hoàn toàn không lục đυ.c với nhau, không như trên thương trường anh lừa tôi lừa gạt, ở chung tốt lắm." Anh nói với cô.

"Anh thường tới nơi này? Giống như tất cả mọi người nói về anh?" Cô tò mò hỏi.

"Thời điểm vừa tiếp quản công ty, vì muốn làm rõ ràng hết thảy, anh thường ở công trường một đoạn thời gian không ngắn, quen biết không ít người. Có người cậy già không xem lớn nhỏ so với anh, căn bản không có người đem anh trở thành sếp, thực là đáng đánh đòn, ngày nào đó lòng anh không tốt nhất định đem bọn họ khai trừ." Mặc tây trang áo khoác quay về, anh đặt lời thề son sắt hừ một tiếng nói, sau đó tiếp nhận laptop không tính nhẹ trên tay cô.

"Anh sẽ không làm như vậy." Cô nói.

Nhíu lông mày, anh bước đi hướng chỗ dừng xe.

"Bởi vì anh là thật tâm thích bọn họ." Cô đi tới theo bên cạnh anh, một câu nói hết thảy.

Tuy rằng gần 10 năm hai người bọn họ không gặp nhau, nhưng anh có một thói quen vẫn như cũ không hề thay đổi là không thích, không quen ở gần người khác mặc kệ là đàn ông hay đàn bà. Ở trong pub cô đều chú ý, vô số đàn bà, cứ việc quay chung quanh người nhưng không một ai có thể đến gần người tùy ý đυ.ng chạm anh. Nhưng còn những người nơi này đối với anh kề vai sát cánh, bởi vậy cô biết anh là thực thích bọn họ.

Quý Thành Hạo dương môi cười, nhịn không được đưa tay nhu loạn tóc của cô.

Cô thật là hiểu anh, nếu đổi lại là những người khác, đều là sẽ đem những lời anh thích nói vừa rồi nghiêm túc mà cho là thật, sau đó bắt đầu đối với anh cảnh giác sợ hãi.

"Này." Nhâm Cấm Hồng đột nhiên dừng lại lui ra phía sau từng bước.

"Anh không cần luôn đem tóc em làm loạn lên được không?" Cô hướng anh nhíu mày kháng nghị, cảm thấy chính mình nếu không nói thật sự không được. "Nhìn xem," cô lời lẽ nghiêm khắc nói: "Trước kia tóc em ngắn, bị anh vò rối loạn chỉ cần gẩy hai cái là có thể khôi phục, nhưng hiện tại là tóc em dài, bị vò loạn trông giống người điên!"

"Có sao? Tóc em tuy rằng dài, nhưng vừa đen vừa thẳng, phất hai cái, cũng lập tức khôi phục như cũ chỉnh tề?" Anh không cho là đúng nói.

Nói xong, như là chứng minh lời anh nói, lại nhanh như chớp đưa tay đem tóc của cô càng nhu loạn.

"A!" Cô tức giận kêu to ra tiếng, phản xạ tính nhảy dựng lên đuổi đánh anh.

Anh lại mừng rỡ cười ha ha, xoay người chạy cho cô đuổi.

Đứng ở xa xa thấy một màn này, Trương thúc không nhịn được nhếch miệng mỉm cười, hai hàng răng nanh không quá chỉnh tề lại trắng noãn lóe lóe dưới ánh mặt trời.

Xem ra không lâu sau đó, ông sẽ có tin mừng, có thể uống rượu, thật tốt.

Ha ha...... Lại một lần nữa, hiện tại Nhâm Cấm Hồng chính mình lại tính toán nhầm rồi.

Bị Quý Thành Hạo biết sở trường của cô là thiết kế kiến trúc, thân là chủ sự công ty, anh biết khéo dùng người, đem cô xếp vào phòng thiết kế của công ty, bắt đầu ngày đầu tiên cô cùng anh đi làm ở công ty, là thật sự đi làm, hơn nữa đến nhận việc một điểm cũng không kêu cứu mạng.

Sếp đặc biệt tiến cử nhà thiết kế, đoàn người sao dám không tôn trọng cùng coi trọng đâu? Huống chi tân đồng sự còn là đại mỹ nhân làm nhãn tình người ta sáng lên.

Cho nên, cả một ngày, cô trừ giờ ăn cơm cùng thời gian đi vệ sinh có thể hơi nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, vẫn bị người khác vây quanh, trả lời mọi tình huống, mệt đến nỗi cô muốn phát hỏa, mà cái người khởi xướng kia lại chạy trốn cả một ngày không thấy bóng dáng! Hoàn toàn mặc kệ sống chết của cô.

Ring.......Trong công ty đột nhiên vang lên tiếng chuông hư hư thực thực, cô mang theo mong đợi, cố ý lấy giọng điệu khó hiểu hỏi: "Đây là tiếng chuông gì?"

"Tiếng chuông tan tầm." Trương Khải lập tức trả lời.

"Vậy mọi người không có người nào giống chuẩn bị sắp tan tầm?" Cô nhìn chung quanh toàn bộ phòng thiết kế, chỉ thấy đoàn người đối với tiếng chuông giống như không nghe thấy, vẫn như cũ tiếp tục bắt tay vào công việc, ngay cả đầu cũng không có nâng một chút.

"Phòng chúng ta không có cùng quy định thời gian đi làm, chỉ để ý trong thời gian giao ra đồ đảm nhiệm thiết kế là được rồi."

"Nguyên lai là như vậy." Cô gật đầu nói: " Công ty thiết kế là khai thác trách nhiệm sản xuất đúng hay không?"

"Đúng vậy."

"Cho nên trong tay không có án kiện hoặc án kiện đã muốn giao, tùy thời nghĩ tan tầm đều được đúng hay không?"

"Đúng."

"Như vậy thật xấu hổ, trong tay ta vừa hay không có văn kiện nào, cho nên ta muốn tan tầm trước.

"Mọi người vất vả, ngày mai gặp." Tươi cười khả ái vừa nói hết lời thì người cô đã đi đến cửa bộ phận thiết kế, sau đó nháy mắt xoay người biến mất, lưu lại một đống người ngây ra như phỗng, một lúc lâu sau thần trí mới quay lại.

Nhâm Cấm Hồng tuyệt đối sẽ không để ý đồng sự phê phán cô, dù sao nói chung cô cũng sẽ không thoát được việc bị nói ở phía sau lưng.

Huống hồ, bọn họ nói cũng là lời nói thật, cô đích xác là có núi dựa vào, mới dám ở ngày đầu tiên đi làm quăng việc cho các tiền bối, một thân một mình tan tầm.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, công tác này không phải cô đi tranh thủ tìm, mà là Quý Thành Hạo cứng rắn đưa cho cô, cho dù đánh mất, cô cũng không để ý.

Trọng điểm là, cô đến nơi này cũng không phải vì muốn công tác, mà là vì muốn gia tăng thời gian ở chung cùng anh!

Y theo trí nhớ buổi sáng, cô ẩn nhẫn không hờn giận tìm được văn phòng tổng giám đốc, sau đó ngay cả cửa cũng không thích gõ liền xông đi vào.

"Quý Thành——" thanh âm của cô im bặt ngừng lại, bởi vì cô nhìn thấy Quý Thành Hạo ngồi ở trên ghế da sau bàn công tác, một người phụ nữ còn ngồi trên người, người đàn bà kia, nếu cô nhớ không nhầm, là buổi sáng hắn mới giới thiệu cho cô là thư kí tiểu thư.

Hiện tại cô mới đột nhiên phát hiện, vừa rồi đi qua chỗ thư ký ngồi thì không thấy một bóng người, cũng bởi vậy cô mới có thể thông suốt không bị ngăn trở đi tới nơi này, thấy cảnh như vậy làm cô........ tan nát cõi lòng?

Đau lòng?

Cô không biết, chỉ biết cô có loại khó thở, cảm giác sắp hít thở không thông, rất khó chịu.

"Thật có lỗi, em không biết anh ở việc." Cô mở miệng nói, sau đó lui ra phía sau từng bước đóng cửa lại, xoay người bỏ chạy.

Cô không xác định tại sao mình muốn chạy, cô có thể lưu lại trào phúng anh, ngăn cản anh cùng thư ký tiểu thư có chuyện tốt!

Trên thực tế, cô không nên làm như vậy mới đúng, bởi vì có hay không thấy tận mắt, cô đã sớm biết, cho dù anh không có bàn về chuyện kết hôn hoặc còn thật sự kết giao bạn gái, cũng sẽ có một hai người để thân mật, không phải sao?

Mục đích của cô là làm cho anh yêu thương cô, trừ điều đó ra, cô cái gì cũng không nên trông nom không nên để ý mới đúng.

Thế nhưng vì sao cô muốn chạy? Vì sao lại cảm thấy bị đả kích, cảm thấy khϊếp sợ, thậm chí còn bởi vậy mà cảm thấy khó thở, giống như nếu không rời đi nhanh chút, cô sẽ dưới một giây cảm thấy tan nát cõi lòng, đau lòng mà chết?

Vọt tới trước thang máy, cô dùng sức ấn xuống phím xuống lầu, mới phát hiện thang máy không ở tầng lầu này, mà nó đi lên tốc độ rất chậm.

Cô không thể chờ đợi, ngay cả một giây cũng không có biện pháp ngừng lại, vì thế cô quay đầu tìm được cầu thang bộ, dùng sức đẩy lối thoát hiểm ra, lập tức giống như là có ác quỷ truy đuổi phía sau mà hối hả chạy xuống như điên.

Gió gào thét ở bên tai, trái tim kinh hoàng trong l*иg ngực, cô gấp gáp thở chạy như điên, mấy lần giẫm lên khoảng không mà thiếu chút nữa té ngã nhưng không ngừng lại, trong óc trống rỗng chỉ có một ý niệm trong đầu, cô phải rời khỏi nơi này, nhất định phải rời đi.

Thường thấy hoặc nghe thấy người ta nói hai chữ đau lòng này, bây giờ cô nghĩ đến chính mình hiểu được đó là cái ý tứ gì, cô rốt cuộc biết được hai chữ này không phải nói hiểu biết là có thể hiểu được, chỉ có người trải qua chân chính đau lòng mới biết là cái cảm xúc gì.

Đó là một loại đau đớn nói không nên lời, làm cho người ta muốn trốn, muốn quên, lại thủy chung trốn tránh không được cũng quên không được, ngay cả việc hô hấp rất nhỏ cũng cảm thấy đau đớn vô cùng.

Còn có —— nước mắt chảy không ngừng.

Đứng ở ngoài cửa nhà, Quý Thành Hạo chậm chạp không có nổi dũng khí đẩy cửa ra đi vào. Anh cảm thấy xấu hổ cực kỳ, như thế nào cũng không nghĩ sẽ làm Nhâm Cấm Hồng gặp được anh cùng Trần thư ký có loại hình ảnh ám muội này.

Kỳ thật hắn cùng Trần bí thư có quan hệ từ ba năm trước đây, hơn nữa thời gian hai người cùng một chỗ cũng không dài, hắn nhớ rõ chỉ có hai, ba tháng mà thôi, ngay cả nguyên nhân chia tay cũng không dài, chỉ có ngắn ngủi một câu, đó là—— cô muốn kết hôn.

Trần thư kí so với anh lớn hơn bốn tuổi, là một tư tưởng bộ đôi, biết chính mình muốn gì, không cần thời đại mới cái gì độc lập nữ tính.

Năm đó cô bởi vì muốn kết hôn, lựa chọn người đàn ông cùng cô đi vào lễ đường kết hôn mà bỏ qua anh. Kết hôn hai năm sau, lại bởi vì vấn đề nan giải giữa mẹ chồng cô dâu mà lựa chọn ly hôn khôi phục cuộc sống độc thân. Ba năm thời gian này cô cũng không bỏ đi công tác thư ký của anh, tiếp tục vì anh mà làm việc.

Từ nhân viên cấp dưới mà biến thành tình nhân, từ tình nhân biến trở về nhân viên cấp dưới, thậm chí còn là bằng hữu, hai người bọn họ quan hệ nói tiếp lại có điểm phức tạp, nhưng lại đơn thuần đến không thể đơn thuần hơn, bởi vì cô cũng chỉ là thư ký của anh mà thôi, cứ như vậy.

Về phần buổi chiều bị cô bé gặp được một màn kia ở trong phòng làm việc, thật sự chỉ có thể nói là một ....... Nên nói như thế nào đây?

Thật sự cũng chỉ là một hồi vui đùa mà thôi, chỉ là do Trần thư kí nhận được điện thoại mẹ già gọi tới, nói cho cô ngày thân cận đã định, đồng thời muốn Trần thư kí thu xếp thời gian đến, hơn nữa mà chiếu cố ba bữa ân cần dạy bảo gọi cô nhất định phải đến đúng giờ đã hẹn.

Nghe được điều "chạm tay có thể bỏng", tình nhân trước của anh thế nhưng muốn đi thân cận, Trần thư kí nhịn không được muốn trêu chọc anh một chút, mà anh lại bởi vì không cam lòng bị trêu chọc, bắt đầu nói một chút tỷ như "Ai kêu em không gả cho anh" nói linh tinh vui đùa, sau đó hai người càng đùa càng mãnh liệt, càng đùa càng phóng túng, Trần thư kí còn thậm chí dời thân ngồi vào trên đầu gối anh, lại sau đó, cô bé liền xông vào.

Ai, bất đắc dĩ.

Ai, xấu hổ.

Ai, không biết nguyên cớ phiền muộn cùng nóng nảy, còn có khẩn trương.

Anh rốt cuộc là làm sao vậy? Rốt cuộc là phiền muộn cái gì, nóng nảy cái gì, khẩn trương cái gì?

Còn có, Trần thư kí lại nói với anh câu kia: "Ô ô, anh sắp nguy rồi!" Chết tiệt, lại là ý tứ gì đây?

Mẹ nó, thật sự là càng nghĩ càng phiền, không nghĩ nữa!

Cũng chỉ là một truyện ngoài ý muốn, một trò vui đùa, một việc không cẩn thận bị gặp được hình ảnh xấu hổ mà thôi, anh thật sự không cần phải để ý như vậy, nhưng có chuyện anh không để ý không được, là vấn đề lễ phép của cô bé, cô thế nhưng ngay cả gõ cửa cũng không gõ liền xông vào trong văn phòng anh, điểm này anh phải nói một chút với cô mới được.

Hít sâu một hơi, lại một ngụm, anh tự làm một tiếng trống lên tinh thần cho hăng hái hơn, đưa tay đẩy cửa nhà ra, bước đi vào trong nhà.

"Cô bé, đi ra." Vừa vào trong nhà, anh liền giương giọng hướng tới phòng cô lớn tiếng kêu lên.

Trong phòng cô hoàn toàn lặng im.

Không, cách nói chính xác, hẳn là trong phòng vô cùng lặng im.

"Cô bé." Anh lại lần nữa giương giọng kêu lên, trong lòng không hiểu sao có loại cảm giác bất an đang ở hình thành.

Trong phòng vẫn như cũ một mảnh trầm tĩnh.

"Cô bé?" Anh lại kêu lên lần nữa, đồng thời hướng phòng cô đi nhanh đến, dùng sức đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy trong phòng không có một bóng người, mở rộng cửa tủ quần áo, bên trong nhưng lại trống không.

"Đáng chết!" Hắn đột nhiên mắng ra tiếng, bằng tốc độ nhanh nhất đến phòng khách, cầm lấy điện thoại gọi đến phòng bảo vệ đại sảnh.

"Này? Cảnh ——"

"Tôi là Quý Thành Hạo, Nhâm tiểu thư ở tại nhà tôi khi nào thì rời đi?" Không đợi đối phương đem lời nói hết, hắn vội vàng hỏi.

Bởi vì tòa cao ốc này chính là công ty bọn họ quy hoạch kiến thiết, cho nên quản sự nơi này, mặc kệ là công ủy hoặc là bảo vệ cao ốc, không có một người nào không biết anh.

Đối phương tựa hồ bị sự vội vàng của anh dọa, hơi ngập ngừng rồi mới trả lời vấn đề của anh.

"Nhâm tiểu thư sao? Có lẽ là đi vào khoảng 6 giờ rưỡi đến 7 giờ"

Nói cách khác, cô từ công ty trở về liền lập tức thu dọn hành lý bỏ đi? Cô bé đáng giận, cô làm như vậy rốt cuộc là ý tứ gì?

Anh những tưởng rằng khi cô rời khỏi văn phòng anh, cô sẽ đợi ở bên ngoài, không nghĩ tới chờ anh lấy lại tinh thần, miễn cưỡng áp xuống cảm xúc không biết từ đâu đến, Trần bí thư mở cửa kêu cô tiến vào thì cô đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng.

Bởi vì ngay lúc đó cảm xúc quá mức hỗn loạn, hơn nữa hoàn toàn không quá rõ ràng để ý, anh cũng quyết định tạm thời đem cô để qua một bên, trước xử lý công sự chưa xong, kết quả thế nhưngm cho tình huống biến thành như bây giờ, thật là đáng chết!"

"Cô ấy có nói muốn đi đâu sao, biết cô ấy đi nơi nào, đi phương hướng nào?" Anh vội vàng hỏi lại.

"Cô ấy cũng không nói gì, tôi cũng không biết cô ấy muốn đi đâu, nhưng mà tôi thay cô ấy kêu tắc xi quen."

"Quen?" Hắn kích động hỏi: "Vậy anh biết số điện thoại người đó sao? Có biện pháp liên lạc với đối phương, hỏi anh ta chở cô ấy đi chỗ nào không?"

"Hẳn là có——"

"Giúp tôi hỏi đi!" Chờ không được bảo vệ đem lời nói hết, Quý Thành Hạo nhanh chóng nói, lập tức lại thay đổi.

"Không, anh lập tức gọi anh ta đến đây đi, nói tôi muốn kêu xe, muốn anh ta chở tôi đi đến chỗ Nhâm tiểu thư, phiền toái cho anh rồi, làm ơn."

"Tôi đã biết, tôi lập tức gọi điện thoại cho anh ta."

"Cám ơn anh."

Cắt đứt điện thoại, Quý Thành Hạo tâm tình lo lắng nháy mắt bị tức giận bao phủ.

Cô bé kia chết chắc rồi, hắn đều đã cảnh cáo cô, nếu cô chuồn êm bị anh bắt được, cô nhất định phải chết.

Hôm qua anh mới cùng cô nói, thế nhưng hôm nay cô đã chạy.

Cô xong đời, đợi khi anh bắt được cô, xem anh chỉnh cô như thế nào!

Cầm bóp da cùng di động lên bỏ vào túi áo, anh liền ra khỏi nhà đi đến phòng bảo vệ bên cạnh đại sảnh.

Bảo vệ hôm nay là Trương bảo vệ lớn hơn anh mười mấy tuổi. Vừa thấy anh xuất hiện, liền lập tức nói: "Tôi đang muốn gọi điện thoại nói cho cậu, lão Vương vừa vặn đón khách nhân đến phụ cận, lập tức có thể đến đây."

"Cám ơn ông." Quý Thành Hạo hướng anh ta gật đầu cảm tạ.

"Các người cãi nhau?" Lắc lắc đầu, Trương bảo vệ lấy vẻ mặt biểu tình quan tâm hỏi.

Quý Thành Hạo không biết làm như thế nào trả lời vấn đề này.

"Thời điểm lúc Nhâm tiểu thư trở về, cùng rời đi, ánh mắt cùng cái mũi đều hồng hồng, giống như khóc." Trương bảo vệ nói với anh.

Quý Thành Hạo ngẩn ngơ vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn anh.

"Khóc?"

Trương bảo vệ còn thật sự gật đầu với hắn.

Đầu Quý Thành Hạo trống rỗng, đột nhiên toàn bộ bãi công, không thể hoạt động.

Bá! Bá! Bá! Ngoài cửa lớn bỗng vang lên ba tiếng còi ô tô ngắn ngủi.

"Lão vương tắc xi đến." Trương bảo vệ nhanh chóng quay đầu nhìn vào cửa lớn, đồng thời nói với anh: "biển số xe anh ta mặt sau con số là 32S."

Quý Thành Hạo gật đầu với ông, bởi vì đầu vẫn như cũ không thể hoạt động bình thường mà ngay cả một tiếng cám ơn cũng quên nói, hướng ngoài cửa lớn đi đến, ngồi vào xe đứng ở cửa lớn, biến số xe dãy số là 32S tắc xi màu vàng.